Chương 25: Lời hay
Lạp Lệ Sa ra khỏi phòng, Phác Thái Anh lại càng thả lỏng, cũng càng tập trung vào, Lạp Lệ Sa cũng không đóng cửa, cô chỉ đứng yên ở cửa vài giây, cùng Hanh Hanh đối diện, Hanh Hanh vươn đầu cọ cọ bên chân cô, cô muốn xoa đầu nó, lại cuộn tay trở về phòng xách theo áo ngủ đi tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm nước lạnh.
Trong nháy mắt nước lạnh từ da thịt thẩm thấu vào, Lạp Lệ Sa tức khắc thanh tỉnh, cô hất một chút nước lạnh vào mặt, cũng không dập tắt được ngọn lửa nóng bỏng trong lòng, ngược lại còn đem nhiệt độ nước lạnh xung quanh đều nhiễm độ ấm, giống như bị bỏng, nóng rát.
Lạp Lệ Sa dứt khoát ngâm mình ở trong nước, ngửa đầu, mở mắt ra, trên mặt nước hiện lên ánh đèn lập loè không rõ, giống như đôi mắt vừa rồi của Phác Thái Anh khi cười rộ lên, đáy mắt lóe lên ánh sáng.
Cô nhịn không được, từ trong nước lộ ra đầu, nhẹ nhàng thở một hơi.
Lạp Lệ Sa không biết ngâm mình trong bao lâu, mãi đến khi Phác Thái Anh gõ cửa, cô mới hoàn hồn, ngoài cửa Phác Thái Anh kêu: "Lạp lão sư?"
Cô trả lời: "Đến đây."
Âm thanh hơi khàn, nặng nề hơn bình thường một chút, Lạp Lệ Sa vội vàng từ bên cạnh lấy áo ngủ mặc lên, đều đã quên lau sạch nước trên người, áo ngủ bị nước làm ướt, áp sát vào cơ thể, phác họa dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện.
Lạp Lệ Sa vẫn luôn có thời gian cố định rèn luyện, bận rộn một tuần cũng sẽ dành thời gian trên máy chạy bộ, hoặc là tập yoga, cho nên dáng người rất tốt.
Phác Thái Anh mở cửa ra liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa vừa từ trong nước đi ra, nàng hơi giật mình, nói: "Tôi thấy cô tắm hơi lâu."
Lạp Lệ Sa làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, hiện tại lại là nửa đêm, nàng ghi âm xong rất lâu cũng chưa thấy Lạp Lệ Sa từ phòng vệ sinh đi ra, sợ lúc cô ngâm mình ngủ thiếp đi sẽ bị cảm lạnh, cho nên mới nhịn không được gõ cửa.
"Mệt mỏi, liền ngâm thêm một chút." Lạp Lệ Sa hỏi: "Cô có ngâm mình không?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Không cần, lát nữa tôi tắm rửa một cái là được rồi."
"Không bận rộn có thể ngâm một chút." Lạp Lệ Sa nói: "Đặc biệt cô thường xuyên ngồi, càng cần lưu thông máu cùng vận động, bồn tắm này có thể tự động mát xa, rất thuận tiện, rất thích hợp với cô."
Phác Thái Anh trải qua chuyện vừa rồi đối với Lạp Lệ Sa lại thân cận hơn một chút, hơn nữa cảm giác sau khi dọn vào ở chính là thoải mái, chỗ nào cũng thoải mái, phòng ở thoải mái, cùng Lạp Lệ Sa nói chuyện cũng thập phần thoải mái, ở trong lòng nàng, Lạp Lệ Sa cùng quý nhân không sai biệt lắm, quý nhân đều nói như vậy, nàng cũng không thể phản bác, gật gật đầu nói: "Vậy lần sau tôi sẽ thử xem."
Lạp Lệ Sa vẫy tay: "Đến đây."
Phác Thái Anh đi tới, Lạp Lệ Sa nghiêng người qua, nước trong bồn tắm đang nhộn nhạo, sóng nước lóng lánh, Lạp Lệ Sa xả đi dòng nước lạnh, mở nước nóng ra, nước từ từ chảy xuống, Lạp Lệ Sa ngồi xổm xuống, nói với Phác Thái Anh: "Nhìn nơi này xem."
Cô chỉ vào khu vực điều khiển dưới đó, có một cái nắp trong suốt, Lạp Lệ Sa nói: "Muốn mát xa thì mở cái này."
Là một cái nút màu xanh lục, bên cạnh là màu đỏ , Phác Thái Anh gật đầu: "Đã biết." Nàng nói xong, Lạp Lệ Sa ấn vào nút màu xanh lục, trong bồn tắm phát ra động tĩnh ong ong rất nhỏ, bọt nước cũng khơi dậy gợn sóng yếu ớt, Lạp Lệ Sa nói: "Bỏ tay vào đi."
Phác Thái Anh bỏ tay vào, nghiêng đầu, có chút khó hiểu, Lạp Lệ Sa buồn cười, nắm lấy tay Phác Thái Anh dán vào một khe hở dưới mép bồn tắm, cô nói: "Lúc nằm, tay có thể đặt ở bên này, chân đặt ở bên này."
Cư nhiên thật sự có lực hút!
Hơn nữa lại còn đang lăn lộn, Phác Thái Anh cảm thấy rất thần kỳ, nàng hơi kinh ngạc nhìn Lạp Lệ Sa, đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà sáng lấp lánh, Lạp Lệ Sa nhìn biểu tình tò mò của nàng như phát hiện châu lục mới, trong lòng mềm nhũn, nắm lấy lòng bàn tay đang nóng lên, tay cũng không tự giác dùng sức, cũng may lực chú ý của Phác Thái Anh đều ở trên bồn tắm, không phát hiện ra sự khác thường của Lạp Lệ Sa.
"Lạp lão sư, cái này thật không tệ." Âm cuối của Phác Thái Anh khẽ nhếch lên, ngọt ngào, ngọt đến tâm Lạp Lệ Sa giống như rơi xuống một hồ nước đường, ùng ục bốc hơi nóng, cô rũ mắt, hơi nóng cũng hong lên mặt, không cần soi gương cũng biết mặt đỏ hồng, cô cố tình dùng giọng điệu bình thường nói: "Thích là tốt rồi, tôi giúp cô mở nước một chút, cô đợi lát nữa thử xem?"
Phác Thái Anh thật sự rất thích, đây chính là thần khí mỗi ngày tan tầm, nàng gật đầu, Lạp Lệ Sa nhìn bộ dáng cao hứng của nàng cũng nhịn không được mỉm cười. Lạp Lệ Sa nói cho Phác Thái Anh biết bên cạnh cái nào dùng để rửa bồn tắm, cái nào là khử trùng. Phác Thái Anh xem rất nghiêm túc, Lạp Lệ Sa khử trùng bồn tắm xong lại rửa sạch một lần nữa mới xả nước, cô hỏi Phác Thái Anh: "Nhiệt độ nước có vừa không?"
Phác Thái Anh gật đầu: "Vừa vặn."
Lạp Lệ Sa mở nửa bồn nước, nói: "Đừng mở quá nhiều, nước sẽ tràn ra ngoài."
Phác Thái Anh ghi nhớ trong lòng, tựa như bảo bối ngoan ngoãn, liên tục gật đầu, Hanh Hanh cũng không biết khi nào thò qua tới, đứng ở giữa các nàng, cố gắng mạo hiểm cái đầu chó, Phác Thái Anh bị Hanh Hanh liếm vào mặt, nàng cười rộ lên: "Hanh Hanh đừng náo loạn, ra ngoài chơi chút đi."
Hanh Hanh không thể làm gì khác hơn là ô ô hai tiếng cúi đầu đi ra ngoài.
Lạp Lệ Sa nói: "Được rồi, tôi sẽ không đóng chốt, mất công lát nữa cô đi vào còn phải mở."
Cô nói là mở mấu chốt, Phác Thái Anh gật đầu: "Cũng đúng."
Lạp Lệ Sa đứng dậy, đi tới cửa lại nhịn không được quay đầu, Phác Thái Anh nhìn về phía cô: "Làm sao vậy Lạp lão sư?"
"Cô có muốn tôi rót cho cô một ly nước không?" Lạp Lệ Sa nói: "Ngâm lâu sẽ mất nước."
Phác Thái Anh lướt qua cô nói: "Tôi tự mình lấy."
Lạp Lệ Sa ừm một tiếng, thấy Phác Thái Anh rót một ly nước rồi lại vào phòng tìm đồ ngủ, cô mím môi, vào phòng bếp cắt đĩa hoa quả cho Phác Thái Anh, đổ nửa hộp sữa tươi, cuối cùng bảo Phác Thái Anh mang theo đặt bên cạnh bồn tắm, trước khi rời đi giúp nàng mở TV phía trên bồn tắm, nói: "Có thể trực tiếp điều chỉnh bằng điện thoại, cô muốn xem gì thì xem."
Thật là thuận tiện, hơn nữa Lạp lão sư quá tri kỷ!
Phác Thái Anh vô cùng cảm kích, liên tục đồng ý: "Cảm ơn Lạp lão sư!"
Lạp Lệ Sa gật đầu, đi ra khỏi phòng vệ sinh, Phác Thái Anh đóng cửa lại, đem điện thoại đặt ở tay vịn bên cạnh cởi quần áo đi vào, vừa nằm xuống thân thể liền tiến vào lực hút đang lăn lộn, mỗi lần nàng cho rằng xương cốt sẽ đau, lực hút đã lăn đến điểm tiếp theo, quá thoải mái, quả thực là thần tiên nhật tử, Phác Thái Anh nhịn không được gọi điện thoại cho Hoa Lạc: "Bồn tắm mát xa quả nhiên rất thoải mái."
Hoa Lạc đang đánh chữ, nghe được lời này nói thầm một tiếng, sâu kín hỏi: "Cậu đang ngâm mình sao?"
Phác Thái Anh nói: "Ừm, vừa mới biết sử dụng, đang ngâm đây."
Âm thanh Hoa Lạc ai oán: "Tôi cũng muốn, tôi ngồi cả buổi chiều, xương cốt đều đau."
Phác Thái Anh nói: "Phòng cậu không có vị trí đặt nó."
Hoa Lạc thở dài: "Nói cũng đúng, càng nghĩ càng ấm ức, qua năm mới tôi liền lập tức đổi chỗ! Đổi một căn phòng lớn hơn để có thể đặt bồn tắm yêu thích của tôi!"
Phác Thái Anh còn chưa mở miệng, Hoa Lạc hỏi: "Cậu cùng Lạp lão sư thoạt nhìn không tệ nha, đều cho cậu dùng bồn tắm rồi."
Phác Thái Anh nói: "Khá tốt, con người Lạp lão sư thật sự không tệ, cô ấy còn giới thiệu cho tôi kịch truyền thanh."
Hoa Lạc phát ngốc: "Kịch truyền thanh gì?"
Phác Thái Anh nói: "Chính là gần đây cô ấy đang chuẩn bị một bộ kịch truyền thanh, để tôi thử xem nhân vật, tôi thử, cô ấy nói cũng không tệ lắm, có lẽ, tôi có thể lồng tiếng."
Hoa Lạc: "Mẹ kiếp! Thật hay giả?"
Cô biết Phác Thái Anh vẫn luôn thích lồng tiếng, nhưng cô cùng giới lồng tiếng thật sự không quen biết, Tiểu Ngư lại bởi vì mâu thuẫn với Lộc Ngôn mà hầu như không bước qua vòng tròn kia nữa, cho nên bọn họ cũng không giúp được gì.
Không nghĩ tới Phác Thái Anh có thể một lần nữa nhặt lên cơ hội lồng tiếng.
Cô kích động hỏi: "Là Lạp lão sư chủ động bảo cậu thử xem sao?"
"Cũng không phải." Phác Thái Anh giải thích: "Có một buổi sáng Kỷ lão sư tới đây, phỏng chừng là thương lượng với cô ấy về chuyện kịch truyền thanh, sau đó vừa vặn nhìn thấy tôi, Kỷ lão sư liền hỏi tôi có hứng thú hay không."
Hoa Lạc: "Kỷ lão sư? Kỷ Tử Bạc?"
Giám chế vàng kiêm đạo diễn của giới kịch truyền thanh, ở thời điểm kịch truyền thanh không phải thực nổi tiếng thì kiên trì làm miễn phí, đến khi phát triển, rất nhiều người xếp hàng chờ hợp tác với cô ấy, cô ấy sẽ chọn kịch bản, cũng sẽ chọn người, cùng cô ấy hợp tác đều không tệ, Hoa Lạc nói: "Tốt lắm, Anh Anh, cậu sắp nổi danh rồi!"
Phác Thái Anh bị cô chọc cười: "Cậu nghĩ quá xa rồi."
"Nghĩ xa một chút cũng không phải không tốt, nghĩ xa một chút, chúng ta liền đem chuyện hiện tại buông xuống."
Phác Thái Anh mỉm cười, biết cô đang nói chuyện của Đường Nghênh Hạ, trầm mặc, Hoa Lạc nói: "Anh Anh, buổi tối tôi xem livestream, Đường Nghênh Hạ kia có phải lại tới tìm cậu không?"
Đường Nghênh Hạ thật sự đập mấy món quà, nhưng không gửi tin nhắn cho nàng, Phác Thái Anh nói: "Hoa Lạc, tôi đã buông xuống rồi."
"Buông xuống là được rồi." Hoa Lạc nói: "Đường Nghênh Hạ không đáng, cậu xem cậu hiện tại tốt biết bao, livestream cũng đi vào quỹ đạo, lồng tiếng cũng có tin tức, còn thuê được căn nhà tốt như vậy, buổi tối còn có thể ngâm mình trong tiểu tình nhân của tôi..."
Phác Thái Anh cười: "Đây là của Lạp lão sư."
"Được được được." Hoa Lạc sửa miệng: "Cậu ngâm mình trong tiểu tình nhân của Lạp lão sư."
Càng nói càng thái quá, Phác Thái Anh nói: "Được rồi, tôi tắm đây, không dông dài với cậu nữa."
"Này, mở video đi, để tôi xem."
Phác Thái Anh hít vào: "Tôi đang nằm trong bồn tắm."
Hoa Lạc không thèm để ý: "Tôi không có hứng thú với cậu..."
Phác Thái Anh cùng cô cười đùa hai câu liền cúp điện thoại, tâm tình đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, Hoa Lạc nói không sai, hiện tại nàng đang từng chút một tốt lên, về sau sẽ càng tốt, nàng nắm chặt điện thoại, từ bên cạnh cầm lên một miếng táo, chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Có lẽ bởi vì buổi tối được mát xa, Phác Thái Anh một đêm này ngủ rất ổn định, ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi trong phòng, đầu Hanh Hanh cũng cọ tới, chóp mũi ướt dầm dề, nàng đem Hanh Hanh ôm vào lòng xoa xoa, đứng dậy.
Ngoài cửa một chút động tĩnh đều không có, Lạp Lệ Sa còn chưa thức dậy, Phác Thái Anh nhẹ nhàng đặt chân vào phòng vệ sinh rửa mặt, cuối cùng cho Hanh Hanh ăn thức ăn, rồi lại vào phòng bếp.
Khó có được một buổi sáng rảnh rỗi, nàng nấu cháo, làm hai cái bánh, không biết Lạp Lệ Sa thích khẩu vị gì, lại bày một ít bánh trứng rau hẹ, Lạp Lệ Sa ngửi thấy mùi thơm rời giường, cô ngồi trên giường mấy giây còn tưởng rằng là mùi thơm từ nhà người khác bay tới, ý thức được khả năng là Phác Thái Anh cô liền mở cửa phòng.
Quả nhiên trong phòng bếp Phác Thái Anh đang mặc tạp dề bận rộn, tạp dề của nàng là hình phim hoạt hình, mặc đồ ngủ, tay áo ngủ xoắn lên, lộ ra cổ tay cùng cánh tay mảnh khảnh xinh đẹp, làn da trắng hồng, ánh mặt trời xuyên thấu qua da thịt, phiếm ra bạch ngọc trơn bóng, nàng đang cúi đầu bận rộn, tóc tùy ý dùng kẹp kẹp lên, tóc từ trên kẹp buông xuống, ngọn cuối cùng quét trên cần cổ thiên nga, cũng quét vào trong lòng của Lạp Lệ Sa.
Cảm giác tê tê dại dại.
Lạp Lệ Sa đi qua: "Chào buổi sáng, làm cơm sáng sao?"
Phác Thái Anh quay đầu, cười thực thả lỏng: "Chào buổi sáng Lạp lão sư."
Lạp Lệ Sa gật đầu, nghĩ đến chính mình còn chưa có rửa mặt, cô lập tức xoay người lại, Phác Thái Anh khó hiểu: "Lạp lão sư, cô làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Lạp Lệ Sa hắng giọng: "Tôi đi rửa mặt."
Cô nói xong không đợi Phác Thái Anh trả lời liền bước nhanh vào phòng vệ sinh, khép cửa lại, cô nhẹ nhàng hô hấp, nhìn người trong gương tóc tai hơi loạn, nút áo ngủ cũng không cài tốt, cô vừa cài nút áo vừa nhíu mày, không biết Phác Thái Anh vừa mới nhìn thấy không.
Rửa mặt xong, cô sửa sang lại cho thỏa đáng, từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, Phác Thái Anh đã ngồi bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy Lạp Lệ Sa đi tới, nàng đưa đũa cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nói: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Phác Thái Anh nói: "Mấy ngày nay cảm ơn Lạp lão sư chiếu cố, Lạp lão sư cô nếm thử trước, thích ăn cái nào, lần sau tôi sẽ làm cái đó."
Khó trách làm nhiều như vậy, đang thử hương vị của cô sao?
Thật là dư thừa, nàng làm cô đều thích, cần gì phải thử.
Bất quá Lạp Lệ Sa bởi vì Phác Thái Anh tri kỷ mà vui vẻ, cô uống một ly nước ấm bắt đầu ăn sáng, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Lạp Lệ Sa nói: "Đợi lát nữa ăn xong cô có việc không?"
"Không có." Phác Thái Anh nói: "Tôi vốn định mang Hanh Hanh xuống lầu đi dạo, Lạp lão sư có việc gì không?"
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Vậy lát nữa ăn xong chúng ta cùng nhau mang Hanh Hanh đi dạo, sau đó tôi dẫn cô đến phòng thu âm, chúng ta ký hợp đồng."
Phác Thái Anh tim đập hơi nhanh, từ lúc giao âm đến thời gian sửa bản thảo rất ngắn, nàng vẫn có cảm giác không chân thật, đột nhiên nói muốn ký hợp đồng, thật giống như một mũi thuốc định tâm, nàng liếc nhìn Lạp Lệ Sa, nói: "Được."
Lạp Lệ Sa cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Phác Thái Anh hỏi: "Lạp lão sư thích loại bánh nào?"
"Đều ăn được." Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn cô, nói: "Tôi rất dễ nuôi, lần sau không cần làm nhiều như vậy, tôi không phải là người kén ăn."
Phác Thái Anh ghi nhớ.
Sau khi ăn xong hai người đem số bánh còn lại để trong tủ lạnh, Lạp Lệ Sa rửa sạch chén đũa Phác Thái Anh cũng dắt xong Hanh Hanh, hai người cùng nhau xuống lầu tản bộ, ánh mặt trời từ lá cây qua khe hở chiếu xuống, trên lá cây vẫn còn đọng giọt sương phản chiếu, khắp nơi đều là màu sắc oánh oánh, Phác Thái Anh nói: "Lạp lão sư, phong cảnh tiểu khu này thật không tệ, giá nhà hẳn là rất cao phải không?"
Lạp Lệ Sa nói: "Cao hơn trung tâm thành phố một chút."
Phác Thái Anh biết giá cả trong thành phố đã rất cao, nơi này cư nhiên cao hơn trung tâm thành phố, thật khiến cho người ta líu lưỡi, bất quá cây xanh cùng hoàn cảnh nơi này, xứng đáng với giá cả đó, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy? Muốn mua một căn nhà sao?"
"Hiện tại còn chưa mua nổi." Phác Thái Anh cười: "Về sau lại nói."
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Về sau muốn mua nhà kiểu gì?"
Phác Thái Anh nghiêm túc nghĩ: "Mua một phòng một sảnh liền không sai biệt lắm rồi?" Nàng tiếp tục nói: "Hy vọng có một ban công, hướng dương, đủ cho tôi và Hanh Hanh ở là được."
Lạp Lệ Sa nói: "Tiểu khu này một phòng một sảnh rất nhiều."
Phác Thái Anh cười gượng: "Hẳn là không mua nổi tiểu khu này."
Lạp Lệ Sa trầm mặc vài giây: "Nếu về sau cô muốn mua, tôi có thể giúp cô đi tư vấn, lấy cái giá thấp nhất."
Phác Thái Anh hơi kinh ngạc: "Lạp lão sư quen biết người bán nhà sao?"
Lạp Lệ Sa nói: "Xem như vậy đi."
Phác Thái Anh cảm thán: "Nhân mạch của Lạp lão sư thật rộng."
Lạp Lệ Sa cười: "Bất quá một phòng một sảnh đủ ở sao? Về sau —— " Cô dừng một chút: "Về sau cha mẹ cô lỡ như đến thì sao?"
Phác Thái Anh lắc đầu, chạm vào chóp mũi: "Sẽ không tới, mẹ tôi đang sống rất tốt."
Lạp Lệ Sa ghé mắt: "Còn ba cô thì sao?"
Phác Thái Anh thần sắc có hai giây cứng đờ, mi dưới theo bản năng nhíu lại, đồng tử co rút, trong nháy mắt thần sắc biến hóa, Lạp Lệ Sa nhìn thấy rõ ràng, Phác Thái Anh cũng không thích nghe đến người cha này, cô chuyển đề tài: "Phía trước có một hồ bơi, mang cô đi xem thử?"
"Còn có hồ bơi?" Phác Thái Anh đè nén cảm xúc vừa rồi, nói với Lạp Lệ Sa: "Tôi đi dạo mấy ngày nay cũng không phát hiện ra."
"Ở dưới lầu." Lạp Lệ Sa nói: "Phụ cận tầng hai, có một công viên trò chơi trẻ em."
Công viên trò chơi trẻ em các nàng không chơi được, liền đi dạo quanh hồ bơi, cho dù là buổi sáng, cũng có người bơi lội, tốp năm tốp ba các cô gái mặc đồ bơi ngồi trên ghế, một trong số đó nhận ra Lạp Lệ Sa, ngạc nhiên chào hỏi: "Lạp tiểu thư!"
Lạp Lệ Sa nhìn qua, là cùng lầu, hai người đã gặp qua vài lần trong thang máy, có quen biết, còn hẹn cô cùng nhau tới đây bơi lội, cô khéo léo từ chối, Lạp Lệ Sa đi qua, nghe được cô ấy nói: "Lạp tiểu thư cũng đến bơi lội à?"
Khi cô ấy nói chuyện, ánh mắt lạc trên người Lạp Lệ Sa, ngoại trừ đánh giá ra còn mang theo một tầng hàm ý, Lạp Lệ Sa kéo Phác Thái Anh đang ở bên cạnh mình đến gần một chút, nói: "Dẫn bạn tới đây xem thử."
Cô gái này mới chú ý đến Phác Thái Anh, bộ dạng xinh đẹp khí chất lại tốt, dáng người cao gầy, hai người đứng cùng nhau rất cân xứng, cô ấy cười mỉa: "Bạn của cô trông thật đẹp mắt."
Lạp Lệ Sa nghiêng đầu cười: "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy thật đẹp mắt."
Phác Thái Anh bị cô khen sườn mặt có chút hoảng hốt, nói đẹp, nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa càng đẹp mắt hơn một ít, chính là ngũ quan quá nhuệ khí, luôn cho người ta ảo giác bất cận nhân tình.
Thực hiển nhiên, cô gái trước mặt không cảm thấy Lạp Lệ Sa bất cận nhân tình, còn muốn dán tới, Lạp Lệ Sa nói: "Tán gẫu đến đây thôi, tôi còn đưa cô ấy đi làm."
Ngữ khí cùng tư thái đều rất thân mật, Lạp Lệ Sa nói xong, thậm chí còn chủ động nắm lấy dây thừng của Hanh Hanh, đưa cho Phác Thái Anh một ánh mắt, Phác Thái Anh hiểu ý, đứng phía trước Lạp Lệ Sa, đối diện cô gái nói, "Đúng vậy, thật ngại quá."
Lạp Lệ Sa đứng phía sau nàng, không nghĩ tới nàng sẽ chủ động đứng trước mặt cô, giống như bênh vực người của mình, trong lòng cô bởi vì một cái thiết lập nổi lên tình cảm không rõ, chua ngọt rậm rạp xông tới, Lạp Lệ Sa hắng giọng, cô gái nói: "Được rồi, lần sau lại nói chuyện."
Phác Thái Anh cười cười, gật đầu, lướt qua vai cô gái, Lạp Lệ Sa đi theo phía sau nàng.
Ra khỏi hồ bơi Phác Thái Anh mới quay đầu lại, hỏi: "Lạp lão sư, vừa rồi..." Nàng châm chước từ ngữ: "Là người theo đuổi cô sao?"
Người theo đuổi Lạp Lệ Sa rất nhiều, Phác Thái Anh tuy rằng không có hiểu biết sâu sắc, nhưng cũng biết một chút, hơn phân nửa là nghe từ chỗ Hoa Lạc, cái gì tác giả lôi kéo cùng cô làm quen, lên Weibo thổ lộ, cái gì biên kịch vừa ý cô, đều là một ít tin tức bát quái, nhưng không thể phủ nhận, Lạp Lệ Sa có rất nhiều người theo đuổi, bất quá Phác Thái Anh không nghĩ tới, chỉ là đi dạo hồ bơi, cũng có người đến lấy lòng.
"Ừm." Lạp Lệ Sa nói: "Trước kia đã từng nói qua với tôi."
Phác Thái Anh quay đầu: "Rồi cô nói như thế nào?"
Lạp Lệ Sa rất thành thật: "Tôi nói không thích."
Cô nói xong nhìn về phía Phác Thái Anh, nói: "Vừa rồi, thật ngại quá."
Phác Thái Anh nói: "Không sao."
Có sao, Lạp Lệ Sa bởi vì hành động vừa rồi của nàng mà tim nhảy dựng lên, Phác Thái Anh lại thần sắc bình tĩnh, nàng nói: "Vậy chúng ta hiện tại trở về đi?"
Lạp Lệ Sa hoàn hồn: "Ừm."
Hai người cùng nhau trở về, Phác Thái Anh thay một thân quần áo hơi chính thức, cùng Hanh Hanh lẩm nhẩm nói vài câu, Lạp Lệ Sa vào phòng sách lấy mắt kính hỏi nàng: "Đi được chưa?"
Phác Thái Anh đeo túi xách: "Đi thôi."
Hai người cùng nhau vào thang máy, Phác Thái Anh dư quang ngắm Lạp Lệ Sa, bên thân của chiếc kính gọng vàng phát ra ánh sáng lạnh, một cặp mắt kính cứ như vậy đặt lên sống mũi, khí chất của Lạp Lệ Sa có chút khác biệt so với trước đây, ngũ quan có vẻ càng thêm sắc bén, bất quá ở nhà lâu như vậy, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa đeo mắt kính.
Xuống thang máy Phác Thái Anh ngồi ghế phụ, Lạp Lệ Sa nói: "Túi đặt ở phía sau đi."
Phác Thái Anh khẽ gật đầu, đem túi xách để ra phía sau, khuôn mặt vô tình lướt qua quần áo của Lạp Lệ Sa, mùi hương mát lạnh ập đến, là hương thơm lạnh lẽo, rất dễ ngửi, Phác Thái Anh ngồi ngay ngắn, Lạp Lệ Sa thấy nàng thắt dây an toàn xong mới khởi động động cơ.
Xe chạy về phía trung tâm thành phố, hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, hai tay Lạp Lệ Sa đặt trên vô lăng, đồng hồ kim sắc phản chiếu, khúc xạ ở chỗ xương quai xanh của Phác Thái Anh, ánh sáng đan xen sáng tối, Lạp Lệ Sa chỉ là quét mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, không dám nhìn loạn.
Thật vất vả mới đến được phòng thu âm.
Bởi vì là ghi hình trong phòng thu âm, rất nhiều diễn viên lồng tiếng đều ở trong khách sạn xung quanh phòng thu âm trại, Phác Thái Anh bọn họ lại ở vùng ngoại thành, cho nên không ở lại đó, thời điểm Phác Thái Anh đến còn chưa có người nào, trong phòng thu âm trống rỗng, trong này có ba bốn cái phòng thu âm hợp lại, bên cạnh cũng không biết là đoàn làm phim nào, cửa cũng không mở, Phác Thái Anh nói: "Lạp lão sư, chúng ta đến sớm rồi."
Lạp Lệ Sa nói: "Vào thôi."
Phác Thái Anh đi vào, Kỷ Tử Bạc ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai người, ngáp một nửa, vẫy tay: "Thái Anh! Lạp lão sư!"
Cô ấy dụi mắt: "Chào hai người."
Vừa nhìn đã biết thức đêm, Phác Thái Anh cười: "Xin chào, Kỷ lão sư."
Kỷ Tử Bạc gom lại quần áo: "Ngồi đi, tôi rót cho cô một ly trà, đợi lát nữa sẽ dẫn cô đến phòng làm việc."
Phác Thái Anh gật đầu: "Được."
Nàng ngồi ở bên cạnh trên sô pha, điều hòa mở ra máy sưởi, nhưng thật ra trời không lạnh, Kỷ Tử Bạc trong ngoài vội vàng bận rộn, đem đồ vật đều thu thập tốt, cuối cùng nói: "Đi, chúng ta đến phòng làm việc."
Phòng làm việc rất lớn, hai máy tính, thiết bị lồng tiếng đầy đủ, Phác Thái Anh trước kia đã tiếp xúc với những thứ này, cũng không xa lạ, Kỷ Tử Bạc lấy tài liệu từ trong túi ra, giao cho Phác Thái Anh: "Xem hợp đồng trước đi? Ký xong chúng ta lại nói chi tiết hơn."
Phác Thái Anh không ý kiến, tiếp nhận hợp đồng cúi đầu xem, Kỷ Tử Bạc nói: "Lạp lão sư, tới đây."
Lạp Lệ Sa liếc cô ấy một cái, đi qua, Kỷ Tử Bạc nắm quần áo cô: "Đến bên cạnh nói."
Cô ấy kéo Lạp Lệ Sa đến cửa hỏi: "Nói như thế nào?"
Lạp Lệ Sa không hiểu: "Cái gì?"
Kỷ Tử Bạc nhíu mày: "Theo đuổi cô ấy! Nói như thế nào? Còn có mặt mũi không?"
Lạp Lệ Sa tức giận: "Cậu mới chia tay, người khác theo đuổi cậu, cậu sẽ đồng ý sao?"
Kỷ Tử Bạc bừng tỉnh: "Cũng đúng, bất quá lần này tôi khuyên cậu giám sát chặt chẽ một chút."
Lạp Lệ Sa hỏi: "Có ý gì?"
Kỷ Tử Bạc nghẹn nghẹn: "Đoàn làm phim bên cạnh, tôi có nghe qua một chút, cư nhiên là thuê cho kịch truyền thanh của Đường Nghênh Hạ, không chừng Đường Nghênh Hạ cũng sẽ tới đây, cho nên..."
Lạp Lệ Sa mặt hơi trầm xuống, cặp kính gọng vàng ánh lên tia sáng lạnh nhạt, giống như một lưỡi dao sắc bén, Kỷ Tử Bạc nói thầm: "Lần này đừng lại để người khác nhanh chân đến trước."
Nói xong người bên cạnh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ấy, Kỷ Tử Bạc há mồm: "Phi phi phi, miệng quạ đen, tôi sẽ nói dễ nghe một chút, Lạp lão sư muốn nghe lời hay gì?"
Lạp Lệ Sa không hé răng, Kỷ Tử Bạc nói: "Vậy hy vọng cô ấy sớm một chút thích cậu, sớm một chút ôm được mỹ nhân về, sớm một chút dắt tay thành công!"
Nói xong cô ấy tự vỗ tay cho chính mình, vừa định đi, Lạp Lệ Sa chắn phía trước, Kỷ Tử Bạc lui nửa bước: "Làm gì?"
Lạp Lệ Sa bên tai ửng đỏ: "Tiếp tục nói."
Kỷ Tử Bạc phát ngốc: "Nói gì?"
Lạp Lệ Sa không được tự nhiên mở miệng: "Nói nhiều lời hay."
*****
Phác Thái Anh: Lạp lão sư tại sao chị đỏ mặt?
Lạp Lệ Sa: Nghe nhiều lời hay.
Phác Thái Anh:......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro