Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24: Thẹn thùng

Phác Thái Anh không biết Lạp Lệ Sa đang nghĩ gì, nàng xem tiểu thuyết đến nhập thần cũng sẽ như vậy, tự giác thấy đồng cảm, dù sao vì tiểu thuyết mà khóc nàng cũng đã làm không ít, cho nên không để ý, nàng hỏi: "Lạp lão sư, còn tiếp tục xem sao?"

Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không xem, kết thúc livestream rồi sao?"

Phác Thái Anh cười cười: "Ừm, vừa mới kết thúc, cái kia..."

Nàng cắn môi, thần sắc có chút ngượng ngùng, liếc nhìn thần sắc của Lạp Lệ Sa cũng có chút xấu hổ, nói cho cùng hai người kỳ thật cũng chỉ quen biết mấy ngày mà thôi, không quen thuộc đến mức cái gì cũng có thể nói, nếu là Hoa Lạc hoặc Tiểu Ngư, khẳng định đã bị nàng bắt tới nghe ghi âm.

Lạp Lệ Sa xoa xoa chỗ đau trên đầu, quét mắt nhìn Phác Thái Anh, đột nhiên hiểu ý: "Muốn ghi âm sao?"

"A!" Phác Thái Anh cười gượng: "Lạp lão sư có rảnh không?"

Lạp Lệ Sa nghĩ đến cô lúc trước ở trên xe nghe đoạn ghi âm kia, mím môi lại, tim đập không chịu khống chế bắt đầu nhảy như điên, vừa rồi còn đau đến chỗ cũng không có cảm giác, đầu lưỡi đều đã tê rần, vài giây sau, cô nói: "Có."

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm: "Vậy đến phòng của tôi đi?"

Lạp Lệ Sa gật gật đầu: "Có thể."

Lời nói của cô càng ít, Phác Thái Anh lại càng khẩn trương, vào cửa thiếu chút nữa không biết bước chân trái hay chân phải, chỉ dùng dư quang ngắm Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa thần sắc bình tĩnh, đôi mắt trong trẻo, có lẽ là nguyên nhân vừa mới khóc, đuôi mắt nổi lên một mạt hồng, ngược lại hoà hoãn đi rất nhiều cảm giác nghiêm túc.

Lạp lão sư thực bình dị gần gũi, Lạp lão sư thực bình dị gần gũi, Lạp lão sư thực bình dị gần gũi.

Phác Thái Anh ở đáy lòng mặc niệm, tự cổ vũ cho chính mình, sau khi vào phòng nàng hỏi Lạp Lệ Sa: "Nghe nói Lạp lão sư trước kia còn làm hậu kỳ cho kịch truyền thanh?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Có làm qua một chút."

Phòng làm việc kịch truyền thanh của Kỷ Tử Bạc chính là tiền cô bỏ ra, trước kia không có nhân mạch gì, Kỷ Tử Bạc từ giám chế đến hậu kỳ đều một tay nắm lấy, không chỉ bản thân bận rộn, còn kéo theo Lạp Lệ Sa cùng học, cho nên Lạp Lệ Sa biết một chút.

Phác Thái Anh vuốt đầu Hanh Hanh nói: "Lạp lão sư thật lợi hại."

Lạp Lệ Sa cười cười.

Hai người bước vào phòng, tấm rèm mở một nửa, gió đêm từ từ thổi vào, đèn nhỏ bên cạnh cửa sổ lắc lư, Phác Thái Anh đi đến bên cửa sổ đóng lại, cẩn thận kéo rèm cửa, trong phòng tối hơn vừa rồi một chút, nàng lại bật đèn lớn, Lạp Lệ Sa đứng bên cạnh bàn nhìn nàng bận rộn, Phác Thái Anh thu dọn xong hết thảy quay đầu nói: "Được rồi."

Cuối cùng cũng ghi âm, Phác Thái Anh hít sâu, nàng nâng lên một đoạn cốt truyện, chỉ là đọc lời thoại cũng có chút cảm thấy xấu hổ, đợi lát nữa ghi âm không biết có nói ra được hay không.

Lạp Lệ Sa dựa vào bên cạnh bàn, nghiêng đầu, hai tay chắp sau lưng, véo góc bàn bên cạnh, lòng bàn tay đều phát đau cũng không ý thức được, thần sắc vẫn là bình tĩnh đạm nhiên.

Phác Thái Anh nói: "Lạp lão sư, tôi sẽ bắt đầu."

Tay Lạp Lệ Sa véo góc bàn bên cạnh dùng sức một chút, buông tay, thân thể nghiêng sang bên cạnh, cô xoay người, gật đầu nói: "Được."

Phác Thái Anh hít sâu: "Tôi thật sự bắt đầu đây."

Trên mặt nàng đã tràn ngập ửng đỏ không rõ ràng, ảo tưởng bản thân là nhân vật nữ chủ này, sau khi cãi nhau với người yêu thân thể liền rơi vào điên cuồng dây dưa, nàng nhắm mắt lại, gương mặt nóng rát, thời khắc Lạp Lệ Sa chờ nàng phát ra âm thanh Phác Thái Anh lại mở mắt ra, há mồm hỏi: "Lạp lão sư, có muốn ăn khuya hay không?"

Lạp Lệ Sa sững sờ vài giây, chớp mắt, cười: "Được."

Phác Thái Anh vội vàng mang Hanh Hanh ra ngoài làm bữa ăn khuya.

Lạp Lệ Sa đi tới cầm lấy quyển lời thoại, lại quay đầu nhìn thần sắc ngượng ngùng của Phác Thái Anh, đáy mắt cô ý cười càng sâu, một tay đặt ở bên môi, nén không được độ cong của khóe môi.

Phác Thái Anh vội vàng làm chút đồ ăn khuya, Lạp Lệ Sa lại gọi đồ ăn mang đến, là nhà hàng nướng BBQ, hai người ngồi trên sô pha bên bàn trà vừa ăn BBQ vừa nói chuyện phiếm.

Phác Thái Anh nói: "Thực xin lỗi Lạp lão sư, lát nữa tôi nhất định sẽ làm được."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, lấy hai lon bia từ trong túi ra, là chủ cửa hàng đưa, cô khui một lon, nói: "Không sao, từ từ sẽ được, trước kia cô ghi âm như thế nào?"

Phác Thái Anh nhấp một ngụm bia, cồn làm dịu đi cảm xúc khẩn trương của nàng, nói: "Trước kia từng xem qua tài nguyên."

"Tài nguyên?" Lạp Lệ Sa vừa định hỏi tài nguyên là cái gì, đột nhiên hiểu được, cô gật đầu.

Phác Thái Anh nói: "Lần đầu ghi âm không biết gì nhiều, sau đó Hoa Lạc đã gửi tài nguyên cho tôi, cậu ấy nói nghe nhiều sẽ biết."

Bất quá đối với nàng không có nhiều tác dụng, bởi vì những âm thanh kia nghe đến không sai biệt lắm, không có giá trị tham khảo gì, Lạp Lệ Sa gật đầu: "Có muốn tìm chút tài nguyên cho cô hay không?"

Phác Thái Anh giơ bia lên, vội vàng xua tay: "Không cần không cần."

Khuôn mặt của nàng đỏ ửng.

Lạp Lệ Sa cũng không nói nhiều.

Phác Thái Anh nuốt bia xuống, vừa ăn vừa giả vờ vô tình hỏi: "Bộ kịch truyền thanh này, là bắt đầu chuẩn bị sao?"

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Vẫn luôn chuẩn bị, bất quá không tìm được người thích hợp."

Cô nhìn về phía Phác Thái Anh, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói, nhấp một ngụm bia, Phác Thái Anh ừm một tiếng, Lạp Lệ Sa nói: "Bất quá tôi sẽ ghi âm bộ kịch của tôi trước."

Nói xong cô nhớ tới lời Kỷ Tử Bạc, hỏi Phác Thái Anh: "Cô muốn đến phòng thu âm, hay là ở nhà ghi âm?"

Phác Thái Anh ngước mắt lên: "Bộ kia sao? Miễn là không phải buổi chiều, thời gian khác tôi đều có thể đến phòng thu âm."

Lạp Lệ Sa gật đầu, nghĩ vài giây nói: "Vậy trực tiếp đến phòng thu âm đi, tôi cũng muốn qua đó, thuận tiện mang cô cùng đi, buổi chiều đưa cô trở về phát sóng trực tiếp."

Phác Thái Anh có chút ngượng ngùng: "Có phải quá phiền phức hay không? Tôi có thể đi taxi."

"Không sao." Lạp Lệ Sa ngữ điệu không thay đổi: "Dù sao buổi chiều tôi cũng phải trở về viết sách mới, thuận đường mà thôi."

Phác Thái Anh lúc này mới yên tâm, nàng nói: "Không chậm trễ chuyện của Lạp lão sư là tốt rồi."

Lạp Lệ Sa nhấp một ngụm bia: "Không chậm trễ."

Hai người ngồi ở sô pha câu được câu không nói chuyện phiếm, không khí thoải mái hơn lúc trước rất nhiều, chờ Phác Thái Anh uống xong bia Lạp Lệ Sa nói: "Đi thôi, tiếp tục ghi âm."

Phác Thái Anh không có lý do gì lại kéo dài, ăn khuya đều xong rồi, nàng thu thập rác bỏ vào thùng, cùng Lạp Lệ Sa bước vào phòng.

Hanh Hanh ghé vào cửa đối diện nhìn hai người vẫy đuôi, há mồm hà hơi, bộ dáng cộc lốc, Phác Thái Anh vỗ vỗ gương mặt, lấy lại tinh thần đứng bên cạnh thiết bị ghi âm.

Lạp Lệ Sa ngồi trước máy tính, Phác Thái Anh nói: "Vậy tôi bắt đầu đây."

"Không cần tìm cảm giác sao?" Lạp Lệ Sa nói: "Trước tiên tìm cảm giác."

Tìm cảm giác, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn đoạn chú thích kia, còn có đoạn dài phân tích tâm lý nhân vật phía trước, kỳ thật nàng đã có lý giải của riêng mình về đoạn diễn này, phía sau sự phát điên cuồng loạn của nhân vật chính là quyết tuyệt muốn thoát ra khỏi cái kén để tái sinh, loại quyết tuyệt này phi thường khó biểu đạt ra, đặc biệt còn xen lẫn một đoạn giường diễn, bộ phận khán giả chỉ để ý có đủ hương diễm hay không, cũng không phải thực để ý đoạn giường diễn trong phim ẩn giấu tình cảm gì, nhưng Phác Thái Anh vẫn cảm thấy có một trình tự muốn biểu đạt sâu hơn, nàng đem cái này nói cho Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng.

Dưới ánh đèn, Phác Thái Anh sườn mặt ửng đỏ, không biết là vì lon bia vừa rồi hay là do sắp phải ghi hình, nhưng ánh mắt nàng trong sáng, thái độ đoan chính, cùng Lạp Lệ Sa thảo luận phảng phất không phải giường diễn, mà là một đoạn diễn bình thường, tuy là bình thường, nàng cũng dị thường nghiêm túc.

Lạp Lệ Sa bởi vì nàng nghiêm túc như vậy, trong lòng phủ lên cảm giác tê dại, cảm giác không giống với việc nghe đoạn diễn kia, càng giống như có người dùng cái gì đó nhẹ nhàng gõ vào ngực mình, ngực nứt ra một đạo khe hở, dòng nước ấm đổ vào, thiêu đốt lòng bàn tay của cô toát ra mồ hôi.

"Lạp lão sư, cô cảm thấy ý tưởng của tôi như vậy được không?"

Phác Thái Anh hỏi xong thấy Lạp Lệ Sa không nói gì, nàng nghiêng đầu, đụng vào đáy mắt của Lạp Lệ Sa, bên trong là hình ảnh phản chiếu nho nhỏ của mình, nàng kêu: "Lạp lão sư?"

Lạp Lệ Sa hoàn hồn, nhìn về phía nàng: "Cái gì?"

Phác Thái Anh nói: "Cô cảm thấy ý tưởng của tôi như vậy được không?"

Lạp Lệ Sa rũ mắt, che giấu cảm xúc hỗn tạp, cô siết chặt mép giấy, gật đầu: "Có thể thử xem."

Phác Thái Anh thở phào nhẹ nhõm: "Được, vậy tôi thử xem một lần."

Lạp Lệ Sa ừm một tiếng.

Phác Thái Anh cầm kịch bản ngồi bên cạnh microphone, đối diện với Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa gõ máy tính, nói: "Bắt đầu đi."

Bốn phía tịch mịch, Phác Thái Anh nhắm mắt lại, ảo tưởng giờ phút này mình đang ở trong hoàn cảnh đó, há mồm hỏi "Vì cái gì ngươi không tin ta!"

Âm thanh chất vấn nổi lên, trong lòng Lạp Lệ Sa đánh trống thình thịch, cô chống cằm, nghe Phác Thái Anh điều chỉnh âm thanh: "Ngươi chừng nào mới tin tưởng ta? Ta nói ta cùng nàng không thân ngươi vì cái gì không tin! Ngươi muốn ta ——"

Âm thanh đột nhiên im bặt, trầm mặc ngắn ngủi.

Nơi này là nơi nữ chủ đẩy một nữ chủ khác lên sô pha, trực tiếp đè xuống, Phác Thái Anh tiếp theo nói: "Ngươi nói...... Ngô......"

"Ngô...... Ta...... Ngươi buông ra...... Hỗn đản!"

An tĩnh vài giây.

"Ngươi muốn ta phải không? Tới đi..." Lạp Lệ Sa phảng phất nghe được âm thanh xé rách quần áo, phá không mà ra, rõ ràng không có đoạn diễn này, nhưng cô từ âm thanh của Phác Thái Anh đã nghe được cảm xúc thống khổ cùng dây dưa.

"Muốn ta...... Nhanh lên muốn ta...... A......"

Tay của Lạp Lệ Sa gõ trên máy tính, cô kêu: "Thái Anh."

Phác Thái Anh nhìn về phía cô, đi đến bên cạnh cô, ngượng ngùng hỏi: "Lạp lão sư, làm sao vậy? Có phải không ổn hay không?"

Không phải.

Là quá ổn rồi.

Nếu nàng còn tiếp tục cô mới là người không ổn.

Lạp Lệ Sa hắng giọng, giả vờ cúi đầu xem kịch bản, nói: "Khá tốt."

Khá tốt vì cái gì kêu dừng lại? Phác Thái Anh có chút khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, thấy sườn mặt của Lạp Lệ Sa có chút mất tự nhiên đỏ ửng, dưới ánh đèn sợi đốt, không phải thực rõ ràng, nhưng Phác Thái Anh thấy được.

Nàng đột nhiên nghĩ đến những gì người khác nói trước đây, buột miệng hỏi: "Lạp lão sư, cô có phải thẹn thùng hay không?"

Loại diễn này, thời gian đầu ghi âm vẫn còn tốt, một khi tự mình nghe sẽ cảm thấy rất xấu hổ, Phác Thái Anh vừa mới hoàn toàn nhập vào, không có cảm giác, nhưng Lạp Lệ Sa là ngồi bên cạnh nghe.

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn nàng, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Cảm thấy tôi giống như là người sẽ thẹn thùng sao?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Không giống."

Nàng cảm thấy Lạp Lệ Sa như vậy cái gì cũng từng nghe qua, thời điểm ghi hình cảnh thân mật khẳng định đã nghe rất nhiều, hơn nữa cô còn viết tiểu thuyết, cảnh tượng gì không ảo tưởng qua? Phỏng chừng so với chính mình ghi âm đoạn này xuất sắc hơn nhiều, nhưng biểu hiện của cô, rõ ràng chính là thẹn thùng!

Bên tai Lạp Lệ Sa đỏ ửng lan tràn lên khuôn mặt, cô ngồi vài giây bỗng chốc đứng dậy: "Tự mình ghi âm đi."

Phác Thái Anh mang theo ý cười: "A, được."

Lạp Lệ Sa nghiêng đầu nhìn nàng, mím môi, không nói gì rời đi, đi tới cửa mới buông hai tay vẫn luôn siết chặt ra, lòng bàn tay bị móng tay véo đến dấu vết thật sâu.

Cô thật sự không phải thẹn thùng.

*****
Phác Thái Anh: Lạp lão sư thẹn thùng trông rất đáng yêu.

Lạp Lệ Sa: Chị không thẹn thùng càng đáng yêu.

Phác Thái Anh:......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro