Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Nhược Dao ngồi im lặng trong căn phòng, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt nàng, phản chiếu những cơn sóng lòng đang cuộn trào. Lưu mẹ, người đàn bà khắc nghiệt nhưng cũng đầy quyền lực, đặt một tờ giấy trắng lên bàn, ánh mắt bà sắc lạnh như những tia dao cắt qua không khí. Bà nhìn Nhược Dao, đôi môi mím chặt như đang cân nhắc điều gì đó.

"Lấy đi." Lưu mẹ lên tiếng, giọng bà không có chút cảm xúc. Bà đẩy tờ hợp đồng về phía Nhược Dao, bàn tay thô kệch nhưng mạnh mẽ.

Nhược Dao nhìn vào tờ giấy, nhưng mắt nàng chỉ nhìn mờ mịt. Cả đời nàng chưa từng học chữ, chỉ biết cầm chổi quét dọn, lau nhà, làm những công việc đơn giản để kiếm sống. Cái hợp đồng trước mắt, chữ nghĩa lạ lẫm như một thứ ngôn ngữ xa lạ, không thể nào hiểu nổi.

"Không cần phải lo, ta sẽ giải thích cho ngươi." Lưu mẹ nói, thấy sự bối rối trong đôi mắt của Nhược Dao. Bà rút một tờ giấy khác từ trong túi áo, nhìn một lượt rồi tiếp tục.

"Đây là hợp đồng hôn nhân." Bà ngừng một chút, thở dài như thể đã phải nói đi nói lại quá nhiều lần. "Ta sẽ giúp bà ngươi đi bệnh viện chữa trị. Còn ngươi, sẽ trở thành con dâu của nhà họ Lưu."

Nhược Dao ngơ ngác nhìn bà, chẳng hiểu gì. Nhưng Lưu mẹ không để nàng có cơ hội lên tiếng.

"Ngươi chỉ cần sinh cho Lưu gia một đứa cháu trong vòng hai năm. Sinh xong, ngươi có thể hủy bỏ hợp đồng, hết nợ với nhà họ Lưu."

Từng câu nói như một cú đấm vào lòng Nhược Dao. Mọi thứ đều quá đột ngột và mơ hồ. Nàng chỉ có một bà già yếu ớt, chẳng biết làm gì để trả nợ, và giờ lại bị cuốn vào một cuộc giao dịch khủng khiếp như thế này. Nhưng bà của nàng đang bệnh, đau đớn mỗi ngày, không có tiền chữa trị. Nếu đây là cách duy nhất để cứu bà, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Nhược Dao sững sờ, đôi mắt nàng mờ đi, trống rỗng. Lưu mẹ nhìn thẳng vào nàng, nụ cười của bà nhếch lên không rõ cảm xúc.

"Chỉ cần ngươi chịu làm, ta sẽ đưa bà ngươi vào bệnh viện ngay. Còn ngươi, ngày mai hãy chuẩn bị đồ đạc, sang nhà Lưu gia sống." Bà nói, giọng điệu như ra lệnh. "Ngươi đừng lo, chỉ cần ngươi sinh được cháu trai cho nhà họ Lưu, mọi chuyện sẽ xong hết."

Nhược Dao không biết phải làm gì, nhưng lòng nàng đau đớn vì bà. Nàng chẳng có lựa chọn nào khác. Nàng gật đầu, chấp nhận.

Lưu mẹ đưa cho nàng một tờ giấy và một cây mực. Nhược Dao không biết chữ, nhưng bà bảo nàng chỉ cần ấn tay vào đó, xác nhận rằng nàng đã đồng ý. Đôi tay Nhược Dao run rẩy, nhưng nàng vẫn làm theo, lăn tay vào chỗ mực, để lại dấu ấn của mình trên tờ giấy.

Lưu mẹ nhìn nàng một lúc, rồi quay người đi. "Vậy là xong. Ta sẽ bắt đầu chuẩn bị mọi thứ." Bà dừng lại một chút, ánh mắt của bà như một mũi dao sắc bén. "Nhớ kỹ, chỉ cần ngươi sinh con, là tất cả sẽ kết thúc nhanh chóng. Không cần phải lo lắng về bà ngươi, ta sẽ lo liệu."

Nhược Dao đứng đó, cảm giác như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực nàng. Nàng không biết sẽ phải làm gì, nhưng chỉ biết bà của nàng đang đau đớn, và nàng không thể để bà chết mà không được chữa trị. Bước vào nhà họ Lưu, nàng chỉ có thể cắm đầu làm theo yêu cầu, mong sao mọi thứ kết thúc trong hai năm.

Kể từ giây phút đó, cuộc đời nàng sẽ thay đổi mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro