Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41. Chạy trốn (1)

Hạ nhân trong phủ dọn thức ăn lên, Tần Diệu An cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự dưng bảo trở về rồi lại cùng ăn cơm, hơn nữa còn có cảm giác hình như hai người này đang đấu trí với nhau chứ không phải là hoà thuận.

Khải Nguyệt Hàn Cơ tự nhiên như ở nhà, như cách đối đãi với thế nhân mà đối đãi với Am Kha, mặc dù không yêu cầu xem tay hay đôi mắt, gắp một chút thức ăn qua chén của Am Kha,

"Vũ nhi ăn thử món này đi, tuy rằng ta không phải ruột thịt gì nhưng đại huynh đã giao phó trách nhiệm tìm kiếm tôn nhi của huynh ấy, nay đã đón được rồi, ta thực sự rất vui"

"Đại nhân, thảo dân chẳng qua chỉ là người qua đường, không xứng đáng"

"Đừng nói vậy, chỉ có người của Khải Nguyệt gia mới có tư cách hơn người như vậy, ngay cả Diệu An cũng không dám nói chuyện thẳng thừng với ta như vậy"

"Đại nhân không cần phải quá đề cao thảo dân đâu"

"Không đâu, không đâu, có khi nào Vũ nhi cảm thấy hoài nghi về nốt ruồi son trong lòng bàn tay mình chưa, đó cũng không hẳn là nốt ruồi tự nhiên mà là hậu nhân của Khải Nguyệt gia sẽ được khắc lên đó gia huy, sau đó dựa vào công trạng mà được sắp xếp trong gia tộc, nhìn này", Khải Nguyệt Hàn Cơ đưa ra lòng bàn tay của mình, hơn nữa cả hai đều có, "Đối với những người đã thành gia lập thất đều được khắc ở cả hai tay, còn chưa thành thân hay chưa gả đi, nam tả, nữ hữu theo quy tắc ấy mà khắc lên"

"Vậy thì đại nhân sai rồi, trong lòng bàn tay của thảo dân không hề có bất cứ gia huy nào, chỉ là nốt ruồi tự nhiên hiếm gặp mà thôi"

Am Kha cầm đũa lên bắt đầu ăn thử, quả thực mùi vị mang đến cảm giác thân quen vô cùng, tuy rằng chưa từng ăn, bữa cơm chỉ một người nói, Khải Nguyệt Hàn Cơ, một người khi nhắc đến thì trả lời, Tần Diệu An, một người chỉ chú tâm đến những món ăn trên bàn rất khi lên tiếng.

Ăn xong, để tránh để người rời phủ, Khải Nguyệt Hàn Cơ ra lệnh.

"Người đâu, đưa thiếu gia về phòng nghỉ ngơi, thiếu gia cần gì thì cứ làm theo, đừng để thiếu gia bị lạc, vài ngày nữa theo ta vào triều, bẩm tẩu với thánh thượng"

Gặp một người khác, nói chính xác hơn nếu là Khải Nguyệt Hữu Vũ kia nhất định là vui mừng vô cùng, bởi vì hoàng đế Tây vực đã hứa hôn giữa hậu nhân của quốc sư và một vị công chúa tài năng hơn người, đệ nhất mỹ nhân Tây vực, Linh Ái công chúa.

Am Kha không để Thuận Kiều bước vào trong phủ này, ngược lại dùng Tân Diệu An là người đưa tin, chỉ cần Thuận Kiều thuận lợi mang người đến xác nhận là Lâm Gia Vân đã an toàn đến nơi, chỉ có đến lúc đó bản thân mới có thể tìm cách thoát ra.

Trong phủ quốc sư, đi đâu cũng có nha hoàn theo cùng, bọn họ đều là những cao thủ, nếu không có Trọng ấn chi pháp kiềm hãm sức mạnh yếu hơn bọn họ để lão già này không để Khương Hùng luôn theo chân, viện cơ thăm dò trong phủ, các ngõ ngách nhưng lần này chưa đi được vào gian phòng đã bị người phát hiện.

"Thiếu gia đừng trèo nữa, nếu ngã xuống nhất định lão gia sẽ trách mắng chúng nô tì"

Thời gian biến mất cũng giống hệt nhau, một giờ đến bọn họ dần tập thành thói quen sau một giờ liền biết đi tìm, bởi trong 1 giờ đó bọn họ nghĩ thiếu gia đang trốn ở đâu không tìm ra được, phân tán số lượng cũng như sức lực tìm kiếm, mọi hành động đều được báo lại với lão gia.

Khương Hùng là người thẳng tính, nghĩ gì nói đó.

"Thuộc hạ thực sự không hiểu, tại sao thiếu gia lại liên tục muốn rời khỏi đây, nơi đây ai ai cũng muốn được ở lại"

"Khương Hùng ngươi thực sự không hiểu sao? Đã điều tra được thân phận của trưởng môn Nghịch môn chưa?"

"Chưa ai từng thấy được khuôn mặt của hắn, từ lúc hắn kế thừa vị trí trưởng môn của Am Bảo, luôn mang theo một chiếc mặt nạ mang theo chữ Nghịch, đến cả thân nương của hắn, Lĩnh Hoa, cũng không biết được. Theo như thăm dò rất có khả năng khi thiếu gia trở về Đào Trấn Thạch đã từng giáp mặt với Thất Đầu Sát"

"vậy cũng có khả năng tiểu tử này đã biết được thân thế của mình trước khi đến đây"

"Nghe hạ nhân trong Lĩnh phủ kể lại thì lúc đó chỉ có trưởng môn giáp mặt trực tiếp với con rối của Thất Đầu Sát mà thôi, còn lại không phải đối thủ của lão ta"

"Ngươi không được bỏ sót bất cứ tin tức nào, chỉ cần phán đoán sai thôi thì tên trưởng môn đó sẽ đến đòi lại thuộc hạ của mình, đã tìm ra lệnh bài của Nghịch môn chưa?"

"Vân chưa, thiếu gia luôn rất cẩn thận, những nha hoàn hầu hạ không có cơ hội ra tay, hay để thuộc hạ trong đêm đến đó"

"Không nếu như bị phát hiện, tiểu tử đó nhất định sẽ nghi ngờ, sẽ không còn thả lỏng mình với ta nữa, trước mắt chuyện này không gặp, để Lâm Gia Vân trở về báo tin có lẽ đã không thể rồi"

"Vâng, thuộc hạ đã có một nhóm người giả làm sơn tặc giết người trong biến giới của Minh Quốc, khẳng định sẽ không có cách nào truy đến chỗ chúng ta được"

"Làm tốt lắm, đợi đến khi đưa công chúa Linh Ái ra, tiểu tử này dù sao cũng còn trẻ nhất định sẽ nữ sắc quyến rũ, cầu cạnh ta muốn có được hôn sự với công chúa, lúc đó thì quan hệ giữa chúng ta không còn đề phòng được nữa. Phòng tắc vô áy náy, ngươi vẫn phải để ý đến tình hình xung quanh chỉ cần thấy được tên trưởng môn đó lập tức thông báo cho ta biết"

"Vâng thuộc hạ đã hiểu"

*********

Đến ngày đã định, bị ép thay ra một bộ y phục nhìn là biết rất đắt tiền, nhất quyết không muốn thay ra.

"Vũ nhi nghe lời gia gia, đừng bướng nữa, lần này chính là vào hoàng cung, không thể như ở nhà, muốn làm gì thì làm được, thay bộ y phục này ra"

"Không"

"Gia gia sẽ không làm hại tôn nhi của mình, hơn nữa chẳng phải muốn đến linh đường sao, sau khi trở về không những cho phép đến linh đường thắp nhang mà còn dẫn ra mộ tự thăm viếng"

Am Kha im lặng diễn một chút rồi nhanh chóng đi vào trong thay y phục đã được chuẩn bị ra, hơn nữa còn còn mang lên một chiếc mặt nạ nửa mặt dù sao cũng là người của Khải Nguyệt không thể giấu mãi, đến cả Khải Nguyệt Hàn Cơ cùng bị anh khí từ Am Kha phải suy nghĩ lại có nên tiếp tục âm mưu của mình, là một nhân tài tốt.

"Đẹp, thật sự rất xứng đôi"

"Xứng đôi?"

"Không có gì đâu, đi thôi nào, Vũ nhi của ta đương nhiên sẽ không thể thua kém bất cứ nam nhân nào ở Tây Vực này"

Am Kha vẫn giữ thái độ im lặng, cho đến khi vào cung, tuy rằng là vào buổi chiều nhưng nhìn thấy hoàng cung thật sự không ngăn được mình phải thán phục, một chút đau lòng cho nhân sinh ở Nghịch môn, tìm ra câu trả lời đưa bọn họ ra ánh sáng như ở đây.

Một công công đi đến.

"Tham kiến quốc sư, vị này là"

"Đây là tôn nhi của ta, gọi là Khải Nguyệt Hữu Vũ"

"Không phải là người kia sao"

"Công công nhắc đến thực sự làm ta cảm thấy hổ thẹn, năm đó vì dựa vào đặc điểm nhận nhầm tôn nhi, khiến cho Kinh đô nhiều ngày không yên, đến các đại thần trong triều kiến nghị với hoàng thượng. Suy xét lại ta nhận định điều đó đúng, cho người bí mật tìm kiếm, công công cũng thấy đó đây mới chính là hậu nhân của Khải Nguyệt ta"

Công công quan sát vô cùng hài lòng, khen.

"Thật sự rất anh tuấn, rất xứng đôi với công chúa"

"Công công quá khen, dù sao là tìm được còn hơn không, nên ta lần này muốn đến chỗ hoàng thượng thỉnh tội, để tên đó lộng hành nhiều năm"

"Quốc sư nhiều năm chăm lo cho dân chúng, chuyện nhà lại bất hạnh, nhất định hoàng thượng sẽ hiểu"

"Đa tạ công công, Hữu Vũ là người không hiểu phép tắc trong cung, trong thời gian ta diện kiện hoàng thượng, mong rằng công công để ý đến"

"Được được, quốc sư cứ vào đi"

Khải Nguyệt Hàn Cơ đi vào, câu đầu tiên chính là.

"Tội thần tham kiến hoàng thượng"

"Quốc sư, sao lại nói vậy? Đứng lên nói chuyện"

"Tội thần đã phụng công ơn của hoàng thượng, bao che cho tôn nhi trong nhà làm càn mất định uy phong của quốc pháp, tội thần thật sự không xứng đáng"

"Ra là chuyện đó, nếu quốc sư đã biết rồi, cũng đã sửa rồi thì trẫm cũng không truy cứu làm gì, người đâu vào đâu đi"

"Tiểu tử vẫn chưa biết quy tắc trong cung, sợ rằng sẽ khiến hoàng thượng sợ hãi, hơn nữa là từ Minh Quốc sang đây, nếu như có chuyện gì xảy ra nhất định sẽ trở thành cái cớ mà gây khó dễ cho chúng ta"

"Được rồi, nếu quốc sư đã nói vậy thì tôi nay có yên tiệc cho tiểu tử đến đó làm quen dần, dù sao cũng có hôn ước với Linh Ái"

"Đa tạ hồng ân của hoàng thượng"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro