Chương 2: Nỗi đau của kẻ thế thân
Tần Lam trở về Bắc Kinh sau một thời gian dài, vẫn chưa thể hoàn toàn quên đi những ký ức cũ. Cuộc sống mới của nàng, mặc dù không còn bóng dáng Tân Chỉ Lôi, nhưng lại không thể xóa nhòa được hình ảnh ấy trong trái tim. Dù sao, nàng vẫn không thể phủ nhận rằng Tân Chỉ Lôi đã là một phần quan trọng trong cuộc đời mình
Khi nghe tin Tân Chỉ Lôi và Tần Lãng sắp kết hôn, một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng nàng. Cảm giác ấy vừa như một sự thanh thản, vừa như một nỗi đau dai dẳng. Nàng biết rằng tình yêu không thể cưỡng cầu, và dù gì đi nữa, cả Tân Chỉ Lôi và Tần Lãng xứng đáng với nhau. Dù không có được trái tim của Tân Chỉ Lôi, nhưng nàng vẫn tôn trọng mối quan hệ đó, vẫn cảm thấy một phần hạnh phúc cho hai người
Nàng quyết định trở lại, không phải vì hy vọng gì nữa, mà chỉ đơn giản là vì tôn trọng tình yêu của họ, và vì nàng hiểu rằng tình cảm của mình đã không còn chỗ đứng trong cuộc sống của Tân Chỉ Lôi
●●●
Đám cưới của Tần Lãng và Tân Chỉ Lôi được tổ chức theo nghi thức truyền thống của Trung Quốc, một không gian rực rỡ với sắc đỏ, vàng lấp lánh và những nghi lễ long trọng. Cô dâu, Tần Lãng, trong bộ váy cưới đỏ, đứng giữa đám đông, ánh mắt của cô sáng lên, đầy hy vọng và hạnh phúc. Tuy nhiên, có một sự bất ngờ lớn chưa ai ngờ tới
Vào phút cuối, trước khi buổi lễ bắt đầu, khi mọi người đều đang đợi Tần Lãng bước ra, thì một tin tức đáng sợ đã xảy ra. Tần Lãng bỏ trốn, không lời từ biệt, chỉ để lại một bức thư ngắn cho gia đình và cô dâu Tân Chỉ Lôi
"Tôi trả Tân Chỉ Lôi lại cho em đó Tần Lam, giờ tôi sẽ sang nước ngoài. Em gái của tôi hãy thay tôi làm vợ cô ấy"
Lá thư đơn giản, nhưng nó đã gây ra một cơn sóng dữ dội. Không ai có thể ngờ rằng Tần Lãng lại hành động như vậy vào phút chót. Mọi thứ trở nên hỗn loạn, và sự chú ý đổ dồn vào gia đình Tần Lam và Tân Chỉ Lôi
Giữa không khí căng thẳng ấy, ba mẹ của Tần Lam, trong cơn giận dữ và thất vọng vì sự bỏ trốn của Tần Lãng, đã ép nàng phải thay thế chị gái mình, bước vào lễ cưới và hoàn thành những nghi thức. Họ yêu cầu Tần Lam phải đeo mặt nạ che mặt, thay thế Tần Lãng để không làm hỏng danh dự của gia đình. Nhưng lý do đằng sau sự ép buộc này không chỉ đơn giản là giữ gìn hình ảnh, mà là vì gia đình muốn chiếm đoạt phần tài sản
Tần Lam không có sự lựa chọn nào. Dù lòng nàng đau đớn, nhưng nàng vẫn phải làm theo mệnh lệnh của gia đình, không thể phản kháng. Nàng bước vào lễ cưới, đeo lớp mặt nạ của cô dâu, đứng bên cạnh Tân Chỉ Lôi. Mọi người đều ngỡ ngàng và không thể nhận ra sự thay đổi này
Tân Chỉ Lôi, không hề hay biết về sự lừa dối này, đứng bên cạnh "Tần Lãng" với nụ cười hạnh phúc trên môi. Cô không nhận ra rằng người đứng cạnh mình không phải là Tần Lãng mà chính là Tần Lam, người mà trong suốt những năm tháng qua, đã dành trọn vẹn tình yêu cho cô mà không được đáp lại. Lòng Tần Lam chua xót, nhưng nàng hiểu rằng, dù có làm gì đi chăng nữa, Tân Chỉ Lôi sẽ không bao giờ yêu nàng. Cô vẫn chỉ có thể yêu Tần Lãng
Buổi lễ diễn ra trong một không khí kỳ lạ, giữa sự im lặng nặng nề và những ánh mắt đầy nghi ngờ của những người xung quanh. Tần Lam đứng đó, không thể làm gì ngoài việc che giấu khuôn mặt, giả vờ là Tần Lãng, và chứng kiến tình yêu giữa Tân Chỉ Lôi và chị gái mình nở rộ
Trong sâu thẳm lòng mình, Tần Lam biết rằng mình không thể mãi sống trong bóng tối của sự giả dối này, nhưng lúc này, nàng chỉ có thể đứng bên lề và nhìn họ hạnh phúc, trong khi nàng chẳng thể tìm thấy niềm vui cho riêng mình
●●●
Khi đám cưới kết thúc, không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng. Tân Chỉ Lôi, vẫn còn mơ hồ trước những gì xảy ra, ngồi xuống giường, đầu óc quay cuồng, cố gắng hiểu rõ sự lạ lùng trong buổi lễ hôm nay. Mọi thứ quá vội vã, quá bất ngờ, và có điều gì đó không đúng
Trong khi đó, Tần Lam đứng lặng lẽ ở góc phòng, nỗi đau đớn dâng lên trong lòng. Nàng biết mình không thể tiếp tục giả dối được nữa. Những năm tháng yêu Tân Chỉ Lôi, dù đau đớn và không được đáp lại, nàng vẫn cam chịu. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã đi quá xa. Nàng phải đối mặt với sự thật
Cảm giác nặng trĩu trong lòng, Tần Lam bước đến gần Tân Chỉ Lôi, với quyết tâm không thể quay lại. Nàng nhẹ nhàng tháo chiếc khăn che mặt ra. Khi lớp vải mỏng rơi xuống, Tân Chỉ Lôi giật mình, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình đang nhìn thấy
-"Chị... là chị sao?"_Tân Chỉ Lôi nghẹn ngào, giọng cô run rẩy
-"Sao lại là chị, không phải Tần Lãng sao?"
Tần Lam đứng yên, không dám nhìn vào mắt Tân Chỉ Lôi. Nàng biết rằng mọi thứ đã không thể cứu vãn được nữa. Sự thật đã quá rõ ràng, và Tân Chỉ Lôi không thể tha thứ cho nàng
-"Chị ấy bỏ đi nước ngoài rồi, ba mẹ..."
Tân Chỉ Lôi đứng bật dậy, đôi mắt ngập tràn tức giận. Cô lao đến, tay vung lên như một phản xạ không thể kiểm soát, tát mạnh vào mặt Tần Lam
Chát
-"Aaa"
Cú tát như đánh vào trái tim của Tần Lam, khiến nàng lảo đảo ngã lùi một bước. Cả cơ thể nàng như tê dại. Nàng đứng yên, không dám phản ứng, chỉ cảm nhận được sự đau đớn từ cú tát ấy, không chỉ là sự đau trên má mà còn là sự tan vỡ trong lòng
-"Chị... sao chị lại làm vậy?"_Tân Chỉ Lôi hét lên, nước mắt đã rơi
-"Chị là người bạn của tôi, sao lại lừa dối tôi như thế này? Tại sao chị lại thay thế chị ấy, tại sao lại lừa tôi đến mức này?"
Tần Lam cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn vào ánh mắt đầy giận dữ của Tân Chỉ Lôi. Nàng không có lời giải thích, chỉ có sự im lặng. Mọi thứ quá muộn, mọi lời biện hộ đều trở nên vô nghĩa. Nàng đã làm tổn thương Tân Chỉ Lôi, người mà nàng yêu thương suốt bao năm trời, và không thể sửa chữa được nữa
-"Vì tôi yêu em...đây là mơ ước cả đời của tôi..."
-"Chị yêu tôi, mà lại làm tổn thương tôi thế này?"_Tân Chỉ Lôi tiếp tục, gương mặt nhòe đi trong nước mắt
-"Chị lừa dối tôi chỉ vì tình yêu của chị và tôi? Chị không thể để tôi có một chút hạnh phúc sao?"
Tần Lam vẫn im lặng, lòng đau nhói. Nàng hiểu rằng, dù có làm gì đi chăng nữa, tình yêu nàng dành cho Tân Chỉ Lôi mãi mãi không thể thay thế được sự yêu thương mà Tân Chỉ Lôi dành cho Tần Lãng.
-"Chị đã lừa tôi!!" Tân Chỉ Lôi cuối cùng buông một câu, rồi quay đi, không muốn nhìn thêm lần nào nữa
Tần Lam, trong cơn tuyệt vọng, bước ra khỏi phòng. Cảm giác như nàng đang rời bỏ tất cả, không chỉ là tình yêu, mà còn là những hy vọng cuối cùng mà nàng đã cố gắng giữ gìn. Cuối cùng, nàng hiểu rằng, tình yêu ấy không bao giờ có thể được đáp lại, và mọi thứ đã tan vỡ mãi mãi
●●●
Sau đám cưới đầy bất ngờ và đau đớn, Tần Lam và Tân Chỉ Lôi quay lại Bắc Kinh. Dù Tần Lam đã thay thế chị gái của mình trong lễ cưới, nàng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tinh thần hoàn toàn kiệt quệ. Tân Chỉ Lôi, sau cú sốc khủng khiếp khi phát hiện ra sự thật, không còn muốn ở lại nơi này, nhưng vì nhà cô ở Bắc Kinh, đành phải trở về đây, không còn nơi nào khác
Khi cả hai trở lại căn nhà của Tân Chỉ Lôi, không khí trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. Tân Chỉ Lôi không thể hiểu được vì sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này, khi mà cô đã yêu Tần Lãng suốt bao năm trời. Cô ghét sự thật, ghét cách mà Tần Lam đã âm thầm yêu mình, và ghét cả cảm giác bị phản bội
Còn Tần Lam, dù trái tim đau đớn vì tình yêu đơn phương chưa bao giờ được đáp lại, nhưng nàng vẫn cố gắng sống trong cuộc sống giả dối này. Mỗi ngày, nàng vẫn là "vợ" của Tân Chỉ Lôi, vẫn ở bên cạnh cô, chăm sóc cho cô như mọi người mong đợi. Nhưng trong lòng nàng, chỉ có một nỗi đau không thể vơi đi - tình yêu vô vọng dành cho Tân Chỉ Lôi
Tại nhà Tân Chỉ Lôi ở Bắc Kinh, mọi thứ vẫn bình lặng bề ngoài. Tuy nhiên, bên trong, mỗi người đều mang một nỗi đau riêng mà không thể giải thích hay chia sẻ với ai. Tần Lam cố gắng tìm cách hòa hợp, nhưng cô nhận ra rằng, dù nàng có cố gắng đến đâu, tình cảm của Tân Chỉ Lôi dành cho chị gái mình vẫn không thể thay đổi. Cô chỉ biết lặng lẽ chứng kiến, câm lặng trong nỗi đau
Cả hai người đều không biết mình sẽ phải sống trong tình trạng này bao lâu, nhưng có một điều chắc chắn - Tân Chỉ Lôi không bao giờ yêu Tần Lam, và Tần Lam cũng không thể từ bỏ tình yêu ấy, dù cho nó chỉ là một mối quan hệ giả dối
Bên ngoài cửa sổ Bắc Kinh, những đám mây trôi qua, giống như những tháng ngày trôi qua trong cuộc sống của Tần Lam dài đằng đẵng và không có lối thoát
-"Chỉ Lôi, em uống chút nước đi, mới về nhà chắc em mệt lắm?"_Dù nàng có mệt đến cỡ nào đi chăng nữa, nàng vẫn quan tâm tới cô. Người mà nàng yêu thương
-"Tránh ra đi!"
Tiếng âm thanh thủy tinh rơi vỡ xuống sàn, cô hất ly nước làm nó rơi vỡ xuống sàn. Tần Lam hốt hoảng, vội tránh sang một bên nếu không thôi bàn tay ấy lại đánh nàng nữa. Tần Lam nhìn thủy tinh rơi vỡ, tiếng vọng vô cùng thâm thúy, như tình cảm của họ vậy. Tan vỡ
-"Chúng ta có thể coi nhau là bạn mà...bình thường thôi. Chị không ép em"
-"Bạn? Bạn? Từ giờ, tôi không là gì của cô hết. Vì cô đã lừa dối tôi!"_Tân Chỉ Lôi đẩy nàng sang một bên, lao đi như một cơn gió vụt qua
Nàng thở dài, âm thầm nhặt từng mảnh thủy tinh bỏ vào thùng rác, cột nó lại rồi mang bỏ đi. Tần Lam bắt đầu làm quen tới căn nhà rộng lớn của Bắc Kinh này, đầu tiên nàng đi xung quanh xem phòng giặt và bếp dùng như nào, từng dụng cũ và nguyên liệu để ở đâu. Tiếp theo, nàng bắt tay vào dọn dẹp, hình như căn nhà này mới mua thì phải, nó có độ mới tinh, chỉ là có vương vấn chút bụi khi thời gian dài không dọn dẹp
....
Dọn dẹp xong xuôi, căn nhà đã sạch sẽ hơn trước, không khí cũng do bàn tay của nàng mà khiến nó trở nên trong lành hơn. Tần Lam nhìn đồng hộ, thấm thoát cũng đã buổi xế chiều, ánh chiều tà chiếu rọi qua khung cửa sổ, căn bếp ngả một màu vàng cam, tạo không gian ấm cúng. Tần Lam mở tủ lạnh, có một vài cái trứng và mấy mẫu bánh mì do trên xe mang theo. Nàng đập trúng vào chảo, tiếng xèo xèo thêm một chút gia vị cho thêm đậm đà. Buổi chiều, nàng chỉ có thể làm vậy thôi, nếu cô còn đói thì tối nàng sẽ bước chân ra đường đi mua thức ăn
Nàng không phải là người giỏi nấu ăn, nhưng mỗi món nàng làm đều đặt trọn tấm lòng, hi vọng có thể chăm sóc cho Tân Chỉ Lôi, dù biết rằng cô không hề trân trọng điều đó
Nàng đang bày ra dĩa, cô chậm chầm mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước có gas. Tần Lam nhìn cô một cách dịu dàng, dù cô có chán ghét mình hay sao chăng nữa cũng không quan trọng. Nàng và cô cũng có cái đám cưới đàng hoàng, cũng đã gả cho người ta rồi. Nàng không thể bỏ mặc người ta như vậy được, có đánh mắng chửi gì nàng cũng kệ. Thà ở đây còn hơn bị đuổi quay trở về cái nơi ma quỷ đó, chắc giờ ba mẹ nàng đang tận hưởng hồi môn mà nhà cô ban tặng nhỉ?
-"Em ăn cơm...chị mới nấu"
-"Tôi không đói, cô tự đi mà ăn"
-"Hay đơn giản quá, em đợi chị chút được không? Chị sẽ đi mua cái gì khác rồi chúng ta cùng ăn cơm"
Cô cười khẩy quay người bỏ đi
Tân Chỉ Lôi quay lại, đôi mắt đầy sự lạnh lùng và mệt mỏi
-"Tôi chẳng có lý do gì để ăn cùng một người như chị"
Tần Lam nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe, nhưng nàng không dám khóc. Nàng cố gắng tìm từ để thuyết phục cô, nhưng Tân Chỉ Lôi đã đứng dậy, không để nàng kịp nói thêm lời nào
Cô tránh mặt nàng, vội vàng đưa nàng một ít tiền
-"Em đưa chị chi mà nhiều quá vậy"
-"Vài trăm tệ mà nhiều gì? Lấy này đi mua đồ ăn đi, đêm nay tôi không về. Cô khỏi đợi cửa, cứ khóa lại"
-"Em đi đâu làm cái gì? Sao lại đi qua đêm, nguy hiểm lắm"
-"Cô là đang thăm dò tôi?"_Cô cau mày, bóp nắt vỏ lon ném vào thùng rác
Nhìn cơ mặt của cô đã hiểu, người này đã nổi nóng lên rồi. Nàng mau chóng nói lời xin lỗi vì mình quá nhiều chuyện. Người ngoài người ta thấy, chắc cũng tức nổi gân lắm. Vì nàng có sai cái gì đâu? Đây là sự quan tâm mà người vợ nào cũng dành cho người mình yêu hết
-"Em đi cẩn thận!"
-"Mặc tôi"
Tần Lam chỉ biết thở dài, đồ ăn nấu như thế này rồi lại bỏ phí, nàng cũng đành cắn răng mà ăn hết chứ bỏ lại uổng, mang tội chết nàng. Nàng từ nhỏ đến lớn, một bát mì nhỏ ở tiệm, ăn cũng không hết huống chi là hai cái ổ bánh mì to, thêm đồ ăn linh tinh
Nhìn cái dĩa sạch thức ăn, nàng thở dài, cái bụng sắp thành quá boom hẹn giờ vậy. Có thể nổ lúc nào không hay
Dù Tân Chỉ Lôi ghét nàng, trách móc nàng, thậm chí chẳng muốn nhìn mặt nàng, Tần Lam vẫn không ngừng nghĩ về cô. Nhưng càng yêu, nàng càng đau đớn, bởi tình cảm này chẳng khác gì một lưỡi dao cứa vào lòng, không có điểm dừng
***
Lôi ơi, sao tồi thế? Xứng đáng truy thê
Au: Nhớ vote + cmt góp ý cho au nhé!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro