Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 259: Vi hành viếng thăm

Chương 259: Vi hành viếng thăm

Năm thứ bảy niên hiệu Hàm Ninh, Thái nữ Hòa Cảnh Hoán hai mươi ba tuổi.

Tô Vận đã dần dần giao lại mọi công việc cho nàng xử lý, ngày thường lại có nội các phụ giúp, bộ máy quốc gia của đại Việt vận hành trôi chảy không một khe hở.

Thượng thư Nông Bộ Mễ Vĩnh Phong vì bệnh mà qua đời, Thị lang Nông Bộ Tào Trinh được đề bạt kế nhiệm chức vụ này.

Từ bốn năm trước, Tào Trinh được điều từ chức huyện lệnh Bình Cốc huyện thăng lên làm quận thủ Quảng Dương quận, trong ba năm đảm nhiệm chức quận thủ, bởi công trạng nổi bật nên được điều về trung ương, vào nha môn Nông Bộ làm Thị lang, hiện tại lại được thăng làm Thượng thư, có thể nói là một bước lên mây.

Có người không rõ nội tình, nghe nói Tào Trinh là đệ tức của nữ đế, liền cho rằng bên trong có khuất tất. Nhưng đến khi thông báo bổ nhiệm được đăng trên công báo, kèm theo thành tích chính trị của Tào Trinh trong mấy năm nay, những người ấy liền ngoan ngoãn câm miệng.

Khắp toàn đại Việt Quốc, có thể khiến sản lượng ngô đạt hơn ba trăm cân một mẫu, khoai lang khoai tây đạt hai nghìn cân một mẫu, chỉ có mình Tào Trinh mà thôi. Nếu nàng không được thăng, thì ai xứng đáng?

Đối với người hiểu chuyện mà nói, Tào Trinh làm việc cẩn trọng chăm chỉ, lại giàu tinh thần khám phá. Khi mang thai bảy tám tháng vẫn bụng bầu to vượt mặt mà xuống ruộng kiểm tra mạ giống, cho đến tận lúc sinh vẫn còn ở giữa ruộng bông nghiên cứu đủ loại bệnh hại, người như thế sao có thể bị chôn vùi?

Về phần Tào Trinh, bản thân nàng lại không muốn thăng quan, bởi vì càng tiến gần trung tâm quyền lực thì một nửa tinh lực sẽ bị phân tán vào việc khác, không thể đích thân ra tiền tuyến tham gia công tác nông vụ.

Tô Vận thấu hiểu tinh thần nghiên cứu của nàng, cũng từ bỏ ý định đưa nàng vào nội các, người làm nghiên cứu thì cứ tiếp tục làm nghiên cứu. Nhưng vẫn nói với nàng: "Muốn phát triển nông sự, ngoài việc đến tiền tuyến nghiên cứu, còn phải làm tốt công tác sắp xếp và quy hoạch cấp cao. Đại Việt đất rộng của nhiều, nơi nào nên trồng gì, nơi nào không nên trồng gì, cần có một sự điều phối tổng thể. Những chính sách và kế hoạch này sẽ ảnh hưởng đến hơn trăm triệu dân, đại chính sách phải nắm, nghiên cứu cụ thể cũng phải làm. Nông Bộ cũng sẽ có ruộng thí nghiệm chuyên dụng để ngươi nghiên cứu. Mà ngươi lên được vị trí này, tài nguyên ngươi muốn sẽ ít bị cản trở. Ngươi nghĩ xem, trước kia ở cấp dưới, muốn cái gì không có cái đó, mọi thứ đều bị chậm trễ, biết bao nhiêu việc bị lỡ mất."

Tào Trinh nghĩ thấy cũng đúng, vì thế liền vui vẻ nhận chức.

Từ sau khi gả cho Tô Trường Việt mấy năm nay, nàng đã sinh một nam một nữ. May mắn là phu quân và công bà đều chu đáo, trong nhà không thiếu nô bộc người làm, chuyện hài tử căn bản không cần nàng lo lắng, ngoại trừ lúc mang thai và sinh nở, thời gian còn lại nàng đều có thể dốc hết tâm huyết cho sự nghiệp.

Thực tế đã chứng minh, lựa chọn năm xưa gia nhập Tô gia là đúng đắn. Tô gia còn đón mẫu thân nàng về sống cùng, để nàng không còn nỗi lo phía sau. Tô Trường Việt hiện tại đã làm phu quân làm cha, chững chạc không ít, sau này thi đỗ tiến sĩ cũng vào Nông Bộ, nhưng rốt cuộc tư chất không bằng Tào Trinh, chỉ đảm nhiệm một chức quan nhỏ trong đó, cam tâm tình nguyện làm nam nhân phía sau một nữ nhân thành công.

Còn ở đất Thục, Tô Trường Ninh giữ chức thứ sử Ích Châu cũng truyền về tin vui, trưởng nữ của hắn ra đời vào tháng Tám năm nay.

Cố thị từ lâu vẫn canh cánh trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Những năm trước luôn mong hắn thành gia, sau khi thành gia lại trông mong hắn sinh con. Nay hài tử cũng đã sinh, bà cảm thấy đối với đại nhi tử này, cuối cùng đã không cần phải lo nghĩ thêm.

Chỉ là trong lòng vẫn không yên tâm nổi về đại nữ nhi của mình.

Lần trước chiếu thư được ban xuống, bà mới biết mình đã bị lừa dối suốt bao năm, nào là không có con, nào là nam nhi tướng mạo, tiểu tế nhà mình hóa ra là nữ nhân.

Nhưng giờ nữ nhi đã là thiên tử, bản thân còn có quyền gì để nói.

Không thể nói thì lại càng lo lắng, lo lắng bá quan bá tánh công kích nàng, nhất là mấy ngày đầu sau khi chiếu thư được ban ra, triều đình trong ngoài bàn luận sôi nổi, bà mất ngủ hết đêm này qua đêm khác.

Ngược lại thì lão gia nhà mình lại như Thái Sơn sừng sững, ngủ còn ngon lành hơn ai hết.

Tức giận đến mức nửa đêm bà đá ông dậy, chất vấn có phải ông không quan tâm đến nữ nhi hay không, xảy ra chuyện lớn thế mà vẫn có thể ngủ yên được.

Tô Học Lâm thở dài nói: "Bà lo hay không thì sự đã như vậy, hơn nữa, mấy năm nay nàng làm chuyện nào không kinh thiên động địa, sau cùng chẳng phải vẫn yên ổn vượt qua hết sao?"

"Trước kia chuyện tạo phản còn làm, so với tạo phản, chuyện bây giờ có tính là gì to tát?"

Cố thị nghe xong, cảm thấy cũng có lý, tâm trạng cũng bớt lo lắng đi phần nào.

Cho đến sau này, dư luận dần dần lắng xuống, bà mới thật sự yên tâm trở lại, chỉ mong nữ nhi sớm quay về, lặng lẽ tìm nữ cô gia cũng được, ít nhất cũng phải cho bà người làm mẫu thân một lời giải thích.

Nào ngờ Tô Vận lại nhắn tin về, nói là bận, ngày lễ Tết cũng không lén ra khỏi cung về thăm nhị lão, cũng không triệu bà vào cung, chuyện này khiến Cố thị lòng dạ rối bời, không nhịn được hỏi lão gia nhà mình: "Có phải nàng nghĩ về thì bị ta cằn nhằn nên dứt khoát không về rồi không?"

Tô Học Lâm không nói gì, chuyện này chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?

Đến Tết cũng không đợi được Tô Vận mang Thu Mộng Kỳ về, chuyện này làm Cố thị sốt ruột vô cùng.

Tào Trinh thấy vậy, liền nói:"Nương, nếu người muốn gặp hoàng thượng, ta chờ sau buổi lâm triều sẽ nói với người một tiếng, đến lúc đó để người triệu nương vào cung là được."

Cố thị vừa nghe liền vội xua tay, "Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thôi bỏ đi, ta cũng không có chuyện gì quan trọng, sao có thể vì mấy việc vặt mà quấy rầy người được."

Tào Trinh nhìn dáng vẻ ngoài miệng chối từ mà lòng thì muốn của bà bà, không nhịn được bật cười.

Mãi đến Tết Trung thu năm sau, nhân lúc đại lang Tô Trường Ninh đưa thê nhi từ đất Thục về, Tô Vận mới dẫn Thu Mộng Kỳ xuất cung, về nương gia đoàn tụ.

Tô Học Nghĩa cũng đưa cả nhà Tô Trường Bình và Tô Khanh Huyên từ Lịch Châu tới kế thành, hai nhánh cùng tụ họp đón Trung thu.

Tô Khanh Lâm mấy năm gần đây ở tại Kinh Đô, hiện đã xuất giá, lần này cũng dẫn phu quân cùng về đoàn tụ.

Từ ngày thân phận Thu Mộng Kỳ được công khai đến nay đã hơn một năm, những cảm xúc cần có cũng đã tiêu hóa hết, Cố thị thấy nữ nhi chịu về, sao còn dám nhắc lại chuyện kia nửa lời, cả nhà quây quần, vui vẻ ăn bánh trung thu.

Chuyện này coi như cũng đã khép lại.

Mà lúc ấy cùng được thăng chức với Tào Trinh còn có Hứa Tĩnh Trung, được đề bạt làm Thượng thư Lễ Bộ, đồng thời vào Nội các.

Không ngờ được là, thê tử của hắn lại chính là đường muội của nữ đế Tô Khanh Lâm.

Tô Vận vốn cũng không nghĩ đến chuyện dùng hôn nhân để củng cố hoàng quyền, là đám người trẻ tuổi tự không biết từ lúc nào đã vừa mắt nhau, muốn ở bên nhau, việc này nằm ngoài tầm kiểm soát của nàng.

Hứa Mục Thông ở tận Tây Vực trấn giữ biên cương nghe tin nhi tử được đề bạt làm Thượng thư, vào Nội các, tức phụ lại còn đang mang thai, mừng rỡ như điên, cầm lá thư múa tay múa chân, miệng không ngừng nói: "Hứa gia ta lại sắp thêm người rồi, không hổ là nhi tử ta, còn trẻ như vậy đã vào Nội các, trừ hoàng thượng và hoàng phu cùng mấy người năm xưa, còn ai có thể làm được như thế."

Hứa Mục Thông biết hoàng đế không thích mình, liền chủ động xin đi Tây Vực, trấn thủ vùng Tây Bắc cho đại Việt Quốc.

Chớp mắt đã nhiều năm, rốt cuộc cũng không phạm thêm lỗi, Hứa Tĩnh Trung dần dần tha thứ những chuyện sai trái năm xưa của ông, thỉnh thoảng còn chịu khó gửi cho ông một hai phong thư, quan hệ phụ tử cuối cùng cũng dần hòa hoãn lại.

...

Thấy Hoán Nhi ngày càng thuần thục trong việc xử lý chính sự, Thu Mộng Kỳ liền không nhịn được mà xúi giục thê tử, muốn vi phục xuất tuần, vừa ngắm cảnh sông núi Việt Quốc, vừa khảo sát tình hình quan lại các nơi, xem thử dân chúng sống ra sao.

Tô Vận trong lòng cũng ngứa ngáy, nói thật thì quyền lực thứ này nàng cũng đã hưởng đủ, ai lại muốn cả đời bị giam cầm trong cung điện rộng lớn, ngày ngày phê tấu chương đến hao tâm tổn trí, nhân lúc giờ mới ngoài ba mươi, còn đi lại được thì nên đi, đợi sau này già rồi quay về Kinh Đô tìm cái sân nhỏ dưỡng lão, hoặc đến thôn quê cũng được, ngày ngày câu cá uống trà, biết bao thanh thản.

Vì vậy liền gọi Hòa Cảnh Hoán tới, nói cho nàng biết việc này.

Hòa Cảnh Hoán dưới sự nhắc nhở của phụ thân, sớm đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ là khi ngày ấy thật sự đến, nàng vẫn có chút luống cuống.

Tô Vận nói: "Giờ đã có Nội các, trời có sập thì còn có Lý Thái và Trương Yên chống, có chiến sự thì hỏi Vương Tam, việc thời sự không hiểu thì hỏi Lưu Nguyệt Như."

"Hoàn Nhi hiểu."

Tô Vận lại nói: "Ngôi vị hoàng đế sớm muộn gì cũng là của ngươi, sớm quen dần cũng là chuyện tốt. Giờ ta vẫn còn đây, tạm thời giúp ngươi chống đỡ một chút, có lẽ lần sau trở về, sẽ phải hạ chiếu truyền ngôi cho ngươi."

Hòa Cảnh Hoán vội quỳ xuống nói: "Bệ hạ đang lúc tráng niên, thân thể khỏe mạnh, sao lại vội vã như vậy?"

"Không phải là vội vã, Mộng Kỳ vốn không thích bị ràng buộc, những năm nay theo ta sống trong hoàng cung đã là rất ủy khuất. Năm xưa chiếm lấy Đại Diễm, cũng chỉ vì không đành lòng nhìn thấy dân chúng ly tán, đói chết khắp nơi. Giờ thiên hạ đã thái bình, trong ngoài không còn lo, dân chúng cũng dần sống khá hơn, những mục tiêu này đều đã đạt được, thì không còn gì luyến tiếc."

Đến lúc này Hòa Cảnh Hoán mới thật sự hiểu thế nào là nói được làm được, không quên ý nguyện ban đầu, đã nói là vì dân, thì thật sự là vì dân.

Sau khi căn dặn Hòa Cảnh Hoán xong, nàng lại cho mời Lý Thái và Trương Yên vào cung, nói về chuyện vi phục xuất hành. Lý Thái ban đầu vốn không đồng ý, một vị hoàng đế không trị nước lại chạy ra ngoài chơi bời là thế nào, nhưng Tô Vận lại đem những lời vừa nói với Hoàn nhi thuật lại một lượt cho ông nghe.

Lý Thái đành thở dài một tiếng, ý hoàng đế đã quyết, ông khuyên cũng không nổi.

Nhưng so với các đời hoàng đế trước, vị trước mắt này không mê chơi bời, hậu cung cũng chỉ có một người, chỉ trong hơn mười năm đã xử lý quốc sự đâu ra đấy, làm được những việc mà các hoàng đế khác cả đời cũng không làm được, vậy còn có thể đòi hỏi gì thêm ở nàng?

Huống chi hoàng đế vi phục vi hành kín đáo, vừa khéo có thể đến các nơi chỉnh đốn lại bộ máy quan lại, thị sát tình hình địa phương, với tính cách cần cù của bệ hạ, cũng không hoàn toàn là đi chơi, nếu gặp phải vấn đề gì còn có thể tiện tay giúp một tay, nói ra thì đúng là việc tốt.

Vì thế liền không phản bác.

___

Editor: chương sau là chương cuối òi á huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro