
Chương 250: Làm quan ở đất Thục
Chương 250: Làm quan ở đất Thục
Buổi tối chỉ tổ chức yến tiệc khoản đãi các tướng lĩnh trong hoàng cung, phần thưởng liên quan còn phải chờ Bộ Binh và doanh trại quân đội thống kê danh sách và thành tích, sau khi thẩm định chính xác mới có thể tiến hành phong thưởng.
Ngoài ra còn mấy vạn binh sĩ đóng quân bên ngoài thành chưa tiến vào, Tô Vận cũng sớm có sắp xếp, cấp cho quân đội đầy đủ thịt heo, dê, gà vịt... để chiêu đãi binh lính, trong ngoài thành cùng nhau ăn mừng chiến thắng.
Chiến tranh kết thúc, hiện tại phía bắc đã có Hứa Mục Thông và Lưu Nhị Hổ dẫn quân trấn thủ, tạm thời không cần nhiều binh sĩ như trước, có thể thích hợp cho một bộ phận binh lính xuất ngũ về quê sống cuộc sống bình thường.
Tô Vận tham khảo chế độ nghĩa vụ quân sự và quân nhân tình nguyện thời hiện đại, ra lệnh cho Bộ Binh tiến hành cải cách quân đội, áp dụng mô hình kết hợp giữa quân chính quy, nghĩa vụ cố định và dân binh, để đạt được mục tiêu: thời bình nuôi ít binh, chiến thời xuất nhiều binh.
Đồng thời truyền chỉ xuống, hiện tại và trong khoảng thời gian dài sau này, định hướng quốc gia là "phát triển".
Tăng cường phát triển nông nghiệp, thương nghiệp và giáo dục.
Nông nghiệp là căn bản, là nền tảng đảm bảo cho mọi thứ khác.
Thương nghiệp là dòng nước kết nối các ngành nghề, có dòng nước này thì kinh tế mới có thể hưng thịnh.
Còn giáo dục, là trọng yếu trong trọng yếu.
Thân thể con người có thể bị hủy diệt, nhưng tư tưởng thì không, con người thường cố chấp với một số tư tưởng nào đó, sống chết cũng không từ bỏ.
Đặc biệt là những tư tưởng đã được duy trì hàng ngàn năm.
Tương lai chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc chiến giữa tư tưởng cũ và mới, cách tốt nhất để giải quyết cuộc chiến này chính là phổ cập nền giáo dục mới.
Tất nhiên, cũng không yêu cầu tất cả mọi người phải lập tức vứt bỏ hoàn toàn tư tưởng cũ, hoàn toàn tiếp nhận tư tưởng và quan niệm mới, ít nhất tài liệu giảng dạy mà Tô Vận và các cộng sự hiện nay soạn ra, cũng không táo bạo đến mức phủ định toàn bộ tư tưởng truyền thống.
Loại bỏ cái xấu, giữ lại cái tinh hoa.
Quy định rõ tài liệu giáo dục khai tâm, tuyệt đối cấm các loại sách phong kiến như 《Nữ giới》, 《Nữ huấn》, 《Nữ đức》 những sách chuyên trói buộc tư tưởng và hành vi của nữ nhân, đồng thời cũng cấm tất cả các sách mê tín, những tài liệu ngoài quy định của nhà nước không được phép đưa vào thư viện hay học đường.
Xếp toán học vào danh sách môn học bắt buộc và bắt buộc phải thi, toàn bộ đưa vào sử dụng chữ số Ả Rập, chuẩn hóa cộng trừ nhân chia, bổ sung kiến thức về không gian và hình học.
Tuyên dương khoa học, cổ vũ nhân sinh quan tích cực, ưu tiên tuyển dụng phu tử trẻ tuổi và quan chức trẻ tuổi, như vậy có thể tạo ra sự đối trọng nhất định với những tư tưởng hủ bại.
Hôm ấy, Tô Trường Ninh đến từ biệt Tô Vận.
Năm nay hắn hai mươi mốt tuổi, đã thi đỗ tiến sĩ, nhưng thứ hạng không cao. Tô Vận vốn định sắp xếp cho hắn một chức quan tại kế thành, nhưng hắn lại từ chối, nhất quyết muốn đến Ích Châu.
Tô Vận nói: "Phụ mẫu đều ở kế thành, còn ngươi lại tự mình chạy đến nơi xa như vậy, sau này mỗi dịp lễ tết, làm sao tận hiếu dưới gối được?"
Tô Trường Ninh đỏ mặt, nói: "Phụ thân chỉ mong ta đi càng xa càng tốt..."
Tô Vận nghe vậy, không khỏi sững sờ.
Năm xưa Tô Học Lâm không đồng tình với quan điểm chính trị của nàng, lựa chọn về Đại Hà thôn ở Lịch Châu trồng trọt, nhưng từ sau khi định đô ở kế thành, Tô Vận vẫn cho người đón ông lên. Giờ đây cả Tô gia đều ở kế thành, sao có thể để ông một mình ở lại Lịch Châu. Huống chi nay ông đã cao tuổi, lỡ có chuyện gì thì không ai chăm sóc.
Tô Học Lâm dù không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn theo lên kế thành. Tô Vận theo ý ông tìm cho ông một trang trại ở vùng ngoại ô, để ông làm ruộng ở đó.
Quan hệ giữa phụ tử không hẳn thân thiết, nhưng cũng không tệ. Từ sau khi Việt Quốc thống nhất, ông cũng không còn cố chấp về chính kiến, ngược lại càng ngày càng say mê làm nông. Mấy năm qua, từ người ngoại đạo dần biến thành người có tay nghề, thậm chí còn có kinh nghiệm riêng trong việc phòng trừ sâu bệnh và bón phân.
Giờ gặp lại, quan hệ giữa hai người cũng đã hòa hoãn hơn không ít.
Nhưng lời của đệ đệ khiến nàng thấy có chút lạ lẫm.
"Phụ thân nói sao?"
Tô Trường Ninh lỡ lời, không khỏi có phần hối hận, nhưng khi đại tỷ nghiêm mặt, hắn lại không dám lên tiếng. Dòng máu trong người cộng với uy nghiêm của hoàng đế khiến hắn ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Ta đang hỏi."
Tô Trường Ninh đành phải trả lời: "Lúc Tết, phụ thân cố ý gọi đệ với Trường Việt tới, bắt chúng đệ quỳ trước linh vị tổ tông họ Tô, thề rằng không được ngửa tay xin tỷ, cũng không được mơ tưởng đến vị trí không thuộc về mình..."
Tô Vận nghe vậy, ngồi tại chỗ, lộ vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
Tô Trường Ninh thấy nàng nhíu mày, tưởng nàng sắp nổi giận, vội vàng giải thích: "Đại tỷ, ta với Trường Việt xưa nay chưa từng có ý nghĩ ấy, thậm chí nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến. Từng có lúc rơi vào cảnh bị đày đi xa, bọn đệ nhiều lắm cũng chỉ mong sống cuộc sống như dân thường. Giờ tỷ đã ngồi trên ngai đế, chúng đệ thật lòng mừng cho tỷ, nhưng cũng hiểu được tỷ ngồi ở vị trí này phải trải qua bao nhiêu gian khổ. Chúng đệ chỉ muốn giúp tỷ một tay, không có suy nghĩ nào khác-"
Tô Vận nói: "Trường Ninh, ngươi là đệ đệ ta, ta nhìn ngươi lớn lên, ngươi nghĩ gì ta sao lại không biết? Nhưng ngươi có từng nghĩ tới, cho dù phụ thân không nói những lời đó, thì người khác cũng sẽ nói. Phụ thân chẳng qua chỉ là sớm đặt vấn đề ra trước mắt mà thôi. Nếu đến lời của phụ thân mà ngươi cũng nghe không lọt, vậy sau này sẽ có thêm nhiều người ra mặt chỉ trích, ngươi làm sao chịu nổi?"
Tô Trường Ninh nghe vậy, không khỏi có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Là thần đệ cứng đầu."
Nói xong lại ngẩng đầu nhìn nàng đầy tha thiết: "Bất kể người ngoài nói gì, đại tỷ nhất định phải tin chúng ta."
Tô Vận khẽ cười: "Sao ta lại không tin các ngươi? Chính vì tin, nên ta mới càng không muốn để ngươi đi xa như vậy. Nương cả năm không được gặp mặt một lần, chắc chắn sẽ lo lắng."
Tô Trường Ninh im lặng một lát, rồi nói: "Nhưng ta cũng muốn chia sẻ bớt gánh nặng cho đại tỷ. Đất Thục dễ thủ khó công, nếu để người khác trấn giữ ở đó, tỷ cũng chưa chắc yên tâm. Nói không chừng lại sinh ra một Thục Trung Vương thứ hai. Giờ các nơi khác đã an bài xong hết, cũng khó mà điều động. Ta thì không ngại đường xa, muốn đi thử một chuyến."
Tô Vận nhìn đôi mắt sáng rực đầy khao khát kia, hỏi: "Ngươi thật sự muốn ra ngoài rèn luyện, hay chỉ là muốn giúp ta?"
"Cả hai. Nghe nói đất Thục hiểm trở, thần đệ cũng muốn ngắm cảnh núi sông nơi đó một lần."
Tô Vận ngẫm nghĩ, dù là nam hay nữ, ai mà chẳng từng mang chí lớn lúc tuổi trẻ, mơ tung hoành khắp thiên hạ. Nói như vậy, để hắn ra ngoài rèn luyện cũng không phải không được. Huống hồ Lại bộ hiện nay đã có quy định nghiêm ngặt hơn về điều kiện bổ nhiệm quan chức cấp cao, không còn giống như trước kia thi đậu là lên làm quan lớn ngay, càng không thể có chuyện xuất thân từ thế gia quyền quý chỉ cần lo lót là chen chân được vào quan trường nữa. Dù sao cũng phải bắt đầu từ cơ sở rèn luyện vài năm mới được cất nhắc.
Tuy vậy, nàng vẫn giữ thái độ dè dặt, nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ tranh thủ thời gian về thăm phụ mẫu, sẽ nói chuyện với nương. Nếu người đồng ý, ta sẽ để ngươi đi Ích Châu."
Tô Trường Ninh nghe xong, liền vui vẻ cười toe toét, nói: "Đa tạ đại tỷ đã thành toàn."
"Còn chưa nên đa tai ta vội, ta vẫn chưa biết nương có đồng ý hay không. Theo ta thấy, người thật ra cũng không quá bận tâm ngươi đi đâu làm quan, người để ý hơn là có tức phụ hay chưa."
Nghe tới đây, Tô Trường Ninh bĩu môi: "Không gặp được người hợp mắt thì biết làm sao? Chính tỷ nói rồi mà, không thể mù quáng hôn nhân gả cưới, phải khuyến khích yêu đương tự do."
Tô Vận cười: "Ta đâu có thúc ép ngươi, là nương đang giục."
Vì vậy hôm sau, Tô Vận liền vi phục xuất cung, trở về thăm trang trại ở vùng ngoại ô.
Tô gia ở kế thành mua hai căn nhà lớn, đại gia và nhị gia ở cạnh nhau, giữa hai nhà còn đục một lối thông, thuận tiện qua lại. Mẫu thân Cố thị lúc thường có khi ở trong thành, rảnh rỗi cũng sẽ về trang trại thăm trượng phu.
Tô Vận biết hôm nay hai ông bà đều ở trên trang trại, liền trực tiếp phi ngựa ra ngoại ô.
Hiện tại trong nước không còn phân biệt hộ khẩu thành thị hay nông thôn, dân số toàn quốc nhìn chung vẫn còn ít, chỉ cần đất đai không tập trung vào tay một nhóm người, thì với dân chúng, ruộng đất để canh tác vẫn dư dả. Vì vậy, những gia đình làm quan hay buôn bán như Tô gia cũng có thể được chia ruộng đất theo đầu người.
Đối với các quan viên và thương nhân khác, phần ruộng đất được chia ở nông thôn, nếu không canh tác cũng không sao, nhưng không được phép mua bán đất đai. Chỉ có thể giao lại cho triều đình, hoặc cho người khác thuê, và phải ký kết khế ước theo đúng trình tự. Chỉ cần tiền thuê không vượt quá năm phần mười sản lượng thì đều được chấp nhận, một khi vượt quá tỷ lệ này, khế ước sẽ bị hủy bỏ, quan phủ sẽ can thiệp, nhằm ngăn chặn hành vi bóc lột.
Tính cả nhà nhị gia, tổng cộng Tô gia có khoảng hơn hai mươi mẫu ruộng, đều do một mình Tô Học Lâm quản lý. Vào mùa vụ, cả nhà sẽ về phụ trồng trọt và thu hoạch, nếu không rảnh thì thuê người làm, còn ngày thường nhàn rỗi thì ông tự trông coi.
Khi Tô Vận và Thu Mộng Kỳ tới nơi, Cố thị đang nhóm lửa nấu cơm dưới bếp, còn Tô Học Lâm thì ngồi ở sân bóc ngô, cả người dính đầy tro bụi.
Ai mà ngờ được, đôi lão phu thê trông hết sức bình thường này lại chính là phụ mẫu của đương kim thiên tử.
"Nương-" Tô Vận bước vào bếp, khẽ gọi một tiếng.
Cố thị nghe thấy tiếng, liền ngẩng đầu lên, thấy một nữ tử đứng ngược sáng nơi cửa, bà giơ tay che trán, nheo mắt nhìn kỹ một hồi, sắc mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
"Ôi trời, nữ nhi của ta-"
Tuy cả Tô gia đã chuyển về kế thành, nhưng với thân phận hiện giờ của Tô Vận, đi đâu cũng phải phô trương nghi lễ, lại càng không thể tùy tiện ra khỏi cung. Cộng thêm công việc bề bộn, một năm có khi khó gặp nương được một lần.
Nay vừa thấy nữ nhi, sao Cố thị không vui cho được?
Gọi xong bà mới nhớ ra thất lễ, vội quỳ xuống hành lễ, nhưng lại bị Tô Vận đỡ dậy.
"Hôm nay chỉ có ta với Mộng Kỳ lặng lẽ về thăm, không có người ngoài, nương không cần đa lễ."
Cố thị lúc này mới nghe theo, nắm tay nàng, đôi mắt rơm rớm lệ, không ngừng ngắm nhìn nữ nhi: "Tốt, tốt, nhìn sắc mặt hồng hào, không giống như làm việc quá sức, ta cũng yên tâm rồi."
Tô Vận mỉm cười giúp bà lau nước mắt, nói: "Mộng Kỳ đã trở về, có người san sẻ công việc với ta, nên cũng không còn bận rộn như trước."
"Mộng Kỳ là hài tử ngoan, có hắn bên cạnh ngươi, nương không òn gì phải lo."
Ngoài chuyện chưa có con, còn lại mọi điều về cặp phu thê nhỏ này, Cố thị đều rất hài lòng. Tiểu tế có bản lĩnh, lại biết quan tâm, Tô gia có được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ một tay cô tác thành.
"Không biết các ngươi về, để nương thêm ít gạo." Vừa nói, Cố thị vừa quay về nồi cơm, đong thêm gạo vào.
Tô Vận cũng không ngăn cản, đã về rồi thì nhất định phải ăn bữa cơm với phụ mẫu, nàng liền xoay người giúp bà cho thêm củi vào bếp.
Cố thị vo gạo, bỏ vào nồi, qua làn khói lửa lượn lờ, bà ngắm con gái đang ngồi xổm bên bếp nhóm lửa, đâu còn dáng vẻ của một nữ đế nữa, chẳng qua vẫn là nữ nhi ngoan ngoãn, dịu dàng của bà năm nào.
"Nương, Trường Ninh nói muốn đi đất Thục."
Nghe đến cái tên của nhi tử khiến người ta phải phiền lòng kia, sắc mặt Cố thị lập tức thay đổi, mất luôn tâm trạng vui vẻ.
"Đi đất Thục cái gì? Nếu hắn chịu cưới tức phụ cho ta, sinh cho ta vài hài tử, thì có đi tận Tây Dương ta cũng không cản."
Nghe tới đây, Tô Vận rốt cuộc cũng hiểu vì sao đệ đệ mình lại nôn nóng muốn chạy tới Ích Châu như thế, thì ra còn là để tránh bị mẫu thân thúc cưới.
Trong thời đại này, hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi chưa cưới thê, đúng là đã được xem như lớn tuổi. Khó trách Cố thị lại giục đến muốn phát điên.
"Nương, người có từng nghĩ, biết đâu nhân duyên của Trường Ninh không ở kế thành, mà là ở đất Thục thì sao?"
Cố thị bực bội nói: "Kế thành nhiều cô nương tốt như thế mà hắn còn chẳng vừa ý, đợi đến đất Thục thì có bao nhiêu cô nương cho hắn chọn? Tuổi tác cũng không nhỏ, người ta chịu để mắt đến hắn thì đã là may mắn, còn đòi kén chọn người ta?"
Tô Vận cười xòa nói: "Chẳng phải còn có Trường Việt sao, nghe nói đệ ấy thì lại đỏ vận đào hoa, Trường Ninh nhất thời chưa gặp được nhân duyên, nương cứ giúp Trường Việt để ý trước đi."
Nhắc đến ấu tử, sắc mặt Cố thị dịu đi đôi chút: "Chỉ có hắn là khiến người ta bớt lo, có điều cô nương mà hắn thích lại lớn hơn hắn ba tuổi."
"Gái lớn ba, ôm cục vàng, hơn ba tuổi là vừa đẹp, biết lo toan việc nhà."
"Lo cái gì mà lo, cô nương ấy đang làm huyện lệnh ở dưới kế thành, ngày thường cũng bận tối mắt, có thời gian đâu mà lo việc nhà."
Tô Vận nghe vậy bỗng thấy hứng thú, "Trường Việt thích một nữ huyện lệnh? Là huyện nào thế?"
"Nghe nói là huyện gì mà 'Cốc' đó, ta cũng nhớ không rõ."
"Bình Cốc huyện."
"Đúng đúng đúng, mới nhậm chức được nửa năm , ngày nào cũng bận đến chân không chạm đất."
Tô Vận dở khóc dở cười, "Trường Việt mới có mười bảy, một tú tài nhỏ xíu, dựa vào đâu mà trèo cao tới nữ tiến sĩ người ta."
Cố thị liếc nàng một cái, nói: "Hắn đâu có dựa vào danh nghĩa của ngươi để khoe khoang bịp bợm, nghe nói cô nương kia còn chưa biết hắn là đệ đệ của ngươi."
Nghe xong, Tô Vận lập tức thấy áy náy. Người khác lên ngôi đều vội vã sắp đặt người nhà hưởng vinh hoa phú quý, đến lượt mình thì chẳng những không phong quan ban thưởng, mà còn nghiêm khắc đến mức khiến người trong nhà cũng phải dè dặt từng bước, sợ làm gì sai ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.
Nàng vội vàng nói:"Nương, người nói quá rồi, Trường Ninh với Trường Việt đều là những hài tử tốt, bọn chúng tuyệt đối không làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn. Ta làm tỷ, sao lại không muốn nâng đỡ các đệ, chỉ là chúng còn trẻ, nếu nuông chiều quá mức, khiến chúng mất đi cơ hội rèn luyện thì ngược lại lại là hại, nên ta mới nghĩ, mấy năm nay để chúng ra ngoài trải nghiệm, sau này có thành tích, có năng lực rồi, thì mới dễ giao việc trọng trách."
"Ta biết, ngươi bây giờ là thiên tử một nước, phải lo chuyện quốc gia đại sự, còn phải lo cho tiểu gia của ngươi và Mộng Kỳ, lại phải lo cho nương gia, ta nào phải người không hiểu chuyện. Có thể bớt gây phiền cho ngươi là ta đã mừng, sống yên ổn qua ngày là tốt nhất. Với lại còn có cha ngươi, ông ấy trông chừng cái tính khí cứng đầu của mình, áp chế hai nhi tử, sợ chúng làm phiền đến ngươi."
Phụ mẫu yêu con, sẽ tính toán lâu dài vì con.
Nương vừa lải nhải, vừa nghĩ cho nhi tử, lại phải nghĩ đến toàn vẹn của nữ nhi.
Ngay cả người cha tiếng cố chấp, tuy bất đồng quan điểm chính trị, nhưng cũng hết sức kiềm chế, không làm nữ nhi thêm rắc rối, còn nghiêm khắc quản thúc hai người đệ đệ, so với những gia đình rước họa vì Đỡ Đệ Ma hoặc dựa thế làm càn, thì gia đình này quả thật hiếm có.
Nghĩ vậy, lại cảm thấy chính mình có phần không thấu tình đạt lý.
Tô Vận vội vàng tiến tới giúp mẫu thân rửa rau,"Nương, ta ngồi ở vị trí này cũng là để người nhà sống tốt, nhưng 'tốt' ở đây không chỉ là hưởng thụ. Trường Ninh, Trường Việt cũng không phải hạng người ham chơi ham hưởng, cha tự nhận mình là người thanh liêm, sao có thể dung túng chuyện đó. Hai đệ chí hướng đều cao, ta làm tỷ, đến lúc đó tự nhiên sẽ dốc sức giúp đỡ."
Nữ nhi với thân phận như thế mà còn cố ý lấy lòng nương, bao nhiêu oán giận trong lòng Cố thị lập tức tan biến, bà lườm nàng một cái nói: "Được rồi, những điều đó ta còn không biết chắc? Giờ ngươi đã là cửu ngũ chí tôn, sao còn giành làm mấy việc thô thế này với ta."
Tô Vận mỉm cười, "Dù thân phận có cao đến đâu, ta vẫn là nữ nhi của phụ mẫu, làm chút việc cho nương là điều nên làm."
Cố thị bị nàng làm nũng đến thoải mái, trong lòng như uống mật, khoé mắt, khoé miệng đều cong lên rạng rỡ.
Trong sân, Tô Học Lâm đang bóc ngô. Đây là loại nông sản mới do thuyền buôn từ hải ngoại đưa về, năm nay mới có giống, nhờ quan hệ với Tô Vận nên ông cũng được chia một ít, đã trồng trên ba phân đất. Mấy ngày nay vừa thu hoạch xong, ước chừng có vài trăm cân, khiến ông mừng rỡ khôn xiết, giờ đang cẩn thận bóc tách, dự định để lại toàn bộ làm giống.
Trong mắt ông, những bắp ngô này đều là bảo bối, năng suất cao hơn lúa nước và lúa mì rất nhiều, lại không kén đất, đất đồi núi khô cằn cũng trồng được.
Nếu thực sự có thể phổ cập, sau này toàn bộ đại Việt Quốc có thể giảm bớt nạn đói, gánh nặng trên vai nữ nhi cũng sẽ nhẹ đi phần nào.
"Cha, ta bóc cùng với cha."
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng, suýt nữa làm ông giật mình.
Lúc này mới sực nhớ tiểu tế đã đến từ lâu, ngồi ở đây nãy giờ, mình bận làm việc quá mà quên cả để ý đến người ta.
Nghe một tiếng gọi "cha" ấy, động tác trên tay Tô Học Lâm hơi khựng lại. Trước kia Thu Mộng Kỳ đều gọi là "nhạc phụ", giờ đổi cách xưng hô, khiến ông có chút không quen, nhưng tiểu tế đã chủ động gần gũi, ông cũng không tiện đẩy ra, nên chỉ ừ một tiếng, nói: "Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng hạt, cha định để lại làm giống."
"Vâng, ta biết rồi."
Hai cha con rể ngồi đó lúi húi bóc ngô, Thu Mộng Kỳ hỏi: "Cha, chẳng phải còn một loại gọi là khoai tây sao, cha không trồng sao? Nghe nói năng suất cũng rất cao."
"Có trồng, nhưng còn phải đợi một tháng nữa mới thu hoạch được, đến lúc đó sẽ gửi ít vào trong cung."
Tuy rằng ngô và khoai tây mới được đưa về từ ngoại bang, nhưng với thân phận là người được tôn kính bậc nhất sau thiên tử, cô đương nhiên đã được nếm thử hai loại nông sản quý hiếm này từ sớm, nên cũng không lấy làm lạ, dù sao ở hiện đại ăn mãi cũng chán rồi. Nhưng với người thời đại này, đó lại là thứ cực kỳ mới lạ.
Nay nhạc phụ chủ động nhắc đến, cô đương nhiên phải làm ra vẻ rất phấn khởi.
Khi Tô Vận đi ra, liền thấy hai người đang ngồi trên ghế nhỏ, cúi lưng bận rộn.
"Cơm chín rồi sao?" Thu Mộng Kỳ ngẩng đầu hỏi khi thấy nàng bước ra.
"Ừ, dọn bàn là có thể ăn rồi."
Thu Mộng Kỳ nghe xong, lập tức bật dậy định chạy vào nhà, "Để ta đi dọn."
Lại bị Tô Vận túm cổ áo kéo lại, "Chạy đi đâu, trước hết rửa tay, không rửa mà đụng loạn khắp nơi, tối về lại ngứa gãi không ngừng."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới ý thức được, ngoan ngoãn đi đến bên chum nước.
"Vận Vận, nàng giúp ta múc nước." Cô quay đầu gọi Tô Vận.
Giọng điệu có phần nũng nịu, nghe chẳng giống nam nhân chút nào, Tô Học Lâm ngẩng đầu nhìn về phía hai người, thấy đôi phu thê trẻ một người đang dịu dàng múc nước, một người thì cười híp mắt chà tay rửa, lại cúi đầu tiếp tục bóc ngô.
"Được rồi, mau đi đi." Tô Vận vén một lọn tóc bên mai cô ra sau tai, vỗ nhẹ tay cô.
Nhìn cô bước vào nhà, Tô Vận lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế Thu Mộng Kỳ vừa ngồi ban nãy, nhưng lại không động tay vào việc gì, chỉ quay sang nói với Tô Học Lâm: "Cha, Trường Ninh muốn đến đất Thục rèn luyện."
Tô Học Lâm ừ một tiếng, "Nếu là Lại Bộ sắp xếp, đến lượt hắn thì phải đi thôi."
"Là hắn tự xin đi."
Động tác trên tay Tô Học Lâm khựng lại, nhưng giọng điệu vẫn nhàn nhạt: "Nam nhi chí tại bốn phương, hắn có thể đưa ra quyết định như vậy, cũng coi như có thể san sẻ bớt lo toan cho bệ hạ."
Tô Vận khẽ ho một tiếng, nói: "Cha, cha không cần phải như thế."
Tô Học Lâm cúi đầu không đáp.
"Dùng người hiền tài không né tránh thân thích hay thù oán, không thể vì họ là đệ đệ của ta mà lại đặc biệt khắt khe. Chỉ cần họ có năng lực, đáng ở vị trí nào thì vẫn phải ở vị trí đó, tuyệt đối không thể vì quan hệ với ta mà để họ bị thiệt thòi."
Trường Ninh muốn đến Ích Châu, ít nhiều cũng vì lý do liên quan đến Tô Học Lâm. Làm cha, ông luôn lo sợ hài tử làm chuyện vượt quá bổn phận, kéo Tô Vận lùi lại phía sau.
Tô Vận nói đến đây thì dừng lại, có một số lời, nói tới mức đó là đủ.
Trong nhà, Thu Mộng Kỳ gọi với ra là ăn cơm rồi.
Tô Vận đứng dậy, ngồi xổm xuống đất, giúp cha nhặt bắp ngô đã bóc cho vào sọt.
"Cha, ăn cơm trước đi đã."
Tô Học Lâm tuy cố chấp, nhưng cũng là một người cha. Những lời nữ nhi vừa nói, dù không hoàn toàn giống với ý ông, nhưng trong lòng ông lại thấy an ủi. Ông ừ một tiếng, rồi đứng dậy đi rửa tay.
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi biết các bạn muốn xem gì, sẽ sắp xếp từng cái một ^ω^.
Cảm ơn những tiểu thiên sứ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-10-24 21:17:34 đến 2023-10-25 20:34:58 nhé~
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Kai, Say Rượu Tham Thiền, L·ũ L·ụt., mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 2 cái; Goofy, Nguyên Tử Nhóc Con, 23307643, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Độ Li Cơm Nắm 50 bình; Tạo Khuỷu Tay 20 bình; Dưa Hấu Nước 18 bình; Độc Thượng Tây Lâu 15 bình; Mũi Tên Khấu Chi Hoa, Cheo Leo Đề Cơm Cơ, mỗi người 10 bình; @ Toàn Nghệ, Li Tư Phong, mỗi người 2 bình; Nguyên Thượng Thảo, Màu Xám Cùng Thanh, Tiểu Sư Tử, 21970679, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro