
Chương 245: Bài Binh Bố Trận
Chương 245: Bài Binh Bố Trận
Quả nhiên sáng sớm hôm sau, Tạ Chính Khanh đến đúng hẹn, đánh xe ngựa đến Tạ phủ đón Diệp Tam gia.
Đợi đến lúc xe ngựa chạy tới Kinh Châu, đã là bảy tám ngày sau đó.
Hai người được mời vào đại sảnh nghị chính tạm thời, Diệp Tam gia quỳ trên đất, run rẩy không dám ngẩng đầu.
Mãi đến khi Tô Vận cho phép bình thân, hắn ta mới dám đứng dậy, hơi ngẩng đầu giả vờ vô tình liếc lên một cái, không ngờ đập vào mắt lại là một nữ tử trẻ tuổi khí chất xuất chúng, bất giác ngẩn người, cho đến khi Tạ Chính Khanh đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng, hắn ta mới bừng tỉnh, vội cúi người, rũ đầu chờ triệu kiến.
Hắn ta vốn tưởng người có bản lĩnh và khí phách như Việt Vương hẳn phải là một nữ nhân khoảng ngoài bốn mươi, nào ngờ người trước mặt lại chỉ đôi mươi, dung mạo xinh đẹp lạnh nhạt, ánh mắt tựa tinh quang rực rỡ, như thể có thể xuyên thấu lòng người, khiến người ta không nơi trốn tránh.
Tạ Chính Khanh nhanh chóng trình bày ý đồ chuyến đi.
Ánh mắt Tô Vận lộ rõ hứng thú: "Đại hộ đất Thục mà cũng nguyện đón quân Việt Quốc ta tiến vào, thực khiến trẫm bất ngờ."
Diệp Tam gia đáp: "Khởi bẩm bệ hạ, thật sự là tên Tần Cương kia quá mức tàn bạo, căn bản không xem dân chúng là người, chúng thần là đại hộ gia thì lại thành cây rụng tiền của hắn, mỗi lần hết tiền hết lương thực là lại tìm đến chúng thần vòi vĩnh. Giờ cái thời buổi này, nhà địa chủ cũng chẳng còn thóc dự trữ, mấy đồng tổ tiên tích góp xuống đều bị hắn vơ vét sạch, ai mà chịu nổi!"
Tô Vận thầm cảm thấy đồng tình, vẫn lên tiếng hỏi: "Hiện nay thiên hạ đều biết quân Việt Quốc vừa đến nơi, sẽ ưu tiên tiếp quản đất đai. Nói vậy, các đại hộ cũng cam tâm tình nguyện giao đất?"
Diệp Tam gia nói: "Từ xưa đến nay, chiến tranh vốn là để công thành đoạt đất, thu lấy ruộng đất vốn là quyền lợi của kẻ chiến thắng. Nhưng bệ hạ nhân từ, chiếm thành không đồ sát, càng không tịch thu tài sản của dân, đây đã là ơn đức lớn lao. Chúng thần tất nhiên cam tâm tình nguyện. Bệ hạ không biết, nay thuế đất ở đất Thục còn đắt hơn cả địa tô, không ai nguyện thuê ruộng của chúng thần. Nhưng dù đất không người cày, thuế đất vẫn phải nộp. Như thế chẳng thà dâng đất còn hơn."
Trước đó Tô Vận đã phái không ít trinh sát đến đất Thục, tuy thu thập được nhiều thông tin, nhưng dẫu sao cũng không bằng người bản địa hiểu rõ tận tường. Giờ nghe Diệp Tam gia nói vậy, trong lòng đã có phần nắm chắc.
"Gần đây thứ sử Giao Châu cũng có tấu chương nhắc đến, dân chúng Ninh Châu lần lượt chạy sang Giao Châu, xem ra lời ngươi không phải hư ngôn."
Diệp Tam gia vội nói: "Thảo dân tuyệt không dám dối gạt bệ hạ."
"Diệp gia các người đã là đại hộ chuyên sản xuất Thục cẩm, hẳn cũng từng đi nhiều nơi để thu mua tằm tơ, nhất định rất thông thuộc địa hình Thục Trung."
Diệp Tam gia đáp: "Không dám nói là như lòng bàn tay, nhưng nhiều năm nay thảo dân đi khắp nơi thu mua tơ tằm, gần như đã đi hết Ninh Châu, Ích Châu và Lương Châu, nếu bệ hạ muốn hiểu địa hình, thảo dân vẫn có thể nói được đôi ba phần."
Tô Vận gật đầu: "Rất tốt, trẫm đã sai người chuẩn bị một sa bàn, nếu ngươi đã quen thuộc địa hình Thục Trung, vậy phiền ngươi giúp trẫm xem qua, chỉ điểm một phen."
Diệp Tam gia nào dám nhận lời này, vội nói: "Có thể san sẻ nỗi lo cho bệ hạ, là vinh hạnh của thảo dân."
Thế là mọi người liền đứng dậy rời bước, đến trung tâm chỉ huy tác chiến.
Diệp Tam gia vừa bước vào đã bị bức bản đồ khổng lồ trên tường làm chấn động, tuy rằng hắn ta đi lại khắp Thục Trung, nhưng chưa từng biết thiên hạ lại có hình dáng như thế này.
Vùng đất liền còn được bao quanh bởi biển cả, xem ra không chỉ đơn giản là bản đồ toàn cõi Đại Diễm.
Chính giữa đại sảnh là ba mô hình sa bàn khổng lồ, Tô Vận dẫn hai người đến trước một sa bàn trong số đó, nói: "Đây chính là mô hình bản đồ Thục Trung, những gì trinh sát báo lại có chỗ khác biệt so với họa sư vẽ ra, ngươi là người đã sống lâu năm tại Thục Trung, để ngươi kiểm tra là thích hợp nhất."
Diệp Tam gia lúc này mới tiến lại gần quan sát, nhìn một hồi lâu, kết hợp với các ký hiệu trên sa bàn liền nhanh chóng phân biệt được vị trí từng vùng, phấn khích nói: "Không ngờ sa bàn này lại được chế tác tinh xảo đến vậy, thật sự vừa nhìn đã rõ ràng. Tuy một số chi tiết có chút sai lệch, nhưng điều chỉnh đôi chút là ổn."
Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Hai người ngoảnh đầu nhìn lại, thấy một thân ảnh tuấn tú bước vào đại điện, vừa trông thấy Tạ Chính Khanh, người đó đã mỉm cười nói: "Gió nào đưa ngươi đến đây vậy, Tạ huynh?"
Tạ Chính Khanh vội vòng tay thi lễ, nói: "Người thân từ Thục Trung đến, bảo rằng dân chúng nơi đó mong mỏi bệ hạ dẫn binh nhập Thục chẳng khác nào mong cơn mưa đúng lúc, thần nghĩ có lẽ bệ hạ sẽ hứng thú với tin này nên mới dẫn người đến gặp."
Thu Mộng Kỳ nghe vậy cũng không khỏi vui mừng: "Vậy thì đúng là tin tốt, bệ hạ tất nhiên rất quan tâm."
Tô Vận nhìn cô đến, ánh mắt dịu dàng.
Diệp Tam gia vội tiến lên bái kiến vương phu, trong lòng cảm thán không thôi, thì ra những người nắm quyền lực ở Việt Quốc đều là rồng phượng trong loài người. So sánh mà nói, Thục Trung Vương Tần Cương sau khi chiếm được Thục địa, liền vội vã xưng vương lập hậu cung, chỉ là một vương nhỏ nơi đất Thục mà hậu cung đã có đến trăm người, nghe nói tinh thần thể lực đã sớm chẳng còn như xưa, nào sánh được với đôi phu thê trẻ tuổi trước mắt, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết thế này.
Chỉ nhìn mấy sa bàn trước mắt và bản đồ khổng lồ treo tường cũng đủ thấy dã tâm của Việt Vương, căn bản không phải hạng tầm thường như Tần Cương có thể so được. Diệp Tam gia trong lòng cũng âm thầm kích động, nếu thật sự có thể thuyết phục được Việt Vương tiến quân vào Thục, e rằng đất Thục sẽ đổi sang một bầu trời hoàn toàn mới.
Tô Vận lưu lại hai người Tạ Chính Khanh, thưởng cho Diệp Tam gia trăm lượng hoàng kim, còn hứa rằng sau này khi gấm Thục được xuất khẩu ra biển, sẽ dành cho hắn mười khoang hàng làm hồi đáp, đợi đến lúc chiếm được đất Thục sẽ có trọng thưởng khác.
Diệp Tam gia cười đến không khép được miệng, cảm thấy chuyến đi này thật sự quá đáng giá, càng dốc lòng cung cấp tin tức, không giấu giếm điều gì.
Tô Vận trước tiên cẩn thận hỏi han tình hình Thục Trung, sau đó để hắn giúp điều chỉnh kiểm tra sa bàn, cuối cùng mới triệu tập Vương Tam, Hứa Mục Thông và những người khác mở hội nghị. Trong cuộc họp, mọi người nhất trí thông qua quyết định phát động chiến sự tại đất Thục.
......
Đánh trận chủ yếu dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Thiên thời chính là thời điểm và khí hậu thuận lợi.
Tuy ban đầu mở rộng ra bên ngoài là theo chiến lược hai cánh phòng ngự, chính diện thôn tính, nhưng chính diện là triều đình Đại Diễm lại đang trong thời kỳ hỗn loạn. Cho dù Cảnh Nhân Đế có đột ngột mất, thì bất kể là Định Vương hay Kính Vương lên ngôi, việc đầu tiên nhất định là củng cố thế lực của mình, sau đó tìm cách loại trừ đối phương, rồi mới có thể rảnh tay lo chuyện bên ngoài.
Khoảng thời gian đó, ít nhất cũng phải hơn nửa năm.
Hiện tại đánh Thục, chính là thời cơ tốt nhất.
Trong ba điều kiện, thì "nhân hòa" lúc này đã chiếm ưu thế không chỉ dân chúng Thục Trung tha thiết mong quân Việt Quốc nhập Thục, ngay cả giới địa chủ sĩ tộc trước nay luôn căm ghét hai người các nàng cũng vì không chịu nổi sự tàn bạo của chính quyền Tần Cương mà thà nguyện hiến đất cầu xin các nàng tiến quân vào.
Nếu giờ còn không đi, thì đợi đến bao giờ!
Duy chỉ có điều khiến người ta đau đầu là, Thục Trung có vị trí địa lý dễ thủ khó công, tiến thì có thể tranh thiên hạ, lui thì giữ được một phương, quả là chiếm trọn lợi thế địa lợi.
Đối mặt với tình hình như vậy, Việt Quốc muốn chiếm được đất Thục thì không thể không cân nhắc đến mấy phương diện, một là vận chuyển lương thảo, hai là chiếm lĩnh các tuyến đường trọng yếu.
Tô Vận đứng trước mô hình sa bàn khổng lồ, xung quanh là Vương Tam, Thu Mộng Kỳ và Hứa Mục Thông cùng các tướng lĩnh.
"Hiện nay Thục Trung Vương chủ yếu kiểm soát ba châu Ninh Châu, Ích Châu và Lương Châu, phía nam Ninh Châu giáp với Giao Châu, Thạch Vi và Lý Tuy mang tám vạn binh mã đóng quân tại biên giới, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn quân bắc tiến."
"Còn Lương Châu ở cực bắc, giáp với Hán Trung, chúng ta hiện đang ở phía đông bắc của bọn họ, có thể phối hợp với quân phía nam của Thạch Vi tạo thế giáp công hai đầu."
Thu Mộng Kỳ nói: "Đường sá Thục Trung hiểm trở, lương thảo của chúng ta làm sao vận vào trong đó?"
"Đường Thục khó đi, chim bay cũng khó vượt, điều này ai cũng biết, nhưng không phải hoàn toàn không có cách, nếu không thì năm xưa Tần Cương làm sao đánh chiếm được?" Tô Vận nói, "Hiện nay chúng ta đang ở phía nam Kinh Châu, nơi đây là trọng trấn trung lưu Trường Giang, chỉ cần chúng ta kiểm soát được cửa ngõ trung thượng lưu Trường Giang, rồi lợi dụng đặc điểm hệ thống sông ngòi như Trường Giang, sông Gia Lăng có thể xuyên suốt Đông Tây, Nam Bắc của Hậu Thục, cuối cùng chia quân từ hai hướng đông và bắc đánh úp thẳng vào Thục quận, thì sẽ nắm chắc phần thắng."
Hiện tại vùng đồng bằng Giang Hán Kinh Tương nơi các nàng đóng quân từng là khu vực sản xuất và trung chuyển lương thực nổi tiếng, từng có thành tích cao nhất là ba thạch một mẫu, qua một năm khai phá của Việt Quốc, tình hình lương thực đã có khởi sắc rõ rệt, huống hồ các nàng còn có lương thực nhập từ ngoại bang tiếp ứng.
Khu vực Kinh Châu hệ thống thủy vận phát triển, dựa vào dòng sông Trường Giang thuận tiện, lương thực ở khu vực đông nam có thể liên tục đưa đến tiền tuyến Thục Trung.
Tô Vận chỉ vào những nhánh màu lam uốn lượn trên sa bàn, nói: "Trục chính Trường Giang xuyên suốt toàn vùng Ba Thục, các chi lưu như sông Gia Lăng , Đà Giang, Mân Giang, Đại Độ Hà (con sông lớn) đều phân bố quanh toàn bộ lòng chảo, Thục quận và Quỳ Châu là hai trọng trấn của Thục Trung, giữa hai nơi có nội thủy là Phù Giang, ngoại thủy là Mân Giang, trung thủy là Đà Giang kết nối lẫn nhau. Một khi khai chiến, những điều kiện thông thủy thuận lợi này sẽ phát huy vai trò cực lớn trong việc vận chuyển lương thực và quân nhu cho chúng ta."
"Chiến dịch tấn công Thục phải nhanh chóng, không được kéo dài, hiện nay thiên thời và nhân hòa đều nghiêng về phía chúng ta, đối phương chỉ có mười vạn binh, chúng ta không chỉ có ưu thế về quân số mà cả trang bị, lại thêm nền tảng dân chúng ủng hộ, nhanh thì phải chiếm được trong vòng một tháng, chậm nhất không thể quá ba tháng. Hoàng đế Kinh Đô e là không trụ được bao lâu, một khi hai phe bọn họ đạt được thỏa hiệp, tất sẽ tập trung binh lực toàn lực đối kháng với chúng ta. Nếu phía tây đất Thục mãi không đánh hạ, sẽ khiến chúng ta bị suy sụp."
Mọi người nghe xong, thần sắc lập tức trở nên nghiêm túc, đồng thanh đáp: "Thần tuân chỉ của bệ hạ!"
Lúc này Tô Vận mới bắt đầu bố trí binh lực: "Mộng Kỳ, nàng dẫn hai vạn binh mã xuất phát từ hướng Hán Trung đi theo lộ trình từ bắc xuống nam, đi đường bộ, vượt Kim Ngưu qua Kiếm Môn quan, băng qua Ba Sơn và Tần Lĩnh."
"Vệ tướng quân dẫn năm vạn binh mã tiến công mặt phía đông, theo đường Kinh Nam đến Châu Nhập Hiệp vào hẻm núi, thủy lục đồng thời xuất phát, nhất định phải công chiếm trọng trấn Quỳ Châu của Hậu Thục."
"Vương tướng quân, lập tức dùng sáu trăm dặm khẩn cấp thông báo cho Thạch Vi và Lý Tuy của Giao Châu, mấy ngày tới chuẩn bị động viên binh lính, mười ngày sau, vào mùng ba tháng Năm xuất binh tiến lên phía bắc, trong vòng một tháng nhất định phải chiếm được Ninh Châu, dời ranh giới đến chỗ tiếp giáp giữa Ninh Châu và Ích Châu."
Vương Tam đáp một tiếng "vâng", sau đó nói: "Binh lực của Tần Cương đều tập trung ở Thục quận và Quỳ Châu, Ninh Châu gần như không có ai trấn giữ, Thạch tướng quân và Lý tướng quân nhất định có thể chiếm được trong vòng một tháng."
Tô Vận gật đầu đồng tình, "Đới Hùng tướng quân, ngươi chủ yếu phụ trách tổng chỉ huy vận chuyển lương thảo trên ba tuyến đường, cụ thể tuyến nào do ai phụ trách, lát nữa ngươi đưa vài cái tên, để cô quyết định."
Đới Hùng vội vàng đáp lời nhận lệnh.
Tô Vận lại nói với Vương Tam: "Tuy rằng việc cấp bách hiện nay là phải chiếm lấy đất Thục, nhưng mặt trận chính diện cũng không thể lơi lỏng, hiện giờ Lưu Nhị Hổ đang đóng quân ở biên giới Lịch Châu và Mân Châu, phía Hán Trung, liền giao cho Vương tướng quân phụ trách."
Vương Tam tuy cũng muốn tham gia chiến dịch đánh Thục, nhưng Việt Vương đã bố trí xong xuôi, hắn xưa nay chưa từng nghi ngờ mệnh lệnh từ trên, nay Tô Vận đã an bài thỏa đáng, tự nhiên không nói hai lời liền lĩnh mệnh.
"Mọi người nhớ kỹ, lần tiến công này phải tuân theo ba bước chủ trương, thứ nhất, không dựa vào thủy quân giành thắng lợi, phải phái bộ binh, kỵ binh âm thầm tập kích trước, thứ hai mới là đoạt lấy cầu cống và đường trọng yếu, cuối cùng mới dùng đường thủy và đường bộ cùng lúc giáp công, đều nhớ rõ chưa?"
"Đều đã nhớ rõ!"
___
Editor: trời ơi truyện này quá trời tên riêng, tên địa danh huhu. Khó tránh khỏi sai sót :< kể cả t có dùng gg sheet để liệt kê theo dõi và có người beta hỗ trợ hiệu đính, nên là mong độc giả thông cảm nếu có thấy lỗi nhé, à mà nếu thấy lỗi thì cứ cmt chỗ lỗi đó để nhóm sửa nhé.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay trạng thái không tốt, chỉ nhàn nhạt viết được 3000 chữ. (:з" ∠)
Tuyến đường công thành Thục quốc trích dẫn nội dung từ: [https://baijiahao.baidu.com/s?id=1727065997619427964&wfr=spider&for=pc]. Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-19 21:21:43 đến 2023-10-20 21:13:00.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Nham Tiêu 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Vong Xuyên Thanh Điểu, Trời Nắng Phong Ngữ, mỗi người 20 bình; Cheo Leo Đề Cơm Cơ 12 bình; Mũi Tên Khấu Chi Hoa 10 bình; 27968822 6 bình; Bước Lưu Lạc 5 bình; Nguyên Thượng Thảo, Tiểu Cùng, 50479772, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro