
Chương 241: Năm trăm tiểu trư
Chương 241: Năm trăm tiểu trư
Trong cung, Kính Vương khóc lóc kể tội hành vi của Định Vương.
Hoàng đế mở to đôi mắt đục ngầu, nhìn nhi tử đang quỳ rạp dưới đất, mệt mỏi nói: "Luận tuổi, ngươi lớn hơn hắn sáu tuổi; luận lòng dân, hắn cũng không bằng ngươi. Nhưng nếu chuyện nhỏ thế này mà ngươi cũng phải đến cầu xin trẫm làm chủ, thì trẫm sao có thể giao ngôi Thái tử cho ngươi?"
Kính Vương nghe vậy, cả người run rẩy, miệng lắp bắp, muốn nói lại thôi: "Nếu nhi thần tranh đoạt với Thất hoàng đệ, bị người ngoài nhìn thấy sẽ tổn hại đến thể diện hoàng gia. Nhi thần càng không muốn phụ hoàng phải chứng kiến huynh đệ chúng ta bất hòa..."
"Giờ ngươi đến cầu xin trẫm, trẫm chẳng phải đã biết các ngươi bất hòa rồi sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi không tranh, thiên hạ sẽ cho rằng hai ngươi huynh đệ hòa thuận? Hay là ngươi căn bản không có năng lực để tranh với hắn? Nếu thật sự như vậy, thì để trẫm thay ngươi trừng trị hắn là xong."
Kính Vương hoảng hốt kêu lên: "Không phải vậy! Nhi thần chỉ là nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ, nên mới luôn nhẫn nhịn."
Hoàng đế nói: "Con người không thể cái gì cũng muốn có. Muốn danh tiếng hiền đức, lại không muốn tự bẩn tay mình, làm gì có chuyện tốt như vậy!"
"Ngươi, chính là quá xem trọng danh tiếng của mình."
Chuyện Hòa gia và Trương Anh, hoàng đế bản thân còn phải mang tiếng xấu, ngay cả thái tử trước đây cũng từng phải bị vấy bẩn, nhưng nhi tử này lại muốn trong sạch không dính bụi, còn muốn có được danh tiếng hiền đức, khiến Cảnh Nhân Đế không hiểu sao lại sinh ra cảm giác chán ghét trong lòng.
"Người Tư Mã gia chúng ta, xưa nay vốn không phải loại trong sạch. Người có thể ngồi lên vị trí đó, hoặc là tàn độc đến cùng, hoặc là giả vờ đến cùng. Nếu ngươi muốn giữ lấy cái danh hiền đức đến cùng, thì đừng trách kẻ khác ác đến cùng."
Hoàng đế liếc nhìn nhi tử trước mặt, chậm rãi nói.
Kính Vương nghe vậy, thân thể lập tức cứng đờ.
Một lúc lâu sau mới hồi thần lại, hắn đờ đẫn quỳ rạp xuống đất, sau đó dập đầu thật mạnh mấy cái trước mặt hoàng đế, nói: "Nhi thần biết sai, nhi thần biết nên làm gì rồi."
Nói xong liền cáo từ hoàng đế, đứng dậy rời khỏi cung môn.
Cảnh Nhân Đế nhìn bóng lưng gầy gò của hắn, quay sang nói với tổng quản thái giám Lưu Phú bên cạnh: "Hắn nói hắn biết nên làm gì, ngươi nói xem hắn sẽ làm gì?"
Lưu Phú suy nghĩ một chút rồi đáp: "Lục gia xưa nay vốn nổi tiếng nhân đức, nô tài nghĩ việc hắn định làm hẳn cũng không nằm ngoài chữ 'nhân'."
Hoàng đế nhíu mày, không bình luận gì thêm.
Kính Vương về đến phủ, các mưu thần lập tức đến bái kiến, nhưng trong ánh mắt vẫn còn chút lảng tránh.
Kính Vương mỉm cười, khôi phục lại phong thái ôn hoà ung dung thường ngày, nói: "Các ngươi theo ta bao năm, ta sao có thể đem con cháu các ngươi làm vật tế? Huống hồ tiểu quận chúa của bản vương lại ngây thơ đáng yêu như vậy, ta làm cha, sao có thể làm ra chuyện vô nhân tính như thế?"
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng liền nghe Kính Vương nói tiếp: "Ta đã quyết định, rút khỏi cuộc tranh đoạt ngôi Thái tử, chuyện đồng nam đồng nữ, đến đây là dừng lại."
Đám mưu thần bên dưới nghe xong thì chấn kinh, chuyện này thậm chí còn khiến họ khó chịu hơn cả việc phải dâng con cháu, bởi một khi Kính Vương trở thành quân cờ bị bỏ rơi, ngày sau nếu Định Vương lên ngôi, bọn họ e rằng không tránh khỏi bị thanh trừng.
Một người trong số đó thậm chí còn khóc ròng: "Điện hạ, là thuộc hạ đã trách lầm ngài, ngài lòng dạ từ bi, không muốn liên lụy con cháu thuộc hạ và bá tánh, đến cả vị trí Thái tử cũng không màng tranh đoạt. Nhưng thuộc hạ thà hy sinh con mình, cũng không muốn ngài từ bỏ ngôi vị Thái tử!"
Những người khác hôm qua còn sợ đến lạnh sống lưng, giờ cũng rưng rưng nước mắt khóc theo, ai nấy đều tha thiết cầu xin Kính Vương đừng rút lui, bởi nếu bước thêm một bước nữa mà thành công thì sẽ là vinh hoa phú quý tột đỉnh, phong hầu bái tướng chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng nếu lùi lại thì dù không rơi xuống vực sâu, cũng từ đó mà cách biệt hoàn toàn với phú quý.
Bọn họ thà rằng có hy sinh, cũng không muốn rơi vào tro bụi.
Kính Vương nhìn những người đang khóc đến đầm đìa, trong mắt loé lên một tia hàn quang.
Đợi đám người đó khóc đủ, hắn mới mở miệng: "Chiêu này của bản vương, gọi là 'lùi để tiến'!"
Đám mưu thần nghe vậy thì ngơ ngác, nhìn nhau đầy hoang mang.
Ngày hôm sau, Kính Vương lại vào cung, lần này là chủ động xin rút khỏi nhiệm vụ tìm kiếm đồng nam đồng nữ.
"Thất hoàng đệ hiện nay đã tìm được hơn hai trăm tế phẩm, nghĩ rằng một mình gánh vác cũng không khó. Rõ ràng là chuyện một người có thể làm, nhưng vì phụ hoàng nhân từ, đã cho các nhi thần cơ hội cạnh tranh công bằng. Ân điển của phụ hoàng, nhi thần vô cùng cảm kích, cũng được khai sáng rất nhiều. Vì vậy, với thân phận là huynh trưởng, nhi thần cũng không muốn tranh với đệ ấy."
Hoàng đế nghe vậy thì ngẩn ra, điều này không nằm trong dự liệu của hắn, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ngươi nghĩ kỹ rồi chứ? Hồi trước trẫm đã tuyên bố, ai là người đầu tiên dâng đủ năm trăm tế phẩm, sau khi thông linh đại điển và nghi thức tế long kết thúc, trẫm sẽ lập tức phong người đó làm Thái tử."
Kính Vương cúi đầu nói: "Nhi thần đã nghĩ kỹ. Ngôi vị Thái tử nên để người có tài đảm nhiệm. Nay Thất hoàng đệ có thể thay phụ hoàng san sẻ lo toan, thì nên để đệ ấy vào ở Đông cung."
Cảnh Nhân Đế lại nhìn hắn một lần nữa, thấy sắc mặt hắn bình thản, ánh mắt không tránh né, tựa hồ thực sự không chút vương vấn ngôi vị Thái tử.
Nghĩ một hồi, hắn ta liền gật đầu chấp thuận.
Đợi hắn lui ra ngoài, Cảnh Nhân Đế mới hỏi: "Lưu Phú, Kính Vương thật sự không còn hứng thú với ngôi Thái tử sao?"
Lưu Phú mỉm cười đáp: "Nô tài đâu dám đoán tâm tư của Kính Vương, chỉ là hoàng thượng đã nói, ai hoàn thành nhiệm vụ thì người ấy được làm Thái tử, quân vô hí ngôn, Lục gia tất nhiên không dám coi lời đó như trò đùa. Nghĩ chắc là thật sự đã hết lòng."
Cảnh Nhân Đế có chút tiếc nuối, nhưng rồi cũng buông bỏ. Chỉ cần hắn luyện thành trường sinh thuật, Thái tử cũng chỉ là hữu danh vô thực, hắn không ngại có thêm một vị vương tử nhân hậu.
"Nếu hắn muốn làm người hiền đến cùng, thì cứ để hắn làm vậy đi."
⸻
Về việc Kính Vương rút khỏi tranh đoạt ngôi vị Thái tử, người vui mừng nhất không ai khác chính là Định Vương, nhưng đồng thời cũng khiến Thu Mộng Kỳ và những người khác vô cùng bất ngờ.
Dựa theo hiểu biết của cô về Kính Vương, người này tuyệt đối không phải kẻ ngoài mặt gió nhẹ mây nhàn như vậy. Huống hồ trước đây hắn đã có không ít động tác ngầm, hoàn toàn không giống người không có dã tâm. Sao hắn có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội nắm lấy quyền lực trong tầm tay như thế?
Thu Mộng Kỳ vừa lo hắn âm thầm giở thủ đoạn, vừa phải nghĩ cách cứu hài tử, lại còn phải tìm cách mở rộng ảnh hưởng của Việt Quốc, nhất thời bận đến xoay như chong chóng.
Dù cô có cố gắng cứu người thế nào đi nữa, cũng không địch lại việc Định Vương dốc toàn lực lùng bắt hài tử. Trước thế công dàn trải khắp nơi như giăng lưới của đối phương, Thu Mộng Kỳ không thể nào chặn được mọi điểm, đành phải đợi đến khi đối phương gom đủ số trẻ, mới tiến hành cứu viện một lượt.
Lúc này đã là hai mươi tư tháng Hai, chỉ còn lại năm ngày nữa là đến đại điển thông linh và nghi lễ tế long vào ngày hai mươi chín.
Điều Thu Mộng Kỳ không ngờ tới là, Tô Vận cũng đã đến được Kinh Châu, và đã gặp huyện lệnh Bắc Ô Tần Phóng, đồng thời nắm được tình hình Kinh Đô.
Khi Thu Mộng Kỳ nhận được thư nàng gửi, không khỏi mừng rỡ kêu lên: trời ban mưa kịp lúc.
Trong thư chủ yếu nhắc đến ba việc:
Thứ nhất là bằng mọi giá phải cứu được năm trăm hài đồng.
Thứ hai, việc Kính Vương rút khỏi tranh đoạt ngôi vị Thái tử chắc chắn có ẩn tình, khả năng cao là chiêu "lùi để tiến", không ngoài dự đoán thì sẽ ra tay trong thông linh đại điển và tế long nghi thức. Mà điểm mấu chốt của đại điển nằm ở năm trăm tế phẩm, chỉ cần tế phẩm gặp vấn đề, đại điển sẽ bị buộc phải ngừng lại. Khi đó, Kính Vương sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Định Vương, từ đó tung đòn chí mạng.
Thứ ba là tách nội bộ Kinh Đô và bên ngoài thành hai chiến trường. Chiến trường nội bộ là sự đấu đá giữa các phe phái, còn chiến trường bên ngoài là một cuộc khảo nghiệm lớn trong việc giành được lòng dân.
Đối với chiến trường nội bộ, không cần can dự quá sâu, chỉ cần ngồi trên núi xem hổ đấu. Phải tập trung nhiều sức lực hơn vào chiến trường bên ngoài, vì việc mở rộng thế lực từ phương Nam ra Bắc chủ yếu dựa vào sự hậu thuẫn từ tầng lớp dân chúng, đặc biệt là nguồn gốc của binh lính.
Ngoài việc cứu hài đồng để tăng cường lòng tin của dân chúng với Việt Quốc, cũng cần đẩy mạnh tuyên truyền dư luận, phát sách vở và các tài liệu để truyền bá tư tưởng. Đồng thời, để người dân ba châu đích thân lên tiếng làm chứng, kết hợp với các thuyết khách, thúc đẩy họ đi khuyên nhủ quan lại địa phương, từ đó khơi dậy khát vọng của dân chúng đối với mô hình Việt Quốc, nâng cao niềm tin và mong muốn quy phục.
Khi cuộc chiến giữa hai vương kết thúc, chiến tranh nội bộ rất nhanh sẽ chuyển thành cuộc chiến đối ngoại. Một khi bọn họ giành chiến thắng trên chiến trường bên ngoài, có binh mã của mình làm hậu thuẫn, lại thêm sự ủng hộ của dân chúng xung quanh, thì dù Kinh Đô có mười mấy vạn quân cấm vệ, những người này bị vây trong Kinh Thành cũng chỉ có thể làm thú bị nhốt trong lồng.
Nhận được sự chỉ đạo rõ ràng từ Tô Vận, Thu Mộng Kỳ liền nắm được cục diện, dẫn theo người âm thầm xâm nhập Kinh Đô, tìm cơ hội cứu thoát năm trăm hài đồng bị đưa làm vật hiến tế.
Lũ trẻ bị giam giữ trong địa cung Vĩnh Lăng, nơi đó xung quanh canh phòng nghiêm ngặt, muốn cứu người ra, thoạt nhìn là một nhiệm vụ cực kỳ gian nan.
Tuy nhiên, năm trăm hài đồng từ năm đến tám tuổi vẫn cần có người chăm sóc, chuyện ăn uống vệ sinh đã là một công trình lớn. Để bảo đảm tất cả đều nguyên vẹn đến ngày diễn ra thông linh đại điển, hơn trăm cung nữ đã được điều đến địa cung để chăm sóc hài tử, mỗi ngày đều có đồ ăn thức uống đưa vào đưa ra, không tránh khỏi phải dùng đến một số người làm việc vặt, điều này tạo ra rất nhiều sơ hở để bọn họ ra tay.
Trong vòng mười dặm quanh địa cung Vĩnh Lăng không có nhà dân, nhưng chưa đầy trăm mét cách đó lại có một ngôi miếu nhỏ hoang phế, bên dưới ngôi miếu là một dòng sông ngầm dẫn ra sông Tương Giang.
Thu Mộng Kỳ dẫn theo mấy chục hộ vệ lẻn vào dòng sông ngầm, tiến vào ngôi miếu nhỏ, ngày đêm đào đường hầm, rốt cuộc đến ngày hai mươi tám tháng Hai cũng đã đào thông.
Tối hôm đó, cô cùng người tiến vào địa cung, hạ mê dược khiến bọn canh giữ mê man, phối hợp với đám cung nữ đã được Triệu Hồng Uấn sắp xếp từ trước, tiến hành chuyển hết lũ trẻ ra ngoài.
Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, suôn sẻ đến mức không thể tin được.
Cho đến khi Kỷ Phong Hoa nhắc cô, người phụ trách điều động đội vệ binh canh giữ địa cung Vĩnh Lăng chính là thân đệ của hoàng đế An vương gia.
Nghĩ đến việc kể từ sau khi Kính Vương từ chối nhiệm vụ tìm tế phẩm, mức độ ủng hộ của dân chúng tron Kinh Đô với hắn ngày một tăng cao, Thu Mộng Kỳ mới hiểu rõ điều Tô Vận nói: cái gọi là "lùi để tiến" của Kính Vương rốt cuộc là có ý gì.
Từ bỏ việc bắt hài tử, để đổi lấy sự ủng hộ của bá quan và dân chúng, đưa tiếng thơm của mình lên đến đỉnh điểm. Nếu sau này hoàng đế muốn lập thái tử mà lại chọn một người tàn nhẫn vô đạo như Định Vương, bá quan tất nhiên sẽ không đồng lòng.
Tuyệt chiêu hơn nữa chính là: một khi hoàng đế băng hà mà không kịp hạ chiếu truyền ngôi, bá quan nhất định sẽ ủng hộ người có danh vọng hiền đức như Kính Vương lên ngôi.
Vì lẽ đó, Thu Mộng Kỳ cũng không cảm kích gì hắn. Dù sao thì ai cũng đang vì lợi ích của mình mà hành động, bản thân cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến lớn. Huống hồ việc Kính Vương để An vương nới lỏng phòng bị, giúp các nàng thuận lợi đưa hài tử ra ngoài, chẳng qua cũng chỉ là vì muốn phá hỏng đại điển, rồi đổ hết tội lên đầu Định Vương mà thôi.
Sau khi cứu hài tử ra, sáng hôm sau, một mặt Thu Mộng Kỳ để Kỷ Phong Hoa sắp xếp người đưa các hài tử trở về với phụ mẫu, nhân danh Việt Vương ban phát ân đức; mặt khác, cô âm thầm lẻn vào nơi tổ chức đại điển, muốn tận mắt chứng kiến cái gọi là "thịnh hội" của nghi lễ thông linh và tế long.
Cho đến khi Phù Phong đạo nhân mặc đạo bào màu tím, tay cầm pháp trượng, đứng giữa tế đàn, lớn tiếng tuyên bố: "Dâng tế phẩm lên tế đàn."
Hoàng đế ngồi trên cao, thân thể không kìm được mà khẽ run. Hắn biết, chỉ cần những tế phẩm này được đưa lên tế đàn, con đường thông linh với thần tiên của hắn sẽ được mở ra, tu luyện bốn mươi chín ngày theo pháp môn trường sinh, hắn sẽ trở thành thân thể bất tử bất diệt.
Thế nhưng đợi thật lâu, cửa địa cung vẫn không có động tĩnh, Cảnh Nhân Đế lòng bất an, vội sai hộ vệ vào địa cung dò xét tình hình.
Ngay khi hai tên hộ vệ vừa bước đến gần cửa đá, thì từ sau cánh cửa truyền ra những tiếng "eng éc" kỳ lạ, cả mặt sàn của đại điện cũng bắt đầu khẽ chấn động. Cánh cổng dẫn vào địa cung từ từ mở ra.
Dưới ánh mắt chứng kiến của mấy ngàn người, từ cửa địa cung lao ra không phải là năm trăm đồng nam đồng nữ ăn vận chỉnh tề, mà lại là... năm trăm con heo con đen trắng đủ màu!
Những con heo ấy dáng vẻ vụng về đáng yêu, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ ngây thơ vô tội, chân ngắn cũn cỡn chạy rất nhanh, từng con từng con lao ra khỏi hành lang, chạy tán loạn khắp nơi, khiến cả hiện trường lập tức hỗn loạn thành một mớ.
Đám người vây xem đều trợn to mắt, không thể tin nổi những gì đang xảy ra trước mắt.
"Trời ơi, sao lại xuất hiện heo con thế này?"
"Chẳng phải nói là năm trăm đồng nam đồng nữ sao, sao lại đều biến thành heo con hết rồi?"
Sắc mặt Định Vương lập tức trắng bệch, như bị sét đánh trúng, toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích nổi nửa phần, trong đầu chỉ còn hai chữ-xong rồi!
Thu Mộng Kỳ lẫn vào trong đám người, nhìn năm trăm con heo nhỏ chạy loạn trên tế đàn, cười đến mức không kiềm chế được: "Thật sự là quá thú vị!"
Hoàng đế ngồi trên long tọa, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn, ngã lăn khỏi chỗ ngồi.
Ánh mắt hắn ta vẫn gắt gao nhìn về phía Kính Vương.
Hắn ta cứ tưởng hắn đã chọn con đường "hiền đức", nào ngờ hắn lại lựa chọn con đường "tàn độc", đúng như lời hắn từng nói, đã ác thì phải ác đến cùng. Nhưng cái ác của hắn lại tính đến cả thân phụ như hắn ta!
⸻
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi trước đó còn nói là tháng trước sẽ kết thúc, sao giờ lại thấy càng viết càng nhiều vậy trời.
Không chỉ tôi viết đến mệt, mà số chữ dài dằng dặc thế này, đọc chắc mấy bạn cũng mệt, mệt thì cứ dừng nghỉ một chút đi nhé.
Tôi vẫn sẽ cố gắng để hoàn thành trong tháng này, mong là thành công!
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tặng phiếu bá vương hoặc tưới dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 2023-10-15 19:10:35 ~ 2023-10-16 21:26:49 ~
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tặng pháo hoa: 醉酒参禅 1 cái;
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tặng lựu đạn: nhamtieu 1 cái;
Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tặng mìn: Kai 3 cái; Goofy, 一头牛 mỗi người 1 cái;
Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã tưới dinh dưỡng: 胖涂涂 77 bình; Kai, 54309859, 精灵爷 mỗi người 20 bình; 木易楊 10 bình; 玖彦 5 bình; C_oo 3 bình; 灰色与青, 50479772, 小与 mỗi người 1 bình;
Thật sự rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro