
Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
Chương 238: Vĩnh viễn không trọng dụng
Nói xong những lời riêng với mẫu thân, Tô Vận mới cho người mời phụ thân vào điện.
Tô Vận xưng vương, nhưng chưa từng sách phong phụ mẫu. Tính tình cố chấp từ trong xương của Tô Học Lâm khiến ông dẫu đứng trước mặt nữ nhi vẫn có thể cung kính quỳ lạy.
Tô Vận tuy không đồng tình với một số quan điểm của ông, nhưng việc phụ mẫu hành lễ quỳ bái với mình, thực khiến nàng cảm thấy không yên lòng.
"Phụ thân về sau không cần đa lễ như thế. Tuy ta là Việt Vương, nhưng vẫn là nữ nhi của người. Xưa nay lấy hiếu trị quốc, người là kỷ cương của ta, từ nay về sau những lễ tục ấy xin miễn."
Tô Học Lâm lắc đầu nói: "Quân là kỷ cương của thần, ta là kỷ cương của ngươi, đều là quy tắc. Nhưng quân đứng trước cha, lễ không thể bỏ. Vương là chủ của dân Việt Quốc, sao có thể vì ta mà làm loạn pháp luật thiên hạ!"
Tô Vận thật ra biết lịch sử từng có hoàng đế gặp phải tình huống khó xử này. Hán Cao Tổ mỗi ngày đều đến thăm phụ thân, ngày nào cũng bị cha quỳ lạy khiến lòng không yên, liền cùng các đại thần thương nghị, cuối cùng nghĩ ra một cách giải quyết: phong cha làm thái thượng hoàng, để hoàng đế hành lễ với Thái thượng hoàng thì danh chính ngôn thuận.
Nhưng Tô Vận không định làm như thế. Trong quan điểm của nàng và Thu Mộng Kỳ, xưng vương xưng đế là một hành vi chính trị. Một khi kéo người nhà vào hoàng cung, tiến hành phân phong sách phong, thì thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ biến thành thiên hạ của Tô gia.
Mà như vậy, thì sẽ đặt Thu Mộng Kỳ ở đâu?
Hơn nữa vừa rồi nàng mới nói với mẫu thân rằng, điều nàng mong muốn là Việt Quốc có thể thái bình lâu dài, chứ không phải Tô gia truyền đời vạn đại. Nếu giờ lại tiến hành sách phong thì chẳng phải tự vả vào mặt mình hay sao?
Vì vậy, chuyện sắc phong thái thượng hoàng, cho tới hiện tại nàng hoàn toàn không có ý định.
Nàng có thể đảm bảo để người nhà được hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm áo, còn về những đặc quyền chính trị hay hoàng quyền, hoàn toàn không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
Trừ khi đó là điều cần thiết để củng cố chính quyền.
Nàng đương nhiên cũng hy vọng các đệ muội của mình có bản lĩnh, có thể tự gây dựng được sự nghiệp, và nàng cũng sẵn lòng ra tay tương trợ, tô điểm thêm vẻ huy hoàng cho họ.
Dựa trên lý do ấy, lúc này nàng cũng chỉ có thể tạm thời không so đo chuyện lễ pháp với Tô Học Lâm.
"Nương nói với ta, phụ thân hiện vẫn còn ở Đại Hà thôn cày cấy trồng trọt, ngày ngày bận rộn chẳng chịu nghỉ ngơi, nhiều lần mời trở về Phong Nhạc mà vẫn khăng khăng không chịu. Ta nghĩ, chẳng lẽ phụ thân vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa Mộng Kỳ thay người đảm nhiệm vị trí phu tử của thư viện?"
Tô Học Lâm cúi đầu nói: "Không dám. Khi ấy lời vương phu nói tuy khó nghe, nhưng lời trung thì nghịch tai. Hơn nữa đã hơn hai năm trôi qua, mọi việc đều đã chứng thực những gì vương phu nói không phải là vô căn cứ. Hắn nói sẽ đưa người lên vị trí hôm nay, hiện tại cũng đã làm được. Thần không dám có nửa lời oán hận."
"Vậy phụ thân có còn cho rằng, những gì ta đang làm hiện nay vẫn là hành vi cướp nước không danh chính ngôn thuận?"
Tô Học Lâm mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.
Tô Vận trong lòng đã rõ, cất giọng hỏi tiếp: "Phụ thân còn nhớ giang sơn Đại Diễm thuở đầu là từ đâu mà có không?"
Sắc mặt Tô Học Lâm cứng lại, không thể đáp nổi.
Năm xưa, Cao Tổ Đại Diễm thừa lúc hoàng đế tiền triều đang bắc phạt, câu kết với hoạn quan chiếm lấy toàn bộ Kinh Đô, sau đó lại liên hợp mười tám lộ chư hầu tạo phản, cuối cùng ép hoàng đế tiền triều chết nơi biên quan đó mới chính là hành vi cướp nước trắng trợn.
Chỉ là Đại Diễm tồn tại đã hơn hai trăm năm, đời nối đời, sử quan thay đổi ghi chép, khiến không ít người đời sau không biết giang sơn nước Diễm vốn dĩ cũng không danh không chính.
Nhưng với một học giả lão luyện từ Hàn Lâm Viện như Tô Học Lâm thì dĩ nhiên là hiểu rõ những sự thật về sự chuyển giao giữa hai triều đại.
Tô Vận cụp mắt xuống, cuối cùng khẽ thở dài: "Hiện tại Việt Quốc đang trong thời điểm trọng dụng nhân tài, vậy mà phụ thân vẫn ôm mối khúc mắc, không chịu đứng về phía ta. Nếu đã như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, chỉ mong sau này người bảo trọng sức khỏe, muốn làm gì thì cứ làm."
Tô Học Lâm nghe ra nỗi tiếc nuối trong lời nữ nhi, không khỏi có chút dao động trên mặt, nhưng trong lòng ông vẫn kiên trì nguyên tắc của mình quân quân, thần thần, phụ phụ, tử tử, ai ở vị trí nào thì nên làm đúng phận sự của mình. Thế nhưng nữ nhi ông lại đang đi trên một con đường hoàn toàn khác biệt, thậm chí có thể đoán trước tương lai nàng sẽ làm ra những chuyện "nghịch thiên". Ông không thể ngăn cản, chỉ đành mắt không thấy thì lòng bớt lo.
Giống như lão thê ông đã nói, dù không thể ủng hộ, thì ít nhất cũng không nên cản đường nàng.
"Thần tạ ơn bệ hạ đã thông cảm."
Phụ thân không ủng hộ, Tô Vận cũng không lấy đó làm buồn. Chính kiến bất đồng, nếu cố ép gượng sẽ khiến cả hai bên đều không thoải mái. Lão đầu muốn khư khư giữ lấy lý tưởng của mình thì cứ để ông giữ, nàng cũng không phải kẻ nhỏ mọn tới mức ngay cả điều này cũng không thể bao dung.
"Trước Tết có một người, tự xưng là tả thị lang Lễ Bộ, đến gặp ta ở Đại Hà thôn, nhưng bị ta đuổi thẳng ra ngoài."
Trương Khuê đến Đại Hà thôn?
Tô Vận nghe vậy lập tức nhíu mày: "Hắn đi một mình, hay còn có ai khác đi cùng?"
"Tên kia còn mang theo một nam tử trẻ tuổi, tuấn tú đi theo..." Tô Học Lâm đương nhiên hiểu rõ người đó đến là vì chuyện gì, chỉ là ông đã quyết định sẽ không can thiệp vào chuyện của nữ nhi, nên cũng sẽ tuyệt đối không đưa ra bất kỳ ý kiến.
"Chuyện này ta đã biết, sau này sẽ phái vài hộ vệ đến bên cạnh phụ thân, có lẽ sau này sẽ còn xảy ra những chuyện tương tự."
Tô Học Lâm lắc đầu: "Ta chỉ là một lão nông quá nửa đời người, chẳng có giá trị gì, bọn họ sẽ không làm gì ta. Ngược lại, bệ hạ nhất định phải bảo trọng."
Tô Vận dịu dàng đáp lời.
Sau khi trò chuyện với các đệ muội một hồi, nàng mới sai người đưa cả nhà trở về Phong Nhạc.
Buổi chiều, Vương Tiểu Bảo từ quê trở về, Tô Vận liền sai hắn đến phủ Trương Khuê tuyên chỉ từ sau Tết không cần đến Lễ Bộ nhậm chức.
Nhận được thánh chỉ, Trương Khuê lập tức kinh hãi, vội vàng hỏi Vương Tiểu Bảo chuyện gì xảy ra, vì sao bỗng dưng bị miễn chức?
Vương Tiểu Bảo hừ lạnh: "Trương đại nhân thật là quý nhân hay quên, lại thật sự quên chuyện ngày 25 tháng Chạp, ngài dẫn theo vị đại chất tử hai mươi tuổi của mình đến Đại Hà thôn rồi sao?"
Trương Quỳ vội nói: "Nhưng Tô lão gia khi đó không cho chúng ta vào cửa, cũng không đồng ý điều gì."
Vương Tiểu Bảo cười lạnh: "Như vậy còn chưa đủ để cách chức ngươi sao?"
Nói xong không thèm nhìn hắn thêm một cái, dẫn người xoay người rời đi.
Để lại Trương Khuê quỳ ở trước cửa, gào khóc thảm thiết.
Chuyện này là khi Vương Tiểu Bảo từ phủ Trương gia trở về mới để Thu Mộng Kỳ biết, cô liếc nhìn Tô Vận, đợi Vương Tiểu Bảo lui xuống mới chua chát nói: "Thì ra là mượn cớ vương phu không thể khiến nàng có thai, thật ra là muốn nhét chất tử mình vào hậu cung."
Tô Vận nói: "Sao lại có mùi giấm nồng đến thế."
Thu Mộng Kỳ hừ một tiếng, xoay người đi về phía tẩm điện.
Tô Vận vội vàng đuổi theo, kéo tay cô nắm chặt trong lòng bàn tay: "Người khác làm gì, chỉ cần không vác đến trước mặt ta thì ta mặc kệ. Nhưng hậu cung của ta nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một mình nàng."
Thu Mộng Kỳ liếc mắt nhìn nàng: "Người đàng hoàng bây giờ cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ người rồi."
Tô Vận: "Ta chỉ là đang nói sự thật."
Thu Mộng Kỳ bất chợt bật cười, hàm răng trắng lóa: "Nếu nàng dám thật, ai vào được, ta giết một người."
Tô Vận nhéo má cô một cái: "Nói bậy bạ gì thế, cứ tự tưởng tượng linh tinh rồi rước bực vào người."
"Ai bảo nàng vừa quyền cao chức trọng, lại còn xinh đẹp, người ta tranh nhau nhào tới, ta không vui."
"Nàng nói quá rồi, hiện tại ngoài cái kẻ ta còn chưa biết tên kia," Tô Vận nói, cúi người lại, hạ thấp giọng: "Ta có xinh đẹp thế nào, cũng chỉ là người trong phòng của nàng"
Câu này nói chẳng sai, người khác dù có thèm thuồng Tô Vận, nhưng nàng lại hoàn toàn thuộc về mình, điều này không đủ khiến cô kiêu hãnh sao? Thu Mộng Kỳ vui ra mặt, rốt cuộc cũng không so đo chuyện Trương Khuê.
Tô Vận nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy của cô, khẽ cười không tiếng động.
Tính khí đến nhanh, nhưng dỗ cũng thật dễ.
Bản thân mình có phúc gì mà lại nhặt được một báu vật thế này, còn yêu mình đến si mê không chút so đo.
Nhìn thấy còn hai ba bước nữa là tới tẩm cung, Tô Vận bỗng gọi người kia đang mừng thầm một tiếng.
Thu Mộng Kỳ quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng.
"Cõng ta vào."
Vừa nghe thấy yêu cầu này, Thu Mộng Kỳ liền trở nên hăng hái. Cô biết mỗi lần Tô Vận muốn thân mật với mình, đều sẽ đòi được cõng, cũng xem như một kiểu thú vui riêng của nàng.
Ngoan ngoãn bước tới trước mặt nàng, hơi khụy gối xuống, quay đầu lại nói: "Nữ vương bệ hạ, mời lên ngựa."
Tô Vận mỉm cười, nằm lên lưng cô, ôm chặt lấy cổ cô nói: "Ngựa của ta sao lại tuấn tú đến vậy chứ."
"Vì ngựa của nàng là tiên nữ biến thành, sao mà không tuấn tú cho được!"
"Thế gian này e là chỉ có ta mới có phúc lớn đến vậy, được sở hữu một con ngựa là tiên nữ biến thành."
"Còn gì nữa, con ngựa này ban ngày để nàng cưỡi khắp nơi, đến tối thì đổi lại nó cưỡi nàng."
Tô Vận lập tức hiểu ra người này đang nói gì, khẽ đấm nhẹ lên vai cô, vừa thẹn vừa mắng: "Giữa ban ngày ban mặt lại nói mấy lời vớ vẩn."
"Nữ vương bệ hạ, người phải nhìn cho rõ, đèn dưới hành lang đã thắp, hoàng hôn đã qua, hiện giờ đã chính thức bước vào ban đêm, đợi ta cõng nàng vào tẩm cung xong, đến lượt ta cưỡi nàng."
Mấy lời này khiến Tô Vận không thể nào chịu nổi, lập tức cúi xuống cắn ngay vành tai nhỏ trước mặt.
"Có tiên nữ nào lại nói chuyện toàn mùi mặn thế này không hả?"
Cắn không mạnh, không đau, chỉ nhột nhột. Thu Mộng Kỳ nói: "Tiên nữ của nàng khác với người ta, có thể cắn mạnh thêm chút nữa, lát nữa ta cắn lại."
Tô Vận lập tức nhớ lại cú "cắn" của người này đêm qua, khuôn mặt đỏ bừng, giãy giụa muốn xuống.
Thu Mộng Kỳ nói: "Còn hai bước nữa là tới mép giường rồi, nàng còn muốn chạy? Muộn rồi!"
Vừa dứt lời, liền quăng người lên giường.
Tô Vận kinh hô một tiếng, nhưng đã bị vị "tiên nữ mặn mòi" của mình chặn môi lại ngay lập tức.
...
Chuyện Trương Khuê bị bãi chức nhanh chóng lan truyền, những quan viên vốn có suy nghĩ tương tự cũng lập tức thu tâm, những kẻ muốn vịn vào chuyện con nối dõi để bắt lỗi vương phu cũng ngoan ngoãn câm miệng.
Cùng lúc đó, không biết từ đâu lan ra một tin đồn nhỏ, nói rằng trước khi thành thân với Việt Vương, vương phu đã từng có hôn ước với người khác ở Kinh Đô, thậm chí còn có một nữ hài tử.
Quần thần bàn tán xôn xao, thậm chí trong một buổi triều nghị có người đứng ra chất vấn Thu Mộng Kỳ, nói cô rõ ràng đã là người có thê nhi, vậy mà vẫn giấu giếm quá khứ hôn nhân để cưới Việt Vương, vứt bỏ thê nhi, bất nhân bất nghĩa.
Lần này Tô Vận chưa chờ Thu Mộng Kỳ mở miệng đã trực tiếp quát lên: "Trước đó có người nói vương phu thân thể không được, nên trẫm và nàng thành thân hai năm rồi vẫn chưa có thai. Nay lại nói vương phu từng thành thân có con, chẳng lẽ ngày mai lại có người tung tin nàng đã có chất tử ngoài kia, các ngươi cũng định lôi ra đối chất với trẫm và vương phu?"
Hai chuyện kia rõ ràng mâu thuẫn nhau, nếu vương phu thật sự đã có nữ hài, thì chuyện Việt Vương chậm có thai hẳn không thể đổ lỗi cho cô.
Nhận ra điểm này, mọi người lập tức ngậm miệng, dù trong lòng có nghĩ gì thì cũng không dám nói. Bởi nếu thật sự do nữ vương không thể sinh, thì có cho họ một trăm cái gan cũng không dám lấy chuyện con nối dõi để ép nữ vương thoái vị.
Chuyện kế thừa không phải không có cách giải quyết, nhận nuôi cũng không phải chưa từng có tiền lệ, cùng lắm là nhường ngôi cho huynh đệ tỷ muội. Huống hồ nữ vương hiện tại mới chỉ hai mươi tuổi, chưa có con bây giờ không có nghĩa là sau này cũng vậy. Cách làm khôn ngoan nhất lúc này, chính là ngậm miệng.
Vị quan kia lo đến mức giữa mùa đông mà đổ mồ hôi đầy trán, vội nói: "Bệ hạ, những lời đồn trước kia không đáng tin, nhưng chuyện vương phu có nữ hài riêng bên ngoài giờ truyền khắp nơi, đúng là không có lửa sao có khói, bệ hạ vẫn nên tra xét rõ ràng, nếu thật không có, cũng coi như trả lại trong sạch cho vương phu."
Tô Vận hừ lạnh một tiếng, nói: "Năm kia tấn công Tân Tể, đánh trước tiên là đánh vào dư luận, đây là chiêu trò chúng ta giỏi nhất. Nay mấy chuyện liên tiếp nhắm vào trẫm và vương phu, địch nhân đang dùng chính những thủ đoạn mà xưa nay chúng ta đã dùng đến nhàm chán để quay lại đối phó chúng ta, vậy mà các ngươi lại chẳng hề cảnh giác, ngược lại còn để người ta dắt mũi, cầm mấy tin đồn thật thật giả giả đến chất vấn trẫm và vương phu cái này cái nọ. Dân sinh chính sự các ngươi để ở đâu? Có thời gian rỗi rãi như thế, sao không quan tâm dân chúng có ăn no mặc ấm không?"
"Cuối năm trước trẫm đã nói, chuyện giữa trẫm và vương phu, bao gồm cả chuyện con cái, đều là việc nhà của trẫm. Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt của chúng ta là ổn định cục diện, khai phá phương bắc. Thế mà các ngươi không nghĩ tiến thủ, lại đem thời gian và tinh lực đổ vào mấy chuyện lông gà vỏ tỏi. Thế nào, sốt ruột muốn trẫm sinh con đến vậy sao? Không chờ được muốn trẫm chết sớm để truyền vị cho đời sau sao?"
Lời nói đến cuối, chén trà trong tay nàng cũng bị đặt mạnh lên bàn, vang lên một tiếng "cạch" rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Tô Vận nổi giận lớn đến vậy, tất cả mọi người lập tức cúi gằm đầu, không ai dám hé răng.
Vị quan kia sợ đến run rẩy, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha tội: "Bệ hạ, là thần đáng chết, không nên nghe lời gièm pha của tiểu nhân, lại còn đem những lời này đến trên triều, làm bẩn tai bệ hạ và vương phu, xin bệ hạ trách phạt."
Tô Vận hừ lạnh: "Ngươi đúng là nên bị phạt. Trẫm đã nói rõ, cấm kỵ đem việc nhà trẫm ra làm lớn chuyện, ai vi phạm đều miễn chức. Nghĩ đến việc ngươi dám đứng ra nói những lời này, chắc là cũng đã chuẩn bị tâm lý. Người đâu-"
Vệ binh ngoài cửa lập tức nghe lệnh tiến vào đại điện.
"Bãi quan, trục xuất khỏi điện, vĩnh viễn không dùng lại."
Vệ binh tháo mũ ô sa của viên quan nọ, cởi ngoại bào của hắn ra, sau đó kéo thẳng ra khỏi điện.
Trong tiếng khóc lóc dần xa, những người còn lại trong điện ai nấy đều cúi đầu nhìn mũi, mũi nhìn tâm, không dám lên tiếng.
Có người thì hả hê trong lòng, người sáng suốt đều nhìn ra Việt Vương và vương phu tình cảm mặn nồng khăng khít, chỉ có mấy kẻ không biết sống chết lại cứ phải nhảy ra chỉ trỏ, đúng là đáng đời.
Việt Vương mới hai mươi tuổi, theo tuổi thọ bình thường thì ít nhất cũng sống thêm ba bốn mươi năm, không biết mấy người đó gấp cái gì. Giờ bị cách chức đúng là đáng kiếp, chỉ mong đừng làm liên lụy đến người khác.
Ai ngờ bọn họ vừa mới nghĩ vậy, đã nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Việt Vương lại vang lên.
"Trương Yên, công việc và đánh giá của Lại Bộ các người có phải sắp xếp không hợp lý hay không, mà lại có nhiều người rảnh rỗi đến mức có thời gian bàn luận việc nhà của trẫm như thế? Nếu đã vậy thì chỉ tiêu công việc tháng này lập lại từ đầu. Nếu tính theo sản lượng thì gấp đôi tháng trước, nếu tính theo tiến độ thì rút ngắn thời gian còn một nửa."
Trương Yên nghe vậy, trên mặt không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Còn đám người phía dưới thì ai nấy đều lộ vẻ hoảng hốt.
Việt Vương xưa nay nổi tiếng cần mẫn, ngày thường làm việc quên ăn quên ngủ, bọn họ đi theo nhịp độ của nàng vốn đã đủ mệt, giờ còn phải rút ngắn thời gian, tăng thêm khối lượng, chẳng khác nào muốn biến người ta thành lừa để sai khiến sao?
"Sao? Không làm nổi?" Tô Vận lạnh lùng quét mắt nhìn xuống, "Hay là các ngươi cũng giống như vị vừa rồi, muốn về nhà an dưỡng tuổi già, không cần làm việc?"
Trương Yên tim khẽ nhảy một cái, vội vàng bước lên trước đáp: "Thần tuân chỉ. Hạ triều xong thần sẽ lập tức chỉnh sửa lại chỉ tiêu đánh giá."
Những người khác cũng vội vàng phụ họa, cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn đúng mức.
Chỉ có Thu Mộng Kỳ là vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề muốn chấp nhận chuyện chỉ tiêu công việc bị nâng cao này. Việc này thì liên quan gì tới cô? Cô mới là người bị bàn tán, bị chất vấn, là người bị hại mà! Cớ gì ngay cả cô cũng phải tăng chỉ tiêu?
Hơn nữa theo như cái kiểu phân bổ nhiệm vụ của Tô Vận, cái Đô Sát Viện của cô tháng này phải điều tra tới phát điên mất! Nếu toàn bộ thời gian đều đổ dồn vào công việc, vậy thì lấy đâu ra thời gian ngọt ngào tình cảm với lão bà?
Thế là cô chỉ biết trông chờ nhìn về phía Trương Yên, mong đến lúc đó đối phương có thể nương tay một chút.
Tô Vận thấy mọi người đều đồng thanh biểu lộ thái độ, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng, gật gật đầu, "Trẫm sớm đã biết các ngươi đều là người giỏi giang."
Sau đó lại xoay đầu nhìn về phía Trương Yên, nói: "Chỉ tiêu công việc của vương phu cũng phải được điều chỉnh giống như những người khác, không thể vì nàng là người của trẫm mà mở một con đường riêng cho nàng. Vương phu nhất định cũng không muốn thấy ngươi phá lệ thiên vị, bất công bất bình."
Trương Yên nhìn thấy Thu Mộng Kỳ lập tức cụp đầu ủ rũ, cố nhịn cười, cúi đầu đáp ứng.
Thu Mộng Kỳ nghiến răng nghiến lợi trong lòng, chắc chắn là do mấy đêm nay cô giày vò Vận Vận quá dữ, nàng nhiều lần cầu xin tha cũng không chịu buông tha, giờ mới nghĩ ra cái cách này để dằn mặt cô!
----
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-12 21:45:25 đến 2023-10-13 21:37:40.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai, Một Con Trâu, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Cửu Ngạn, Whale Fall, mỗi người 5 bình; Bảy Tam I 4 bình; Cây Nhỏ 2 bình; Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Nguyên Thượng Thảo, Happy, Ngữ Mặc Động Tĩnh, Một Tí Xíu, 50479772, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro