
Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
Chương 228: Chiếm được Kinh Châu
Năm Cảnh Nhân thứ mười bảy, thiên hạ đại loạn, Kinh Châu vì gặp hạn hán, thuế má nặng nề, đạo tặc hoành hành, quan phủ thì không hành xử đúng bổn phận, khiến hàng vạn bá tánh phải lưu lạc tha hương, trốn sang Lịch Châu.
Tháng Tư, nguyên các thành viên nội các và Hàn Lâm Viện chưởng viện học sĩ Trương Phủ viết bài hịch 《Vì Hòa Hồng Nghiệp, Trương Anh mà hạch tội Tư Mã Tu》, phát động chinh phạt Tư Mã gia của Đại Diễm. Trong hịch văn, ông lên án Tư Mã Tu sống xa hoa trụy lạc, mưu cầu tư lợi mà gây hại cho dân, đại quy mô xây dựng địa cung Vĩnh Lăng và Cửu Trọng Đài, khiến giang sơn Đại Diễm rơi vào cảnh lầm than biển lửa.
Hơn nữa, vì muốn đoạt lấy đế vị, hắn tàn sát huynh đệ ruột thịt, hãm hại trung lương, chặn tiếp tế lương thảo cho quân đội, đẩy vị tướng yêu nước Trương Anh vào cảnh bất nghĩa, liên lụy đến năm vạn binh sĩ chết đói ở biên cương.
Lại còn oan khuất sát hại cả nhà hơn ba trăm nhân khẩu của huân quốc công Hòa Hồng Nghiệp, khiến mười vạn quân sĩ nơi biên quan phải bỏ mạng, là một tên đồ tể máu lạnh, coi thường sinh mạng, dẫm đạp dân chúng, là một bạo quân cưỡi trên đầu nhân dân mà tác oai tác quái.
Bài hịch được in thành hàng vạn quyển sách nhỏ, phân phát đến khắp các châu quận huyện của Đại Diễm, nhất thời khiến quần hùng phẫn nộ, bá tánh đều căm giận đầy ngực.
"Thảo nào Trương các lão, thân là đại thần trong nội các, lại dám là người đầu tiên đứng ra phát động thảo phạt tên giặc Tư Mã, thì ra nhi tử ông năm đó thật sự bị Hoàng đế Cảnh Nhân hại chết!"
"Tội nghiệp Trương Anh, đến chết vẫn còn chiến đấu vì Đại Diễm, lại bị hoàng tử đâm sau lưng, thật quá bi thương."
"Tư Mã Tu đúng là tàn nhẫn, sau bao năm lại giở trò cũ, để chính nhi tử mình cắt đứt lương thảo của huân quốc công, hại chết thêm mười vạn người, thực sự ác độc đến cùng cực. Loại người này mà cũng xứng xưng là quân phụ, làm vua Đại Diễm sao!"
"Chẳng trách lại phải xây nhiều đạo quán như thế, còn dựng cả địa cung và Cửu Trọng Đài, chắc là sợ những oan hồn quay lại đòi mạng!"
"Sợ oan hồn đòi mạng, vậy mà còn vọng tưởng trường sinh bất lão, muốn làm vua muôn đời muôn kiếp."
"Phì! Hắn còn mặt mũi nào nữa, thu thuế nặng đến nỗi ruộng đất người dân canh tác cũng không đủ nộp thuế, giờ thì khắp nơi người chết đói nằm la liệt, vậy mà hắn còn dám mơ làm vua ngàn đời. Vì xây địa cung mà bán quan bán tước, đúng là đạo đức bại hoại!"
"Lật đổ Tư Mã gia, làm phản tên hôn quân này thôi!"
"Nghe nói Lịch Châu đã độc lập, bên đó có một vị Việt Vương, đối xử với dân rất tốt, chia ruộng giảm thuế, còn bãi bỏ chế độ tiện dân, ta muốn đến đầu quân cho Việt Vương."
"Nhưng nghe nói Việt Vương là nữ tử..."
"Thì đã sao? Chỉ cần có thể cho dân chúng sống những ngày yên ổn, nam hay nữ có gì khác biệt. Ngay cả Trương các lão cũng đã đầu quân cho nàng, chứng tỏ người này chắc chắn không tầm thường."
"Đi thôi đi thôi, mọi người cùng đi, nghe nói bên đó còn nhận dân tị nạn, ta dắt cả nhà cũng phải đến Lịch Châu--"
Bài hịch của Trương các lão rất nhanh đã truyền đến triều đình Đại Diễm, khiến Hoàng đế Cảnh Nhân tức đến mức hộc máu.
Ngàn vạn lần không ngờ, Trương Phủ thường ngày im hơi lặng tiếng, lúc nào cũng hiền lành như một con cừu non, vậy mà lại có thể làm ra chuyện như thế, thì ra bao năm qua ông ta vẫn chưa nguôi ngoai, chỉ đang chờ cơ hội để tung ra cú đánh chí mạng vào mình.
Nếu Trương các lão biết hắn nghĩ vậy, nhất định sẽ cười khinh: Ta đã cho ngươi cơ hội.
Trong triều, văn võ bá quan bàn tán sôi nổi, có người lớn tiếng mắng Trương Phủ thân là thần tử lại làm ra hành vi đại nghịch bất đạo, có người chủ trương lập tức bắt ông về trị tội lăng trì xử tử, nhưng cũng có kẻ chuyển ánh mắt nghi ngờ sang người thừa kế của Hòa gia Huân Tiểu Quốc Công Hòa Kỳ Lược hiện nay.
Ảnh Thất lạnh nhạt quan sát, không nói một lời.
Mãi đến khi có người bước lên chất vấn hắn: "Bài hịch của Trương Phủ viết rằng vì Hòa Hồng Nghiệp mà thảo phạt, chẳng hay ngươi có tham dự vào chuyện này không?"
Ảnh Thất thản nhiên đáp: "Hòa gia nhà ta ba trăm mạng bị chết oan là sự thật, mười vạn binh sĩ nơi biên ải vì thái tử tiền triều mà chết uổng cũng là chuyện ai ai cũng biết. Triều đình tuy nói đã rửa oan cho Hòa gia, nhưng cái chết của mười vạn quân sĩ kia thì chưa có ai đứng ra kêu oan cho họ. Nếu như người nhà họ muốn vì chuyện này mà làm lớn, thì ai có thể ngăn cản?"
Vị quan vừa nãy còn khí thế bức người giờ lập tức cứng họng, nhưng vẫn cố gắng vớt vát thể diện: "Ngươi là hậu nhân của Hòa Hồng Nghiệp, người ta lại lấy danh nghĩa tổ phụ ngươi viết bài hịch mà không có sự đồng ý của ngươi, như vậy là không thỏa đáng, ngươi nên có thái độ rõ ràng!"
"Không biết đại nhân muốn ta thể hiện thái độ thế nào? Là bảo ta phủ nhận Hòa gia ta chưa từng bị oan, chưa từng bị diệt môn, hay bảo rằng mười vạn binh sĩ nơi biên ải kia đến giờ vẫn chưa chết, đang sống rất tốt?"
Vị quan ấy tức thì á khẩu không trả lời được.
Nhưng lời của Ảnh Thất lại khiến Hoàng đế Cảnh Nhân trên điện vô cùng không hài lòng. Chuyện của Hòa gia đúng là do gã bày ra, nhưng nay thái tử đã chết, lẽ ra việc này cũng nên kết thúc theo cái chết của hắn ta. Vậy mà Hòa Kỳ Lược lại cứ mãi không buông, như thế chẳng khác nào dồn gã một đấng thiên tử vào thế khó, nên gã càng thêm không có sắc mặt tốt gì với hắn, nếu không phải còn nể mặt mũi, e rằng đã sớm ra tay trừng phạt.
Điều khiến người ta giận hơn nữa là, bài hịch của Trương Phủ không chỉ khiến chuyện cũ của Trương Anh bị đào lại, mà còn khiến bản thân gã trở thành một vị hoàng đế tàn bạo vô đức, kẻ giả nhân giả nghĩa lừa gạt thiên hạ, khiến lòng dân tan rã, các nơi rối loạn không ngừng. Nếu cứ tiếp tục thế này, giang sơn Đại Diễm e là sẽ nguy ngập.
"Trương Phủ hiện đang ở đâu?" Gã trầm mặt hỏi.
"Tâu bệ hạ, hiện Trương Phủ cùng hai chất nữ đều đang ở Lịch Châu."
Nghe đến cái tên Lịch Châu, sắc mặt Hoàng đế Cảnh Nhân càng thêm giận dữ: "Vậy Hứa Mục Thông đang làm cái gì? Mệnh lệnh của Binh Bộ ban xuống đã lâu như vậy, hắn cũng không chịu phát binh thảo phạt Việt Vương, chẳng lẽ hắn cũng muốn tạo phản sao?"
Thị lang Binh bộ vội vàng bước ra, nói: "Hoàng thượng, Binh Bộ đã liên tục hạ tám đạo lệnh, vậy mà đến nay đã hơn một tháng trôi qua, Hứa đại nhân bên đó vẫn chưa có động tĩnh!"
Đã đến bước này thì còn gì không hiểu?
Hoàng đế Cảnh Nhân tức giận hất đổ toàn bộ ly tách bên cạnh xuống đất, nổi giận quát lớn:
"Thật là vô pháp vô thiên! Hứa Mục Thông tên nghịch thần này, trẫm sao có thể dung tha hắn!"
Quần thần thấy thiên tử nổi giận, ai nấy đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất, không dám thở mạnh.
Chỉ có Triệu Hồng Uấn dè dặt lên tiếng: "Hoàng thượng, trong tay Hứa Mục Thông có mười vạn đại quân, chúng ta nhất thời cũng khó mà làm gì được hắn. Vậy phải tính sao đây?"
Nhắc đến chuyện này, Hoàng đế Cảnh Nhân càng giận hơn chính vì ông ta có trong tay nhiều binh mã như vậy, nên gã mới phải kiêng dè.
Lúc này, vị đại thần vừa rồi bước ra, nói: "Nay dã tâm lang sói của Hứa Mục Thông đã lộ rõ, người này nhất định là đã cấu kết với Việt Vương. Trương Phủ lại dựa vào Việt Vương mà viết ra bài hịch đại nghịch bất đạo, vu cáo bệ hạ, rõ ràng là một lũ chuột rắn cùng ổ. Thần cho rằng, nên phái Huân Tiểu Quốc Công đến Lịch Châu bắt Hứa Mục Thông và Trương Phủ áp giải về quy án. Thứ nhất là để gột sạch hiềm nghi thông đồng giữa Huân Tiểu Quốc Công và Trương Phủ, thứ hai là lấy thân phận hậu nhân Hòa gia để thảo phạt nghịch tặc. Như vậy, lý do gọi là 'vì Hòa Hồng Nghiệp mà đứng ra' trong bài hịch của Trương Phủ sẽ tự sụp đổ."
Ảnh Thất nghe vậy, trong lòng không khỏi cười lạnh, lập tức lên tiếng: "Thần đương nhiên nguyện chia sẻ ưu lo với hoàng thượng. Chỉ là, dưới trướng Hứa Mục Thông có mười vạn tinh binh mãnh tướng, không biết Lý đại nhân thấy thần nên mang theo bao nhiêu binh mã mới là thích hợp? Hay là ngài cho rằng Hòa mỗ có bản lĩnh thông thiên, chỉ cần một người một ngựa là có thể bắt hai người ấy về?"
Vị đại thần kia lại bị vặn cho câm nín. Muốn đối đầu với mười vạn đại quân của Hứa Mục Thông, triều đình ít nhất cũng phải xuất ra số lượng binh mã tương đương. Nhưng triều đình có thể xuất nổi sao? Ngay cả tiền cứu tế còn đem đi xây địa cung Vĩnh Lăng, huống chi là quân lương. Đại quân vừa động, nếu không có lương thảo thì e là khó lòng điều binh.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Kính Vương đang đứng phía trước, nói: "Lão Lục, ngươi thấy thế nào?"
Thái tử bị ban chết, tuy địa cung Vĩnh Lăng đã xây xong, kế hoạch trường sinh cũng sắp thành, nhưng nghĩ đến thân thể hiện giờ mới đi vài bước đã thở hổn hển, về chuyện người kế vị, Hoàng đế Cảnh Nhân vẫn không dám lơ là.
Hiện trong số các hoàng tử, Lục hoàng tử là người được lòng dân nhất.
Kính Vương bước lên đáp: "Phái Huân Tiểu Quốc Công xuất chiến không phải thượng sách, việc này cần cân nhắc lâu dài."
Vụ án Hòa gia có thể được rửa oan, ngoài việc hắn đứng sau thúc đẩy, quan trọng nhất là vì Hòa Kỳ Lược có chỗ dựa là Thu Thực và Việt Vương, chính nhờ hai người đó bày mưu tính kế mới thành công. Kính Vương sao lại không rõ trong đó có mờ ám, nếu lúc này giao binh quyền vào tay Hòa Kỳ Lược, chẳng khác nào đưa thẳng quân quyền vào tay Việt Vương.
Thế nhưng còn chưa kịp thương nghị ra kết quả, chuyện họ lo lắng cuối cùng cũng đến.
Tháng Năm, Tô Vận tại Lịch Châu tự xưng vương, hiệu là Việt Vương.
Cùng năm, tháng Sáu, Việt Vương phái mười lăm vạn đại quân, do đại nguyên soái binh mã Hứa Mục Thông thống lĩnh, các tướng lĩnh khác gồm: phó nguyên soái binh mã Thu Mộng Kỳ, phiêu kỵ đại tướng quân Vương Tam, phụ quốc đại tướng quân Thạch Vi, trấn quân đại tướng quân Đới Hùng, trung vũ tướng quân Lưu Nhị Hổ, định viễn tướng quân Lý Tuy, du kỵ tướng quân Đới Yến đều có mặt trong đội ngũ.
Quân đội của Việt Vương phát động tấn công quận gần nhất Quế Dương quận.
Nội bộ Quế Dương quận đã sớm mục nát, quân đội của tiết độ sứ Giang Nam đạo vốn trú đóng ở vùng Nam Dương, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Thêm vào đó, quận này giáp với Lịch Châu, bá tánh trong quận vốn đã sớm bất mãn với việc quan phủ bất lực, phần lớn đã trốn sang Thủy An lánh nạn, số còn lại cũng mong được mở cổng đón quân Việt Vương vào thành. Quế Dương quận căn bản không kịp cầu cứu triều đình, chưa đầy nửa ngày đã bị đại quân Hứa Mục Thông dễ dàng công chiếm.
Hứa Mục Thông nhân thắng xông lên, lập tức điều phó nguyên soái binh mã Thu Mộng Kỳ và du kỵ tướng quân Đới Yến chuyển hướng đánh sang Linh Lăng quận, hai người không phụ kỳ vọng, với tốc độ như sấm sét đã đoạt được Linh Lăng quận.
Sau đó, quân đội của Thu Mộng Kỳ nhanh chóng hội hợp với quân của định viễn tướng quân Lý Tuy, cùng tiến đánh Trường Sa quận.
Ở hướng khác, Vương Tam và Lưu Nhị Hổ dẫn ba vạn binh mã tập kích Nam quận, bắt giết quận thủ Nam quận, rồi tiếp tục tiến quân lên phía bắc, chiếm lấy Võ Lăng quận của Kinh Châu.
Ba cánh quân hội quân tại Võ Lăng quận, đại quân tiếp tục tấn công về phía bắc.
Lúc này triều đình cuối cùng cũng phản ứng lại, tiết độ sứ Giang Nam đạo dẫn mười vạn đại quân vội vàng kéo đến, hai bên phát sinh đại chiến.
Không ngờ rằng, trong tình thế giằng co giữa hai phe, tiết độ sứ Giang Nam đạo Trương Lư lại bị một tiểu binh tuổi thiếu niên bên cạnh phó nguyên soái bắn một mũi tên trúng người, ngã ngựa. Quân sĩ dưới trướng hắn lại bị khí thế của quân Việt Vương cùng với trang bị tinh nhuệ, thiết kỵ trận địa làm cho khiếp đảm, chưa đánh đã tan vỡ, đội hình đại loạn.
Đại quân do Hứa Mục Thông thống lĩnh nhờ đó chiếm được phần lớn địa bàn hai quận Giang Hạ và Nam Hương. Tuy nhiên, quân Diễm phương Bắc vẫn chưa hoàn toàn rút lui, vẫn còn chiếm đóng hai quận phía Bắc của Kinh Châu là quận Nam Dương và quận Chương Lăng.
Hứa Mục Thông thừa lúc sĩ khí binh sĩ đang cao, lập tức phát động trận chiến Nam Dương quận.
Ông ra lệnh cho Thu Mộng Kỳ và Vương Tam dẫn một bộ phận quân đội men theo hướng Nhữ Nam từ phía đông đánh vào Nam Dương quận, lại sai Lý Tuy và Thạch Vi tập kích từ phía tây, còn đại quân chính diện tiến từ Nam đánh lên Bắc, hình thành thế gọng kìm ba mặt, kẹp chặt Nam Dương quận ở giữa.
Quân đội mấy vạn người của Giang Nam đạo đóng ở Nam Dương quận bị địch đánh từ cả trước lẫn sau, chỉ đành quyết chiến đến cùng. Thế nhưng quân đội của Việt Vương trang bị tinh nhuệ, hoàn toàn không phải là đối thủ của đám quân đã nhiều năm chưa được phát quân lương. Đội kỵ binh của đối phương càng thêm hùng mạnh, mấy ngàn trọng kỵ toàn thân bọc giáp nặng lao thẳng vào đội hình, gần như đao thương bất nhập, không ai địch nổi, không ai ngăn được. Thực lực hai bên cách biệt quá lớn, sau một hồi giao chiến, đại quân Giang Nam đạo mang theo tàn binh bại tướng rút về phía bắc, quân đội Việt Vương thuận lợi chiếm được Nam Dương.
Hứa Mục Thông lập tức ra lệnh binh lính thừa thắng truy kích, phát động trận tổng công cuối cùng đánh vào Chương Lăng quận, và đã chiếm lĩnh thành công vào ngày hôm sau.
Tới đây, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng, toàn bộ địa khu Kinh Châu đã bị đại quân Hứa Mục Thông thu phục, đồng loạt cắm cờ của Việt Quốc.
Trong doanh trại, mọi người vẫn còn hào hứng thảo luận về cú bắn vừa rồi của Đại Phúc một mũi tên xuyên cổ tiết độ sứ Giang Nam Trương Lư, một phát lấy mạng.
Đại Phúc vốn ở lại bên cạnh Tô Vận, nhưng Tô Vận nói tuy Đại Phúc có phần kém người thường về trí tuệ, nhưng thiên phú chiến đấu thì không thể coi thường, nên để hắn ra chiến trường lập chút công lao. Hơn nữa đi theo Thu Mộng Kỳ, cũng có thể bảo vệ cô trên chiến trường.
Thu Mộng Kỳ không thuyết phục được, mà Đại Phúc lại háo hức muốn thử, nên cuối cùng cũng dẫn hắn theo. Không ngờ rằng, tiểu tử này giữa chiến trường giết chóc rung trời lại có thể giữ được định lực như thế, một mũi tên không lệch chút nào xuyên thủng cổ tên đầu lĩnh, trực tiếp xoay chuyển cục diện toàn trận.
"Đại Phúc, giỏi lắm, lần này công lao của ngươi không nhỏ, muốn gì cứ nói với phu nhân, chuyện gì nàng cũng đồng ý."
Đại Phúc đối với một mũi tên kia lại phản ứng rất bình thản, chủ yếu vì tên thủ lĩnh kia cưỡi một con ngựa đen bóng, khoác áo choàng rực rỡ, vô cùng nổi bật, muốn không nhắm vào hắn cũng khó.
"Đại Phúc không muốn gì, chỉ cần được theo đại nhân đánh giặc là đủ."
Thu Mộng Kỳ nghe vậy vừa buồn cười vừa cảm động: "Người ta ai cũng mong lập công thăng tiến, ngươi thì hay rồi, tình nguyện theo ta chịu khổ."
Bên cạnh, Đới Yến lên tiếng: "Giờ ngươi là vương phu rồi, theo ngươi sao có thể gọi là chịu khổ."
Việt Vương đăng cơ, lập Thu Mộng Kỳ làm vương phu chuyện này cả Lịch Châu đều biết. (Editor: cũng oai đấy =]]])
"Việt Vương không vì ta là vương phu mà giảm bớt việc cho ta, theo ta là xác định phải chịu cực, mọi người phải nghĩ kỹ."
"Việc mà vương phu làm được, chúng ta sao dám chê khổ." Chúng tướng dưới trướng đồng loạt đáp lời.
Thế nhưng lời này còn chưa qua được một đêm, sáng hôm sau Lịch Châu đã hạ chỉ.
Việt Vương có lệnh: Kinh Châu vừa mới ổn định, lệnh cho Thu Mộng Kỳ từ nhiệm chức phó nguyên soái binh mã, đảm nhiệm chức thứ sử Kinh Châu, chỉnh đốn chính vụ các châu quận huyện, thực thi các chính sách an dân như chia ruộng, phân hộ, giữ vững ổn định thời cục Kinh Châu.
Ngoài ra, ra lệnh cho Hứa Mục Thông, Vương Tam, Lưu Nhị Hổ cùng các tướng lĩnh khác dẫn mười vạn đại quân đóng tại biên giới phía bắc Kinh Châu, đề phòng quân Diễm từ phương bắc phản kích.
Do Thạch Vi và Lý Tuy dẫn năm vạn binh mã chuyển hướng đến khu vực giáp ranh phía nam giữa Lịch Châu và Giao Châu, tiến hành phòng bị.
Năm vạn đại quân này tiếp tục tiến quân về phía tây Thương Ngô quận, đóng quân tại ba địa điểm tiếp giáp Giao Châu là các quận Quế Lâm, Úc Lâm và Hợp Phố ý đồ đã quá rõ ràng.
Một đám quan lại ở Giao Châu sợ đến mức run lẩy bẩy.
Vương Già vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, triệu tập quan lại các quận huyện trong Giao Châu đến bàn đối sách.
Mấy chục viên quan hoang mang rối loạn, không biết nên làm thế nào, có người hỏi:"Thứ sử đại nhân, từ tháng trước khi Việt Vương đăng cơ, Lịch Châu tuyên bố độc lập, chúng ta đã dâng sớ lên triều đình, trình bày tình hình nguy cấp mà Giao Châu có thể gặp phải. Giờ đã hơn một tháng trôi qua, Kinh Châu cũng bị đánh hạ, sao phía trên vẫn chưa có hồi đáp?"
Vương Già thở dài một hơi: "Không chỉ chuyện Việt Vương đăng cơ, ngay cả sau này mỗi lần đánh chiếm các quận huyện ở Kinh Châu, bản quan đều gửi một đạo tấu sớ, tính đến nay đã không dưới mười đạo, vậy mà vẫn bặt vô âm tín. Bản quan cũng bất lực." (Editor: diễn diễn đồ đó)
"Hiện giờ đại quân của Việt Vương đã đóng quân sát biên giới hai quận Quế Lâm và Úc Lâm, nếu phía trên vẫn không có động thái, Giao Châu nguy rồi."
"Ôi trời ơi, vậy phải làm sao đây? Lẽ nào Đại Diễm thật sự sắp mất nước?"
"Này, Hứa đại nhân Hứa, đừng ăn nói bừa bãi, lời này mà để bên trên nghe được thì là tội mất đầu đấy."
"Dâng sớ bao lâu rồi mà vẫn không có hồi âm, ta nói mấy câu này thì có nhanh chóng bay tới tai bên trên được chắc? E là không thể đâu."
Lại có người nói: "Nếu không thì... đầu hàng Việt Vương. Nghe nói dân bên Lịch Châu an cư lạc nghiệp, sống những ngày tháng yên lành. Giao Châu ta thì núi cao rừng hiểm, thuế má lại nặng, dân chúng khốn khổ, chẳng bằng theo Việt Vương, biết đâu còn sống tốt hơn trước."
Câu đó vừa thốt ra, khắp phòng lập tức im phăng phắc, ai nấy vẻ mặt khác nhau.
"Chẳng lẽ ta nói sai sao? Hứa Mục Thông là tiết độ sứ Lĩnh Nam, cả Giao Châu và Lịch Châu đều thuộc Lĩnh Nam đạo, nằm trong phạm vi binh lực của ông ấy. Giờ ông ta đã quy phục Việt Vương, thì Giao Châu ta còn dựa vào đâu để đối địch với họ?"
"Chẳng lẽ các ngươi thật sự nghĩ mình giống Thu Thực năm xưa, khi đại chiến với Tân Tể, chỉ cần vung tay hô hào là có thể kéo ra bốn, năm vạn binh mã?"
Những lời đó chạm đúng chỗ đau, không ai có thể phản bác.
Lúc này, Binh tào tham quân đứng ra nói: "Thứ sử đại nhân, dù triều đình vẫn chưa có phản hồi, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết. Nếu không có hành động, sau này bị triều đình truy xét, e rằng khó mà ăn nói cho xuôi."
Vương Già nói: "Không biết Tham quân có kiến nghị gì?"
"Hạ quan cho rằng, bất kể có thành công hay không, trước tiên vẫn nên chiêu binh trước, được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Việt Vương dù gì cũng chỉ là một nữ nhân, chúng ta là nam nhi, chẳng lẽ lại phải khuất phục dưới chân một nữ nhân để cầu sống sót? Đáng phản kháng thì vẫn phải phản kháng." (Editor: chắc chương sau thằng cha này chet =]]])
Vương Già trong lòng khẽ cười lạnh.
Nhưng tham quân Hộ tào lại không đồng tình với cách nghĩ của hắn: "Tiền đại nhân, có câu 'người thức thời mới là trang tuấn kiệt', nay đại quân Việt Vương đã áp sát biên cương, Giao Châu ta gần như không còn lấy một binh một tốt nào có thể dùng. Huống hồ mấy năm qua triều đình áp đặt tô thuế hà khắc, dân chúng sống lay lắt, chúng ta những quan viên địa phương đại diện cho triều đình, trong mắt dân chúng đã chẳng còn uy tín hay tín nhiệm gì, giờ mà đột ngột chiêu binh, đừng nói là không chiêu được ai, cho dù có gọi được ba mươi người lẻ tẻ đưa ra chiến trường, thì hành động đó cũng chẳng khác gì đem họ đi chịu chết!"
Tiền Giangtham quân Binh tào khinh thường nhìn Hộ tào tham quân, nói: "Lư đại nhân đúng là giỏi ăn nói, phản quốc theo giặc mà cũng có thể tô vẽ thành thức thời! Ngươi ăn lương Đại Diễm, mà lại hướng về quân phản loạn của Việt Quốc, không có chút tiết tháo khí tiết gì, Tiền mỗ thật sự xấu hổ khi phải cùng ngươi làm quan trong một đường!"
Lư tham quân cũng không nổi giận, chỉ nói: "Lư mỗ chỉ là phân tích thực tế, nếu Tiền đại nhân muốn đưa nhi tử nhà dân đi chịu chết, ta sẽ không ngăn cản. Chỉ mong đến lúc đại quân kéo đến trước thành, Tiền đại nhân đừng quên dẫn theo vài hài tử của mình đi cùng, đừng nấp sau lưng dân chúng. Làm vậy mới xứng với những lời khí phách hôm nay của ngươi." (Editor sau khi đọc xong: biết Lư tham quân nào không?)
Tiền Giang giận đến mức chỉ tay vào mặt Lư tham quân, suýt nữa thì nhảy dựng lên mắng chửi, nhưng bị Vương Già giơ tay ngăn lại: "Được rồi, cãi qua cãi lại cũng vô nghĩa. Chuyện nên làm thì vẫn phải làm, nhưng chủ yếu vẫn phải trông chờ chỉ thị từ triều đình. Có điều, ai cũng là người hiểu chuyện, đều biết bên phía Việt Vương binh hùng tướng mạnh, nếu không có viện binh từ triều đình, chúng ta căn bản không đánh lại. Cho dù muốn kéo dài thời gian, thì cái giá phải trả cũng là sinh mạng của rất nhiều dân chúng, mà dân có chịu phối hợp hay không lại là chuyện khác."
"Thế này đi, Tiền tham quân, nếu ngài đã đề xuất chiêu binh chống lại quân đội Việt Quốc, thì chuyện chiêu binh này giao cho ngài phụ trách."
Tiền Giang nghe Vương Già ra lệnh, cũng không từ chối, chắp tay nói: "Hạ quan tuân mệnh."
Trong mắt hắn, nay thiên hạ đại loạn, dân chúng không còn đường sống, nghe nói chiêu binh còn được nuôi cơm, vậy chiêu người chẳng phải dễ như trở bàn tay? Năm xưa Thu Thực cũng một lần chiêu được bốn năm vạn binh mã, chẳng phải cũng nhờ hưởng lợi từ loạn thế đó sao?
Nếu hắn cũng chiêu được hai ba vạn quân, ít nhất cũng cầm cự được một thời gian. Đến lúc triều đình khôi phục được thế lực, phái binh viện trợ Giao Châu, thì công lao của hắn là không thể chối cãi.
Chuyện thăng quan tiến tước chẳng phải trong tầm tay sao?
---
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-10-02 19:50:52 đến 2023-10-03 18:15:46.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: L·ũ L·ụt. 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Kai, Goofy, Một Con Trâu, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Tiểu Não Rìu 67 bình; Guoball 28 bình; Một Đống Hắc Bao Quanh Quanh 24 bình; Tùy Tâm Sở Dục 20 bình; Tokuisuzuko, Viêm Vũ, Zhao, mỗi người 10 bình; @ Toàn Nghệ, Li Tư Phong, mỗi người 2 bình; Nguyên Thượng Thảo, Cửu Tuyệt, 50479772, Bước Lưu Lạc, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro