Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 220: Đánh trống đăng văn

Chương 220: Đánh trống đăng văn

Mồng mười tháng Giêng, khắp Kinh Đô vẫn còn đắm mình trong không khí Tết, những chiếc lồng đèn dưới mái hiên nhà vẫn chưa được gỡ xuống, đung đưa theo gió.

Trong hoàng cung, hàng trăm triều thần phủ phục bên trong và bên ngoài điện, cao giọng hô vạn tuế.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ trông có vẻ uể oải, gắng gượng ngồi thẳng người, cất giọng yếu ớt: "Chư khanh bình thân."

Các triều thần lục tục đứng dậy, chia thành hai hàng.

Nếu là ngày thường, tổng quản thái giám sẽ theo lệ bước lên hỏi một câu: "Có việc thì tấu, không việc thì lui triều." Nhưng hôm nay hoàng đế không mở miệng, chỉ lười nhác tựa người vào long ỷ hỏi: "Công việc hoàn thiện giai đoạn cuối ở địa cung Vĩnh Lăng hiện làm tới đâu rồi?"

Bộ Công thị lang vội tiến lên, đáp: "Khởi bẩm Hoàng thượng, hiện giờ chỉ còn việc mài giũa bàn ghế trong địa cung và trang trí các vật dụng, đã sắp xong."

"Tranh thủ thời gian, trẫm muốn thấy nó hoàn công trong tháng này."

"Thần tuân chỉ-"

Chưa dứt lời, bỗng nghe từ ngoài cung truyền vào tiếng trống dồn dập như sấm nổ vang rền chân trời.

Các triều thần hoang mang nhìn quanh, không rõ xảy ra chuyện gì.

Hoàng đế vốn đang dựa người trên long ỷ chợt cảm thấy tim đập nhanh, lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm giọng hỏi: "Tiếng gì vậy?"

Chúng thần rất nhanh đã phản ứng lại, đồng loạt thất thanh kêu lên: "Là... trống đăng văn-!"

Thái tử đứng dưới điện lập tức nhíu mày, quát người hầu: "Còn không mau đi xem là kẻ to gan nào dám tùy tiện đánh trống đăng văn, kinh động đến phụ hoàng!"

Trống đăng văn được thiết lập từ triều đại trước và lưu truyền đến nay. Trong Diễm Luật, quy định rõ rằng, triều đình đặt trống đăng văn ngoài triều đường, bất cứ ai gõ trống đều buộc hoàng đế hoặc quan chức phải lập tức tra xét trình tấu, xử lý oan khuất.

Chỉ là trước khi gõ trống phải chịu ba mươi trượng, cửa ải này đã khiến không ít người không thể vượt qua. Thêm nữa, những việc thông thường nha môn có thể giải quyết, chỉ những đại án mới khiến người ta nghĩ đến việc dùng đến trống đăng văn để kinh động đến hoàng đế. Mà một khi trống đăng văn vang lên, đồng nghĩa đã xảy ra chuyện lớn, chẳng có vị hoàng đế nào lại thích nghe thấy loại âm thanh này, cũng chẳng ai muốn chọc giận thánh thượng. Vì thế mà mấy chục năm qua, chiếc trống ấy vẫn lặng lẽ nằm đó, không một tiếng vang.

Nay bỗng vang lên, sao lại không khiến hoàng đế hoảng hốt, triều thần chấn động.

Thái giám nhanh chóng vào tâu: "Khởi bẩm Hoàng thượng, là hậu nhân của Hòa gia, tôn tử thứ bảy của huân quốc công Hòa Hồng Nghiệp Hòa Kỳ Lược, đang đứng ngoài sân triều đánh trống, miệng xưng muốn vì đại án phản quốc năm xưa của Hòa gia mà kêu oan."

"Cái gì?!" Hoàng đế trên long ỷ lập tức bật dậy.

Các đại thần trong điện càng kinh hãi, sững sờ tại chỗ.

"Hòa gia chẳng phải đã bị diệt môn rồi sao, sao lại còn có hậu nhân sót lại?"

"Năm đó Hòa gia phản quốc, hại chết mười vạn binh sĩ, chứng cứ rành rành, còn oan khuất gì để kêu? Tên này là cá lọt lưới, sống thêm được vài năm đã là may, theo ta nên bắt lấy chém đầu tại chỗ cho xong!"

Nhưng cũng có kẻ mang quan điểm khác.

"Năm đó ta đã thấy chuyện này có gì đó không đúng. Huân quốc công là người trung quân ái quốc, ai ai cũng biết, sao lại có thể làm chuyện phản quốc?"

"Án này chắc chắn có uẩn khúc, cứ nghe thử xem Hòa Kỳ Lược nói gì!"

Các triều thần tranh cãi râm ran, còn hoàng đế thì mặt sa sầm, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Thái tử, bên trong ẩn chứa cơn giận ngấm ngầm.

Thái tử tự biết chuyện này vô cùng nghiêm trọng, nhưng lúc này trống đã vang, không còn cách nào ngăn được, chỉ đành nghiến răng nhẫn nhịn, trong lòng chỉ muốn xem rốt cuộc kẻ đánh trống kẻ hậu nhân Hòa gia kia là ai mà năm đó có thể lọt lưới, sống đến hôm nay rồi lại đứng ngoài cửa cung đánh trống đăng văn!

---

Lúc này, bên ngoài cung môn, hàng ngàn dân chúng đã tụ tập quanh trống đài.

Trong đám người, Thu Mộng Kỳ giơ cao trúc giản, lớn tiếng tuyên đọc:

"...Huân quốc công dẫn bốn tử bảy tôn trấn thủ Đài Châu... tướng sĩ đã ba ngày không hạt cơm vào bụng... Thái tử lệnh huân quốc công cưỡng ép tấn công Khố Thôn..."

"...Thái tử lệnh tiền quân tả tướng Hòa Kỳ Chí dẫn ba nghìn quân đêm tập kích Hồng Quận ba vạn binh mã... tướng sĩ đói đến mức chẳng nâng nổi binh khí, toàn quân bị diệt..."

Dân chúng nghe xong liền bật tiếng kinh hô: "Lương thảo chưa đến, tướng sĩ lấy gì mà chống địch, chẳng phải là ép người quá đáng sao?!"

"Cái Thái tử này rốt cuộc có biết đánh trận không, năm xưa hoàng thượng sao lại phái hắn đi giám quân? Mới hơn mười tuổi đầu đã cầm kim bài điều binh khiển tướng, chẳng coi chủ soái ra gì, hoàng thượng nghĩ sao làm vậy?!"

Thu Mộng Kỳ lại tiếp tục đọc: "...Thái tử lệnh Hòa Kỳ Nhiên suất hai vạn quân Bắc phá vòng vây quân địch... nhi tử là Hòa Tứ Lang bị bắt, quân địch dùng Tứ Lang làm con tin, Hòa Kỳ Nhiên rơi lệ tự tay bắn chết nhi tử, ra lệnh cho quân sĩ xung phong..."

Dân chúng nghe đến đây, ai nấy đều che mặt khóc nức nở: "Ép một người cha tự tay bắn chết nhi tử mình, người thường làm sao chịu nổi chuyện ấy, Thái tử rõ ràng là muốn đẩy Hòa gia vào chỗ chết!"

"Tội nghiệp huân quốc công cả đời vì nước vì dân, lại bị hãm hại đến bước này..."

"...Đại quân lâm vào thế giằng co, bỗng xuất hiện vài chục người bịt mặt tập kích từ phía sau, tướng sĩ bị đánh cả hai mặt, cục diện lập tức sụp đổ..."

"...Thái tử lui binh hai mươi dặm, để Hòa Tề Vinh dẫn năm nghìn quân tử thủ Dương Sùng Trang, nhi tử hắn là Hòa Thất Lang bị tướng địch mổ bụng, trong ruột toàn là rễ cây vỏ cỏ, lúc chết vẫn còn nắm chặt thương lớn tiếng hô: 'Thề chết bảo vệ lãnh thổ Đại Diễm!'..."

Ngay cả vị sử quan theo quân chép lại nhật ký hành quân cũng để lại một câu ở cuối trúc giản: "Hòa gia những thiếu niên mười mấy tuổi mà đã có khí phách như vậy, ta thân là nam nhi bảy thước lại cảm thấy hổ thẹn khôn cùng, đến nước này, tuy là văn nhân ta cũng nguyện ném bút cầm kiếm! Lấy da ngựa bọc thây... ra trận là điều tất nhiên!"

Sáu cuộn trúc giản đọc xong, dân chúng tụ tập quanh trống đài sớm đã nước mắt giàn giụa.

Dưới trống đăng văn, Hòa Kỳ Lược người gánh trọn ba mươi trượng hình phạt mình vận đồ tang, sau lưng máu me loang lổ, vẫn giơ tay không ngừng gõ lên mặt trống từng tiếng từng tiếng một.

Tiếng trống nối tiếp nhau vang lên.

Vị trí đặc biệt của trống đăng văn đặt thẳng đối diện nội viện hoàng cung, mỗi tiếng trống vang lên như đánh thẳng vào tim hoàng đế, khiến hắn ta ngồi cũng không yên, đứng cũng không xong.

Chẳng bao lâu sau, một tên thái giám khác lại bước vào tâu.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, hậu nhân Hòa gia Hòa Kỳ Lược sáng nay khởi hành từ Đông môn Kinh Đô, tay cầm sáu cuộn trúc giản được cho là ghi chép hành quân trong trận chiến khiến mười vạn tướng sĩ Bắc cương bỏ mạng năm xưa. Hắn đã sao chép trúc giản thành hàng nghìn bản, phát cho dân chúng trong thành. Dân chúng kích động, hàng ngàn người tụ tập lại, miệng hô đòi minh oan cho Hòa gia, vây quanh hắn tiến về phía hoàng thành. Khi đến trống đài đăng văn, bọn họ mới chịu dừng lại. Nữ nhi của cánh quân tiền phong hữu dưới trướng Hòa Hồng Nghiệp năm xưa Thu Mộng Kỳ đã lớn tiếng tuyên đọc nội dung trúc giản. Sau khi Hòa Kỳ Lược chịu ba mươi trượng hình, liền giật lấy dùi trống đánh vang trống đăng văn."

Tim hoàng đế đập dồn dập, thậm chí cảm thấy đau quặn.

Phía dưới điện, đứng hàng đầu, Triệu Hồng Uấn lên tiếng hỏi: "Bản ghi chép hành quân đó nói gì? Có phải Hòa gia quân cố ý tiêu cực tác chiến không?"

Tên thái giám không dám ngẩng đầu, hoảng loạn nói: "Theo lời nữ nhi Thu Phái Thu Mộng Kỳ tuyên đọc, nguyên nhân huân quốc công bại trận là vì mười vạn thạch lương thảo ở hậu phương không được vận chuyển tới tiền tuyến. Binh sĩ ba ngày không có một hạt cơm... nhưng Thái... Thái tử lại không màng tình hình... hạ lệnh cho huân quốc công cưỡng ép công phá Khố Thôn... lại ra lệnh cho tiền quân tả tướng Hòa Kỳ Chí dẫn ba nghìn quân đêm tập kích Hồng Quận nơi có ba vạn binh mã..."

"Câm miệng!" Thái tử quát to "Bản ghi chép hành quân này là giả! Năm đó mười vạn thạch lương thảo đã được vận chuyển đầy đủ tới Bắc cương, đưa tận tay Hòa Hồng Nghiệp. Là hắn tiêu cực tác chiến, cấu kết với Hung Nô, mới khiến mười vạn tướng sĩ bỏ mạng! Nhất định là có người không cam lòng để bản cung an ổn ngồi trên ngôi vị Thái tử, cố ý xúi giục tiểu nhân công kích bản cung, khiến quốc bản lung lay!"

Hoàng đế vừa nghe, đồng tử lập tức co rút. So với việc Hòa gia hậu nhân lật lại quá khứ, đào sâu sự thật, hắn ta càng muốn tin vào lời Thái tử vừa nói.

Mọi người trong điện nghe được lời của thái giám và Thái tử, lập tức râm ran bàn tán.

Lúc này có một vị đại thần bước ra khỏi hàng, quỳ rạp dưới đất: "Hoàng thượng, năm xưa trong đại án phản quốc của huân quốc công, quả thực chưa từng tìm thấy trúc giản hành quân. Nay trúc giản xuất hiện, không thể xem thường. Thần kiến nghị nên phái người thẩm tra chân giả. Nếu Hòa gia thật sự bị oan, thì không thể để trung hồn chịu khuất nhục. Còn nếu là kẻ tiểu nhân xúi giục bày mưu, cũng phải bắt giữ để nghiêm trị."

Các triều thần khác nghe vậy cũng lần lượt bước ra khỏi hàng, đồng loạt nói: "Đăng Văn Cổ là vật thiêng, không thể khinh nhờn, một khi vang lên, hẳn phải có hồi đáp!"

"Thần tán thành."

"Thần tán thành."

Lúc này trong tay áo rộng thùng thình của hoàng đế, hai bàn tay đang siết chặt, gân xanh trên trán nhảy lên từng nhịp.

Bởi lẽ nếu chuyện này bị điều tra đến cùng, sớm muộn cũng sẽ truy xét đến hắn ta. Năm xưa, danh tiếng của huân quốc công vang dội trong ngoài triều đình, thậm chí có dân chúng nói thẳng rằng nếu không có Hòa gia, Đại Diễm đã chẳng thể giữ vững cánh cửa phía Bắc. Điều khiến hắn ta tức giận nhất chính là lại có kẻ chỉ biết đến huân quốc công mà chẳng ai nhắc đến vị hoàng đế này.

Đổi lại là bất kỳ vị quân vương nào, ai có thể nuốt trôi cơn giận đó?

Bên giường ngủ sao có thể để kẻ khác ngáy?

Cũng chính bởi vậy, hắn mới nảy sinh sát tâm.

Giờ nhìn lại, Thái tử quả thật đã phụ lòng mong mỏi của hắn, làm hỏng chuyện lớn.

Thái tử nghe các báo cáo bên ngoài, trong lòng sớm đã thấy bất an, vội vã lên tiếng biện giải: "Án phản quốc của Hòa gia năm đó do bản cung phụ trách, các quan viên thụ lý cũng đều xử lý công bằng. Thế mà hôm nay lại bị đào lên lần nữa, bản cung không khỏi nghi ngờ có người cố tình bôi nhọ bản cung."

Tức thì có một vị đại thần bước ra tâu: "Hiện giờ mới chỉ nghe tiếng trống vang lên, vẫn chưa rõ toàn cục. Nếu thật là có kẻ vu oan giá họa, Hoàng thượng tất nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho Thái tử."

Trải qua nhiều đợt căng thẳng, hoàng đế cũng trở nên mệt mỏi rã rời, giọng yếu ớt: "Đăng Văn Cổ đã vang, tất phải có lời đáp. Truyền Hòa gia hậu nhân vào điện."

Chẳng bao lâu sau, Hòa Kỳ Lược người toàn thân đẫm máu bị áp giải lên điện, trong tay ôm một bó trúc giản, chính là bản ghi chép hành quân mà thái giám đã nhắc đến.

Hắn đứng trước cửa điện, ngẩng đầu nhìn vị quân vương mặc long bào màu vàng tươi ngự trên cao, ánh mắt ngập tràn oán hận, không thể che giấu.

Chính bởi vì người này, cả Hòa gia hơn ba trăm nhân mạng, nam nhân chiến tử sa trường lại bị vu là phản quốc; nữ quyến ở nhà cũng chịu họa lây, từ cụ bà tám mươi đến hài nhi sáu tháng tuổi, đều bị chém đầu thị chúng.

Biên cương mười vạn binh sĩ cũng bởi vậy mà táng thân cát bụi.

Thật đau đớn thay, bi ai thay, phẫn hận thay!

Một kẻ vô đức vô lương như vậy không xứng làm quân phụ của muôn dân. Cả đời này hắn nhất định phải tự tay giết kẻ đó, để dòng dõi hắn ta rơi vào địa ngục, đời đời kiếp kiếp chuộc tội cho ba trăm oan hồn Hòa gia cùng mười vạn tử sĩ biên cương.

Thế nhưng, dù trong lòng hắn có mang bao nhiêu oán hận, cuối cùng vẫn phải quỳ rạp trên đất, dập đầu trước vị hoàng đế mà hắn hận đến tận xương tủy.

Lúc này, dù đôi mắt của Cảnh Nhân Đế đã lờ đờ mờ đục, nhưng vẫn thấy rõ người trẻ tuổi cách đó mấy trượng, lại càng bị ánh mắt ngập tràn oán độc ấy làm tim đập thình thịch liên hồi, khí lạnh bao trùm cả lồng ngực giữa tiết trời giá rét tháng Giêng.

Dẫu sao cũng đã đăng cơ mấy chục năm, lại tự xưng thân rồng chân mạng, thêm cả trăm quan lại đứng trong điện, sao có thể để mình mất mặt?

Hắn ta khẽ ho một tiếng, cất giọng cao hơn:"Ngươi chính là tôn tử của Hòa Hồng Nghiệp?"

Ảnh Thất ưỡn thẳng sống lưng: "Chính là ta!"

"Lúc xảy ra vụ án Hòa gia năm đó, ngươi ở đâu? Nay lại đột nhiên xuất hiện, ai có thể chứng minh ngươi là hậu nhân Hòa gia?"

Ảnh Thất ánh mắt kiên định, không né tránh: "Cho dù ta có là hậu nhân Hòa gia hay không, điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng Hòa gia đời đời trung quân ái quốc. Giang sơn Đại Diễm này là nhờ tướng sĩ Hòa gia dốc sức giữ gìn, vậy mà giờ đây trung lương lại bị tiểu nhân vu hãm. Phàm là dân chúng từng được mảnh đất này che chở, đều có trách nhiệm đứng ra đòi lại công đạo cho họ!"

Bị những lời phản biện sắc bén ấy làm nghẹn họng, sắc mặt hoàng đế lộ ra cơn giận âm ỉ.

Hắn ta ra lệnh dâng trúc giản lên.

Khi những cuộn trúc giản loang máu ấy được đặt lên án, chữ viết ngoằn ngoèo, lấm lem vết bẩn, nhìn qua đã có thể hình dung cảnh chiến trận năm xưa thảm khốc đến mức nào.

Nội dung bên trong, chỉ cần đọc một lần đã không nỡ đọc lại lần thứ hai.

Nếu hắn ta chỉ là một thường dân hay tướng sĩ, chắc chắn sẽ đập bàn mà đứng dậy, mắng chửi kẻ chủ mưu đứng sau.

Nhưng hắn không thể.

Vì hắn chính là kẻ chủ mưu, là người bày mưu tính kế cho đại thảm kịch ấy.

Thế mà chưa kịp lên tiếng, Thái tử đã quát lớn: "Những trúc giản thế này, ai có thể chứng minh đó là ghi chép hành quân trong trận chiến Bắc cương năm xưa? Ai dám đảm bảo nó là thật? Ngươi ngụy tạo hành quân lục, tội đó nên xử thế nào hả?"

Ảnh Thất dường như sớm đã đoán trước hắn sẽ hỏi câu này, không nhanh không chậm đáp: "Trúc giản là do Hữu Tiền Phong Thu Phái liều chết mang về, sau đó truyền lại cho nữ nhi, không thể là giả. Huống hồ những việc ghi trên trúc giản, phần lớn đều có nhân chứng chỉ rõ. Bao gồm mười vạn thạch lương thảo, chỉ có ba vạn được đưa tới Bắc Cương, số còn lại bị cố ý giữ lại không phát đi; huân quốc xông bị vây khốn, Thái tử lại ra lệnh hậu phương không được phái quân cứu viện; còn cả đám người đeo mặt nạ trà trộn vào quân doanh chém giết tướng sĩ, cũng là sát thủ giang hồ do Thái tử mời đến. Nếu Hoàng thượng muốn thăng đường ngay bây giờ, lập tức có thể đối chất."

Thái tử nghe vậy lập tức cứng đờ tại chỗ, còn hoàng đế trên điện sắc mặt càng thêm tái nhợt, tối sầm cả mắt.

Nếu chỉ là một cuộn trúc giản, thì còn dễ xoay chuyển. Nhưng giờ vừa nghe là biết đối phương đã chuẩn bị chu toàn, chứng cứ nhân chứng đều đầy đủ, có thể nói là không còn đường tránh.

Đúng lúc ấy, dưới điện lại có một người bước ra tâu: "Hoàng thượng, vụ án Hòa gia đến nay đã gần mười năm, thẩm tra chắc chắn sẽ liên quan rộng, hao tâm tổn trí. Mà long thể của Hoàng thượng lại đang bất an, chi bằng giao cho Đại Lý Tự thụ lý, đến khi có kết quả sẽ hồi báo Hoàng thượng."

Cảnh Nhân Đế nhận ra người này là người phe Thái tử, hiển nhiên cũng cảm thấy tình thế không ổn, đành phải lùi một bước, trước tiên trì hoãn thời gian, sau đó tìm cách khác để giải quyết.

Tự Khanh Đại Lý Tự cũng là người của Thái tử, để y xử lý thì ít nhiều cũng có lợi cho Thái tử.

Ngay sau đó, có người khác bước ra phản đối: "Lần trước Lý Thái chính là bị làm mất trong Đại Lý Tự, bất cẩn như vậy, vi thần cho rằng nên giao lại cho Hình Bộ. Bằng không, nếu nhân chứng vật chứng lại đột nhiên biến mất như lần trước, chẳng phải mọi chuyện lại chìm xuồng sao?"

Một người khác tiếp lời: "Hình Bộ Thị Lang Triệu Hồng Uấn xưa nay nổi tiếng chính trực, lại rất được Hoàng thượng tin tưởng. Thần cho rằng giao cho Triệu đại nhân phụ trách, có thể điều tra rõ ràng ngọn ngành."

Hoàng đế tuy cố chấp, nhưng cũng không thể ngang ngược quá đáng, huống hồ hiện giờ có quá nhiều người tán thành.

Hơn nữa nói cho cùng, Triệu Hồng Uấn cũng là người do hắn ta đích thân cất nhắc, nếu cần thao túng thì có khi còn dễ hơn người của Thái tử.

Huống chi, hiện tại Thái tử đang ở thế vô cùng bất lợi. Nếu hắn bất chấp tất cả mà lật ngược cắn lại, e rằng đến cả người làm cha như hắn ta cũng bị kéo xuống theo.

Vì vậy hắn ta liếc nhìn về phía Triệu Hồng Uấn.

Triệu Hồng Uấn lập tức bước ra, chắp tay nói: "Nếu Hoàng thượng tín nhiệm, thần tuyệt đối không dám chối từ. Chỉ mong sớm điều tra rõ ràng vụ án, cho bá quan một lời giải thích."

...

Hai ngày sau.

Triệu Hồng Uấn nửa đêm bí mật vào cung yết kiến hoàng đế.

"Hoàng thượng, hậu nhân Hòa gia đã chuẩn bị đầy đủ. Người phụ trách thu thập lương thảo năm đó là Lưu Ngạc đã được áp giải đến Hình Bộ. Theo lời hắn khai, trong số mười vạn thạch lương thảo được gom góp năm đó, chỉ có ba vạn thạch được vận chuyển bằng đường bộ đến Bắc Cương, số còn lại đều được chở đường thủy chuyển về Dương Châu."

"Theo khẩu cung của tướng quân du kích Tân Tể, người năm đó chịu trách nhiệm hậu cần cho quân đội Bắc Cương, thì đúng là chỉ có ba vạn thạch lương thực đến được nơi, mà Thái tử lại hạ lệnh đem số đó giam lại, khiến cho Hòa gia quân mấy ngày liền không hạt cơm vào bụng, không thể đối đầu với Hung Nô."

"Thậm chí, các chủ Trích Tinh Các cũng đã khai nhận, năm đó là Thái tử phái người thuê ba mươi sát thủ trong các trà trộn vào quân ngũ, nhân cơ hội chém giết nhiều tướng lĩnh Hòa gia, khiến đại quân bị địch đánh úp cả trước lẫn sau, cuối cùng bị nghiền nát như giẫm lên lá khô."

Hoàng đế nghe xong, sắc mặt lạnh lẽo.

Nhưng trong lòng thì đã có quyết định.

"Ngươi nửa đêm cầu kiến, chẳng lẽ chỉ để trình bày vụ án với trẫm thôi sao?"

Triệu Hồng Uấn lắc đầu: "An Vương hôm nay đã đến Hình Bộ đầu thú, khai nhận năm đó khi áp tải lương thảo, nhận lệnh từ Thái tử đem bảy vạn thạch còn lại chuyển về Dương Châu, rồi bán rẻ cho các thương nhân lương thực. Tiền lời thu được đều giao nộp toàn bộ cho Thái tử."

"Thần cho rằng... Thái tử e là đã không còn cứu được."

Hoàng đế siết chặt ngón tay đang đeo nhẫn ngọc: "Ý ngươi là, việc An Vương tự thú, là tự nguyện, hay có kẻ giật dây phía sau?"

Triệu Hồng Uấn ấp úng: "Thần không dám nói."

"Nói! Trẫm miễn tội cho ngươi."

"Thần cho rằng... là người bên Kính Vương giật dây..."

Hoàng đế nghe vậy, giận dữ vỗ mạnh bàn một cái.

Triệu Hồng Uấn sợ hãi quỳ xuống đất, run rẩy tâu:

"Hoàng thượng, người nhất định phải quyết đoán. Nếu cứ chần chừ, chẳng may Thái tử bị ép tới đường cùng, e rằng sẽ lôi ra nhiều chuyện không nên nói."

Nghe vậy, ánh mắt hoàng đế bỗng lạnh đi, nhìn chằm chằm về phía Triệu Hồng Uấn.

Triệu Hồng Uấn cúi đầu thấp hơn, không dám ngẩng lên đối diện ánh mắt đó.

Một lúc lâu sau, bên trên mới vang lên giọng nói trầm khàn của hoàng đế: "Ban rượu độc cho Thái tử, ngày mai đem vụ án Hòa gia kết án."

Triệu Hồng Uấn nghe xong liền cúi đầu dập đất, nhận mệnh lui ra.

Ngày hôm sau, đại lao Hình Bộ.

Tiếng bước chân vang lên, Thái tử Tư Mã Lãng, người đang nhắm mắt ngồi trong góc tối, bỗng mở bừng mắt. (Editor: chỉ khi chết thì độc giả mới biết tên thật he)

Cửa ngục được mở ra, Triệu Hồng Uấn vận quan phục màu xanh bước vào, tay bưng một cái khay.

Trên khay, chỉ có một chén rượu.

Tư Mã Lãng nhìn thấy, khuôn mặt vô cảm ban nãy như bỗng rạn nứt, hiện lên một nụ cười quái dị.

Tiếng cười càng lúc càng lớn, chấn động khiến cả bức tường đá trong nhà lao cũng rung lên ong ong.

Triệu Hồng Uấn thở dài một tiếng, đặt khay rượu xuống trước mặt hắn, nói: "Thái tử, đến lúc lên đường rồi."

Tư Mã Lãng vẫn chưa dừng lại, tiếng cười dần dần chuyển thành tiếng nức nở, nước mắt cũng theo đó mà chảy dài trên má.

"Phụ hoàng thật là nhẫn tâm a --"

Triệu Hồng Uấn nói: "Dù sao cũng phải có người gánh tội thay."

Tư Mã Lãng lắc đầu: "Lúc trước ta cứ ngỡ, chỉ cần ta làm chuyện bẩn thỉu đến vậy, thì sẽ được hắn thừa nhận cả đời, dù sao ta cũng độc ác và đê tiện chẳng kém gì hắn. Hắn năm xưa có thể hãm hại Trương Anh, thì ta tự tay đối phó Hòa Hồng Nghiệp có gì không thể, nhưng ta vạn lần không ngờ, cuối cùng hắn vẫn vứt bỏ ta --"

Triệu Hồng Uấn: "Ngươi đã là nhi tử của hắn, lẽ ra phải sớm biết hắn là hạng người gì!"

Tư Mã Lãng nghe vậy, quay đầu lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn: "Còn ngươi thì sao? Ngươi là người của hắn, hay là người của Kính Vương? Để đẩy ta xuống, các ngươi cũng đã tốn không ít tâm sức đi."

Triệu Hồng Uấn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào ly rượu độc trên khay.

Tư Mã Lãng thấy thế, hừ lạnh một tiếng, bưng ly rượu độc lên, một hơi uống cạn.

"Giờ thì yên tâm rồi chứ? Giờ có thể nói rồi, lão Lục kết bè với ngươi từ bao giờ, hắn hứa cho ngươi những gì? Hai mươi vạn lượng bạc giúp ngươi thăng chức Thị lang Bộ Hình, vào được Nội các, cũng là hắn chuẩn bị cho ngươi đúng không?"

Triệu Hồng Uấn lắc đầu nói: "Ta không phải người của Kính Vương."

Tư Mã Lãng thoáng sững sờ, sau đó phá lên cười lớn, khóe miệng cũng trào ra một vệt máu, "Không ngờ ngươi lại là người của lão Thất, hay thật, để ta và lão Lục tranh đấu sống chết, hắn lại ngồi không hưởng lợi. Sau vụ việc nhà họ Hòa này, phụ hoàng chắc chắn sẽ nghi ngờ lão Lục, biết đâu còn ưu ái lão Thất -- cao minh thật."

Triệu Hồng Uấn lại lắc đầu: "Ta cũng không phải người của Định Vương, ta là người của Việt Vương ở Lịch Châu. Hai mươi vạn lượng bạc giúp ta vào Nội các, là do Việt Vương lo liệu. Thứ lỗi ta nói thẳng, ba huynh đệ các ngươi, chẳng ai là đối thủ của Việt Vương."

Tư Mã Lãng nghe xong, như bị sét đánh, chết lặng tại chỗ, nếu không phải bụng đau quặn dữ dội, hắn thật sự nghĩ mình đang nằm mơ. Nhưng ngay sau đó lại cười ha hả: "Tốt! Tốt! Tốt! Chỉ cần không phải hai kẻ đó, thì ta cũng chẳng còn gì để không phục --"

Nói đoạn, máu trong bụng trào ra như suối, hai mắt khép lại, nặng nề ngã xuống đất.

___

Editor: cha Thái tử này cũng tội, bị sai vặt bởi ông vua miết, th thì phản diện mà chết v là nhẹ rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro