Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 216: Hoàn thiện luật pháp

Chương 216: Hoàn thiện luật pháp

Lưu Nguyệt Như từ tửu lâu Thiên Hương trở về, đi thẳng về nha môn khu vực.

Hứa Chính Sơ bận rộn công việc, đã sớm cưỡi ngựa trở về Thủy An.

Vừa bước vào cửa, nha dịch đã đến báo, nói phu nhân cho gọi cô qua một chuyến.

Lúc này tâm trạng của Lưu Nguyệt Như đang không tốt, nhưng Tô Vận gọi, cô lại không thể không đi, đành nén giận trong bụng, ôm sổ sách đi qua.

Tới nơi cũng chẳng buồn giữ thể diện cho đối phương, đặt mạnh sổ sách lên bàn, ngồi phịch xuống ghế bên cạnh, nói: "Chuyện gì, nói đi."

Tô Vận vốn đang cúi đầu xử lý văn kiện trên bàn, nghe thấy tiếng động mạnh đó mới ngẩng đầu lên, "Chuyện gì mà giận đến vậy?"

Lưu Nguyệt Như khó chịu đáp: "Liên quan gì đến ngươi?"

"Không thể quan tâm chút sao?"

"Hừ, ngươi mà quan tâm ta sao, thôi đi, trong mắt ngươi ngoài Thu Mộng Kỳ ra, còn có cái gọi là thiên hạ kia, mà vẫn còn giả vờ chừa chỗ cho người khác, đúng là trò cười."

Tô Vận đặt bút trong tay xuống, nhìn chằm chằm cô, "Vậy thì chứng tỏ ta đã tìm được phương hướng để phấn đấu, ta chuyên tâm làm điều mình muốn, còn ngươi thì sao, ta thấy dạo gần đây tư tưởng ngươi dao động lớn, lần trước cho ngươi nghỉ hai ngày, chẳng lẽ vẫn chưa điều chỉnh lại được?"

Lưu Nguyệt Như nghe vậy liền bốc hoả, "Nghỉ hai ngày lần trước, ngươi còn nói ra được, chuyện đó cũng đã hơn một tháng rồi chứ ít gì! Trước kia làm thuê cho tư bản, dù chỉ nghỉ một ngày mỗi tuần thì mỗi tháng ít ra cũng được nghỉ bốn ngày, tới chỗ ngươi đây, hai ngày còn chê nhiều, ngươi có biết xấu hổ không hả?"

Tô Vận cười cười, nói: "Ngươi cũng nói rồi, là làm thuê cho tư bản, nhưng giờ chúng ta không phải làm thuê cho tư bản, mà là đang làm cho chính mình. Ngươi từng thấy lão bản nào mỗi tháng được nghỉ tám ngày chưa?"

"Nói thật hay. Ngươi bây giờ là Việt Vương cao cao tại thượng, mọi người đều thần phục ngươi, đây là thiên hạ của ngươi, sự nghiệp của ngươi , ngươi là lão bản, muốn nghỉ thì nghỉ, muốn làm thì làm, ngươi có động lực. Còn ta là kẻ làm thuê, ta không có."

Vừa nói vừa uể oải tựa cả người lên lưng ghế.

Tô Vận nói: "Chuyện này ta từng nói với ngươi, nếu ngươi muốn lên làm, ta có thể nhường. Dù sao vị trí này người có năng lực thì giữ, nhưng nếu ngươi vẫn trong trạng thái như bây giờ, dù có ngồi lên chỗ này, quyền lực cũng không thể trở thành động lực giúp ngươi tiến về phía trước, mà chưa chắc đã đem lại cho ngươi niềm vui."

Lưu Nguyệt Như hừ một tiếng, bình thường công việc của Tô Vận cũng chẳng nhẹ hơn mình là bao. Ít ra mình chỉ cần phụ trách những công việc liên quan đến thuế thương mại và tài chính, còn nữ nhân này thì chỗ nào cũng phải lo chu toàn: nông nghiệp, công thương phải phát triển, nhân lực phải điều phối tổ chức, dân sinh trật tự v.v... đều phải chăm lo chu đáo, mỗi ngày còn phải giữ bộ dạng nghiêm chỉnh trước mặt bao nhiêu người. Nếu đổi lại là mình, chưa chắc đã làm được, cũng chẳng có sức mà đối phó những chuyện đó.

Quyền lực là thứ không phải ai cũng có thể nắm giữ được.

Lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tham quá thì nhai không nổi.

Nhưng cô lại không muốn thừa nhận lời đối phương, liền quay mặt sang chỗ khác, đưa cho Tô Vận một cái ót.

Tô Vận thấy vậy thì cảm thấy có chút buồn cười, chỉ cần Lưu Nguyệt Như không đối đầu với nàng, nàng cũng có thể nhìn ra vài phần đáng yêu từ con người này.

Trước kia ai cũng chăm chăm vào khuyết điểm của nhau rồi phóng đại lên, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.

Nhưng sau một thời gian chung đụng, những ưu điểm trên người cô cũng dần lộ ra, là nhân tài hiếm có.

Chỉ là có chút khẩu thị tâm phi, chiếm hữu mạnh và lòng dạ báo thù cũng sâu, nhưng những điều đó thật ra cũng không tính là khuyết điểm gì lớn, dù sao thì ai mà chẳng có chút cá tính và khiếm khuyết riêng.

"Ai chọc giận ngươi?" Tô Vận hỏi.

"Trừ ngươi ngày nào cũng bóc lột ta ra, còn ai dám chọc ta không vui." Lưu Nguyệt Như hừ một tiếng.

Tô Vận tựa người vào lưng ghế, ung dung nhìn cô.

Lưu Nguyệt Như bị nàng nhìn chằm chằm một lúc, khó chịu nói: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Nguyệt Như, ngươi nghĩ chúng ta còn có thể quay về không?"

Cơ thể Lưu Nguyệt Như khẽ cứng lại, cô dĩ nhiên biết Tô Vận đang nói gì, có lẽ đó cũng chính là điểm khiến cô khổ sở bây giờ.

Cô không cho rằng mình có thể quay về được, nhưng cô buộc phải thừa nhận, cho đến hiện tại cô vẫn không có cảm giác thuộc về thế giới này, đó cũng là lý do khiến cô luôn sống trôi nổi, qua quýt cuộc đời, muốn dùng những thứ khác để làm tê liệt chính mình.

Ví dụ như nữ nhân kia.

Nàng ta chính là liều thuốc mà cô dùng để chữa trị sự bất an và trống rỗng của mình.

Khi ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu Lưu Nguyệt Như, cô không khỏi cảm thấy có chút chột dạ, cũng chẳng thể trách Chung Thục Nương lại đối xử với mình như vậy, bản thân mình vốn chẳng xem trọng người ta, thì dựa vào đâu mà yêu cầu người ta xem trọng mình?

Dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Lưu Nguyệt Như biết, chỉ mấy lần thân mật ngắn ngủi với Chung Thục Nương, nhìn thấy những phản ứng kia của đối phương đều là do mình mang lại, cảm giác đó khiến cô vô cùng thỏa mãn và say mê, như thể bản thân là vị thần duy nhất trong thế giới của nàng. Sau những phút hoan lạc, trong lòng cô bỗng thấy bình yên lạ thường, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng đi vào giấc ngủ cũng cảm thấy vô cùng an ổn.

Nhưng cảm giác an tâm đó xem ra cũng sắp không còn nữa, nhớ lại ánh mắt vô cảm của Chung Thục Nương trong phòng bao lúc trưa, trong lòng cô như bị kim châm một nhát.

Giờ đây nghe Tô Vận hỏi câu đó, lòng cô có chút khó chịu. Tuy Tô Vận không biết chuyện giữa cô và Chung Thục Nương, nhưng việc đối phương hỏi như vậy chẳng khác gì ám chỉ cô quả thật đang có vấn đề ở một khía cạnh nào đó, thế là cô vẫn không phục, cãi lại: "Sao, ta làm việc uể oải hay là lơ là chức trách, khiến ngươi cảm thấy ta lúc nào cũng chỉ muốn quay về?"

Tô Vận lắc đầu, "Nguyệt Như, tự bản thân muốn rút lui và bị người khác đẩy đi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Giờ những việc chúng ta đang làm, nếu ngươi không có đủ mười hai phần nhiệt huyết, không nhận được phản hồi tích cực từ trong đó, không có cảm giác vui vẻ và chinh phục, thì ngươi sẽ thấy mệt mỏi và phiền phức. Nhưng nếu ngươi yêu thích và khao khát cảm giác thành tựu phía sau những việc đó, tận hưởng những phản hồi tích cực từ đủ mọi tầng lớp khác nhau, ngươi sẽ yêu sâu sắc mảnh đất này, yêu cả con người nơi đây."

Lưu Nguyệt Như khẽ cười khẩy: "Yêu bản thân mình còn không đủ, làm sao yêu người khác?"

"Không phải có được rồi mới nghĩ đến chuyện cho đi, mà là vì cho đi nên mới có khả năng nhận lại. Thử tin tưởng thế giới hiện tại này đi, ngươi sẽ có trải nghiệm khác hẳn trước kia."

Lưu Nguyệt Như nói: "Đạo lý thì nói mãi không hết, ta không thích nghe. Nói đi, gọi ta tới có chuyện gì?"

Tô Vận thấy vậy đành bất đắc dĩ chuyển đề tài: "Gọi ngươi tới là muốn bàn chuyện hoàn thiện luật pháp. Hiện nay chúng ta quản lý Lịch Châu, chủ yếu vẫn dựa vào những điều luật trước kia của Đại Diễm ban hành, nhưng nếu nhìn từ góc độ của người hiện đại như chúng ta thì trong đó còn rất nhiều lỗ hổng, cần phải cải thiện gấp."

"Chuyện này không phải là do bên Hình Bộ phụ trách sao? Sao lại đẩy qua cho ta?"

Đường quan của Hình Bộ hiện nay là do một vị trưởng sử tên Bàng Siêu, từng là thuộc hạ dưới trướng Lý Thái đảm nhiệm, người này nổi tiếng chính trực, sắt đá không thiên vị, cũng xem như phù hợp với chức vụ này.

"Bàng đại nhân bên đó đã sớm dựa theo yêu cầu của ta, lấy luật pháp cũ của Đại Diễm làm nền tảng, soạn lại một bộ luật mới gọi là 'Việt Luật'. Nhưng ta thấy bộ luật đó quá chung chung, một số khái niệm và lý luận cũng cần được cập nhật thêm. Ít nhất chúng ta phải xây dựng hai bộ luật, một loại tương tự hình luật, một loại tương tự dân pháp điển. Dĩ nhiên bộ thứ hai ngươi cũng có thể gọi tên khác, chủ yếu là một bộ luật mang tính tổng hợp cao. Ngươi dựa trên nền tảng của hắn bổ sung thêm, bản cuối cùng giao lại cho ta duyệt, sau đó mở hội nghị để thông qua."

"Đã vậy cuối cùng ngươi cũng phải xét duyệt, sao không làm luôn một mạch cho xong đi!" Lưu Nguyệt Như bực bội nói.

Tô Vận nhướng mày: "Nếu tất cả đều do ta làm, vậy còn cần các người làm gì?"

Lưu Nguyệt Như thật sự chán ghét cái vẻ mặt này của nàng, vốn định cứng giọng đáp lại rằng đợi Thu Mộng Kỳ của nàng quay về rồi để cô ta làm, nhưng trong đầu lại bất chợt nhớ tới cảnh tượng vừa nghe được ở tửu lâu Thiên Hương, nếu hiện nay luật lệ chưa có quy định rõ ràng về hôn nhân, di chúc và quyền tài sản, thì nếu thật sự phải ra công đường, nữ nhân kia sẽ ra sao?

Cô đúng là có quyền lực trong tay, nhưng nếu không có cơ sở pháp luật liên quan, chắc chắn sẽ bị miệng đời chỉ trích.

Mà bộ luật tổng hợp như Tô Vận nói, có thể bao gồm các nội dung như hôn nhân - gia đình, quyền tài sản và hợp đồng v.v..., sau khi hoàn thiện, sẽ có luật để dựa vào.

Nghĩ vậy, cô lại không nói gì để phản bác thêm.

Tô Vận thấy coi không phản bác, liền cho là cô đã đồng ý, lại nói: "Đã không quay về được nữa, thì nên tận hưởng những gì có thể tận hưởng, buông bỏ cảnh giác trong lòng, vẫn còn rất nhiều chuyện thú vị đang chờ."

Lưu Nguyệt Như không đáp, ôm tập sổ của mình đứng dậy, rời khỏi công sở của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro