
Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
Chương 212: Gặp Triệu Hồng Uấn
Phố chợ phía tây.
Khu phố buôn bán nổi tiếng nhất phía tây thành Trường An, nổi danh với các mặt hàng như ngọc khí, đồ gốm sứ, tơ lụa.
Triệu Cầm Tâm dẫn theo nha hoàn Tiểu Thúy dạo quanh phố chợ phía tây suốt hơn hai canh giờ.
"Tiểu thư, dạo từng này lâu rồi mà còn chưa mua được, thì chắc là đã hết hàng." Tiểu Thúy không nhịn được mà khuyên nhủ, đi thêm chút nữa không chừng chưa đợi đến khi tiểu thư mỏi chân thì chân mình đã phế trước.
"Không được, chưa mua được nước hoa 'Trái tim đại dương', ta quyết không quay về." Triệu Cầm Tâm tuy cũng đã mệt rã rời, nhưng sinh thần của mẫu thân sắp đến. Lần trước tham dự yến tiệc của phu nhân phủ hằng quốc công, mẫu thân ngửi được một mùi hương vô cùng ưa thích, vừa hỏi ra thì biết tên là 'Trái tim đại dương'. Từ hôm đó về nhà, bà cứ nhắc mãi không thôi, mà thứ nước hoa quý hiếm này vừa đến Kinh Đô đã bị các phu nhân, tiểu thư quyền quý tranh nhau mua sạch, muốn mua cũng không còn.
Hôm đó, có mấy vị phu nhân thấy mẫu thân là thê tử của tân nhiệm các lão, nể mặt cũng nhỏ mấy giọt lên cổ tay bà, về đến nhà hương thơm vẫn còn vương trên áo, đến nỗi mấy ngày liền bà cũng không nỡ giặt.
Cầm Tâm cũng đã ngửi thử, đúng là rất thơm. Nhìn thấy mẫu thân thích đến thế, nàng liền quyết tâm bằng mọi giá phải tìm ra lọ nước hoa này, để mẫu thân vui lòng.
Vì thế suốt mấy ngày liền, nàng cứ loanh quanh ở phố chợ phía tây này mà tìm, nhưng đã tìm hết mấy ngày, tiệm chính quy thì không bán, mấy sạp nhỏ thì càng không có. Nay sinh thần đã cận kề, nàng càng cuống cuồng.
Ngay lúc đó, hai bóng dáng yểu điệu sánh vai bước lướt qua họ.
Triệu Cầm Tâm vốn đang ỉu xìu như cà tím bị sương đánh, bỗng trong thoáng chốc thay đổi vẻ mặt khi mũi bắt được một làn hương quen thuộc.
Chính là mùi đó! Chính là mùi mà nàng từng ngửi thấy trên y phục của mẫu thân!
Không kịp nghĩ nhiều, nàng lập tức đuổi theo mùi hương, Tiểu Thúy thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.
"Cô nương, xin dừng bước-xin chờ một chút-"
Triệu Cầm Tâm đuổi kịp, nắm lấy tay của thiếu nữ phía trước, đợi người đó quay đầu lại mới phát hiện đối phương cũng là một cô nương trạc tuổi mình.
Cô nương đó mặc một bộ xiêm y gấm màu hồng nhạt, có thêu hoa điểm xuyết, đôi mắt trong suốt sáng ngời, toát lên vẻ ngây thơ thuần khiết.
Bên cạnh là một nha hoàn cúi đầu, không nhìn rõ mặt.
"Cô nương gọi ta sao?" Thiếu nữ kia chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt nghịch ngợm đáng yêu.
"Đúng vậy, ta muốn hỏi cô nương, mùi nước hoa trên người cô nương... là mua ở đâu vậy?"
"Lọ nước hoa này là ta nhờ người từ Lịch Châu mang về, nếu cô nương thích, lần sau ta có thể nhờ người mang thêm một lọ cho."
Triệu Cầm Tâm mừng thầm trong bụng, nhưng Lịch Châu cách Kinh Đô đến ba bốn nghìn dặm, lần sau là bao giờ thì còn chưa biết, mà sinh thần của mẫu thân thì đến sát nơi.
Nàng bối rối nói: "Nhưng ta thật sự đang rất cần gấp... Lọ nước hoa của cô nương là mới khui hay dùng đã lâu rồi?"
Nếu là lọ vừa mới khui, chỉ cần mang về gói lại cẩn thận, cũng có thể xem là lễ vật ra trò, chỉ không biết đối phương có chịu tặng lại hay không.
Thiếu nữ kia mỉm cười, ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh lấy ra một túi gấm nhỏ, rồi từ trong đó rút ra một lọ nhỏ chỉ bằng hai ngón tay: "Hôm qua vừa mới mở nắp, có phải rất thơm không? Thấy cô nương thích đến thế, ta có thể nhỏ cho cô hai giọt."
"Không không không," Triệu Cầm Tâm vội vã xua tay, "Không phải ta muốn cho bản thân, là vì mẫu thân của ta, hai ngày nữa người đến sinh thần, ta muốn mua tặng người. Ta biết điều này khiến cô nương khó xử, nhưng mẫu thân ta thật sự rất thích, dạo gần đây tâm tình người không tốt, ta muốn nhân cơ hội này khiến người vui vẻ một chút -- tất nhiên, ta sẽ trả giá gấp đôi hoặc gấp ba, tuyệt đối không để cô nương chịu thiệt."
Nghe vậy, cô nương kia hơi chau mày, khó xử nói: "Loại này ta cũng rất thích..."
Triệu Cầm Tâm nghe xong sốt ruột vô cùng, lại nghe đối phương nói tiếp: "Nhưng nhìn cô nương hiếu thuận như thế, ta lại thấy thật khó xử."
"Cô nương, không phải ngươi nói lần sau vẫn có thể nhờ người mang về sao, cũng không phải sau này không dùng được, chậm vài tháng có được không?"
Cô nương kia nghĩ ngợi một chút: "Vậy ngươi có loại tuyết tùng hương không? Nếu có, ta có thể đổi, nếu không thì thật sự ta không nỡ--"
Triệu Cầm Tâm nghe xong liền sáng mắt, chẳng phải nàng đúng lúc đang có loại đó sao, liền vội vàng đáp: "Có có có, ta đúng lúc có, ta đổi với ngươi!"
Cô nương kia mỉm cười: "Vậy được, ta đổi với ngươi."
Triệu Cầm Tâm vội nói: "Nhưng lọ nước hoa đó ta không mang theo, ngươi tiện ở đây chờ ta về lấy được không--"
Nói đến đây lại sợ đối phương đổi ý, liền đổi giọng: "Nhà ta ở ngay phố Đại Minh Cung, cách đây cũng không xa, ngươi có tiện đến nhà ta lấy không, ngươi giúp ta việc lớn thế này, ta nhất định sẽ tiếp đãi chu đáo."
Cô nương kia lắc đầu, "Tiếp đãi thì không cần, nhưng ta cũng đang định về, vừa đúng đường, đợi đến nhà ngươi, ngươi lấy cho ta là được, ngươi thấy thế nào?"
Triệu Cầm Tâm cầu còn không được, nói: "Vậy thì tốt quá, đi thôi, xe ngựa nhà ta ở bên kia, cô nương xưng hô thế nào, ta tên là Cầm Tâm, ngươi đi cùng xe với ta sao?"
"Ta tên là Mạnh Yến, ngươi cứ gọi ta là Yến Nhi là được, vậy chúng ta đi thôi."
Hai cô nương khoác tay nhau bước về phía xe ngựa, Tiểu Thúy và nha hoàn của Mạnh Yến cũng vội vàng theo sau.
......
Triệu phủ.
Triệu Hồng Uấn đi qua đi lại trong thư phòng, lòng đầy bồn chồn.
Đúng lúc này, từ hoa viên phía sau truyền đến tiếng cười nói ríu rít của nữ nhi, ông ta không nhịn được hỏi: "Tâm Nhi ngày thường giống như hũ nút, hôm nay sao lại vui vẻ thế?"
Tên người hầu đứng chờ ngoài cửa đáp: "Tiểu thư vừa quen bằng hữu mới, đang dẫn vào viện chơi đùa, trò chuyện rất vui vẻ. Nếu lão gia thấy ồn, tiểu nhân sẽ lập tức đi nhắc nhở."
Triệu Hồng Uấn lắc đầu: "Không cần. Nàng hiếm khi có bằng hữu tới nhà chơi, cứ để nàng vui vẻ."
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe người hầu đột nhiên quát khẽ ra ngoài: "Ngươi là ai, dám tự tiện xông vào nơi này-"
Hắn vội quay đầu nhìn ra, chỉ thấy trước cửa có một nữ nhân ăn bận như nha hoàn, dáng người cao gầy thẳng tắp, đang đi thẳng vào phòng.
Nữ tử ấy hoàn toàn không để ý đến lời hỏi của người hầu, cứ thế tiến vào.
Người hầu thấy vậy, lập tức lao tới chặn lại.
Nữ tử bất ngờ ra tay, điểm vào huyệt Kiên Tỉnh trên vai người hầu, hắn lập tức đứng sững tại chỗ, không thể cử động hay cất lời.
*Huyệt Kiên Tỉnh (肩井穴) là một huyệt đạo nằm trên kinh Đởm trong hệ thống kinh lạc của Đông y. Đây là một trong những huyệt rất quan trọng và phổ biến trong châm cứu và võ thuật cổ truyền, vì nó vừa có giá trị chữa bệnh, vừa thường được nhắc đến trong võ công, điểm huyệt để chế ngự đối phương.
Triệu Hồng Uấn giật mình kinh hãi, trầm giọng quát: "Ngươi là ai!"
Lúc này nữ tử mới cúi người thi lễ, nói: "Vãn bối Thu Thực, bái kiến Triệu thúc phụ."
Nghe đến hai chữ "Thu Thực", Triệu Hồng Uấn lập tức sững sờ: "Ngươi-ngươi chẳng phải là nam nhân sao, sao lại ăn mặc như thế này?"
Thu Mộng Kỳ khẽ cười, nói: "Kinh Đô khắp nơi đều là tai mắt, khu vực gần nhà thúc phụ lại càng như thùng sắt kín mít, nếu không cải trang như thế, sợ là khó mà gặp được thúc phụ."
Triệu Hồng Uấn nhìn cô từ trên xuống dưới, vẫn khó lòng tin được thiếu nữ trước mắt lại chính là vị tiểu quận thủ đã khuấy đảo cả Lịch Châu thời gian gần đây.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia, liền nhận ra cô hệt ánh mắt của hắc y nhân bịt mặt trên xe ngựa đêm hôm trước.
Ông nhanh chóng trấn định lại, nói: "Nói chuyện ngoài này không tiện, mau vào trong-"
Vừa nói vừa mời cô vào phòng, đóng cửa lại.
Sau khi xoay người, ông lập tức không chờ được hỏi: "Doãn Tây Hầu thế nào rồi?"
Nghe đến tên Khỉ Gầy, đáy lòng Thu Mộng Kỳ lại một trận đau nhói, cô nén cảm xúc đang dâng trào, đáp: "Không còn nữa."
Chuyện lo sợ rốt cuộc vẫn xảy ra, Triệu Hồng Uấn nhắm mắt lại.
"Đáng tiếc, đúng là một hài tử tốt."
Thu Mộng Kỳ lúc này mới hỏi: "Lần này vãn bối đến là muốn làm rõ chuyện đêm đó, vì sao đối phương lại nắm rõ nhiều thông tin của chúng ta như vậy, sao lại biết chúng ta sẽ hành động đêm ấy để tổ chức mai phục? Chẳng lẽ trong số chúng ta có nội gián?"
Triệu Hồng Uấn hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không có nội gián, đều là lỗi của ta!"
Thu Mộng Kỳ giật mình, vội hỏi: "Thúc phụ sao lại nói vậy?"
"Thượng Quan Lễ từ Lịch Châu trở về, Kính Vương lập tức biết được Lịch Châu đã nằm trong tay ngươi và Việt Vương, mà trước đó bất kể là thu đất, thu thuế, hay sau này là chiêu binh đánh Tân Tể, Lý Thái đều giao toàn bộ mọi việc cho ngươi. Ngoài ra, ông ta còn đưa cả hai nhi nữ tử tới bên cạnh ngươi, hành động như thế, Kính Vương đã đoán ra Lý Thái chính là người của ngươi và Việt Vương."
"Bước đầu tiên là việc đàn hặc và tố cáo Lý Thái, đây là nước cờ do Kính Vương bày ra. Theo phong cách xử sự trước giờ của hoàng thượng, một khi chuyện Lý Thái thông đồng với Việt Vương bị lật lại, việc này sẽ giao cho Thái tử xử lý. Như vậy, Thái tử sẽ bị ngươi và Việt Vương kiềm chế. Nếu nổ ra xung đột, Kính Vương sẽ ngồi hưởng lợi từ cả hai bên."
"Vốn việc tố cáo là do thành quốc công đề xuất, ta đã chủ động nhận việc này thay Kính Vương, cốt để khiến người ngoài nghĩ rằng ta và Lý Thái có mâu thuẫn, che giấu tai mắt. Khi Lý Thái bị giam vào ngục của Hình bộ, ta ngoài mặt không hề tỏ ra thiên vị hay giúp đỡ."
Thu Mộng Kỳ gật đầu, "Những chuyện này Thái thúc đều đã nói, những vết thương bên ngoài đều là cố tình tạo ra, chỉ để mê hoặc đám người kia."
"Nhưng thủ phụ nội các Mạnh cùng các vị khác thấy Hình bộ mãi vẫn không điều tra ra được gì, nên đã hạ lệnh chuyển Lý Thái giao cho Đại Lý Tự, ta không thể từ chối. Doãn Tây Hầu mới đến Kinh Đô chưa đầy một năm, nhân mạch của chúng ta vẫn chưa mở rộng được bao nhiêu, cho dù ta là Thị lang Hình bộ, cũng hoàn toàn không có cách nào sắp xếp người bên trong Hình bộ để cứu người ra ngoài. Cuối cùng chỉ có thể gửi tin về Lịch Châu chờ sắp xếp, mà đúng lúc các người cũng vừa đến Kinh Đô."
"Kính vương không hoàn toàn tin tưởng ta, xung quanh phủ ta đều có rất nhiều mật thám mai phục, mỗi lần ta gặp Doãn Tây Hầy đều phải vô cùng cẩn thận, càng không cần nói đến chuyện gặp riêng các người."
"Cho đến mấy ngày trước, nội các đề nghị nếu Đại Lý Tự vẫn không xử lý được Lý Thái, thì sẽ chuyển hắn đến chiếu ngục. Chiếu ngục do hoàng đế trực tiếp quản lý, do Cấm Vệ Quân nội đình thẩm tra xử lý, một khi vào đó, Lý Thái cả đời đừng hòng bước ra. Lúc ấy ta mới vội vàng liên hệ Doãn Tây Hầu, sắp xếp hành động cướp ngục ở Đại Lý Tự."
"Nay ngẫm lại, người đề xuất chuyện chuyển Lý Thái sang chiếu ngục, chắc chắn là người của Kính Vương, là ép chúng ta phải ra tay cứu Lý Thái trong mấy ngày này."
"Còn việc ta liên tục hành động mấy ngày nay, cũng khiến bọn họ đoán được Lịch Châu bên kia đã phái người đến Kinh Đô. Còn ai đến, đến bao nhiêu người, chắc là hắn không rõ."
"Về việc vì sao bọn họ biết được chúng ta hành động vào đêm hôm trước, chắc là do hôm kia ta lấy cớ vào ngục Đại Lý Tự gây chuyện với Lý Thái, nhân cơ hội liên lạc với ngục tốt bên trong để bàn chuyện, hành động lần đó đã vô hình trung để lộ thời gian hành động của chúng ta cho bọn họ."
Lúc này Thu Mộng Kỳ mới hỏi: "Nghe ý của thúc phụ, phía sau chuyện này là có hai phe người tham gia?"
Triệu Hồng Uấn gật đầu: "Chúng ta ngoài mặt là đang đối đầu với Thái tử, nhưng thực tế là Kính Vương không tiếc sức lực để khuấy động mâu thuẫn giữa chúng ta và Thái tử, mưu đồ ngồi trên núi xem hổ đấu. Mà việc Thái tử xuất hiện đêm hôm đó, cũng là do Kính Vương tung tin cướp ngục ra ngoài, khiến chúng ta trở tay không kịp."
Thu Mộng Kỳ: "Nếu nói như vậy, đám người gặp ở thuỷ tạ hôm đó hẳn chính là người của Kính Vương, thấy người của Thái tử đuổi không kịp, lại sợ chúng ta chạy thoát, nên âm thầm ra tay, định nhân lúc hỗn loạn bắn chết Thái thúc, khơi dậy phẫn nộ của chúng ta, từ đó chĩa mũi nhọn về phía Thái tử."
Triệu Hồng Uấn: "Không sai, Kính Vương đang tính một mũi tên trúng hai đích, một khi Lý Thái chết, ngươi nhất định sẽ tìm cách kéo Thái tử xuống, mà hiện giờ hắn lại có danh tiếng là hiền vương, các quan lại các cấp trong triều đều ủng hộ hắn, chỉ cần Thái tử thất thế, người được chọn làm tân thái tử không ai khác ngoài hắn."
Thu Mộng Kỳ nghe đến đây, lạnh lùng cười một tiếng: "Thì ra là tính toán như vậy, xem ra hắn đã biết chuyện ta muốn rửa oan cho cả nhà huân quốc công, vì chỉ có chuyện này, mới có thể đánh đổ Thái tử hoàn toàn."
Triệu Hồng Uấn nói: "Việc lật lại án cho huân quốc công đối với chúng ta là một cám dỗ rất lớn. Không ngoài dự đoán, hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền, để chuyện này rơi vào tay ta, vì hắn biết ta sẽ dốc toàn lực làm cho bằng được, thậm chí hắn còn ngầm phối hợp. Vậy nên nếu vụ án của huân quốc công được làm, nhất định sẽ làm ra rất đẹp, bởi vì Thái tử chết càng khó coi, vị trí của Kính Vương lại càng vững chắc."
"Thế nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay là, một khi Thái tử thất thế, sẽ không còn ai có thể đối kháng với Kính Vương, thế lực của Kính Vương sẽ bước vào thời kỳ bùng nổ chưa từng có, đến lúc đó chúng ta phải đối mặt với một kẻ còn gian xảo và kiên nhẫn hơn cả Thái tử."
"Vậy nên có nên mượn thế lật lại vụ án của huân quốc công hay không, đối với chúng ta là một sự lựa chọn đầy khó khăn."
Thu Mộng Kỳ chìm vào trầm tư.
Vụ án của huân quốc công nhất định phải lật lại, mà hiện giờ lại có Kính Vương đẩy mạnh phía sau, là thời cơ hiếm có xưa nay chưa từng có.
Nhưng nếu làm vậy, một khi Thái tử mất đi, Kính Vương nắm quyền, thiên hạ e rằng sẽ bị hắn thu phục lại toàn bộ, đến lúc đó, Lịch Châu bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị toàn bộ đại quân của Đại Diễm quốc vây diệt!
Như vậy, Lịch Châu nguy rồi.
Nghĩ đến chuyện Khỉ Gầy là vì tên Lục hoàng tử này phá rối mà mất mạng, cô lại càng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức giết chết hắn ngay tại chỗ.
Nhưng tình hình đại cục hiện giờ không hề lạc quan, cô đành đè nén cơn giận trong lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Giờ đã là tháng Chạp, cho dù muốn lật lại vụ án của huân quốc công, cũng phải đợi đưa Tân Tể và Lưu Ngạc vào kinh. Mà lại đúng dịp Tết đến, nếu thực sự muốn xử lý thì cũng phải chờ sau Tết. Hơn nữa, quyết định này còn ảnh hưởng đến toàn cục thiên hạ, nên phải hết sức thận trọng, hiện tại chỉ có thể tạm thời án binh bất động, đợi ta trở về xin chỉ thị của Việt Vương rồi mới tính bước tiếp theo."
Triệu Hồng Uấn gật đầu: "Được, ta đợi tin của các ngươi. À đúng rồi, Lý Thái không sao chứ?"
"Nhờ thúc phụ giúp đỡ sắp xếp, chỉ bị thương ngoài da, không tổn thương gân cốt, không có vấn đề gì lớn."
"Vậy thì tốt. Có điều, Lý Thái bị cướp đi, cảnh giới ở kinh thành chắc chắn sẽ nghiêm ngặt hơn, các ngươi phải cẩn thận hơn một chút. Hiện giờ Doãn Tây Hầu không còn ở đây, cách liên lạc trước kia cũng không dùng được nữa. Nhưng cách các ngươi dùng lần này lại rất hiệu quả, sau này nếu có tin gì, cứ lấy danh nghĩa tiểu nữ đến phủ tìm ta là được, còn hơn mỗi lần ta ra ngoài lại phải nghĩ cách cắt đuôi đám theo dõi."
Thu Mộng Kỳ mỉm cười: "Được, cứ quyết định vậy đi."
Triệu Hồng Uấn lại hỏi thăm tình hình của lão gia tử ở Lịch Châu. Tổ phụ của ông và lão gia tử là huynh đệ ruột, chỉ là năm xưa tổ phụ ông đến Kinh Đô phát triển, đường xá xa xôi, nên lâu dần cũng ít qua lại, nhưng vẫn có thư từ hỏi han nhau.
Thu Mộng Kỳ đáp: "Thân thể lão gia tử vẫn như cũ, không tốt không xấu, Nhuế tỷ tỷ giờ bận rộn lo việc ở xưởng đóng thuyền, đa phần thời gian đều rất bận, Trúc Nhi cũng bận việc kinh doanh trân châu, giờ vận chuyển hàng hoá thông suốt, sản lượng lớn, nàng lại càng bận rộn nghiên cứu sản phẩm mới, chẳng có thời gian đi chơi. Còn Minh Nhi, vừa đi học, vừa phụ giúp trong nha môn."
"Ồ? Giúp việc ở nha môn sao?"
"Việt Vương nói, những gì học được từ sách vở cuối cùng vẫn chỉ là hời hợt, để bọn trẻ vừa học vừa trải nghiệm thực tế ở các vị trí tương ứng, như vậy mới có thể học đi đôi với hành, tránh trở thành kẻ chỉ biết nói suông ngoài miệng."
Triệu Hồng Uấn nghe vậy, cảm thấy phương pháp này rất hay, liên tục gật đầu tán thưởng.
Hai người nói chuyện rất hợp ý, nhưng e rằng bên chỗ Triệu Cầm Tâm sinh nghi, nên Thu Mộng Kỳ đành vội cáo từ.
Khi ra ngoài, tiểu nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh Triệu Cầm Tâm thấy cô thì thở phào một hơi, nói: "Cô nương chạy đi đâu vậy, tìm khắp nơi mà không thấy?"
Thu Mộng Kỳ lại khôi phục vẻ ngơ ngác ban đầu, cúi đầu nói: "Vừa rồi bụng khó chịu, đi tìm nhà xí, không quen đường nên tìm mãi mới thấy."
"Ai da, sao không nói sớm, ta dẫn ngươi đi là được, đi thôi, đừng để lỡ quá lâu, kẻo tiểu thư hỏi lại không thấy người."
"Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro