
Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
Chương 209: Tỷ tỷ muội muội
Trương lão ngồi xe ngựa đến trễ một bước, gần đến hoàng hôn mới tới Lịch Châu.
Vừa đến nơi liền lập tức đến phủ nha dự họp.
Trong phòng làm việc, vị trí chính giữa là Tô Vận, giữa là chiếc bàn dài, hai bên trái phải mỗi bên mười chỗ ngồi.
Phía bên trái là dãy võ tướng, do Hứa Mục Thông dẫn đầu, tiếp theo là Ảnh Thất, Thu Mộng Kỳ, Vương Tam, Lưu Nhị Hổ.
Phía bên phải là Trương lão, Trương Yên, và Lưu Nguyệt Như cùng các văn thần. (Editor: ra dáng dữ ta)
Tuy đã tuyên bố ra ngoài rằng Việt Vương lên ngôi, nhưng do chưa chính thức khởi sự, cũng chưa phong quan, nên mọi người đều tự ngầm mặc định vị trí của mình, ai làm việc nấy.
Chủ đề của cuộc họp lần này chính là chuyện của Lý Thái.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, Hứa Mục Thông đã ôm một chồng công báo đặt lên bàn, lật từng trang một, chuyên chú tìm những bài viết của người bút danh "An Nghĩa Quân", càng đọc nét mặt càng rạng rỡ.
Trương lão ngồi đối diện thấy thế, liền hỏi: "Hứa đại nhân sao lại cao hứng như vậy?"
Hứa Mục Thông giơ cao tờ công báo trong tay, nói: "Ngài có xem qua mấy tờ báo thương nghiệp và báo nhật này chưa? Có phát hiện một người tên là An Nghĩa Quân đặc biệt tài hoa, đặc biệt thú vị không? Ta thấy văn chương của người này có thể đè bẹp hết những nội dung khác."
Trương lão cười thầm trong lòng. Làm sao lão không biết An Nghĩa Quân là ai? Những bài viết của người đó đều do lão phụ trách duyệt bản thảo, từng chữ từng câu đều do lão chỉnh sửa và trau chuốt. Thậm chí tư tưởng, góc nhìn, nội dung đăng tải cũng là do phu nhân chỉ đạo viết ra. Nói là có tài thì đúng là có thật, nhưng không đến mức khoa trương như lời Hứa Mục Thông nói.
Có điều, trong mắt phụ mẫu thì hài tử mình luôn là xuất sắc nhất, ưu tú nhất.
Lão thu lại biểu cảm trên mặt, chỉ mỉm cười đáp: "Người này lão phu cũng không rõ, thần bí lắm, bản thảo đều trực tiếp nộp cho phu nhân, khi chúng ta được đọc thì nội dung đã đăng lên báo từ lâu."
Nghe vậy, Hứa Mục Thông càng thêm đắc ý, vuốt ve mấy trang giấy đó như báu vật, thậm chí còn đọc to vài đoạn nội dung bên trong, mãi đến khi Tô Vận bước vào phòng mới chịu ngừng lại.
Nghĩ đến chuyện ban trưa đã nói với Tô Vận, đợi khi Lý Thái trở về, được ông ấy đồng ý thì sẽ nhận lại nhi tử, Hứa Mục Thông càng để tâm đến cuộc họp này. Thậm chí ông còn trực tiếp ném ra một câu nặng nề: "Chỉ cần Cảnh Nhân đế dám giam người lại, ta lập tức xuất binh tiến lên phía bắc, bất kể thế nào cũng phải đưa Lý đại nhân trở về."
Tô Vận hỏi: "Các vị thấy khả năng Lý đại nhân có thể toàn thân rút lui là bao nhiêu?"
Mọi người đều im lặng, có mấy người còn lắc đầu.
Trương Yên nói: "Ta đoán hiện tại tin Việt Vương chiếm lĩnh toàn bộ Lịch Châu chắc hẳn đã đến được Kinh Đô, chỉ là đường xá xa xôi, hơn nữa bên đó có lẽ còn đang lưỡng lự, chưa nghĩ ra cách đối phó, nên phản ứng chưa nhanh."
Hứa Mục Thông nói: "Hoặc có thể thánh chỉ lệnh cho ta mang binh trấn áp đã đang trên đường, chỉ là họ chưa biết ta đã rút quân từ Mân Châu về Lịch Châu."
Trương lão vuốt chòm râu, nói: "Vậy vấn đề hiện tại của chúng ta là, liệu bọn họ có đổ trách nhiệm mất Lịch Châu lên người Lý Thái không?"
Thu Mộng Kỳ nói: "Theo cái kiểu-- khụ, tính cách của bọn họ ở Kinh Đô, e rằng Thái thúc khó tránh khỏi, bọn họ luôn cần một người gánh tội thay."
Hứa Mục Thông nói: "Vậy thì giờ có thể bàn luôn cách làm sao để cứu người rồi."
Tô Vận nói: "Trực tiếp dẫn quân vượt ba ngàn dặm đi cứu là hạ sách, nếu không đến bước đường cùng thì không thể manh động. Quanh Kinh Đô vẫn có một số thế lực vũ trang, hơn nữa chúng ta hành quân ngàn dặm, đến lúc đó phải đối mặt, chưa chắc chỉ có binh mã triều đình, không loại trừ khả năng còn có thế lực khác thừa nước đục thả câu, muốn nhân cơ hội này nuốt trọn quân ta để bành trướng thế lực của họ."
Hứa Mục Thông hừ lạnh một tiếng: "Mấy đám tiểu nhân đó, không đáng sợ."
Tuy nói thế, nhưng ông cũng không nhắc lại chuyện trực tiếp xuất binh.
Lúc này Thu Mộng Kỳ lên tiếng: "Vậy thì dùng trí để đoạt lấy, ta sẽ đến Kinh Đô cứu Thái thúc ra."
Hứa Mục Thông nói: "Nếu Lý đại nhân bị bắt, nhất định sẽ bị giam vào thiên lao, nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, đến cả một con ruồi cũng không bay ra được, một mình ngươi thì làm được gì, dù có đi cũng phải để ta đi!"
Trương lão lại lắc đầu: "Nếu Lý Thái bị giam giữ, sẽ không bị nhốt trong thiên lao, mà là ở đại lao của Hình Bộ hoặc Đại Lý Tự, so với thiên lao, hai nơi này dễ xử lý hơn."
Lúc này cái gọi là thiên lao mà họ nói đến, chính là nhà lao do triều đình trực tiếp quản lý, còn gọi là chiếu ngục. Chiếu ngục không thuộc về ba cơ quan tư pháp là Hình Bộ, Đô Sát Viện và Đại Lý Tự, mà do Cẩm Y Vệ trực tiếp nắm quyền, chỉ chịu trách nhiệm với hoàng đế.
Chiếu ngục thường dùng để giam giữ hoàng thân quốc thích, quyền thần trọng thần. Nếu Lý Thái bị cáo buộc chỉ huy sai lầm khiến mất thành, hoặc thông đồng với Việt Vương dâng Lịch Châu, theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc trong Nội các của Trương lão, loại việc này thường do Hình Bộ thẩm tra, Đại Lý Tự tái thẩm, cuối cùng giao cho Đô Sát Viện giám sát, chính là cái gọi là "Tam pháp ty hội thẩm".
Trương lão vừa dứt lời, Ảnh Thất đứng dậy nói: "Vậy thì để ta đi."
Ảnh Thất võ nghệ cao cường, đây là điều mọi người đều công nhận. Nếu hắn đi, khả năng thành công sẽ tăng lên một nửa. Tô Vận thực ra cũng đã nghiêng về phía hắn.
Hơn nữa nhìn bộ dạng Thu Mộng Kỳ lúc này, e là cũng không giữ được. Cô muốn đến Kinh Đô, có Ảnh Thất theo cùng, Tô Vận cũng yên tâm phần nào.
Quả nhiên Ảnh Thất vừa nói xong, Thu Mộng Kỳ lập tức phụ họa: "Ta cùng sư huynh đi."
Việc giải cứu Lý Thái lớn như vậy, Hứa Mục Thông sao có thể bỏ qua, nói: "Có ta đây, sao có thể để hai hậu bối các ngươi tự mình đến Kinh Đô."
Vương Tam, Lưu Nhị Hổ cùng những người khác cũng rối rít đồng tình, đều muốn đi theo.
Trương lão nói: "Nếu đã nói dùng trí đoạt lấy, thì càng ít động tĩnh càng tốt. Hơn nữa hiện tại tình thế ở Lịch Châu mới tạm ổn, các tướng lĩnh chủ chốt không thể cùng lúc bỏ đi hết, nhất định phải để lại vài người trấn giữ."
Mọi người nghe vậy, đều chắp tay đồng thanh: "Chỉ chờ phu nhân phân phó."
Tô Vận suy nghĩ một lúc, nói: "Phía Kinh Đô, chúng ta không phải hoàn toàn không chuẩn bị. Sau khi Tây Hầu đến đó đã bắt đầu giao thiệp các mối quan hệ, cũng phát triển được một số người của mình. Dù chúng ta có phái người đến, cũng không phải đơn thương độc mã, điểm này mọi người không cần lo lắng."
Vì vậy sau khi thương lượng, quyết định người đi gồm Ảnh Thất, Thu Mộng Kỳ và Đới Yến, sáng sớm ngày mai lập tức xuất phát.
Hứa Mục Thông được để lại, đành hướng về phía Thu Mộng Kỳ nói: "Yên tâm, tuy thúc ở lại hậu phương, nhưng nếu bên các ngươi có biến, ta lập tức dẫn quân bắc tiến, đưa tất cả các ngươi trở về."
Thu Mộng Kỳ mỉm cười: "Có thúc ở phía sau yểm trợ, chúng ta chẳng có gì phải lo."
Mà đúng như họ dự liệu, năm ngày trước tại Kinh Đô, Lý Thái đã rơi vào nguy cơ.
Điều khiến người ta không ngờ tới là, người dâng tấu chương buộc tội Lý Thái thông đồng với Việt Vương xâm chiếm Lịch Châu, lại là người từng giữ chức Thiếu Doãn Kinh Triệu, sau lên làm Kinh Triệu Doãn, nay là kẻ được sủng ái bên cạnh hoàng đế, tiêu tốn hai mươi vạn lượng bạc để vào Nội các Thị lang Hình Bộ-- Triệu Hồng!
Lúc ấy Tân Tể phát động tạo phản, Lý Thái giao nhiệm vụ trấn áp phản quân cho Thu Mộng Kỳ. Thu Mộng Kỳ lấy cớ trong tay không có binh mã, xin Lý Thái lệnh chiêu binh, quang minh chính đại chiêu mộ binh lính, chiêu này quả thực khiến Lục hoàng tử và những kẻ liên quan trở tay không kịp.
Theo như kế hoạch ban đầu, bọn họ điều Hứa Mục Thông đi nơi khác, dù đã dự liệu Thu Mộng Kỳ có một số nhân lực, nhưng không ngờ nàng lại có sức hiệu triệu lớn đến thế, trong thời gian ngắn chiêu mộ được ba bốn vạn binh mã, cộng thêm số tư binh vốn có, liền trực tiếp nghiền nát phản quân của Tân Tể.
Kế hoạch "tọa sơn quan hổ đấu" của Lục hoàng tử thất bại, Lịch Châu ngược lại lại rơi vào tay Thu Mộng Kỳ. Thượng Quan Lễ không còn cách nào ở lại Lịch Châu, buộc phải một mình quay về kinh.
Sau khi về tới Kinh Đô, Thượng Quan Lễ lập tức dâng tấu bẩm báo mọi chuyện xảy ra ở Lịch Châu lên Lục hoàng tử, trong đó có cả việc Lý Thái tin tưởng Thu Thực vô cùng, đến mức giao cả việc thu đất, điều tra, trưng binh vốn là những việc lẽ ra do ông ta đích thân phụ trách toàn bộ giao cho một tiểu huyện lệnh như Thu Thực xử lý. Đây đã không còn đơn thuần là tin tưởng. Mà câu trả lời cuối cùng y nhận được là: nhân lúc Lý Thái vào kinh chầu, hãy vào triều cáo buộc ông ta cấu kết với Việt Vương. Nếu không ngoài dự liệu, hoàng đế sẽ giao việc này cho Thái tử xử lý. Một khi Lý Thái bị bắt, Thu Mộng Kỳ tất sẽ phái người đến kinh cứu người, như thế thì nhất định sẽ xung đột trực tiếp với phe Thái tử.
Chiến lược của Lục hoàng tử vẫn là tiếp tục tọa sơn quan hổ đấu.
Thượng Quan Lễ không có phẩm hàm, không có tư cách thượng triều, nên để phụ thân là thành quốc công dâng tấu thay hắn.
Chỉ là thành quốc công không ngờ, sau câu "có việc thì tấu, không việc thì lui" của hoàng đế, ông vừa định bước lên, không ngờ tên tân nhậm các lão Triệu Hồng kia lại cướp lời đứng ra trước.
Thành quốc công đành âm thầm lùi một bước, định chờ hắn nói xong rồi mình sẽ tấu việc Lý Thái cấu kết với Việt Vương sau.
Chỉ là điều khiến ông ngạc nhiên là, chuyện mà Triệu Hồng muốn dâng tấu lại chính là chuyện mà ông định nói.
"Hoàng thượng, thần sáng nay nhận được tin từ quê nhà Lịch Châu, nói rằng từ Phong Nhạc huyện cho tới toàn bộ Lịch Châu nay đã đổi chủ, bá tánh chỉ nhận Việt Vương chứ không nhận hoàng thượng, Lịch Châu đã rơi vào tay giặc, trở thành ổ loạn thần tặc tử!"
Hoàng đế vốn đang ngồi mơ màng trên long tọa nghe vậy thì giật nảy mình, nói: "Lịch Châu đổi chủ? Mới mấy hôm trước Lý Thái vào kinh bẩm báo, mọi chuyện vẫn còn ổn thoả, sao lại đột ngột đổi chủ? Việt Vương là ai? Chuyện lớn như vậy sao trẫm không hề nghe được chút phong thanh!"
Hiện tại thiên hạ đại loạn, khắp nơi nổi dậy, mấy ngày nay hoàng đế không khi nào không nghe chỗ này náo loạn, chỗ kia tạo phản, lòng dạ đã phiền muộn vô cùng. Mới hai hôm trước Lý Thái còn vào kinh tấu trình, hắn mới vừa yên tâm được một chút, vậy mà giờ lại bùng lên.
Triệu Hồng nói: "Việt Vương là ai, cho đến nay chưa ai biết rõ. Trước đó đại tướng quân thần sách Tân Tể tạo phản, tiết độ sứ Lĩnh Nam đạo Hứa Mục Thông được điều đến Mân Châu dẹp giặc phỉ thủy, triều đình ra lệnh cho Lý Thái nghĩ cách trấn áp phản quân của Tân Tể. Lý Thái giao toàn quyền nhiệm vụ đó cho Thu Thực, Thu Thực phụng mệnh chiêu binh, cuối cùng đã dẹp yên phản quân của Tân Tể."
Hoàng đế gật đầu: "Việc này trẫm biết, Lý Thái vào kinh dâng tấu, chuyện này cũng là tin tốt ông ấy mang tới."
Triệu Hồng hừ lạnh một tiếng: "Lý Thái hắn đang nói dối! Thu Thực phụng mệnh chiêu binh, thực chất là kẻ dã tâm lang sói mượn cớ chiêu binh mãi mã, Lý Thái vừa rời khỏi, hắn liền lợi dụng đám binh mã kia khống chế toàn bộ Lịch Châu, còn dựng lên cái gọi là Việt Vương! Nếu nói Lý Thái và Thu Thực không có liên hệ gì, thần tuyệt đối không tin!"
Thành quốc công nghe vậy, không khỏi nhíu mày. Đây chẳng phải chính là lời mình định dâng tấu sao? Sao lại bị Triệu Hồng giành nói.
Trong lòng ông có chút tiếc nuối. Dù sao nếu là ông tự mình dâng tấu, ít nhất phủ thành quốc công cũng có thể nhân cơ hội này giành được chút thể diện trước mặt hoàng đế. Nhưng việc đã tới nước này, chuyện cũng đã lộ ra, ít nhất kế hoạch bên Lục hoàng tử vẫn còn có thể tiến hành thuận lợi.
Nghe Triệu Hồng nói như vậy, có người nhịn không được lên tiếng: "Tuy nói Lịch Châu xảy ra chuyện là thật, nhưng cũng đúng vào thời điểm Lý đại nhân vào kinh chầu. Nếu không có chứng cứ mà đã vội đem ông ấy và Thu Thực trói chặt với nhau, như vậy chẳng phải quá mức qua loa rồi sao?"
Triệu Hồng quay đầu nhìn chằm chằm người vừa nói, khí thế bức người nói: "Hà đại nhân lại ra sức bênh vực cho Lý đại nhân như vậy, chẳng lẽ ông với bên Lịch Châu cũng có liên hệ?"
Vị quan kia lập tức rụt cổ lại, nói: "Hạ quan chỉ là cảm thấy nếu chưa có chứng cứ thì nên thận trọng một chút, Triệu các lão cần gì phải suy đoán như thế."
Nói rồi trong lòng thầm mắng, Triệu Hồng chẳng qua là có tiền, nhờ vào hai mươi vạn lượng bạc mới chen chân vào Nội các, nay lại thành kẻ được hoàng đế sủng ái, ngựa quen đường cũ, thật đáng ghét.
"Hơn nữa khi trước Thu Thực mới đến nhậm chức ở Phong Nhạc, dẹp sạch thổ phỉ Mông Sơn, làm thông suốt đường buôn bán quê nhà Triệu các lão, khi ấy chẳng phải Triệu các lão còn từng nói giúp hắn, cùng liên danh hặc tội cựu Thị lang Hình Bộ hay sao? Nói vậy thì Triệu các lão không phải càng có liên hệ với Thu Thực sao?"
Triệu Hồng nghiêm mặt nói: "Chuyện xưa không thể đánh đồng. Khi ấy Thu Thực dẹp thổ phỉ là trừ hại cho dân, nhưng hiện tại hắn lại cấu kết Việt Vương chia rẽ lãnh thổ Đại Diễm ta, cho dù trước kia có từng mang ơn với Triệu gia, thì nay ta đã là các lão trong Nội các, càng không thể dung túng!"
Hoàng đế nghe vậy, trong ánh mắt vốn phẫn nộ lại lộ ra vài phần hài lòng, trầm mặt ra lệnh: "Bất kể Lý Thái có liên quan đến Thu Thực và Việt Vương hay không, lập tức bắt giữ, thẩm tra kỹ lưỡng. Mạnh Khanh, lập tức sắp xếp người của Hình Bộ điều tra rõ tình hình ở Lịch Châu, quân đội của Hứa Mục Thông hiện đang ở Mân Châu hay nơi nào, việc Việt Vương nếu là thật, lập tức ra lệnh cho Hứa Mục Thông dẫn quân bắt hết bọn loạn thần tặc tử."
"Thái tử, việc này giao toàn quyền cho ngươi xử lý, trẫm muốn xem rốt cuộc là kẻ nào, dám lớn gan như thế, muốn tranh giang sơn của trẫm!"
Mạnh các lão và Thái tử lập tức bước lên lĩnh chỉ.
......
Lịch Châu.
Tô Vận đang giúp Thu Mộng Kỳ thu dọn hành trang.
Thu Mộng Kỳ nhìn bộ nữ trang trong bọc hành lý, nói: "Uy, lão bà nàng có nhầm không vậy? Sao lại bỏ nhầm đồ của nàng vào đây rồi?"
Tô Vận nói: "Không nhầm, lần này lên kinh, thân phận Thu Thực không còn an toàn, chúng ta phải làm ngược lại, tung một chiêu xuất kỳ bất ý."
Thu Mộng Kỳ lập tức mắt sáng rỡ, "Vậy nghĩa là thời gian tới ta có thể làm chính mình rồi sao?"
"Chứ lúc nào nàng không phải là chính mình? Hay hai năm nay nàng toàn làm người khác?"
"Chẳng phải là mang danh nghĩa ca ca hay sao, nhưng cũng tốt, ngoài việc quấn ngực mặc nam trang, thì mấy thứ khác hình như cũng không khác biệt lắm."
Tô Vận véo nhẹ má cô, rồi từ trong tủ lấy ra một bộ y phục đưa cho cô: "Tới đây rồi vẫn chưa thấy nàng mặc nữ trang lần nào, hôm nay thay ra cho ta xem thử đi."
Lão bà muốn nhìn cô mặc nữ trang, chuyện này thì có gì mà không được.
Thu Mộng Kỳ sớm đã thèm những bộ y phục này, trước kia ở hiện đại, ngày nào cô không ăn mặc lộng lẫy rực rỡ. Sang bên này một năm, trang phục thường ngày chẳng có lấy ba bốn bộ, phần lớn thời gian đều là mặc quan phục, mấy bộ đồ này coi như dính cứng vào người.
Giờ có cơ hội mặc y phục xinh đẹp, cô dĩ nhiên là cầu còn không được.
Tuy rằng hai người đã trải qua không biết bao nhiêu lần thân mật, nhưng trước mặt người yêu, cô vẫn thấy ngại ngùng khi cởi đồ, ôm bộ y phục đi sau bình phong, loạt soạt thay một hồi, mãi sau mới xách vạt váy bước ra.
Tô Vận đang ngồi bên giường, ngẩn ngơ nhìn bọc hành lý trước mặt, nghe tiếng bước chân cô liền ngẩng đầu, không khỏi mắt sáng rỡ.
Thiếu nữ trước mắt mặc một thân sa mỏng yên la màu trắng in mẫu đơn, bên dưới là váy tán hoa lụa mỏng màu xanh ngọc, đôi mắt long lanh như biết nói, chỉ cần cô không lên tiếng, quả thật mang theo một vẻ ngọt ngào mềm mại khiến người ta tan chảy.
Chỉ thấy cô đưa tay vén lọn tóc rũ bên tai, khóe môi mang ý cười, đôi mắt sáng như sao, chăm chú nhìn lên gương mặt Tô Vận.
"Lão bà~"
Tô Vận lúc này mới chớp mắt mấy cái như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn cô nói: "Lại đây--"
Thu Mộng Kỳ còn chưa kịp soi gương, cũng không biết mình mặc bộ này trông thế nào, thấy Tô Vận gọi, khuôn mặt không khỏi hơi thẹn thùng.
"Có xấu không..."
"Sao lại xấu, dáng vẻ thường ngày tự tin khí phách của nàng đâu rồi, giờ lại hóa thành không tự tin vậy."
Tô Vận kéo cô lại gần, tháo búi tóc cô ra, thả tung xuống, suôn mềm phủ lên vai.
Nếu khi nãy là đáng yêu tinh nghịch, thì giờ đây lại thêm vài phần đoan trang dịu dàng.
"Rất đẹp." Tô Vận vừa nói, vừa khẽ nhéo cằm cô, dáng vẻ thiếu nữ thế này, đôi mắt to tròn vô tà nhìn mình, thật sự khiến người ta khó lòng cưỡng lại.
Tuy rằng thân thể của Tô Vận cũng chỉ tầm mười bảy mười tám, nhưng trong cốt cách lại là một nữ nhân sắp bước qua tuổi ba mươi, huống chi hiện giờ nàng đã ở vị trí kia, khí chất người đứng đầu ngày càng rõ ràng, càng nắm giữ nhiều quyền lực, càng khiến người khác kính trọng, cũng càng dễ khiến người ta quên mất nhan sắc và tuổi tác của nàng.
Vì thế rõ ràng hai người bằng tuổi, nhưng nàng lại cứ có cảm giác mình là tỷ tỷ, còn đối phương là tiểu muội muội.
Thu Mộng Kỳ cắn môi, rụt rè hỏi: "Nàng thích không?"
Nghe cô hỏi vậy, Tô Vận mỉm cười, kéo cô lại gần, cúi đầu chạm trán cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dùng hành động để thay cho câu trả lời.
Trước kia lúc Thu Mộng Kỳ mặc nam trang, cho dù buổi tối ở nhà chỉ mặc trung y, cũng chẳng khác biệt gì mấy giữa nam nữ, trong lòng cô vẫn thường giữ vai trò chủ động.
Nhưng bây giờ đổi sang bộ thiếu nữ thế này, cho dù vóc dáng cô cao ráo, còn cao hơn Tô Vận một chút, lại giống như đột nhiên bị rút hết khí thế, trở nên e lệ mềm mại.
Tô Vận thấy vậy lại càng động lòng, chỉ hôn nhẹ đã không đủ, không nhịn được hôn sâu hơn, ngậm lấy đầu lưỡi cô.
Thu Mộng Kỳ thấy nàng chủ động như vậy, cũng vui vẻ đáp lại, đưa tay ôm lấy cổ nàng, chủ động dâng lên.
Hai người dây dưa một lúc lâu, đến khi hơi thở dồn dập mới tách ra, dựa vào hõm cổ nhau.
Thu Mộng Kỳ từ phản ứng của Tô Vận liền biết nàng rất thích dáng vẻ thế này của mình, tự tin được củng cố rõ rệt, dính chặt bên người yêu mà dụi tới dụi lui.
Tô Vận cảm nhận cái đầu nhỏ đang cọ qua cọ lại kia, đột nhiên giữ cằm cô lại, nói: "Tối nay nàng có thể gọi ta là tỷ tỷ cả đêm được không?" (Editor: chời ơi~)
Thu Mộng Kỳ khựng lại, sững sờ một chút, rồi nhìn nàng với ánh mắt nửa cười nửa nghiêm, làm Tô Vận có hơi lúng túng.
"Thì ra nàng là kiểu người như vậy, Tô tỷ tỷ..."
"Nếu nàng không muốn gọi thì thôi." Mặt Tô Vận đỏ bừng, hối hận vì phút chốc bốc đồng.
Thu Mộng Kỳ bật cười khúc khích, lộ ra hai hàm răng trắng như ngọc, lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
"Chẳng phải ta vừa gọi rồi sao, sao lại nói là ta không muốn gọi? Tỷ tỷ tốt của ta, khi nãy chẳng phải nàng không nghe thấy sao?"
Tô Vận nghe ra ý trêu chọc trong lời cô, lườm cô một cái, quay người tiếp tục gấp y phục.
Thu Mộng Kỳ bị cái liếc ấy làm tim ngọt ngào muốn tan chảy, liền ôm eo nàng từ phía sau, kề sát tai nàng, nhẹ nhàng gọi mấy tiếng"Tỷ tỷ~".
Tô Vận tuy tay vẫn gấp đồ không ngừng, nhưng từng tiếng ấy cứ lọt vào tai, khiến lòng nàng như có mật ong chảy qua, mềm nhũn, ngọt ngào vô cùng.
Nàng hơi nghiêng mặt, nhẹ nhàng dán sát vào thiếu nữ mình yêu.
Thu Mộng Kỳ như một con gấu túi, dính chặt sau lưng nàng, nói: "Ta gọi nàng là tỷ tỷ rồi, vậy nàng có thể gọi ta mấy tiếng muội muội không?"
Tô Vận nghe cô nói vậy, không hiểu sao lại sinh ra một cảm giác ngượng ngùng, cứ mở miệng là không nói ra được.
"Hứ, đồ tỷ tỷ xấu xa, chỉ biết chiếm tiện nghi từ muội muội, bản thân lại không chịu nhường chút tiện nghi nào cho muội."
Tô Vận nghe cô nói vậy, bỗng có chút hối hận, đúng là không nên đùa với cô cái trò tỷ tỷ muội muội này, người này mà đắc ý lên là cứ líu lo mãi không thôi, thế là nàng quay đầu đi, không để ý đến cô nữa, lặng lẽ thu dọn hành lý.
Đợi thu dọn xong một bọc to, Thu Mộng Kỳ nhìn thấy, lập tức đỡ trán nói: "Vận Vận, ta là đi cứu người, nàng tưởng ta đi du lịch sao? Nhiều đồ thế này, cưỡi ngựa trọ quán đều bất tiện, cứ mang hai ba bộ đồ cũ thôi, mặc rách rồi thì vứt là được."
Tô Vận lườm cô một cái, nói: "Nhà ta không có đồ cũ, mấy thứ này đều là mới mua cho nàng, là nữ nhân Việt Vương ta, làm sao có thể mặc đồ cũ."
Thu Mộng Kỳ nghe xong câu này, lập tức bị dỗ đến mềm nhũn, hai mắt mơ màng nhìn nàng nói: "Tỷ tỷ tốt, ta bỗng thấy chân hơi mềm rồi."
Tô Vận chạm nhẹ vào chóp mũi cô, rồi từ đầu thuyền lấy ra một chiếc hộp nhỏ, rút ra một xấp ngân phiếu, nói: "Ở đây có mười vạn lượng, mang theo đưa cho Tây hầu, dạo gần đây hắn giao thiệp tiêu tốn không ít, sợ là cũng chẳng còn lại bao nhiêu."
Thu Mộng Kỳ nhận lấy ngân phiếu, nói: "Biết rồi, tỷ tỷ quản gia của ta."
Nói xong thì thở dài một tiếng: "Thật muốn đem nàng theo bên cạnh."
Lời vừa thốt ra, tay Tô Vận khựng lại. Thật ra từ chiều nay khi quyết định để Thu Mộng Kỳ và Ảnh Thất lên kinh, trong lòng nàng đã nghìn vạn lần không nỡ.
Lúc nãy lúc thu dọn đồ đạc, nàng cũng đã mấy lần thất thần.
Lần này đi là vì nhiệm vụ, là để cứu người, chưa biết chừng còn phải liều mạng với người ta, nàng lo cho sự an toàn của cô.
Nhưng nàng cũng không thể lúc nào cũng giam cô bên mình được.
Từ khi đến thế giới này, hai người chưa từng phải xa nhau lâu như vậy, lâu nhất là lần trước Thu Mộng Kỳ ở Tân Hội, còn nàng ở Phong Nhạc, cũng chỉ cách năm ngày, mà khi đó chỉ là đi làm chia địa điểm thôi, đâu có giống bây giờ, có thể phải đánh cược cả tính mạng.
Thu Mộng Kỳ nhìn ra sự lo lắng trong lòng nàng, ban đầu đang quỳ ngồi trên giường, vội thẳng người, đưa tay ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên má nàng rồi nói: "Không sao đâu, ta đi một lát rồi về, nhiều nhất là không quá ba tháng, sẽ rất nhanh trở lại."
Lúc này Tô Vận mới cố nén cảm giác cay nơi sống mũi, nói: "Nàng không được có chuyện gì, nếu nàng xảy ra chuyện, ta ở thế giới này cũng chẳng còn ý nghĩa gì."
"Nàng nghĩ ngợi linh tinh gì vậy, sao ta lại có chuyện được? Muội muội ngoan của nàng võ nghệ bất phàm, lại còn mang theo vận khí tốt trời ban, xưa giờ gặp toàn chuyện may mắn, cứ yên tâm đi."
"Dù ta biết chắc là không sao, nhưng vẫn không nỡ rời xa nàng, muốn mỗi ngày nhìn thấy nàng, xoay quanh nàng, ngày nào cũng gọi nàng một vạn tiếng tỷ tỷ, một vạn tiếng lão bà."
Tô Vận nào có khác gì cô.
Bầu không khí chia xa đặc quánh bao trùm lấy hai người, Thu Mộng Kỳ thấy nàng đã thu dọn xong đồ đạc, liền kéo nàng không buông, kéo một mạch lên giường, nghĩ tới mấy tháng sắp tới không được gặp nhau, cả hai đều chỉ mong có thể khảm người kia vào trong thân thể mình.
Thu Mộng Kỳ như mong đợi nghe được Tô Vận, trong cơn mê loạn, gọi nàng mấy tiếng "muội muội ngoan".
Cô cũng âm thầm ghi nhớ, lão bà cô thích chơi trò tỷ muội thế này, gọi nàng mấy tiếng "tỷ" là đã hóa thành lửa nóng, chờ đến lúc trở về, phải chiều theo ý nàng mới được.
----
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã ném phiếu bá vương hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho ta trong khoảng thời gian từ 2023-09-21 14:40:03 đến 2023-09-22 20:43:25.
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném bom cạn: Say Rượu Tham Thiền 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném hỏa tiễn: Đến Nhược Xuân Hòa Cảnh Minh 5 cái; 24610033 2 cái; Kai, Thuần Người Qua Đường, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném lựu đạn: Thiếu Quản Ta, Lục Ngô, 24610033, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã ném địa lôi: Bánh Tạp 4 cái; Cung Hữu Hi, Kai, Nguyên Tử Nhóc Con, Một Con Trâu, Thuần Người Qua Đường, Đến Nhược Xuân Hòa Cảnh Minh, Kéo, mỗi người 2 cái; Một Đống Hắc Bao Quanh Quanh, Thụy, Miêu Người Lãng Cách Tư, "Ta Là Hi Hơi", Vô Tâm Không Phổi, Tiểu Gia, Ta, Bách Hợp Người, Cửu Ngạn, mỗi người 1 cái;
Cảm tạ tiểu thiên sứ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: Vân Trung Cẩm Thư 210 bình; Tiểu Hổ 68 bình; Bảo Nhi 60 bình; Tiến Thần Tài 50 bình; 29415175, Tiểu Ngoan Thú ~, Loảng Xoảng Loảng Xoảng, Thuần Người Qua Đường, Vũ Lâm Ninh, Bán Hạ Có Độc, Lỗ Lỗ Mộc Hải, Bad Long, mỗi người 20 bình; Quả Bưởi Mùa Đông 16 bình; Thiếu Quản Ta 12 bình; Hoạt Bát, Nguyên Thượng Thảo, Lan, Szhen2009, "Ta Là Hi Hơi", Vãn Bảy, Ddll*, Vân Tịch Nhược Hề, Ớt Xanh, Evan Điền, Một Con Mèo Tam Vĩ Cá, 24610033, mỗi người 10 bình; Ngữ Mặc Động Tĩnh, Trống Chiều Chuông Sớm, mỗi người 6 bình; Phiền A, Nguyệt Nguyệt, Biên, @ Toàn Nghệ, mỗi người 5 bình; Hắc Nha, Hắc Nha 77, mỗi người 3 bình; Tư Đồ Dật, Li Tư Phong, 27968822, Ý Thư Trình, mỗi người 2 bình; Cửu Tuyệt, Tiểu Sư Tử, Ta Mắt Kính Lại Hỏng Rồi!, Tẩm, Thỉnh Tôn Trọng Tác Giả Lao Động Thành Quả, Nhân Gian Muôi Vớt, 0.00.0, Vị Ương Feiyu, Happy, Khi Nhạc, 50479772, mỗi người 1 bình;
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro