Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36: Nắm Chặt Tay Nhau

Tuy rằng thân thể Phác Thái Anh có vết thương cũ bây giờ lại cộng thêm vết thương mới nhưng qua một thời gian nghỉ ngơi, sức khỏe đã có chuyển biến tốt. Ở bệnh viện gần ba tháng, thân thể cũng coi như khỏi hẳn, chân trái bình phục cũng rất tốt. Tuy không thể như người bình thường làm những động tác mạnh bạo nhưng vẫn có thể đi đứng, chạy bộ.

Vừa gỡ thạch cao băng bó xuống, Lục Uý Lai cùng Lạp Lệ Sa đã đưa Phác Thái Anh về nhà. Tuy trong nhà không có đầy đủ thiết bị như bệnh viện nhưng đã có Lục Uý Lai là bác sĩ riêng nên đối với thương tích gần như bình phục của Phác Thái Anh mà nói là không có vấn đề gì.

Trong khoảng thời gian Phác Thái Anh dưỡng thương, Lục Uý Lai mỗi ngày đều giúp nàng nấu thuốc bổ có lợi cho thân thể và xương cốt. Nhưng dù dùng những loại thuốc tốt nhất thì cơ thể Phác Thái Anh vẫn mỏng manh cùng suy yếu, cân nặng không tăng cũng không giảm, giống như thức ăn bổ dưỡng đều rơi vào chiếc hố không đáy, không hề có chút hiệu quả. Nhìn thân thể gầy yếu của nàng, Lục Uý Lai lo lắng đến một ngày nào đó một trận gió thổi qua cũng sẽ cuốn Phác Thái Anh đi mất.

Cuối cùng, nhờ uống thuốc và tẩm bổ liên tục, sắc mặt Phác Thái Anh mới tốt hơn một chút, không hề tái nhợt như trước nữa. Lục Úy Lai lúc này mới dừng việc tẩm bổ, để cho Phác Thái Anh ăn đồ ăn bình thường. Trong lúc nhất thời, mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo. Lục Úy Lai vẫn đi làm, Phác Thái Anh thì dưỡng thương. Người duy nhất rảnh rỗi là Lạp Lệ Sa.

Từ sau lần gặp Boss, nàng trở nên đặc biệt thanh nhàn. Không hề như lúc trước đi sớm về trễ, nửa tháng cũng không thấy mặt. Lúc Phác Thái Anh nằm viện, phân nửa thời gian đều là Lạp Lệ Sa ở lại trông chừng nàng vào buổi đêm. Thẳng đến khi Phác Thái Anh có thể xuống giường, Lạp Lệ Sa mới trở về biệt thự nghỉ ngơi.

Lại nói tiếp, Lạp Lệ Sa chịu ở lại bệnh viện chiếu cố Phác Thái Anh, đây là điều mà rất nhiều người chưa từng nghĩ đến. Lục Úy Lai thấy đại tỷ quan tâm Phác Thái Anh như vậy, trong lòng vô cùng vui mừng. Còn Phác Thái Anh lại có cảm thấy tâm tình mình phức tạp hơn rất nhiều.

Theo lý thuyết, Lạp Lệ Sa đối xử tốt với nàng, nàng hẳn là cao hứng mới đúng. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Lạp Lệ Sa bởi vì ngửi mùi thuốc sát trùng của bệnh viện mà nhíu mày, ăn uống cũng chỉ ăn mấy miếng, buổi tối cũng chỉ là ngủ ở giường nhỏ chật hẹp. Tuy rằng chỉ là một tháng, Phác Thái Anh lại cảm thấy Lạp Lệ Sa gầy đi rất nhiều.

Ngay cả khi trong lòng vô cùng hy vọng, khát vọng Lạp Lệ Sa có thể ở chung với mình, nhưng Phác Thái Anh chung quy vẫn không đủ ích kỷ. Nàng đau lòng Lạp Lệ Sa, không hy vọng Lạp Lệ Sa mỗi ngày đều vất vả như vậy. Cho nên, nàng không chỉ một lần cho thấy mình có thể một mình ngủ ở bệnh viện, hy vọng Lạp Lệ Sa trở về nghỉ ngơi. Nhưng mỗi khi nghe nàng nói như vậy, Lạp Lệ Sa đều không để ý tới, sau đó cầm cuốn sách ngồi ở sô pha, xem suốt cả đêm.

Dần dần, Phác Thái Anh cũng không dám nói những lời này nữa, ở trong lòng thì vừa cảm thấy xót Lạp Lệ Sa, vừa cảm thấy thoả mãn khi hưởng thụ sự chiếu cố của đối phương. Thời gian dài, hai người cũng hình thành thói quen không nói chuyện nhiều khi ở chung. Nhưng mỗi lần Lạp Lệ Sa lau thân thể của Phác Thái Anh, bị đối phương nhìn thấy bộ vị tư mật, Phác Thái Anh vẫn sẽ thẹn thùng, mà du͙c vọиɠ đối với Lạp Lệ Sa cũng càng ngày càng không thể che dấu.

Mỗi một lần, nghe được hơi thở của Lạp Lệ Sa gần trong gang tấc, Phác Thái Anh đều rất muốn gần hơn một chút nữa. Cho dù chỉ là một chút khoảng cách, đều làm cho nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Phác Thái Anh thường xuyên lo lắng mình sẽ không khống chế được, sẽ đem phần tình cảm giấu ở trong lòng nói ra với Lạp Lệ Sa.

Nhưng thực hiển nhiên, đó là điều không thể, không được cho phép. Phác Thái Anh không lo lắng cho mình sẽ như thế nào, nhưng nàng không muốn làm cho Lạp Lệ Sa phải thừa nhận ánh mắt khinh miệt của người đời, càng không hi vọng đối phương sẽ mệt mỏi vì phần tình cảm này. Nàng luyến tiếc làm đau Lạp Lệ Sa.

"Thân thể ngươi mới tốt lên, không cần ở bên ngoài ngồi lâu như vậy."

Trên vai bỗng nhiên có thêm sức nặng làm cho Phác Thái Anh xoay người lại, trên người nàng hiện tại nhiều thêm một chiếc áo lông màu nâu, còn có Lạp Lệ Sa với khuôn mặt không lộ biểu tình. Phác Thái Anh nhìn nàng gật gật đầu, tay nhẹ nhàng vuốt ve con mèo nhỏ trong lòng.

Trong lúc Phác Thái Anh dưỡng thương, Lạp Lệ Sa cũng tốt với nàng hơn rất nhiều. Từng là những lời nói lạnh lùng biến thành lời thăm hỏi mang theo vài tia quan tâm, từng bị hạn chế tự do cũng được thoải mái đi lại trong biệt thự, thậm chí còn cho phép nàng đi ra ngoài biệt thự hóng mát.

Ban đầu, nghe được Lạp Lệ Sa cho phép mình đi ra ngoài, Phác Thái Anh vô cùng vui sướиɠ. Đây không chỉ cho nàng tự do mà còn thể hiện Lạp Lệ Sa đã tín nhiệm nàng. Cho dù được sự cho phép, Phác Thái Anh cũng không khác ngày trước là bao. Như trước vẫn ở trong biệt thự ngồi ngây ngốc cả ngày.

Chim chóc dù bay xa, cuối cùng cũng sẽ trở lại tổ ấm của chúng. Đối với Phác Thái Anh mà nói, nhà của nàng, chính là nơi có Lạp Lệ Sa. Nàng không cần tự do, cũng không cần đi đến bất kì nơi nào khác. Chỉ cần đứng bên cạnh Lạp Lệ Sa, mới là sự tự do tốt nhất. Nếu không có Lạp Lệ Sa, cho dù dùng ngôi nhà dùng vàng xây lên, đối với Phác Thái Anh mà nói cũng không có chút hấp dẫn.

Cho nên dù Lạp Lệ Sa cho nàng không gian tự do thật lớn, Phác Thái Anh vẫn trải qua mỗi ngày như trước, chỉ có nghỉ ngơi, ngủ, ăn cơm, tập luyện thân thể, sau đó liền ra ngoài ngồi ở trên cỏ trong hoa viên, nhìn Lạp Lệ Sa đọc sách, cùng Tô Tô và Lạc Địch trải qua một ngày.

Cuộc sống đơn giản như vậy làm cho Phác Thái Anh cảm thấy thực hạnh phúc, rất mãn nguyện. Nhưng nàng cũng hiểu được, những ngày như vậy sẽ không quá dài. Nhìn thì có vẻ bình thản, nhưng kì thực sẽ sớm trờ thành cơn sóng gió động trời.

Tỷ như mấy ngày nay, Lạp Lệ Sa luôn cùng Lục Úy Lai luôn trầm mặc ngồi cùng nhau thảo luận cái gì đó. Mà Tằng Khả Hận lại thường xuyên không ở nhà, ngẫu nhiên trở về vài lần, cũng chỉ tào lao vài câu cùng Lúc Úy Lai rồi không vui rời đi. Trực giác nói cho Phác Thái Anh, không lâu sau sẽ có phát sinh đại sự. Nhưng nàng không nghĩ tới, đại sự này sẽ đến nhanh như vậy.

Buổi tối, Phác Thái Anh giống thưòng ngày tắm rửa cho Tô Tô, ngồi ở sô pha thổi khô bộ lông cho nó. Mắt thấy con mèo nhỏ chôn đầu vào trong lòng mình, bộ dạng như không muốn bị máy sấy chạm vào người, Phác Thái Anh bất đắc dĩ lắc đầu, tay vỗ về phía sau lưng con mèo nhỏ, coi như an ủi, lại coi như làm dịu con mèo nhỏ khó tính.

Kỳ thật, Tô Tô phản ứng như vậy, Phác Thái Anh cũng không thấy kỳ quái. Rất nhiều con mèo nhỏ đối với nước cùng máy sấy đều có vẻ mẫn cảm, chúng nó thích sạch sẽ, nhưng không thích nước. Thích ấm áp, nhưng không thích bị máy sấy thổi khô bộ lông.

Cho nên, mỗi một lần tắm cho Tô Tô, đều là một việc khó khăn. Lục Úy Lai từng nói qua, Lạp Lệ Sa có mời người chuyên nghiệp đến tắm cho Tô Tô. Nhưng Phác Thái Anh lại cự tuyệt yêu cầu này. Nàng thích Tô Tô, cũng thích tắm cho Tô Tô. Về phần nguyên nhân, ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ, do Tô Tô là mèo cưng của Lạp Lệ Sa, hẳn là vậy đi.

Mỗi lần thay Tô Tô tắm rửa, Phác Thái Anh đều tìm vài mảnh vải đem móng vuốt nhỏ của nó bao lại. Lần này lại quên làm, khiến cho trên tay Phác Thái Anh bị cào làm xuất hiện vài vết máu. Phác Thái Anh biết Tô Tô thực sạch sẽ, cũng không có bệnh tật gì, nên chỉ dùng nước rửa đi, rồi đi xin chút thuốc bôi ngoài da của Lục Úy, sau đó không để ý tới.

Buổi tối lúc ăn cơm, Phác Thái Anh theo lẽ thường ngồi ở bên cạnh Lạp Lệ Sa, Lục Úy Lai ngồi ở một bên khác, Tằng Khả Hận như trước không trở về. Trên thực tế, Phác Thái Anh đã sớm phát hiện, Tằng Khả Hận đã thật lâu không ngồi ăn cơm chung, hoặc là nói, rất lâu chưa xuất hiện trước mặt nàng. Giống như Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa, Lục Úy Lai cũng thích ăn chay. Vì thế, bữa cơm phần lớn là thức ăn chay.

Phác Thái Anh định đưa tay gắp đồ ăn trước mặt, nhưng không đợi nàng vươn tay, cổ tay liền bị người bên cạnh dùng sức cầm lấy, không thể động đậy.

"Như thế nào lại bị vậy?"

Phác Thái Anh không nghĩ tới Lạp Lệ Sa lại đột nhiên hỏi mình chuyện này, ngay cả khi những lời này không đầu không đuôi, cũng không có trọng điểm gì hết, nhưng Phác Thái Anh vẫn biết, Lạp Lệ Sa đang hỏi vết thương trên tay mình.

"Giúp Tô Tô tắm bị nó cào nên bị thương, ta đã tìm Úy Lai tỷ xem qua, không có vấn đề gì."

Bởi vì nhiều nguyên nhân, làm cho Phác Thái Anh từ lúc còn nhỏ đã có thói quen, đυ.ng tới chuyện gì, cũng không nháo, không khóc. Khi chấp hành nhiệm vụ, mặc kệ là bị thương ra sao, chỉ cần ảnh hưởng đến Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh đều đã lựa chọn nhẫn nại, huống chi hiện tại chỉ là việc nhỏ này sao đáng để Lạp Lệ Sa quan tâm. Nhưng nhìn thấy Lạp Lệ Sa chủ động quan tâm mình, Phác Thái Anh vẫn là cảm thấy trong lòng ấm áp, hẹnh phúc ngập tràn trong tim.

"Lần sau phải chú ý."

Nghe Phác Thái Anh trả lời, Lạp Lệ Sa thấp giọng dặn nói. Tuy rằng vẫn là giọng điệu ngày thường, nhưng trong mắt đã có sự quan tâm cùng ấm áp. Thấy đối phương dặn dò chính mình, Phác Thái Anh gật đầu đáp, không nói lời nào tiếp tục ăn cơm, hai tai lại ẩn ẩn nổi lên màu đỏ hồng.

Ngồi ở một bên, Lục Úy Lai đem tình huống của hai người xem ở trong mắt, nàng cũng không nói gì, chỉ ở trong lòng cười thầm. Hai người này, thật sự là quá hay xấu hổ. Rõ ràng là quan tâm đối phương, lại cố ý làm mặt lạnh. Một người khác rõ ràng là cao hứng không chịu được, lại còn muốn ra vẻ bình tĩnh. Chẳng lẽ? Loại tính cách xấu hổ hay e thẹn này sẽ di truyền?

Ngay tại lúc ba người đang hòa thuận vui vẻ ăn bữa tối, hai vệ sĩ mặc tây trang màu đen bỗng nhiên đi vào. Biệt thự của Lạp Lệ Sa có rất nhiều người bảo vệ, đây là điều Phác Thái Anh vẫn biết rõ. Cho nên, lúc nhìn thấy vệ sĩ đến, nàng cũng không kinh ngạc.

Nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không sẽ để người sống trong biệt thự nhìn thấy, hoặc tùy tiện đi vào biệt thự. Thấy bọn họ nói với Lạp Lệ Sa điều gì đó, rồi sau đó Phác Thái Anh nhìn thẳng vào mắt Lạp Lệ Sa phát hiện ra con ngươi đen của nàng có chút trầm trọng, ánh mắt hiện tại của Lạp Lệ Sa, có bao nhiêu chăm chú.

Không quá một hồi sau, cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, người đi vào không phải là vệ sĩ, mà là người hồi lâu không gặp ~ Tằng Khả Hận, cùng với cả Cát Đồng. Hai người nhìn đối phương không vừa mắt, mà giờ này khắc này, các nàng lại đang đi vào, ánh mắt không hẹn mà gặp, cùng dừng lại trên người mình. Điều này làm cho Phác Thái Anh có chút bất an, nàng không sợ mình xảy ra chuyện, chỉ là sợ bởi vì mình mà liên lụy Lạp Lệ Sa.

"Đại tỷ.".

"Lệ Sa tỷ.".

Hai người đứng ở cửa, đầu tiên là lễ phép chào Lạp Lệ Sa rồi mới đi vào, đứng ở bên cạnh bàn ăn.

"Chuyện gì?"

Lạp Lệ Sa cũng không nhìn các nàng, chỉ im lặng uống cà phê trên bàn.

"Lệ Sa tỷ, Boss nói, có nhiệm vụ mới, ngay trong đêm nay."

Thấy Lạp Lệ Sa vẫn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, trong mắt Cát Đồng hiện lên một tia bất mãn, nhưng vẫn cung kính trả lời.

"Địa điểm"

Lạp Lệ Sa có nhãn lực vô cùng tốt, ngay cả khi nàng chưa thèm nhìn qua Cát Đồng, nhưng cũng có thể cảm nhận được trong mắt đối phương là khinh thường mình. Nhưng Lạp Lệ Sa căn bản không thèm để ý mấy chuyện vặt này. Nàng không muốn để ý tới ai thì sẽ không cùng người đó nhiều lời.

"Lò sát sinh ngoại ô."

Chỉ đơn giản năm chữ, cũng làm cho Lạp Lệ Sa cùng Lục Úy Lai sửng sốt một chút. Ngay sau đó, sắc mặt hai người đều trở nên khó coi vô cùng. Kỳ thật, Phác Thái Anh đối với tổ chức của Lạp Lệ Sa cũng có một ít hiểu biết.

Người mang mặt nạ màu đen ở biệt thự hôm trước chính là Boss, người thành lập ra tổ chức. Ban đầu, tổ chức khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm những chuyện chém gϊếŧ thuê. Sau lại, chậm rãi lớn mạnh lên, mới dần dần hình thành một tổ chức xã hội đen nhỏ, bắt đầu buôn bán thuốc phiện, thậm chí là vũ khí.

Phác Thái Anh không biết người gọi là Boss rốt cuộc là đến từ đâu, càng không biết hắn là nam là nữ. Nàng chỉ rõ ràng, hắn cùng mọi người giống nhau, đều oán hận Phác Quân. Tổ chức từ ban đầu chỉ có mấy người, nay đã biến thành mấy trăm người. Những người này phần lớn đều là nữ nhân bị Phác Quân hãm hại, các nàng muốn hủy hoại Phác Quân, muốn trả thù hắn bằng thủ đoạn tàn nhẫn nhất.

Phác Thái Anh đã từng cùng Lạp Lệ Sa chấp hành nhiệm vụ, nhưng phần lớn là giao dịch vũ khí, thuốc phiện, hoặc mấy chuyện gϊếŧ người linh tinh, chưa bao giờ nghe nói qua về lò sát sinh này. Phác Thái Anh cảm thấy nhiệm vụ lần này tuyệt đối không đơn giản. Nếu không, Lạp Lệ Sa về Lục Úy Lai sẽ không lo lắng như vậy.

" Ân, hiện tại ngươi còn bị thương, chờ ở chỗ này đi."

Không quá một hồi, Lạp Lệ Sa mở miệng nói với Phác Thái Anh. Nghe nàng nói muốn cho mình ngồi chờ ở biệt thự, Phác Thái Anh vừa định mở miệng, lại bị Cát Đồng giành trước.

"Thanh tỷ, điều này không thể,Boss nói, Phác Thái Anh nếu là người của ngươi, cũng sẽ là người của tổ chức. Nhiệm vụ lần này là Boss cho nàng ta một cơ hội thể hiện, ngươi không cho nàng đi, tựa hồ không tốt lắm đâu?".

"Cát Đồng, phiền ngươi nói cho Boss, thân thể Phác Thái Anh còn chưa khỏi hẳn, căn không có khả năng chấp hành nhiệm vụ. Huống chi, chuyện lần này ...".

"Lục thầy thuốc, ta biết thân thể Phác Thái Anh không tốt. Bất quá, Boss cũng nói, lần này nhất định phải cho Phác Thái Anh tham gia. Ta nghĩ, ngươi hẳn là không hy vọng nàng lại một lần nữa bị gọi vào biệt thự chứ?".

Nếu nói vừa rồi khi nói chuyện với Lạp Lệ Sa, Cát Đồng chỉ là đề nghị, vậy hiện tại hoàn toàn có thể dùng từ "uy hϊếp" để hình dung. Vẻ mặt của Cát Đồng lúc này vô cùng đắc ý, lại mang theo vài phần khıêυ khích nhìn Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa quay đầu suy nghĩ một hồi, suy nghĩ sau đó mới mở miệng.

"Ngươi cũng nghe được lời của nàng, bất quá, đi hay không đi, như trước do chính ngươi quyết định. Nếu ngươi muốn đi, liền cùng ta đi. Nếu không muốn, ai cũng không thể ép ngươi."

Lạp Lệ Sa nói chuyện rất chậm rãi, thựa như dùng lực nói ra từng chữ. Những lời này thực rõ ràng, Phác Thái Anh muốn đi hay không, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt buộc, chỉ do chính nàng tự quyết định.

Nghe qua Lạp Lệ Sa nói, nhìn bàn tay nàng đặt gần người mình, Phác Thái Anh chậm rãi vươn tay, cầm lấy bàn tay ấm áp quanh năm kia.

"Ta muốn đi cùng ngươi.".

Bất luận ngươi đi đâu, ta đều đi cùng ngươi, nắm chặt tay nhau..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro