Chương 31: Ta Thích Ngươi, Sẽ Không Rời Đi
Nếu như nói, Lạp Lệ Sa đến làm cho Phác Thái Anh vui sướng, đối xử tốt với nàng làm cho nàng vui vẻ. Thế nhưng, khi nghe đối phương phải giúp mình lau người, phản ứng của Phác Thái Anh cũng chỉ có thể dùng hai chữ khiếp sợ để diễn tả. Mắt thấy Lạp Lệ Sa không chờ mình trả lời, nàng đã đi đến phòng tắm bưng một chậu nước còn hơi ấm mang ra, trên tay còn cầm chiếc khăn mặt màu trắng sạch sẽ, Phác Thái Anh xấu hổ nói nhỏ.
"Không cần làm phiền ngươi, ta..."
"Đừng nói những lời dư thừa vô nghĩa."
Nghe được Phác Thái Anh cố ý muốn từ chối mình, Lạp Lệ Sa cũng không cho nàng cơ hội này, liền chặn lời nàng mà nói. Không biết sao, chỉ cần nghĩ đến yêu cầu của mình bị Phác Thái Anh từ chối, Lạp Lệ Sa đã cảm thấy ấm ức. Nàng sẽ không thừa nhận thật sự nàng rất muốn thay Phác Thái Anh lau người, sẵn tiện xem xét một chút trên người nàng rốt cuộc có bao nhiêu vết thương.
"Ta biết ngươi không thích ta, thực không cần, ngươi có thể kêu người hầu đến giúp ta".
Mắt thấy Lạp Lệ Sa đã cầm khăn mặt, hướng chính mình đi tới, Phác Thái Anh cố gắng chống cự. Kỳ thật, nàng không phải không hy vọng Lạp Lệ Sa giúp mình lau người. Ngược lại, Phác Thái Anh quý trọng mỗi một lần có thể cùng Lạp Lệ Sa tiếp xúc thân mật.
Chính là, nàng rất muốn, cũng quá khát vọng Lạp Lệ Sa. Vì thế Phác Thái Anh không biết mỗi lần thân thể bị đối phương đụng vào có sinh ra phản ứng kì quái nào không. Nếu như bản thân đối với Lạp Lệ Sa thật có tình cảm, nàng sẽ không có cơ hội tiếp tục lưu bên người đối phương. Chỉ cần nghĩ đến về sau không thể nhìn thấy Lạp Lệ Sa, trong lòng Phác Thái Anh liền đau đớn muốn chết.
Thử hỏi, cá như thế nào có thể rời khỏi nước? Chim chóc có bao giờ lại không bay tới không trung? Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh, chính là nước, chính là không trung. Là nàng liều mạng muốn đi bảo vệ đối phương, đi phải mang theo, không thể rời đi mà để đối phương ở lại.
"Ngươi không phải không thích người khác nhìn đến thân thể hay sao? Để yên, đừng từ chối vô nghĩa nữa, ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy."
Lạp Lệ Sa nhìn nàng, không kiên nhẫn nói. Thấy Phác Thái Anh cứ dùng tay cầm lấy chăn bông, bình thường nàng ta luôn luôn mang biểu tình lạnh nhạt, bây giờ lại có vẻ kích động muốn khóc. Nàng không rõ, Phác Thái Anh cố gắng né tránh cái gì, chẳng lẽ chính mình còn không bằng một người hầu sao?
Càng bị từ chối, Lạp Lệ Sa lại càng bất mãn. Nàng tiến lên, ngăn không cho Phác Thái Anh giữ chăn bông. Ngay sau đó, vì người kia chỉ mặc quần áo người bệnh màu lam mỏng manh khiến thân thể bại lộ trước mắt mình. Phác Thái Anh thật gầy, đây là việc Lạp Lệ Sa vẫn biết, thế nhưng nhìn kỹ mới phát hiện, người kia tựa hồ từ khi bị mình bắt về nơi này đến nay đã hơn nữa tháng lại trở nên gầy thêm.
Phác Thái Anh gầy đễn nỗi cánh tay giống hệt cây gậy trúc, còn có vết thương trên cổ đã muốn phát tím. Đột nhiên Lạp Lệ Sa xuất hiện một ít tình cảm áy náy. Đúng vậy, nàng hối hận chính mình những năm gần đây đối xử vô tình với Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh là vô tội, tuy rằng nàng tồn tại khiến chính mình vĩnh viễn không quên được đau, nhưng là, nàng sinh ra, cũng không phải sai lầm. Nàng bất quá là một cô gái 22 tuổi, rõ ràng là tương lai sáng lạng, lại vô cớ gánh vác tội lỗi đen tối không thuộc về nàng, chịu đựng mình tùy ý tra tấn. Hiện tại, người này cuối cùng lại bị mình tra tấn tới nằm viện. Gương mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, vô số vết thương trên người, cho thấy mình làm mẹ có bao nhiêu việc kém cỏi.
Nghĩ như vậy. Lạp Lệ Sa hạ thắt lưng, mau lẹ cởi nút thắt trên quần áo Phác Thái Anh. Quần áo bệnh viện chất liệu cũng không phải quá tốt, nhưng nút thắt lại cực kì khó cởi. Nhìn kia một đống nút áo còn chưa cởi, Lạp Lệ Sa hận không thể lập tức đem bộ quần áo xé toạt ra. Chính là, này cũng chỉ là ý tưởng của nàng ngẫm nghĩ mà thôi. Loại hành động thô lỗ này, nàng không thích cũng không đồng ý.
Mùi hương thảo mộc thơm ngát hòa với hương khí của Lạp Lệ Sa cùng nhau xông vào trong mũi, Phác Thái Anh tham lam hít lấy hơi trên người Lạp Lệ Sa, chỉ hy vọng thời gian ngừng lại, làm cho nàng chết chìm trong ôn nhu. Cho tới hiện tại, nàng biết mình đã muốn không thể từ chối lời yêu cầu của Lạp Lệ Sa, cũng không đành lòng từ chối. Đời này, có thể bên cạnh Lạp Lệ Sa, vô luận như thế nào Phác Thái Anh cũng không nghĩ chỉ muốn được đối phương săn sóc.
Lúc sau chỉ còn một chiếc cúc áo, Lạp Lệ Sa đem áo kéo lên, nâng lên qua cổ Phác Thái Anh, đem áo hoàn toàn bỏ ra. Nàng nghĩ bộ quần áo bệnh viện đã muốn bị Phác Thái Anh làm ướt toàn bộ do mồ hôi, đối phương mặc bộ đồ đó lúc này, có thể thấy được bao nhiêu khó chịu.
Ngẩn người với bộ quần áo vài giây, lập tức ném tới trên ghế sa lon. Lạp Lệ Sa quay đầu lại, lần thứ hai đem tầm mắt rơi xuống trên người Phác Thái Anh. Nhưng mà chính cái nhìn này lại khiến cho Lạp Lệ Sa liền sửng sốt. Hiện nay, nữa người trên của Phác Thái Anh cơ hồ toàn bộ là da thịt, trừ bỏ trên bả vai cùng sau lưng quấn quít đầy băng gạc, nhìn đến phía khác, thậm chí nội y người này cũng không mặc.
Đây là lần thứ 2 Lạp Lệ Sa nhìn đến thân thể Phác Thái Anh, so với lần trước bôi thuốc mọi thứ đều hoàn mỹ. Chứng minh năm năm phát dục thân thể đã kết thúc, trước ngực kia hai khỏa nữ tính đặc thù không hề nhỏ bé bằng phẳng, mà là trổ mã phát triển đầy đặn.
Làn da sáng trắng nõn, đỉnh phấn màu đỏ đẹp đẽ. Hình ảnh như vậy, phối hợp phòng bệnh có ánh đèn mờ nhạt cùng ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ. Hình thành một bức tranh phong cảnh ban đêm mờ nhạt đủ để cho người nhìn mê luyến, tất nhiên, Lạp Lệ Sa cũng không ngoại lệ.
Nàng cứ như vậy ngây ngốc ra mà nhìn thẳng thân thể Phác Thái Anh, bởi vì rất đẹp mà nổi lên một ít ham muốn, giật mình mới nhớ tới việc chính mình cần phải làm.
"Phía sau lưng ngươi băng vải cũng đã ướt đẫm, sức trên nó ít thuốc, chờ ngày mai thay đổi".
Lạp Lệ Sa nói xong, đi tới bên giường Phác Thái Anh, trên cao nhìn xuống nàng. Phác Thái Anh nghe qua, gật gật đầu, liền nhanh lẹ xoay đầu đến dựa vào cửa sổ bên kia. Lạp Lệ Sa biết Phác Thái Anh có thể là đang thẹn thùng, nàng không hề chờ đợi, cũng không nói cái gì, mà là bắt đầu ngồi sát bên bắt đầu làm việc.
Lạp Lệ Sa nhẹ nhàng đưa khăn mặt lên cổ Phác Thái Anh, mang đến từng trận ôn nhu thoải mái. Phác Thái Anh luống cuống nắm chặt tay bên thành giường, nghĩ là phải bắt lấy thành giường để giảm bớt khẩn trương cho mình, rồi lại sợ hành động khác thường như vậy sẽ khiến cho Lạp Lệ Sa hoài nghi. Nói chung, nàng chỉ có thể nắm tấm ga giường giấu hai tay sau thân thể, nàng làm rất nhanh để tránh mình bị lộ ra cái gì.
Lạp Lệ Sa thật sự còn có một bộ dáng mê người khi chăm sóc người khác, ngày thường lười nhác bao nhiêu thì bây giờ lại có sự thay đổi rất lớn. Phác Thái Anh đã ở cạnh Lạp Lệ Sa rất lâu, từ khi 3 tuổi đến khi 17 tuổi, trong khoảng 14 năm đó, nhưng cơ hồ mỗi ngày nàng đều nghĩ về Lạp Lệ Sa,đem Lạp Lệ Sa xem như toàn bộ cuộc sống của mình.
Từ nhỏ nàng không rõ vì cái gì mẹ lại hung dữ, so với trong Tivi thì hoàn toàn khác nhau. Lúc đó nàng bắt đầu sợ hãi Lạp Lệ Sa, cũng thử tránh né đối phương. Nhưng mà, trong lòng lại khát vọng tình thương của mẹ, khiến cho Phác Thái Anh không thể kiềm chế một lần rồi một lần tới gần Lạp Lệ Sa.
Càng về sau, hiểu được Lạp Lệ Sa, từ cảm giác sợ hãi Lạp Lệ Sa đổi dần sang cảm giác đau lòng không biết vì đâu mà ra. Trong mắt Phác Thái Anh hy vọng Lạp Lệ Sa có thể đối tốt với mình, hy vọng mình có thể đủ bảo vệ nàng, giúp nàng thực hiện nguyện vọng. Chính là như vậy từng chút tích lũy, một chút sinh biến, nói chung, phần cảm tình này đã thay đổi theo hướng thế tục sẽ không thể chấp nhận. Cho tới bây giờ, Phác Thái Anh đã không thể thu hồi, cũng không muốn thu hồi.
Nhìn Lạp Lệ Sa dốc lòng vì mình chà lau bả vai, cánh tay, còn có cổ cùng bộ ngực. Trong lòng thỏa mãn làm cho Phác Thái Anh hạnh phúc không biết làm thế nào cho phải, nàng chỉ có thể dùng răng nanh cắn miệng, muốn mượn đau đớn để tự nói với mình, tất cả mọi việc xảy ra đều là thật không phải là đang mơ. Nàng khổ sở chờ đợi ôn nhu, thật sự thời khắc đã đến. Lạp Lệ Sa đang lau người cho mình, không phải đánh, không phải mắng, không phải không nhìn, mà là đang chiếu cố chính mình.
Phác Thái Anh giật mình hoàn tỉnh, khăn mặt trên tay Lạp Lệ Sa đã từ thân thể nàng trượt xuống nằm ở nơi no đủ trước ngực. Một khắc kia, Phác Thái Anh thậm chí có thể nghe được nhịp tim dồn dập của mình, là cực nhanh, cực mãnh liệt. Sự biến hóa này, làm cho nàng cảm thấy máu huyết toàn thân đều tan chảy trong nháy mắt. Các loại biến hóa khác nhau này, làm cho nàng cảm thấy toàn thân như nháy mắt hòa tan.
So với Phác Thái Anh kích động, Lạp Lệ Sa cũng hồi hộp không ít. Nàng bắt buộc tấm mắt mình không nhìn tới thân thể Phác Thái Anh, để không bị khống chế bởi đối phương. Mặc dù rất gầy nhưng Phác Thái Anh dáng người vẫn thật hoàn mỹ. Cổ thon dài, xương quai xanh thẳng tấp, bộ ngực đầy đặn nhô ra, còn có chiếc bụng bằng phẳng cùng chiếc eo có đường cong tuyệt mĩ.
Những điều này đối với bất luận kẻ nào đều là sự hấp dẫn thật lớn. Kể cả nam nhân hay nữ nhân đều bị nàng khiến cho mê hoặc. Phát hiện ra như vậy, làm cho Lạp Lệ Sa xấu hổ vô cùng, kỳ thật, lần đầu tiên giúp Phác Thái Anh thoa thuốc, thời điểm đó Lạp Lệ Sa đã khổ sở phát hiện. Nàng, thế nhưng đối với mình là con gái, sinh ra một loại dục niệm như đối với người yêu.
Việc này làm cho Lạp Lệ Sa cảm thấy mạc danh kì diệu, nàng suy nghĩ hồi lâu mới có được một đáp án nhưng không biết là đúng hay sai. Có lẽ, nàng thật đã cô đơn quá lâu cho nên mới có ý tưởng lạ lùng như vậy. Nàng không phải chỉ có dục niệm đối với Phác Thái Anh, mà là nàng cần phải có người đến làm bạn nàng, giải quyết sự cô độc trong nàng.
Nghĩ như vậy, tâm lý Lạp Lệ Sa thoải mái rất nhiều, lại cũng không biết, trong khoảng thời gian nàng đoán mò, trên tay nàng khăn mặt hung hăng lau người Phác Thái Anh một hồi lâu. Khăn mặt đã không còn độ ấm, thay vào đó là từng trận lạnh lẽo. Nóng lạnh đan xen nhau làm Phác Thái Anh tê người, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại như cũ không chịu rời đi.
Phác Thái Anh nắm lấy chăn, cực lực khống chế suy nghĩ, nhưng vẫn không tự chủ nhớ tới cảnh trong mộng lúc xế chiều. Lạp Lệ Sa áp trên người nàng, tiến vào thân thể nàng. Vào thời điểm đó, các nàng không phải là mẹ con, mình không phải là người nàng chán ghét, mà là người nàng yêu, là người nàng muốn che chở. Nàng đã kêu mình là Tiểu Lâm, mà mình cũng có thể quang minh chính đại kêu nàng là Thanh.
Thân thể bởi vì nhớ lại bỗng chốc nổi lên phản ứng, Phác Thái Anh thở hổn hển, bàn tay giữ chặt lấy bàn tay người đối diện đang cầm khăn không ngừng xoa lên bộ ngực mình.
"Đã sạch rồi."
Cái gọi là một câu nói đánh thức người trong mộng, có lẽ rất giống với tình trạng hiện giờ của cả hai. Nhìn lỗ tai đối phương phiếm đỏ, Lạp Lệ Sa mới phát hiện, mình xoa tại chỗ này thật lâu.
" Ừ."
Lạp Lệ Sa đáp lời, xoay người đem khăn mặt ném vào trong chậu nước nóng. Nhìn bóng dáng nàng, Phác Thái Anh nhẹ nhàng khép hai chân, cắn chặt môi dưới. Nàng thật thích Lạp Lệ Sa như vậy, cái cảm giác thích này, chỉ sợ đã không có biện pháp dùng chữ 'thích' để hình dung.
Nhưng phần tình cảm kia càng khắc sâu, Phác Thái Anh lại càng sợ hai. Lạp Lệ Sa đối với mình đang từ từ biến chuyển tốt, nhưng dạng chuyển biến này lại làm cho Phác Thái Anh cảm thấy bất an. Nàng không biết, nếu Lạp Lệ Sa đối xử với mình tốt hơn, nàng nên như thế nào để che dấu tình cảm trong lòng. Dù sao, tình cảm trong lòng này đã bị nàng áp chế thật lâu.
Muốn Lạp Lệ Sa, muốn có được Lạp Lệ Sa, loại khát vọng này, làm cho Phác Thái Anh phát điên.
" Lau thêm một lần nữa, ngươi có thể nghỉ ngơi."
Lạp Lệ Sa nói xong, lần thứ hai đem khăn mặt đặt lên cổ Phác Thái Anh. Chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, hướng tới bụng nàng. Hẳn là vừa rồi không chú ý, thẳng đến hiện giờ Lạp Lệ Sa mới phát hiện, trên xương sườn Phác Thái Anh xương sườn đã một mảnh lớn vết bầm xanh tím.
Phác Thái Anh có làn da rất trắng, cho dù chỉ có một cái va chạm nhỏ bé đều có thể lưu lại trên người nàng một dấu vết thật nghiêm trọng. Nhìn vị trí kia vừa xanh vừa sưng kia, Lạp Lệ Sa kìm lòng không được liền lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve. Chỉ cần nhìn miệng vết thương, nàng có thể tưởng tượng được thời điểm Phác Thái Anh bị nữ nhân kia đánh, chắc hẳn rất đau đớn.
Nghĩ đến đó, Lạp Lệ Sa lần thứ hai ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh. Ngoài ý muốn là đối phương cũng đưa mắt nhìn lại. Bốn mắt nhìn nhau, hai đôi mắt đồng dạng màu đen thuần túy nhìn nhau. Chăm chú nhìn, người kia có nửa phần giống mình nhưng lại non nớt hơn về nhiều mặt, Lạp Lệ Sa nháy mắt hoảng hốt, chân tay luống cuống.
Đúng rồi, nàng không thể kháng cự, không thể không thừa nhận, Phác Thái Anh là con gái ruột của mình. Nếu như mình cứ tiếp tục tùy hứng, có lẽ một ngày nào đó mình sẽ mất đi người thân duy nhất này. Kết quả như vậy. Lạp Lệ Sa không muốn nhìn thấy. Mà nàng cũng không xác định, bản thân mình không thể một lần nữa đả kích người kia.
" Hận ta sao? "
Ngồi bên giường, Lạp Lệ Sa lấy tay vuốt hai má Phác Thái Anh, thấp giọng nói. Nghe được vấn đề, Phác Thái Anh ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu.
" Vậy ngươi chán ghét ta sao? "
Nhận được đáp án trong lòng mong muốn, Lạp Lệ Sa lần thứ hai đặt ra câu hỏi.
" Nói thật, ngươi không hận ta, cũng không ghét ta, ta đây thật không ngờ. Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi thích ta sao? Hoặc là nói, ngươi có còn phản bội ta nữa không? Rời khỏi ta nữa không?"
Vấn đề này vừa nói ra, toàn bộ phòng bệnh không ngoài dự liệu đều rơi vào yên lặng.
Nhìn đôi mắt trong suốt của Phác Thái Anh lần thứ 2 trở nên phức tạp, mặc dù không có nhiều chuyển biến lớn, Lạp Lệ Sa cũng từ trong đó đọc được một tia do dự. Câu trả lời vốn mong được nghe thấy nay lại thành như vậy, Lạp Lệ Sa bỗng nhưng cảm thấy mất mác, nàng ở trong lòng cười nhạo bản thân dại khờ cùng ngu xuẩn.
" Quên đi, vấn đề này không cần ngươi trả lời, ta đã có đáp án"
Lạp Lệ Sa nói xong liền đứng dậy, lúc này tay nàng lại bị một đôi tay lạnh lẽo khác cầm thật chặt. Nhưng lực đạo không lớn, có thể bị nàng dễ dàng đẩy ra. Nhưng Lạp Lệ Sa không làm vậy, mà quay đầu lại, hoang mang nhìn Phác Thái Anh.
"Ta thích ngươi, sẽ không rời đi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro