Chương 113: Đêm Nay Ngươi Rất Đẹp (H)
Đêm tối vô tận luôn tràn ngập những điều không biết trước được, mà một khi đã châm lên ngọn lửa kícɧ ŧìиɧ, thì dù là khối băng cũng không thể ngăn cản được thế công mãnh liệt đó. Khi hoan ái còn đang tiếp diễn, sẽ chẳng có người nào để ý đến thời gian đã qua bao lâu, cũng không rảnh mà quản ngày hôm sau thức dậy eo có đau hay không, tay có thể bị tê và mỏi hay không.
Dáng người Phác Thái Anh cao gầy, cũng không có mấy lạng thịt thừa, thân thể đó sau khi cởϊ qυầи áo ra lại càng lộ vẻ nhu nhược, chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng hảo hảo yêu thương. Ngón tay của Lạp Lệ Sa thon dài tinh tế, mà cái động hẹp dài kia cũng không rộng rãi hoàn toàn tiếp nhận nó. Cảm thụ được chung quanh đè ép gắt gao, động tác của nàng thật cẩn thận, sợ một chút không cẩn thận sẽ làm đau Phác Thái Anh.
Người yêu chạm vào đã là một loại độc dược vô phương cứu chữa trên đời, mà cái việc ở trên giường kia lại càng làm cho người ta khó mà chống cự được. Bộ ngực bị Lạp Lệ Sa dùng răng nanh cắn cắn, kéo lên cao, rồi chậm rãi buông xuống. Đầu lưỡi bướng bỉnh quấn quanh hạt đậu cứng rắn kia, muốn bắt nó mềm lại. Đáng tiếc, chỉ phí công vô dụng ích, không có tác dụng gì.
Thân thể không ngừng bị Lạp Lệ Sa tiến vào, nhìn bóng đèn treo trên trần nhà, lại nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang được phủ lên một tầng mồ hôi mỏng của Lạp Lệ Sa. Phác Thái Anh nhẹ nhàng ừm một tiếng, hai tay siết chặt ga giường, muốn tạo cho mình điểm tựa để thừa nhận khoái ý mà Lạp Lệ Sa đem đến cho nàng.
So với cảm giác đau nhức của lần đầu tiên, hoan ái lúc này đây là cuồn cuộn khoái hoạt không ngừng. Lạp Lệ Sa đối xử với mình rất ôn nhu, trước nay chưa từng có, nàng coi thân thể của mình như cuộn bông mềm mại, chậm rãi tiến vào, lại chậm rãi rút ra. Phác Thái Anh thích loại tiết tấu này, nhưng nàng cũng nguyện ý chịu đựng thế công mãnh liệt hơn. Nàng là của Lạp Lệ Sa, mặc kệ đối phương đối đãi với nàng như thế nào, nàng đều không oán không hận.
"Có phải ta làm đau ngươi?"
Phát hiện sắc mặt Phác Thái Anh có chút không đúng, Lạp Lệ Sa lo lắng hỏi, dần dần ngừng động tác trên tay.
Cảm giác trống rỗng vừa mới tốt lên một chút lại lần nữa kéo đến, thậm chí là phát đau. Phác Thái Anh lắc đầu, vô thức nâng eo cọ xát vào ngón tay Lạp Lệ Sa nãy giờ vẫn đặt trong cơ thể mình không nhúc nhích. Lúc ngón tay người kia thuận thế chạm vào bộ vị nào đó trong cơ thể mình, thân mình Phác Thái Anh run lên, rất nhanh liền nằm yên như cũ không dám nhúc nhích.
Vừa rồi một chút kia, thực thoải mái, nhưng cũng rất kỳ quái.
Là người luôn chú ý đến Phác Thái Anh, hành động vừa rồi của nàng Lạp Lệ Sa không phải không phát hiện. Nhìn sắc mặt đối phương càng lúc càng đỏ, mà vị trí đặt ngón tay trong thông đạo lại ướŧ áŧ hơn lúc nãy. Lạp Lệ Sa bỗng nhiên giống như hiểu được cái gì, bắt đầu vận động ngón tay một lần nữa, lại thường thường dùng sức cọ vào thành thông đạo một chút, làm cho Phác Thái Anh run rẩy càng thêm lợi hại.
Tuy rằng đã sớm trưởng thành, nhưng người thanh tâm quả dục như Phác Thái Anh rất ít khi xem những thứ thuộc về phương diện người lớn này, nhiều nhất cũng chỉ là mặt ngoài của việc nữ nhân yêu nữ nhân, chưa bao giờ xâm nhập tìm hiểu kĩ. Trước khi cùng Lạp Lệ Sa hôn môi, nàng không hề biết hôn môi lại thoải mái như vậy, ban đầu thậm chí ngay cả việc điều chỉnh hô hấp cũng không biết, lãng phí cơ hội cùng Lạp Lệ Sa tiếp xúc thân mật.Nay, thân thể bị Lạp Lệ Sa nắm trong tay, Phác Thái Anh không biết Lạp Lệ Sa làm như thế nào, lại khiến cho mình sinh ra cảm giác thoải mái như thế, còn có một ít thẹn thùng. Phác Thái Anh có chút sợ hãi, càng sợ mình sẽ làm ra chuyện mất mặt nào đó dẫn tới Lạp Lệ Sa mất hứng.
"Đau sao? Chúng ta dừng lại vậy."
Lạp Lệ Sa chỉ giả vờ quan tâm Phác Thái Anh, nàng có thể nhận thấy được vị trí ngón tay ra vào đã mở rộng hơn trước rất nhiều, mà nơi đó cũng bởi vì mình lặp lại kích thícɧ mà trở nên càng ướŧ áŧ. Hết thảy những điều này nói lên giờ phút này Phác Thái Anh đang hưởng thụ, nhưng Lạp Lệ Sa cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao nữa, thế nhưng thật sự ngừng lại, nhìn phản ứng của Phác Thái Anh .
Thế công chợt biến mất, cảm giác trống rỗng mãnh liệt làm cho Phác Thái Anh khó chịu không chịu nổi, lại không biết nên biểu đạt như thế nào. Nàng nắm chặt ga giường, đem khối vải dệt bằng phẳng kia nắm thành một khối nhàu nát. Nhìn bộ dáng khó chịu mà không nói này của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa có chút đau lòng, lại một lần nữa giật giật ngón tay đang dừng lại bất động kia.
"Tiểu Phác thích, phải không?"
Lạp Lệ Sa cảm thấy thói xấu tiềm tàng của mình tựa hồ đều bộc phát hết vào hôm nay. Nàng cũng không cảm thấy mình là loại người thích trêu cợt người khác, nhưng giờ phút này khi đối mặt với Phác Thái Anh, nàng thật rất yêu cảm giác này. Đơn giản là vì bộ dạng ngượng ngùng của Phác Thái Anh thực sự quá mức đáng yêu, làm cho nàng không muốn dừng lại.
"Lệ Sa, đừng làm loạn, ta... ân!"
Thông minh như Phác Thái Anh, làm sao không nhìn ra Lạp Lệ Sa là cố ý chứ? Nàng vừa thở hổn hển vừa nhẹ giọng nói, chính là, nói mới được một nửa, ngón tay Lạp Lệ Sa đã rất nhanh xâm nhập vào bên trong, hoàn toàn phá vỡ những lời nàng muốn nói.
Thân thể lại bị kích thícɧ, khoái ý bao phủ còn mạnh mẽ hơn khi nãy. Phác Thái Anh kìm lòng không đậu mà duỗi thẳng hai chân, muốn lấy điều này để khắc chế thế công quá mức mạnh mẽ kia. Bỗng nhiên, thân mình chợt nhẹ, chờ nàng phục hồi tinh thần lại, Lạp Lệ Sa đã đem thân thể của nàng xoay ngược lại, làm cho cả người nàng quỳ rạp xuống giường.
Động tác làm cho người ta thấy thẹn như vậy, Phác Thái Anh cũng không phải chưa từng thử qua, lần trước ở trong phòng tắm Lạp Lệ Sa cũng đã từng đối đãi với nàng như vậy. Chính là, so với lần trước Lạp Lệ Sa say đến thần trí mơ hồ, cùng cảm giác đau đến chết lặng khi đó, không có thời gian cho nàng ngượng ngùng, thì lần này hiển nhiên càng thêm ngượng ngùng.
Thân thể dùng tư thế đáng hổ thẹn như vậy nằm úp sấp trên giường, hai chân vô lực không ngừng run lên, cũng không hoàn toàn nằm vào trên giường, bộ vị tư mật của bản thân bị bại lộ ra như vậy. Làm cho Phác Thái Anh không dám nhìn Lạp Lệ Sa, lại càng không dám đi suy nghĩ về bộ dáng của mình giờ phút này. Nàng cuộn mình lại, nằm sát vào giường. Nhìn bộ dáng tựa như tiểu bạch thỏ bị khi dễ vậy, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
"Tiểu Phác, ngẩng đầu lên nhìn ta."
Nhìn Phác Thái Anh như vậy, tâm tình Lạp Lệ Sa vui vẻ vô cùng, nàng gợi lên khóe môi, đưa tay vỗ nhẹ vào cái mông trơn mềm của Phác Thái Anh, dùng ngữ khí mệnh lệnh nói. Nhưng mà, nghe xong lời này, người luôn luôn không cãi lời nàng – Phác Thái Anh lại làm ngược, đem đầu cúi càng thấp, lắc lắc. Nương ngọn đèn trên nóc nhà, Lạp Lệ Sa cẩn thận đánh giá sau lưng Phác Thái Anh, ý cười vốn có trên mặt cũng dần dần biến mất. Bất đồng với dáng người cùng khuôn mặt hoàn mỹ, sau lưng Phác Thái Anh rất dữ tợn, làm cho người ta đau lòng. Trên làn da trắng nõn đó che kín các vết thương, tuy rằng đã nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Lạp Lệ Sa lại sẽ cảm thấy run sợ trong lòng.
Nàng vươn tay, chậm rãi vuốt từng vết thương kia. Sau lại cảm thấy ngón tay không đủ mềm mại, liền sửa lại dùng đầu lưỡi để liếm thật cẩn thận. Những vết sẹo này có dài có ngắn, có to , cũng có nho nhỏ vết đạn hình tròn, hoặc là dài dài của đao kiếm để lại. Mỗi một vết sẹo trên lưng Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đều cảm thấy bản thân có một phần trách nhiệm.
"Lệ Sa, không có gì ."
Sự đau lòng của Lạp Lệ Sa thông qua động tác ôn nhu này truyền đến cho Phác Thái Anh, nàng buông lỏng cảnh giác, cũng quên đi những ngượng ngùng lúc trước, xoay người lại an ủi đối phương. Môi chạm môi, Lạp Lệ Sa hôn Phác Thái Anh giống như phát điên vậy, không cho nàng cơ hội thở dốc. Mắt thấy hai chân đang gắt gao khép kín của đối phương lộ ra khe hở, Lạp Lệ Sa liền mượn cơ hội đem chân mình đặt vào giữa, một lần nữa đưa tay phải đến bộ vị non mềm ẩm ướt kia.
Cửa thành lại lần nữa luân hãm, Phác Thái Anh ngừng giãy dụa, cũng không muốn tiếp tục giãy dụa. Nàng để Lạp Lệ Sa tùy ý nằm sấp trên người mình, tiện đà đem vòng eo cùng mông mình nâng lên. Cảm nhận được thân thể lại bị Lạp Lệ Sa tiến vào một lần nữa, Phác Thái Anh thỏa mãn thở dài, đưa tay nắm lấy gối đầu cách nàng không xa.
"Tiểu Phác... Đừng chịu đựng."
Lạp Lệ Sa biết, tính cách của Phác Thái Anh giống mình hay ẩn nhẫn chịu đựng. Các nàng là loại người thích nói ít làm nhiều. Nhưng trong trường hợp thân mật hoan ái, Lạp Lệ Sa lại muốn nghe được nhiều thanh âm của Phác Thái Anh hơn. Mắt thấy người nọ đem đầu chôn ở dưới gối không chịu phát ra tiếng, Lạp Lệ Sa dùng tay trái còn trống vuốt ve bộ ngực Phác Thái Anh, còn xấu xa lấy tay nhéo nhéo hạt đậu nhỏ trước ngực đã đỏ đến không chịu nổi của đối phương.
Đối mặt với yêu cầu cùng việc châm ngòi của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh lắc lắc đầu, như trước không chịu phát ra tiếng. Vì thế, để trừng phạt cô gái không nghe lời nào đó, Lạp Lệ Sa dần dần đẩy nhanh tốc độ tay hơn. Chậm rãi tiến vào, rồi nhanh chóng rút ra. Chỉ một hồi, tiếng thở dốc hỗn độn của Phác Thái Anh liền trải rộng toàn bộ căn phòng, ngay cả các góc tối cũng có hương vị ái muội không rõ kia.
Phác Thái Anh cảm thấy quyền khống chế thân thể cùng lí trí mình sắp đi chệch đường ray, cũng càng ngày càng không thể ức chế được những thanh âm đang không ngừng trào ra trong cổ họng. Lại một tiếng than nhẹ không chịu khống chế mà thốt ra, tay cầm gối đầu của nàng càng lúc càng dùng sức, ngay cả móng tay cùng khớp xương đều nổi lên trắng bệch, không thể thả lỏng.
Thân là chủ nhân trong trận vui thích này, Lạp Lệ Sa có thể cảm nhận được Phác Thái Anh sắp lêи đỉиɦ lần nữa. Ngón tay ra vào càng lúc càng nhanh, nhìn thấy Phác Thái Anh bắt đầu theo tiết tấu của mình mà đong đưa vòng eo, cặp mông trắng nõn cũng run run từng chút một. Giống như hai chủ thỏ trắng ở trước mặt mình vui vẻ nhảy nhót, đáng yêu đến mức làm cho người ta muốn cắn một cái. Nghĩ như vậy, Lạp Lệ Sa cúi đầu, hôn lên xương sống Phác Thái Anh, sau đó trượt xuống dưới, khẽ cắn vào cái mông trắng nõn của nàng. Quả đào no đủ trong tay trái đã trướng đến cực hạn, bụng Phác Thái Anh run rẩy theo tần suất, mắt thường cũng có thể nhìn thấy. Cổ tay Lạp Lệ Sa chuyển động, không ngừng dùng ngón tay ma sát vào vách tường mẫn cảm trong cơ thể Phác Thái Anh, thậm chí là cố ý dừng lại ở nơi nào đó, lặp đi lặp lại sự vuốt ve. Phát hiện thân thể Phác Thái Anh run càng ngày càng lợi hại, Lạp Lệ Sa xoay thân thể của nàng lại, làm cho người kia một lần nữa nằm ngửa trên giường. Đồng thời, đi thật sâu vào cơ thể nàng.
"Ưm!"
Thình lình đổi tư thế cộng với bị xỏ xuyên qua, cuối cùng Phác Thái Anh cũng không nhẫn nại được nữa kêu ra tiếng. Đôi môi phấn nộn bị nàng cắn đến trắng bệch, còn phát ra những tiếng than nhẹ đứt quãng. Thanh âm kia giống giai điệu du dương hòa hoãn, làm cho lòng người sung sướng, muốn được nghe nhiều hơn.
"Thích không?"
Giờ phút này, cảm xúc vui vẻ cực hạn. Nhìn bộ dạng mơ hồ của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa nhẹ giọng hỏi. Nàng vốn không có hy vọng xa vời đối phương sẽ đáp lại, nhưng mà, người vốn nhắm mắt kia sau khi nghe nàng nói lại mở to hai mắt, cùng nàng đối diện.
Dưới ngọn đèn, mắt đẹp của Phác Thái Anh vừa mông lung lại mang theo một tia sương mù mờ mịt. Trong ánh mắt của nàng là tràn ngập ẩn nhẫn cùng vui thích, càng nhiều hơn là say đắm vì mình. Có lẽ là sợ một khi mở miệng sẽ phát ra âm thanh, nên nàng chỉ gật gật đầu với mình, sau đó lại đỏ mặt quay người đi. Bất quá, mặc dù chỉ là trả lời có lệ như thế, cũng làm cho Lạp Lệ Sa thỏa mãn vô cùng.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng đè bụng Phác Thái Anh, đồng thời, ngón tay cũng tiến vào trong. Cảm giác đè ép vi diệu làm cho Phác Thái Anh cực kì thoải mái, nàng mê loạn lắc đầu, khắc chế không được phát ra âm thanh đứt quãng, tạo thành những câu vô nghĩa. Theo thế công phá bá đạo mãnh liệt không ngừng nghỉ của Lạp Lệ Sa, nàng cảm thấy linh hồn của mình như bị đối phương bị đẩy mạnh khiến nàng bay vọt đến thiên đường.
Chân mềm nhũng, vòng eo cũng mềm, ngay cả ngón chân , ngón tay đều yếu đuối vô lực. Giống như đặt mình trên một đám mây vậy, nhẹ nhàng đi lên những giọt nước ấm áp từ biển cả. Không chân thực, không an ổn, lại rất hoàn mỹ, lại vừa mộng ảo. Bỗng nhiên, cuồng phong thổi ngược trở lại, sa mạc nổi lên, đá vụn từ trên trời rớt xuống, thật mạnh nện trên người Phác Thái Anh, làm cho nàng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nơi bị Lạp Lệ Sa tiến vào không ngừng nóng lên giống như bị châm lửa vậy, điểm mẫn cảm không ngừng bị tập kích bắt đầu run run, một chút lại một chút toát ra. Tê liệt ma dại cùng khoái ý khống chế thân thể, từ hai chân đến eo đều run run, bụng cũng run rẩy theo. Nguồn nhiệt không ngừng lan rộng xuống dưới, muốn hội tụ với nguồn nước , mãnh liệt mà ra.
Bỗng nhiên, có một va chạm mãnh liệt, giống như những đóa hoa nhảy vọt lên thiên không, cuối cùng là nở rộ. Phác Thái Anh chỉ cảm thấy ý thức bay về phương xa, đầu óc mất đi năng lực vốn có, bụng cùng vòng eo không còn sức lực, nguồn nhiệt lưu không thể khống chế tùy ý chảy ra, làm cho đùi cùng ga giường ướt đẫm.
Phác Thái Anh không muốn kêu ra tiếng, không nghĩ khiến mình càng thêm nan kham. Nàng dùng sức siết chặt gối đầu trên tay, chỉ nghe "roẹt" một tiếng, áo gối bị xé. Bông trong gối bay ra, bị gió nhẹ thổi vào không trung, nhẹ nhàng rơi xuống xung quanh nàng cùng Lạp Lệ Sa.
"Lệ Sa... Thực xin lỗi... Ta..."
Cảm nhận được sự ẩm ướt dưới mông, Phác Thái Anh thở phì phò, đỏ mặt nhìn về phía Lạp Lệ Sa nói. Nàng không nghĩ tới chuyện mình sợ nhất vẫn xảy ra, cư nhiên ở trên giường liền...
"Không sao, đây chỉ là phản ứng bình thường thôi, không liên quan đến Tiểu Phác."
Thân là người từng trải, Lạp Lệ Sa nhìn ra áy náy trong mắt Phác Thái Anh, nên giải thích cho nàng hiểu. Nhìn thấy biểu tình của Phác Thái Anh hòa hoãn chút ít, một lát sau Lạp Lệ Sa lại mở miệng.
"Ga giường không sao, chỉ cần giặt sạch là được, nhưng mà... Ngươi làm hỏng gối rồi, tối nay chúng ta phải làm sao bây giờ?".
"Ta... Ta không biết..."
Nghe Lạp Lệ Sa nói xong, sắc mặt Phác Thái Anh càng hồng thêm. Nàng nhìn những miếng bông của chiếc gối bị rách bay trước mắt, phiêu tán trắng xóa cả căn phòng, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào.
"Không biết cũng không sao, để ta xử lý là được. Ngươi mệt lắm phải không, ngủ trước đi."
Tiểu Phác, từ nay về sau, bất luận là tốt hay xấu, đau đớn hay khổ sở, hết thảy đều giao cho ta đến xử lý là được. Ta không bao giờ làm ngươi khổ sở, phải gánh vác một mình nữa.
Quên nói, đêm nay, ngươi thật sự rất đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro