Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 106: Thừa Nhận

Thời gian cứ từng giờ từng khắc trôi đi, tốc độ cứ ung dung thong thả làm lòng người nôn nóng, hận không thể bắt nó trôi đi qua mau nhưng cũng chỉ có thể im lặng nhẫn nhịn. Nằm trên giường bệnh, Phác Thái Anh ngơ ngác nhìn cảnh quang bên ngoài cửa sổ, trong lòng thì vô số lần gọi tên Lạp Lệ Sa.

Từ ngày ở đảo hoang được cứu về tới nay đã qua 3 ngày, những ngày qua, ngoài quanh đi ngoảnh lại trong phòng, nàng chưa từng bước ra khỏi cửa phòng. Nàng cũng không chủ động đi qua thăm Lạp Lệ Sa, cũng không hỏi Lục Úy Lai về tình trạng của Lạp Lệ Sa. Thật giống như giữa các nàng không có bất kỳ quan hệ gì.

Phác Thái Anh không biết được vì cái gì để thành ra dạng này, ngày đó 2 người rõ ràng đã biểu lộ tâm ý cho nhau, cũng thừa nhận cùng nhau ở một chổ. Phải chăng do quá nguy cấp mà Lạp Lệ Sa nói năng lộn xộn hay không?

Ngay tại thời điểm Phác Thái Anh đang miên man suy nghĩ, cửa phòng chậm rãi bị đẩy ra, một thân ảnh mặc y phục màu lam của bệnh viện đang tiến tới, nhưng không hướng đến nàng mà dừng ngay tại cánh cửa phòng. Người này mang theo khuôn mặt tái nhợt của người bệnh, áo ngoài bên vai trái rõ ràng cao hơn nhiều so với bên vai phải, nàng chính là Lạp Lệ Sa.

"Đang suy nghĩ điều gì?".

Nhìn bộ dạng Phác Thái Anh đang mê man ngẩn người, Lạp Lệ Sa đến cuối cùng không nhẫn nại được nên mở miệng.

Bỗng nhiên nghe được được thanh âm của Lạp Lệ Sa, thân thể nàng khẽ run lên, quay mạnh đầu về phía phát ra tiếng nói, liền thấy Lạp Lệ Sa đang chậm rãi tiến đến gần mình, mang theo ánh mắt bất mãn cùng hoang mang.

Phác Thái Anh không nghĩ đến việc Lạp Lệ Sa chủ động đến tìm mình, nhìn đối phương rõ ràng là gặp khó khăn trong việc đi lại. Nàng theo bản năng muốn đứng dậy chống đỡ cho Lạp Lệ Sa, lại quên rằng chính mình đang bị thương ở cánh tay trái còn bên tay phải vẫn đau âm ỉ, làm cho Phác Thái Anh vừa đứng lên đã ngã lại vào giường, đôi mắt mang theo một tia bất lực nhìn qua Lạp Lệ Sa đang đứng bên cạnh.

"Như thế nào lại bất cẩn vậy? Ngươi có bị thương ở đâu không?".

Phác Thái Anh bị hỏi nên giật mình, Lạp Lệ Sa cũng không nghĩ một người luôn làm việc ổn trọng như Phác Thái Anh cũng có thời khắc mất lý trí như vậy. Thấy được người kia né tránh ánh mắt mình như vậy tựa như một tiểu hài tử làm việc sai trái sợ trưởng bối phạt lỗi, làm cho Lạp Lệ Sa không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng bắt lấy chiếc ghế kéo đến bên cạnh giường, trừng mắt nhìn Phác Thái Anh.

Chỉ mới 3 ngày không gặp, Lạp Lệ Sa cảm thấy khoảng cách giữa mình cùng Phác Thái Anh thật vất vả mới kéo gần được lúc này lại tựa hồ như rất xa. Mọi người đều nói, lúc hoạn nạn mới thấy được chân tình, mặc dù Lạp Lệ Sa biết rằng Phác Thái Anh có thể vì mình mà trả giá tất cả. Nhưng khi chứng kiến Phác Thái Anh vì mình mà dùng máu bản thân cho mình sống sót, cảm giác khϊếp sợ tột độ trước nay chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

Phác Thái Anh thực gầy, trên người không có bao nhiêu thịt. Mà nàng cũng thực tĩnh lặng, nếu không phải ngươi hỏi chuyện nàng, nàng tuyệt cũng không chủ động cùng ngươi bắt chuyện. Nàng chính là một người như vậy, từ nhỏ đã ở bên cạnh ngươi, luôn chịu đựng việc ngươi thương tổn nàng, thậm chí khi lớn lên vẫn như thế, vẫn luôn bên cạnh ngươi, bảo vệ ngươi.Phác Thái Anh đã đem tất cả thời khắc tươi đẹp nhất của nàng dâng cho mình. Từ khi 3 tuổi cho đến khi 22 tuổi, mặc dù từng có thời gian rời đi, nhưng phần tình cảm này chưa bao giờ thay đổi, kéo dài cho đến tận bây giờ.

Nàng thiếu Phác Thái Anh nhiều lắm, mà nàng bây giờ cũng không có biện pháp rời xa người này. Mẹ con thì đã sao? Xã hội nghị luận thì như thế nào? Các nàng cũng không cần lời chúc phúc của bất kỳ kẻ nào, lại càng không cần người khác tán thành, Lạp Lệ Sa chỉ nghĩ phải dùng hết sức mình, dùng nửa đời còn lại mà che chở nữ nhân trước mặt này.Làm mẹ, lại làm người yêu.

"Thật xin lỗi".

Nghe Lạp Lệ Sa nói xong, Phác Thái Anh hạ mi mắt xuống, thấp giọng nói.

Với bộ dạng này của Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa đã không còn xa lạ gì? Lúc trước kia, nàng cảm thấy Phác Thái Anh làm như vậy là cố tình cự tuyệt hoặc là bất mãn mình. Cho tới bây giờ nàng mới hiểu rõ, kỳ thật Phác Thái Anh trốn tránh ánh mắt mình như vậy kỳ thật là do thẹn thùng mà thôi.

"Ngươi không làm sai, thì không cần xin lỗi. Úy Lai đã nói thân thể của ngươi so với trước đã kém hơn nhiều, lại còn phải ngây ngốc suốt 2 tháng dài ở Đức, có lẽ rất vất vả?"

Nhìn hai má Phác Thái Anh gầy hóp, tâm Lạp Lệ Sa đau đớn nên lo lắng hỏi. Hai ngày nay nàng luôn hỏi Úy Lai về bệnh trạng của Phác Thái Anh, mà trước sau như một câu trả lời luôn là có lệ.

Lạp Lệ Sa cũng biết rằng cơ thể Phác Thái Anh yếu kém như vậy nguyên nhân nhất định cũng có phần nàng. Nghĩ đến hết thảy những việc mình làm đối với Phác Thái Anh, mỗi khi khơi dậy ký ức này là tâm trạng của nàng đều rất khó chịu vì chính mình đã làm khổ người này.

Bị hỏi đến tình hình ở Đức làm Phác Thái Anh có chút ngoài ý muốn. Nàng sống ở Đức như thế nào? Có lẽ đã không còn cách nào có thể hình dung những vất vả đó. Nào là thân thể khó chịu, sự nhớ nhung về Lạp Lệ Sa, rồi sự ganh tức ghét bỏ của mọi người trong tổ chức. Mà nay, nữ nhân đang ngồi đối diện nàng, hỏi nàng đã trải qua như thế nào?

"Không. Ta thấy rất tốt".

Phác Thái Anh nói những lời này với bộ dạng hết sức tái nhợt, có lẽ nàng đã dùng hết sức để mở miệng.

"Nếu như ngươi thật sự thấy tốt thì chúng ta cũng không cần gặp mặt nhau ở đây rồi."

Phác Thái Anh ngươi rốt cuộc muốn giấu diếm cái gì? Muốn cậy mạnh sao?

"Ta thật không hiểu ý của ngươi".

Bỗng nhiên thấy Lạp Lệ Sa nói vậy. Phác Thái Anh chỉ biết giả ngơ mà chống đỡ. Nàng biết rõ mình đang nói gì. Lại không thể nói rõ mình bị cái gì.

"Ta cảm thấy mình có chút mệt mỏi".

Đối với việc Phác Thái Anh giả ngu, Lạp Lệ Sa thực không thể sinh khí, mà chỉ có thể nói là mệt mỏi.

"Ừm. Vết thương của ngươi vẫn chưa lành, tốt nhất ngươi hãy nghỉ ngơi nhiều hơn a".

Nghe được ý Lạp Lệ Sa tính rời đi, trong mắt Phác Thái Anh hiện lên một tia ảm đạm. Kỳ thực nàng còn muốn cùng người này giả ngây giả ngốc một hồi, dù sao thì thời gian các nàng được ở chung thật không nhiều lắm.

"Ngươi nhích sang bên kia mà nằm".

Lạp Lệ Sa nói ra lời này mang theo 10 phần mệnh lệnh, mà nội dung lại càng làm cho Phác Thái Anh không thể lý giải. Nàng không rõ đối phương vì nguyên nhân gì mà bảo mình nằm sang bên kia, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lạp Lệ Sa, nàng thực không dám chậm trễ, mà ngoan ngoãn xê dịch qua. Ai ngờ, khi nàng mới vừa mới xích qua thì giây kế tiếp Lạp Lệ Sa đã dùng tốc độ ánh sáng mà nằm ngay vị trí bên cạnh.

"Ngươi..."

Một từ "ngươi" nói ra không có từ tiếp theo, Phác Thái Anh nhíu mày lại nhìn người đang nằm không xem ai vào mắt kia. Giờ phút này nàng không thể nào hiểu nổi được hành vi của Lạp Lệ Sa. Hành vi này căn bản không phải tác phong của Lạp Lệ Sa mà nói chính xác hơn là hành vi ngang ngược vô lại của trẻ con.

"Như thế nào...?".

Thấy bộ dạng Phác Thái Anh muốn nói lại thôi, Lạp Lệ Sa cảm thấy thật sự thú vị, tâm tình nàng cũng tốt hơn nhiều.

"Ta sợ sẽ đụng đến vết thương của ngươi, với lại giường này lại nhỏ mà còn có hai người, ta..."

"Như vầy sẽ ổn hơn".

Lạp Lệ Sa không đợi Phác Thái Anh nói dứt lời mà luồn cánh tay của mình qua cổ nàng để đầu Phác Thái Anh tựa vào vai mình. Bất ngờ trước hành động thân mật, Phác Thái Anh luống cuống không biết để tay vào đâu, nàng càng không biết được Lạp Lệ Sa đang suy nghĩ gì? Đang mãi do dự thì nàng cảm giác được hơi ấm trên đầu mình, thì ra là Lạp Lệ Sa đang cọ cằm lên đầu mình.

"Ngươi có còn nhớ những điều ta đã từng nói với ngươi lúc ở trên đảo không?".

Khi Lạp Lệ Sa nói thì nàng phát hiện người đang nằm trong lòng mình toàn thân đã đông cứng lại, nàng đã chủ động nhắc đến chuyện lúc trên đảo, đây là điều mà Phác Thái Anh không ngờ tới. Nang nghĩ rằng, ngày ở trên đảo chẳng qua là do quá sợ hãi Lạp Lệ Sa mới phát ngôn lộn xộn thôi. Nhưng ngay bây giờ, vào thời khắc này, ở nơi hoàn toàn an tĩnh, nàng lại nghe được Lạp Lệ Sa nhắc đến việc này, Phác Thái Anh càng không biết bây giờ mình phải nói gì?

"Ta thừa biết ngươi còn nhớ, chẳng qua là không dám nhắc lại mà thôi! Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà làm ngươi sợ ta đến vậy? Hay là nói, ta đã làm tổn thương ngươi nhiều lần nên những lời bộc bạch ta nói với ngươi trên đảo, ngươi không tin là thật?".

"Ta... không biết".

Thông minh như Phác Thái Anh thì làm sao không biết được những ý tứ trong lời nói của Lạp Lệ Sa. Cùng ngươi bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, Phác Thái Anh tự lấy tay nhéo nhéo vào đùi mình, để chứng minh rằng nàng thật sự không nằm mơ. Chẳng lẽ ước mơ bao lâu nay của mình giờ đã thành sự thật rồi sao?

Thấy được trong ánh mắt hoang mang của Phác Thái Anh khiến cho trái tim Lạp Lệ Sa đau đớn, càng làm cho nàng áy náy cùng tự trách. Thấy được ánh mắt của người nọ nhìn chằm chằm vào mình, con ngươi đen láy đang phản chiếu khuôn mặt mình. Cũng giống như thế giới của người kia chỉ tồn tại một mình mình, cho dù thế giới đó thật nhỏ bé nhưng cũng không cho bất kỳ kẻ nào xâm nhập.

Không thể kiềm chế được lòng mình, Lạp Lệ Sa chủ động ôm chặt Phác Thái Anh, nâng cánh tay phải vuốt ve tấm lưng gầy yếu của đối phương, lại đem những nụ hôn nhẹ nhàng lướt lên từng sợi tóc đen nhánh.

"Phác Thái Anh, những gì ta đã nói, ta sẽ không hối hận. Ngươi phải tự tin về bản thân cũng như tin tưởng ta, được không?".

Nếu như vào đêm đó ở trên đảo giống như hư ảo. Thì ngay bây giờ vào thời khắc này, mới chân chính là sự thật. Phác Thái Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào con ngươi đen láy sâu thẩm của Lạp Lệ Sa, còn có khuôn mặt có đường nét tương tự như chính mình. Nàng lấy khuỷu tay chống đỡ thân thể, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng di động trên mặt của Lạp Lệ Sa, cuối cùng là dừng lại bên cạnh khóe mắt của đối phương. Tình yêu của các nàng không chỉ tồn tại trong đêm tối, hay trên hoang đảo không người, mà đã được chứng minh ngay tại lúc này.

"Lệ Sa. Ta yêu ngươi".

Ngươi sẽ không bao giờ biết được rằng vì sao ngay vào thời khắc này mà ta có thể đem những lời này lưu loát nói ra được. Kỳ thật, vì muốn chính miệng mình nói cho ngươi nghe mà ta đã luyện tập vô số lần, từ mùa xuân sang mùa hạ, rồi từ mùa thu qua mùa đông. Ta yêu ngươi, thật sự rất yêu ngươi, ta sẽ ở cạnh ngươi mãi mãi, không bao giờ rời đi.

"Ừa, ta biết".

Không cần sự chuẩn bị cho nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng, ôm chặt Phác Thái Anh trong lòng ngực, ra sức mút lấy cánh hoa mềm mại của nàng, cướp đi hơi thở của nàng. Nhìn nàng ở trong ngực mình mà xụi lơ, mê ly, Lạp Lệ Sa khẽ chóp mắt lại, chỉ hận không thể cứ như vậy mà đem nàng sát nhập vào cơ thể của mình.

Chính vào lúc động tình, hai nàng cũng không phát hiện được, ngay tại cửa phòng, một đôi mắt tràn đầy kinh ngạc đang nhìn thẳng vào xuân cảnh của các nàng, chỉ là bị hình ảnh sau đó làm cho người nọ kinh động nên đã vội mở cửa bước nhanh ra ngoài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro