Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 87: Chữa thương

"Phi chủ tử, thiếu cung chủ nói người nhìn kỹ kiếm pháp và chiêu thức của nàng."

"Nhưng mà..." Phác Thái Anh chần chờ nhìn ám vệ, "Lệ Sa không có việc gì sao?"

"Chỉ là vài tên thích khách, thiếu cung chủ dư sức ứng đối. Thiếu cung chủ từ nhỏ đã tiếp thu huấn luyện riêng, đánh nhau là việc mà sát thủ được huấn luyện rất tỉ mỉ, so với mấy người kia mạnh hơn rất nhiều." Ám vệ nói tới chỗ này, trong lời nói đúng là thập phần kiêu ngạo.

Phác Thái Anh gật đầu, trong lòng đối với Lạp Lệ Sa lại bội phục vài phần, rất ít thấy Lạp Lệ Sa chân chính động thủ, bởi vì dưới tay nàng có thể phái đi rất nhiều người. Vốn cho là mình có nội kình thâm hậu liền không chỗ nào sợ hãi, thật không nghĩ đến chính như lời Lạp Lệ Sa nói, thiếu kinh nghiệm đối địch, không biết vận dụng ưu thế của mình, một mặt đánh nhau, cố sức không lấy trí tuệ. Nếu như nói võ công của Phác Thái Anh là một mỏ vàng, như vậy hiện tại chính là bị Phác Thái Anh xem như quặng sắt mà tiêu xài.

Trong lúc Phác Thái Anh suy nghĩ, Lạp Lệ Sa đã giết thêm hai người, thân pháp của nàng linh hoạt xảo quyệt, chiêu chiêu đều là muốn lấy mạng... Cùng kiếm của đối phương chạm nhau, cổ tay đối phương run lên, hai kiếm lần lượt thay đổi phóng ra nhiều hoa lửa. Lạp Lệ Sa dưới chân bước nhoáng lên một cái, dáng người vừa chuyển, cũng đã lắc người tới phía trước đối thủ, hai người khoảng cách rất gần, đối thủ còn chưa kịp phản ứng, Lạp Lệ Sa liền dùng một chưởng đánh trúng vai trái đối phương, tiện tay rút bảo kiếm hướng đồng dạng vị trí miệng vết thương sáp nhập trường kiếm, nháy mắt kiếm đâm vào, khi rút ra mang theo chuyển động mạnh mẽ, trong chớp mắt đem xương cốt nơi vái trái của đối thủ vặn đến nát nhừ.

Đây là một gã sát thủ cuối cùng, Lạp Lệ Sa không có trực tiếp lấy tính mạng của hắn, không để ý tới tiếng kêu rên quỷ dị như khóc của đối thủ, nàng quay đầu nhìn về phía Phác Thái Anh: "Cần lưu nhân chứng sống sao?"

Phác Thái Anh lắc đầu: "Cho hắn một cái đi thống khoái, coi như trở về, cũng nhất định sẽ bị Bộc Dương Vinh Thánh diệt khẩu."

Lạp Lệ Sa nghiêng người lướt qua đối phương, đưa kiếm trong tay giao cho ám vệ bên người: "Làm theo lời Anh nhi nói."

Sau đó liền đi tới bên người Phác Thái Anh: "Đi về trước, xe ngựa do bọn hắn hộ tống sẽ không xảy ra sự cố, thương thế của nàng cần mau chóng xử lý."

Phác Thái Anh nhìn sang xe ngựa, cũng biết Lạp Lệ Sa làm việc ổn thoả, sẽ không xảy ra sự cố, liền tiến đến bên trong xe dặn Tiểu Bạch phải nghe lời, cũng giao cho ám vệ một lọ thuốc, dặn dò: "Khi trở về thì cho hai người bọn họ uống hết thuốc này."

"Dạ." Ám vệ lĩnh mệnh lệnh, mấy người hộ tống xe ngựa rời đi.

Lạp Lệ Sa lúc này mới ôm Phác Thái Anh thi triển khinh công rời khỏi. Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa ôm vào trong ngực, hai tay gắt gao ôm lấy cổ của nàng ấy, trong lòng từng trận ngọt ngào. Mới trước đây nàng thường cuộn tròn ở trong lòng Lạp Lệ Sa như vậy, không nghĩ tới đã qua nhiều năm, cảm giác vẫn như trước không thay đổi, thực an tâm, thực thỏa mãn.

"Có quá nặng hay không?" Phác Thái Anh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, mới trước đây chưa lớn, hiện tại cũng là một đại nhân, còn để Lạp Lệ Sa ôm như vậy...

"Không nặng." Tốc độ dưới chân Lạp Lệ Sa cũng không chậm lại dù một chút. Phác Thái Anh không cao, người cũng hơi gầy, nhường Lạp Lệ Sa rất là đau lòng, "Bình thường cũng không ăn nhiều một ít, như thế nào vẫn nhẹ như vậy?"

"Ta có ăn, đều nói thích ngọt dễ béo, nhưng mà ta ăn cũng không mập nha." Phác Thái Anh dán mặt vào cổ Lạp Lệ Sa, làm nũng nói.

Lạp Lệ Sa bị gương mặt ấm áp của Phác Thái Anh dán tại địa phương mẫn cảm, dưới chân vừa trợt, thiếu chút nữa từ trên nóc nhà ngã xuống. Vốn muốn từ nóc nhà đi qua, băng qua mái nhà có thể đi về sớm hơn, nhưng hiện tại thật trở nên nguy hiểm, lại không thể nói với Phác Thái Anh, nếu không tiểu gia hỏa này nhất định cười mình.

Phác Thái Anh dùng chóp mũi cọ cọ trên cổ Lạp Lệ Sa, hơi thở bốn phía nồng đậm hương vị của Lạp Lệ Sa. Nàng cực kỳ thỏa mãn từ yết hầu phát ra âm thanh 'ừng ực ừng ực', giống một con Thao Thiết* mới vừa ăn rất no. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, tràn ngập bất đắc dĩ, hai tay đem Phác Thái Anh ôm chặt thêm đẩy nhanh tốc độ trở về một chút.

*Thao Thiết: một trong 9 đứa con của rồng, Thao Thiết là một loài dã thú rất tham ăn. Nó thậm chí ăn cả thân thể của mình, vì vậy mà hình ảnh của Thao Thiết chỉ có một cái đầu to với miệng lớn. Hình tượng Thao Thiết thường được tìm thấy trên các vật dụng bằng đồng thời nhà Chu và nhà Thương. Về sau nó đã trở thành biểu tượng để ám chỉ những kẻ tham ăn. Nguồn: Google

Lúc tới Minh Phượng cung, Dịch Thanh sớm chờ ở cửa. Vừa thấy Phác Thái Anh cả người đầy máu bị Lạp Lệ Sa bế trở về, sợ tới mức không nhẹ: "Anh nhi, muội làm sao vậy, tổn thương làm sao vậy?"

"Muội không sao, là máu của người khác. Muội chỉ bị một chút vết thương ngoài da." Phác Thái Anh bắt lấy tay Dịch Thanh, an ủi cho nàng an tâm.

"Dịch Thanh, giúp ta chuẩn bị một chậu nước ấm, đem kim sang dược lần trước Anh nhi lưu lại lấy ra, tìm vải bông sạch sẽ, ta muốn giúp Anh nhi rửa sạch miệng vết thương." Lạp Lệ Sa đi vài bước, quay đầu lại nói, "Lấy một ít rượu lại đây."

"Hảo, ta đi lấy ngay." Dịch Thanh gật đầu, vội vàng rời đi.

Lạp Lệ Sa ôm Phác Thái Anh trở về phòng, đem nàng đặt trên nhuyễn tháp, thay Phác Thái Anh cởi bỏ ngoại bào. Ôm eo Phác Thái Anh luôn có cảm giác được chỗ kia dinh dính, mới đầu Lạp Lệ Sa còn tưởng rằng là dính máu người khác, bởi vì Phác Thái Anh nói nàng chỉ bị thương cánh tay. Kết quả giải trừ quần áo mới phát hiện, bên trái phần eo Phác Thái Anh có một vết thương còn đang rướm máu.

"Nơi này là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi vì sao không nói?" Lạp Lệ Sa mặt lạnh trừng Phác Thái Anh.

"Ách..." Phác Thái Anh nâng người dậy, tựa vào chỗ tựa lưng trên nhuyễn tháp, vô tội nhìn Lạp Lệ Sa, "Sợ nàng lo lắng nha, vừa rồi cùng người khác giao thủ, bị đâm một dao."

"Tổn thương ở nơi này có thể lớn có thể nhỏ, thế nhưng nàng giấu diếm đến hiện tại. Nàng..." Lạp Lệ Sa nghẹn khí cũng không nói ra được.

"Lệ Sa." Phác Thái Anh bò lên phía trước, ghé vào trên nhuyễn tháp, lôi kéo vạt áo Lạp Lệ Sa, "Nàng đừng tức giận. Chính ta là thầy thuốc, tổn thương tới trình độ nào ta cũng nắm chắc. Ta còn muốn cùng nàng lâm trận, bất quá chỉ là không để ý một chút thôi."

"Nằm đàng hoàng..." Sắc mặt Lạp Lệ Sa rất khó coi, nghe thấy tiếng đập cửa nên đành phải phân phó Phác Thái Anh nằm yên, che áo lên cho nàng ấy, nói với người ngoài cửa, "Tiến vào."

Dịch Thanh đẩy cửa tiến vào, đưa đồ vật trong tay đặt trên bàn nhỏ kế bên nhuyễn tháp, mới hỏi Lạp Lệ Sa: "Thiếu cung chủ, cần ta hỗ trợ không?"

"Không cần, nơi này ta có thể xử lý. Ngươi trước tiên đi ra ngoài đi, xem thời gian hẳn là xe ngựa chở mẫu tử Tự Phi sắp tới. Ngươi đi tiếp ứng một chút, dù sao cũng là nữ tử, ám vệ không tiện lắm. Còn có, đừng kinh động mẫu thân ta, chắc người đã ngủ."

Dịch Thanh lại nhìn thoáng qua Phác Thái Anh nằm ở trên nhuyễn tháp chuyển động cặp mắt, thấy nàng liều mạng hướng mình nháy mắt cầu cứu, liền biết nàng lại gây ra chuyện làm Lạp Lệ Sa đỏ mặt tức giận.

Vì tránh chuốc lấy tai hoạ, Dịch Thanh chỉ có thể coi thường ánh mắt đáng thương của Phác Thái Anh, xem như không có việc gì đóng cửa rời đi.

"Lật người nằm úp sấp xuống." Lạp Lệ Sa xốc lên áo tạm thời choàng ở trước ngực Phác Thái Anh, lấy khăn mặt nhúng nước, tính toán trước tiên giúp Phác Thái Anh rửa sạch vùng lân cận miệng vết thương, thoạt nhìn phần eo là tổn thương nặng nhất.

"Nha." Phác Thái Anh bây giờ là 'mềm nắn rắn buông' (nói gì nghe đó), thấy Lạp Lệ Sa tức giận nàng cũng sợ, ngoan ngoãn chuyển thân thể nằm úp sấp.

Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh như vậy vừa bực mình vừa buồn cười, sẳn giọng: "Nàng không cỡi quần áo, ta làm sao giúp nàng xử lý miệng vết thương?"

"Ngô..." Phác Thái Anh mặt buồn giấu trong áo, huyên thuyên lẩm bẩm không biết than thở cái gì, nhưng mà tay cũng nghe lời, cởi áo của mình, chỉ mặc một áo trong nằm ở nơi đó.

Lạp Lệ Sa nhìn thân mình Phác Thái Anh, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương. Như lời Phác Thái Anh nói, vết thương không nặng, chỉ bị thương ngoài da, bất quá máu chảy không ít, hơn nữa miệng vết thương để có chút lâu không xử lý, chỗ da thịt bị rách ra có nhợt nhạt do mất máu.

Lạp Lệ Sa dùng khăn mặt lau sạch sẽ máu đen xung quanh miệng vết thương, nói với Phác Thái Anh: "Ta phải dùng rượu mạnh tiêu độc cho nàng, nàng kiên nhẫn một chút."

"Ta uống trước một ít được không?" Phác Thái Anh nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi.

"Uống làm cái gì, tửu lượng nàng không tốt, rượu mạnh như vậy ngay cả mẫu thân ta cũng rất ít khi uống, một hồi say thì làm sao bây giờ?" Lạp Lệ Sa vỗ bả vai Phác Thái Anh đè nàng nằm xuống, "Ai nha, nằm úp xuống."

"Ngô... Ta... Ta sợ đau..." Phác Thái Anh 'ô ô' nức nở, giống như Lạp Lệ Sa đang khi dễ nàng. Thật ra nàng muốn mình quá chén, thần kinh bị cồn làm mơ hồ, cảm giác đau đớn sẽ tiêu tan rất nhiều.

Lạp Lệ Sa cả giận nói: "Chỉ bôi thuốc thôi mà cũng phiền toái như vậy. Nàng còn sợ đau? Chính nàng là thầy thuốc đó."

"Lệ Sa..." Phác Thái Anh xoay người, lay lay người Lạp Lệ Sa, hai mắt nháy a nháy.

Lạp Lệ Sa dùng ngón trỏ điểm trên trán Phác Thái Anh: "Lại khoe mã."

Bất quá thoáng nhìn Phác Thái Anh bởi vì động tác xoay người quá lớn, miệng vết thương lại xuất huyết, cũng đành phải theo ý nàng ấy, đổ một chút rượu vào chén cho Phác Thái Anh: "Một hồi uống rượu say, ta cũng mặc kệ nàng."

Phác Thái Anh cầm chén, mới vừa nhấp một miếng đã bị nghẹn đến nước mắt giàn giụa. Cái đó và rượu trái cây Lạp Lệ Sa cho nàng uống trước kia cũng cách biệt quá xa. Bất quá vì để không đau, vẫn là kiên trì, 'ùng ục ùng ục' đem rượu trong chén uống hết, lau miệng, đem chén trả lại cho Lạp Lệ Sa. Không tới một hồi, hai má nổi đỏ ửng, ngay cả ánh mắt cũng mênh mông, lệ uông uông.

Lạp Lệ Sa thấy ánh mắt như vậy của Phác Thái Anh làm nàng nhìn đến xuất thần, cũng chỉ có thể nhịn xuống, trong lòng ngăn không được mắng Phác Thái Anh là một tiểu yêu tinh câu người, nhưng vẫn là sắp bị thân mình Phác Thái Anh phù phiếm thì phải đến bên nhuyễn tháp, dùng khăn mặt nhúng rượu mạnh rửa sạch miệng vết thương Phác Thái Anh.

"Hí..." Dù thần kinh bị rượu làm tê rất nhiều, nhưng vẫn có cảm giác rõ ràng miệng vết thương bỏng rát khi bị rượu đụng vào, làm Phác Thái Anh không khỏi hồi tưởng lại lần đầu tiên giúp Lạp Lệ Sa chữa thương, Lạp Lệ Sa im lặng nằm úp sấp, tựa như không có cảm giác đau đớn như nàng bây giờ. Khi đó tâm Lạp Lệ Sa lãnh a, bây giờ đây? Nàng còn không đủ 'nhiệt' sao?

Mỗi lần Phác Thái Anh phát ra tiếng rên rỉ, lòng Lạp Lệ Sa kỳ dị đau đớn như bị nhéo xuống, đồng thời cảm thấy dưới bụng giống như gặp một đoàn hỏa, quần áo bán giải khai, âm thanh mờ ám, trong không khí còn có cảm giác say ngà ngà mông lung, cũng làm cho lòng Lạp Lệ Sa có điểm rạo rực không hiểu nổi.

"Vẫn rất đau sao?" Lạp Lệ Sa ôn nhu hỏi.

"Ngô... Làm xong thì tốt rồi." Phác Thái Anh 'chi ngô' một tiếng, vai bị lộ ra. Lạp Lệ Sa sợ nàng cảm lạnh, dùng áo che lại nửa người trên của Phác Thái Anh. Lúc này Phác Thái Anh đem áo kéo xuống dưới, trên cánh tay còn có vài đạo vết thương, miệng vết thương đã có chút khô khốc.

Lạp Lệ Sa trườn người lên, dùng đồng dạng thủ pháp đem miệng vết thương xử lý tốt, chờ đợi cồn bốc hơi, mới thoa kim sang dược cho Phác Thái Anh. Miệng vết thương đã không còn cảm giác bỏng rát, hiện tại chỉ là từng trận thanh mát, Phác Thái Anh thoải mái thở dài một hơi, rốt cục chịu được.

Lạp Lệ Sa băng bó cho Phác Thái Anh xong cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa sờ trán, thế nhưng tất cả đều là mồ hôi. Bôi thuốc cũng có thể kinh tâm động phách như vậy, thật sự là đổ cả mồ hôi.

Phác Thái Anh xoay người, trên mặt bị rượu ngấm vào càng thêm đỏ ửng. Rượu này chẳng những mạnh, tác dụng chậm cũng lớn. Phác Thái Anh mơ mơ màng màng vươn người tìm kiếm thân thể Lạp Lệ Sa, miệng lẩm bẩm nói: "Lệ Sa... Lệ Sa..."

Lạp Lệ Sa nâng dưới hai cánh tay Phác Thái Anh, phòng ngừa nàng ấy ngã sấp xuống, hống nói: "Ta ở đây, bôi thuốc xong rồi, hảo hảo ngủ một giấc, ngày mai thì tốt rồi, ngoan!"

Phác Thái Anh mượn rượu làm loạn, không thuận nghe theo lời nói của Lạp Lệ Sa, mà quấn quít Lạp Lệ Sa không tha, luôn cọ cọ trong lòng nàng. Lạp Lệ Sa dở khóc dở cười, lại sợ dục hỏa vất vả lắm mới bị áp xuống bị Phác Thái Anh gợi lên lần nữa, càng sợ Phác Thái Anh làm động tác lớn, miệng vết thương lại vỡ toang ra.

Phác Thái Anh hai tay vô lực quơ quơ muốn bắt lấy tay Lạp Lệ Sa, người thẳng tắp hướng về phía trước úp sấp xuống. Lạp Lệ Sa lui từng bước, nàng cũng nghiêng người về phía trước một ít. Lạp Lệ Sa thở dốc một hơi, moi cánh tay Phác Thái Anh lên vây thành một vòng tròn vắt trên cổ mình, lại nhẹ nhàng ôm eo Phác Thái Anh, tay qua lại nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Phác Thái Anh, hống nói: "Anh nhi ngoan, đừng làm rộn..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: báo trước: chương sau... Đẩy ngã...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro