Chương 72: Tự Phi
Phác Thái Anh lại bắt mạch cho Tự Phi, thấy không có gì trở ngại mới lưu lại một toa thuốc khác cho tỳ nữ bên người Tự Phi, dùng để điều dưỡng thân thể cho Tự Phi sau khi sinh.
Mọi người không sai biệt lắm đều đã đi hết, chỉ còn lại mấy tỳ nữ của Hướng Phượng cung và mấy thái giám thu thập một số chuyện còn lại ở bên ngoài, đem đơn thuốc Phác Thái Anh kê đưa đi Thái Y uyển, để tương lai xảy ra sự cố còn chứng cớ lưu lại. Nguyên bản tiếng động lớn làm trước cửa Hướng Phượng cung như đang giăng lưới bắt chim, mà Bộc Dương Vinh Thánh kia từ đầu đến cuối không có vào nhìn Tự Phi một cái.
Tiểu hoàng tử sớm bị bà vú ôm đi, đưa đi cho hoàng đế xem qua. Bà vú đã nhiều năm chiếu cố các hoàng phi, trái lại Tự Phi lại không thấy được nhi đồng của mình, đây cũng là sự bi ai của nữ nhân ở trong cung. Không được cưng chìu, ngay cả việc thấy con mình sinh ra cũng khó khăn.
Tự Phi tuy rằng suy yếu nhưng còn có thể nói chuyện, nàng nhìn chằm chằm Phác Thái Anh nói: "Vì sao lại cứu ta?"
"Ta chỉ là không muốn gặp chuyện như vậy xảy ra lần nữa." Phác Thái Anh vỗ vỗ vai Tự Phi, ôn hòa cười nói, "Nếu đã trở thành mẫu thân, ít tranh giành một tí mới là tính toán cho con của mình. Một nơi như vậy, chẳng lẻ không làm cho người ta thất vọng đau khổ sao? Ngươi nguyện ý con của mình có cùng số phận với mình sao?"
Tự Phi lặng lẽ ngưng thần, trước kia nói như vậy nàng nhất định nghe không vào, nhưng mà hiện tại đã làm mẫu thân, ý tưởng quả thật bất đồng, huống chi trải qua một trận như vừa rồi, Phác Thái Anh nói không sai, người ở trong cung đều có thất vọng đau khổ.
"Nhi đồng là của ngươi, cùng người khác không quan hệ, chỉ là như vậy." Phác Thái Anh nghiêng đầu, giọng điệu như một người từng trải.
Tự Phi gật đầu, ý của Phác Thái Anh nàng hiểu được, không nên muốn Bộc Dương Vinh Thánh nữa, có nhiều thứ không phải là của mình thì dù tranh đoạt như thế nào cũng không hữu dụng, nhưng mà đứa bé này là chính mình sinh, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
"Cám ơn ngươi." Tự Phi nở nụ cười, nghĩ thông suốt.
"Ta là thầy thuốc, hết sức cứu người là chuyện hiển nhiên." Phác Thái Anh mỉm cười trả lời.
"Nhưng mà những lời nói này, không phải thầy thuốc nào cũng nói. Ta hiểu ý tứ của ngươi, cùng với việc đầu rơi máu chảy vì cái loại trữ vị hư vô mờ mịt này, ta càng muốn con ta có thể trưởng thành, bình an khỏe mạnh là tốt rồi. Kỳ thật ta cũng không muốn hắn trở thành người có máu lạnh giống hoàng thượng." Tự Phi so với nữ nhân khác thông minh hơn, Phác Thái Anh cũng vui vẻ cùng nàng nói thêm mấy câu, cho nên hôm nay nàng nói nhiều hơn.
Nàng thay Tự Phi chỉnh chăn lại: "Ta cần phải trở về, ngươi nghỉ ngơi thật tốt."
Tự Phi nhìn thấy thân ảnh Phác Thái Anh rời đi, bắt đầu tò mò, Phác Thái Anh đến tột cùng là người như thế nào, xem tuổi nhỏ như vậy, lại giống như thật sự trải qua rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện so với nàng còn thấu hiểu hơn.
"Có lẽ là bởi vì ngươi luôn không có tâm tranh đoạt cái gì đi." Tự Phi âm thầm thở dài, cực kỳ mệt mỏi liền ngủ thật say.
Khi Phác Thái Anh trở về phòng của mình, Lạp Lệ Sa vẫn ở đây. Nàng ấy đã ghé vào giường của Phác Thái Anh mà ngủ, Tiểu Bạch cũng cuộn tròn thân mình nằm bên chân Lạp Lệ Sa.
Phác Thái Anh nhẹ chân nhẹ tay lại gần, ngồi xổm xuống nhìn kỹ dung nhan Lạp Lệ Sa ngủ, vểnh cao cái mũi, lông mày thon dài, lông mi thật dày uốn cong, còn có đôi môi mỏng mà khêu gợi. Bộ dạng Lạp Lệ Sa ngủ thực vô hại, thu lại một ít nhuệ khí so với lúc nàng ấy tỉnh, lại càng dễ tiếp cận, cũng càng làm cho người ta yêu thương.
Phác Thái Anh nhịn không được cúi người xuống trộm hôn khóe mắt Lạp Lệ Sa, tiện đà lan tràn đến đôi môi, chậm rãi cảm nhận được Lạp Lệ Sa đáp lại, trên cổ cũng bị đôi tay quấn quanh, hai người ôm lấy lẫn nhau, triền miên mà ấm áp.
"Tỉnh?" Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, thay nàng vén lên một luồng tóc che ở trước mắt.
"Ân, lâu như vậy, thế nào?" Lạp Lệ Sa dùng sức nháy mắt vài cái, xem như làm cho mình thanh tỉnh hơn.
"Tự Phi khó sanh, bất quá lớn nhỏ bình an." Phác Thái Anh mỉm cười trả lời, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, nó còn ngủ, "Thật không có tính cảnh giác."
"Đó là bởi vì nàng trở lại, nó biết, bất quá lười động mà thôi." Lạp Lệ Sa nắm cái mũi của Phác Thái Anh, tiểu hồ ly cũng rất xấu, rất xấu giống y như Phác Thái Anh vậy.
"Cái gì nàng cũng biết..." Phác Thái Anh đứng lên ngồi ở bên giường, cùng Lạp Lệ Sa dựa sát vào nhau, "Như thế nào còn ở lại?"
"Lo lắng cho nàng." Lạp Lệ Sa thở dài.
Phác Thái Anh cảm động, chuyện mẫu thân của mình chết làm tâm lý nàng có bóng ma, Lạp Lệ Sa đặc biệt lưu lại đây chờ mình, chính là lo lắng cho mình luẩn quẩn trong lòng.
"Ta không sao." Mặt Phác Thái Anh dán vào lòng bàn tay ấm ấp của Lạp Lệ Sa mới từ trong chăn lấy ra, "Lệ Sa, ta vẫn cho rằng nàng sẽ không quản những chuyện nhỏ nhặt này của ta, nhưng ta không nghĩ tới nàng đối với ta mỗi một chuyện đều cẩn thận như vậy."
"Có thể không để bụng sao? Từ nhỏ đã có thói quen, ăn, mặc, đồ dùng của nàng, có cái nào không phải ta tự mình hỏi đến?" Lạp Lệ Sa nghĩ, có cảm giác mình cười cũng đã giống như Phác Thái Anh.
"..." Mặt Phác Thái Anh đỏ lên, nghĩ đến mới trước đây nàng giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau Lạp Lệ Sa, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
"Ha ha, nàng còn thẹn thùng cái gì?" Lạp Lệ Sa nắm mặt Phác Thái Anh, "Có lẽ chúng ta đều nên cảm thấy may mắn vì đoạn ngày không lo kia, nếu không cũng sẽ không đến được với nhau."
Phác Thái Anh cảm thấy gần đây Lạp Lệ Sa càng ngày càng cảm tính, bất quá nàng thích sự thay đổi như vậy. Hai người không thể mỗi ngày gặp mặt, ngẫu nhiên gặp lại liền trở nên phá lệ trân quý. Còn hơn những nữ nhân trong hoàng cung này, Phác Thái Anh cảm giác mình hạnh phúc nhiều lắm, ít nhất trong lòng người mình yêu chỉ có mỗi một mình mình.
Ngoài cửa sổ sắc trời bắt đầu phiếm xanh, biểu thị trời cũng sắp sáng, Lạp Lệ Sa vạch chăn giường ra: "Sắc trời không còn sớm, ta cần phải trở về, miễn cho bị người phát hiện tung tích. Nàng đã vội một đêm, hảo hảo ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút, ta đem Tiểu Bạch cầm ra gác cửa giúp nàng."
"Ân." Phác Thái Anh gật đầu, nàng xác thực có chút mệt, ôm Lạp Lệ Sa một hồi mới buông tay ra, "Nàng cẩn thận đó."
"Ta biết." Lạp Lệ Sa cười nhéo mặt Phác Thái Anh, hôn một cái, liền nhảy ra cửa sổ ly khai.
Phác Thái Anh cởi vớ và giày, chui lên giường, trong chăn còn có dư ôn và hơi thở Lạp Lệ Sa lưu lại, làm nàng thực an tâm, gắt gao bao lấy chính mình sau đó nằm ngủ. Một đêm này phát sinh nhiều chuyện lắm, tân hoàng tử sinh ra, trong triều sợ là lại càng không thái bình, vẫn là thừa dịp trước khi mọi chuyện phát sinh, hảo hảo dưỡng đủ tinh thần mới tốt.
Lúc Phác Thái Anh gặp lại Tự Phi lần nữa thì cũng đã qua một đoạn thời gian. Tự Phi qua tháng, người cũng khỏe mạnh rất nhiều, đang ở trong hoa viên tản bộ, vú nuôi ôm tiểu hoàng tử ở một bên.
"Thập Tam!" Tự Phi mắt thấy Phác Thái Anh đi qua, từ ở rất xa kêu Phác Thái Anh.
"Tham kiến Tự Phi nương nương." Lễ nghi nên có vẫn còn cần thiết, Phác Thái Anh đi lên trước khom mình hành lễ.
"Đứng lên đi." Tự Phi cười vô cùng ôn hòa, "Ta gọi ngươi là Thập Tam, có quá lắm không?"
"Thật ra không có, rất tốt." Phác Thái Anh đứng lên, đi đến bên người Tự Phi, đưa tay khoát lên mạch tượng của nàng. Ngự y trong hoàng cung đa số là nam tử, nếu muốn bắt mạch cho vị nương nương, được kêu là thỉnh mạch, trước hết xin sự đồng ý, hơn nữa nhất định phải có cung nữ hoặc là thái giám ở một bên.
Phác Thái Anh từ ngoài cung vào cũng không có ai đề cập qua với nàng cần chú ý việc này, hơn nữa nàng là nữ tử, sẽ không có sự băn khoăn này.
Nhưng động tác này làm cho Tự Phi ngây ra một lúc, không kịp phản ứng. Tay Phác Thái Anh thoáng lạnh, chắc là ở ngoài phòng một lát rồi, bất quá chạm vào làn da cũng không thấy khó chịu.
"Như thế nào?" Tự Phi mỉm cười hỏi.
"Tốt hơn nhiều, bất quá gần đây thời tiết chuyển lạnh, tuy rằng nương nương chỉ tới nơi này ngồi một chút, cũng tốt nhất mang cái nệm ấm, tránh tiếp xúc trực tiếp với băng đá lạnh lẽo này." Phác Thái Anh kéo tay áo trả lời.
"Thập Tam, ngươi cũng ngồi đi, sau này ta sẽ chú ý. Ta còn chưa kịp hảo hảo cảm tạ ngươi lần trước đã cứu ta một mạng." Tự Phi gật đầu nhìn cung nữ bên cạnh, cung nữ vội gật đầu tỏ vẻ mình nhớ kỹ.
Phác Thái Anh vén lên quần áo, cũng ngồi ở bên cạnh Tự Phi.
"Muốn nhìn tiểu hoàng tử sao, hắn thật ra là do ngươi đỡ đẻ." Tự Phi bỗng nhiên đề nghị.
"Là nha, nương nương gần đây hay nhắc tới muốn cho tiểu hoàng tử nhận thức đại ân nhân ngài đây, như vậy sau này tiểu hoàng tử cũng có chiếu ứng (người giúp đỡ)." Cung nữ ở một bên châm trà cho Phác Thái Anh có chút tâm tư, chen miệng nói.
"Ha ha, nhận thức thân sẽ không tất yếu, bất quá tiểu hoàng tử cùng ta cũng coi như có duyên, ngày sau hắn nếu có chút chuyện, ta nếu có khả năng thì nhất định giúp." Phác Thái Anh hiểu được nổi khổ tâm của Tự Phi, như vậy cũng coi như cho Tự Phi một lần hứa hẹn. Nàng không thích người khác làm phiền mình, huống chi cục diện của nàng cũng đủ rối rắm, chẳng qua nàng thông cảm chính là phần khổ tâm khi làm mẫu thân của Tự Phi nên mới đáp ứng.
"Cũng tốt, có những lời này của Thập Tam ngươi là đủ rồi." Tự Phi là người thông minh, nói một chút liền dừng lại thay đổi đề tài, "Nghe nói Thập Tam ngươi thích ăn những món ăn tinh xảo, những thứ này là ta giữ riêng cho ngươi, không phải đầu bếp ngự thiện phòng làm, ngươi nếm thử đi."
Phác Thái Anh thấy trong một đĩa nhỏ tinh xảo có mấy khối bánh hình tròn, ngay trên mặt là cây Vừng thơm giòn, mặt trái là Ngàn Tầng Tô, ở giữa không biết bọc những thứ gì, bất quá cũng rất mê người.
"Đây là?" Đồ ăn trong cung, không phải đều là Ngự Thiện phòng quản sao?
"Vừa rồi những người ở nhà mẹ đẻ của ta đến đây, muốn nhìn tiểu hoàng tử một chút, thuận đường mang theo chút đồ ăn. Những thứ này đều là món ăn đặc sản ở quê nhà ta, bình thường hoàng cung không có." Tự Phi đem cái đĩa đẩy đến trước mặt Phác Thái Anh. "Nếm thử đi."
Phác Thái Anh bốc lên một khối nhét vào miệng, bên trong bao bộc bánh đậu, bất quá bánh đậu này rất nhỏ, rất ngọt, chậm rãi tan ra trong miệng, bên ngoài bánh đậu còn bao một ít vỏ bọc đường. Phác Thái Anh luôn rất thích ngọt, nàng có điểm bất ngờ ngẩng đầu xem Tự Phi, nàng ấy vẫn nhớ rõ sở thích của nàng.
"Cám ơn, ăn thật ngon!" Phác Thái Anh lại uống một ngụm trà. Trà là trà lài có mùi thơm ngát ngon miệng, hòa tan sự chán ngấy trong cổ họng, vì vậy xem ra, Tự Phi là một nữ tử rất cẩn thận.
Sau đó, vú nuôi đem tiểu hoàng tử ôm lấy, cũng nhắc nhở Tự Phi nói: "Nương nương, một tí phải đưa tiểu hoàng tử đi rồi."
Trên mặt Tự Phi chợt lóe lên một ít vắng vẻ, nhưng nàng che dấu vô cùng nhanh, bởi vì ở trong hoàng cung, lộ ra vẻ mặt như thế là rất nguy hiểm. Nàng trìu mến tiếp nhận tiểu hoàng tử, ôm vào trong ngực, hôn hôn mấy cái.
Phác Thái Anh thấy có chút hốt hoảng, giống như trong suy nghĩ của mình, mẫu thân cũng là vừa yêu vừa thương mình như vậy sao, không biết mẫu thân có nhìn xem mình một cái hay không. Phác Thái Anh mượn cớ bị gió cát làm rát mắt, lặng lẽ xoa nhẹ khóe mắt. Tại dạng địa phương như thế này, nàng không muốn tỏ ra yếu thế.
"Thập Tam, muốn nhìn sao?"
Phác Thái Anh gật đầu, trườn người qua nhìn. Tiểu hoàng tử lớn lên thực đáng yêu, trắng trắng nộn nộn, tuyệt không có nhiều nếp nhăn như vừa mới sinh ra. Hơn nữa cặp mắt nhỏ kia đen mà sáng, rất giống ánh mắt của Tự Phi. Ánh mắt của tiểu hài tử luôn nhiễm màu đen rất sâu như mực, theo tuổi càng lớn, nhan sắc càng đạm mạt, có lẽ bởi vì đã thấy nhiều mặt hắc ám của thế gian, sẽ không thuần túy như lúc ban đầu, khi tới lúc già hai mắt hoàn toàn là vẩn đục màu trắng.
Phác Thái Anh can đảm đưa tay xoa bóp mặt tiểu hoàng tử một cái, nàng đối với tiểu hài tử vẫn có chút sợ hãi, cảm giác rất yếu ớt, sợ chính mình không cẩn thận làm bị thương bé nhỏ.
Sau đó tiểu hoàng tử bị ôm đi dưới sự thúc giục của vú nuôi. Tự Phi vẫn đang lưu luyến không rời nhìn phương hướng ly khai của tiểu hoàng tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro