
Chương 5: Gãy Xương
Đem Si nhi ôm trở về phòng, bốn người tỳ nữ đã nghe được tin tức, biết Lạp Lệ Sa tìm được Si nhi, nên ở trong phòng chờ.
Lạp Lệ Sa lãnh mạc quét mắt nhìn bốn người một cái: "Chuẩn bị nước tắm, đem Si nhi một thân toàn bùn tắm sạch sẽ."
"Vâng! Thiếu cung chủ." Dịch Dung nháy mắt cho ba người còn lại đi ra chuẩn bị thùng gỗ và nước ấm.
"Thiếu cung chủ! Ta giúp người chuẩn bị nước tắm rửa được không?" Dịch Mộng nhìn thấy trên người Lạp Lệ Sa cũng một mảnh vết bẩn hỏi.
Lạp Lệ Sa xưa nay yêu thích sạch sẽ, không khỏi nhíu mày nói: "Cũng tốt, vất vả các ngươi."
Ba người thấy thiếu cung chủ không hề tức giận, cũng thở ra nhẹ nhõm. Trong ngày thường, mọi người ở chung với nhau rất hòa thuận. Dù sao các nàng cũng lớn hơn Lạp Lệ Sa, trên danh nghĩa là chủ tớ, thật ra tình cảm của các nàng giống tỷ muội. Các nàng thông cảm thân thế của Lạp Lệ Sa. Thân là thiếu cung chủ của Minh Phượng cung, không thể không theo nguyên tắc mà kiềm chế bản thân, ăn nói có ý tứ, làm một người lớn thu nhỏ, tuổi còn nhỏ thật không hợp để thành thục như vậy.
Lạp Lệ Sa ngâm mình trong nước ấm, trên mặt nước đã được Dịch Mộng vãi một tầng hoa tinh tế, nước bốc hơi lộ ra một mùi hoa thản nhiên. Nàng thoải mái nhắm hai mắt lại, có chút buồn ngủ.
Chợt nghe bên ngoài có động tĩnh ồn ào, Lạp Lệ Sa mặc quần áo tử tế, khoác thêm áo ngoài mở cửa đi ra ngoài. Nghe theo tiếng vang đi tới phòng đã chuẩn bị tốt cho Si nhi, trong nháy mắt mở cửa, chính nàng cũng ngẩn người ra.
Dịch Mai, Dịch Dung, Dịch Thanh, Dịch Mộng, bốn người này ngày thường tao nhã quen rồi vậy mà giờ lại xắn tay áo lên cử chỉ thô lỗ, cùng Si nhi ở trong thùng gỗ đã bị cởi quần áo một nửa mà phân cao thấp.
Si nhi hai tay gắt gao giữ chặt thành thùng gỗ, Dịch Mai và Dịch Dung gở tay của nàng ra. Dịch Mộng và Dịch Thanh gắt gao ôm Si nhi giữ nàng trong thùng gỗ. Mấy người cứ như vậy mà giằng co qua lại.
Lạp Lệ Sa nhịn cười: "Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Dịch Dung một bên dùng lực một bên nói: "Khởi bẩm thiếu cung chủ, Si nhi sống chết cũng không chịu vào thùng gỗ tắm rửa. Chúng ta đem nàng vào, nàng lại trườn ra ngoài. Động tác nhanh nhẹn tựa như hầu tử."
Lạp Lệ Sa hì hì bật cười "Buông tay, đi ra ngoài hết đi, ta đến..."
"A?" Bốn người tỳ nữ đều kinh ngạc hô lên. "Thiếu cung chủ... này" Nếu để cung chủ biết được các nàng để cho thiếu cung chủ tự mình hầu hạ một đứa ngốc tử, các nàng vẫn còn mạng để sống sao?
"Được rồi... mẫu thân nói để ta hảo hảo chiếu cố cho nàng, các ngươi không cần lo!" Trên miệng Lạp Lệ Sa có nét cười, "Còn nữa, nàng (Si nhi) chỉ nghe lời của ta."
Bốn người nhìn một hồi, cảm thấy thiếu cung chủ đối với Si nhi tốt đến không bình thường, nhưng lời thiếu cung chủ nói, các nàng không dám nhiều lời hơn, vì thế buông Si nhi vẫn còn gắt gao cùng các nàng tranh đấu, làm lễ với Lạp Lệ Sa rồi đi ra ngoài. Dịch Thanh đóng cửa kỹ càng rồi mới đi ra ngoài sau cùng.
"Si nhi không thích tắm rửa sao?" Lạp Lệ Sa đến gần Si nhi, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hỏi.
Si nhi lắc đầu rồi lại gật gật đầu, cũng không phải nàng không thích tắm mà là...tắm rửa phải trải qua quá trình rất kinh khủng, vài người căng ba chân bốn cẳng của nàng đặt trong nước, lấy mặt chải lông* chà đi chà lại trên người nàng, cơ hồ nàng bị mất một lớp da.
* Chắc là bàn chải
Giống như đã nhìn ra được tâm tư của Si nhi, Lạp Lệ Sa hỏi: "Ta đến giúp ngươi tắm được không? Ta cam đoan sẽ không làm ngươi đau."
Si nhi co rúm thân thể lại ngồi bên cạnh thùng gỗ, nhìn Lạp Lệ Sa kiên nhẫn, luôn luôn cùng Lạp Lệ Sa đối mặt như vậy. Nữa ngày sau Si nhi bại trận, nhát gan đưa tay đặt trong tay của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa lúc này mới ôm lấy Si nhi, giúp nàng cởi quần áo đã ướt đẫm ra, cẩn thận thả Si nhi vào trong thùng tắm ngào ngạt hương thơm. Lần trước giúp Si nhi tắm rửa hoàn toàn là vì nàng quá bẩn, nhiều năm sinh hoạt tại chuồng ngựa nên trên người nàng có cả con rận, chỉ phải chà sạch sẽ sau đó ném nàng ngâm vào nước thuốc. Lần này không cần phải làm như vậy, Lạp Lệ Sa đem khăn đã nhúng nước nhẹ nhàng chà sau lưng của Si nhi.
Nhìn thấy thân thể gầy yếu của nàng, còn có miệng vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ chưa lành mà còn ứ máu đọng. Biết là từ nhỏ đến giờ nàng ăn không ít khổ cực, Lạp Lệ Sa thập phần không đành lòng.
"Si nhi! Sau này ở Minh Phượng cung sẽ không còn ai dám đối với ngươi như vậy nữa..." Lạp Lệ Sa chà nhẹ lên đầu vai của Si nhi, ở đó có một vết thương mà Phác Hữu An dùng dao nhỏ cắt.
Còn có vô số vết thương khác do bị té mà ra, bởi vì không ai quản sống chết của Si nhi nên nàng bị những tổn thương này. Té bị thương lành lại là bởi vì năng lực phục hồi ương ngạnh của bản thân nàng, khung xương không được sửa chữa bị lệch rất nhiều, Lạp Lệ Sa nhíu chặt mày, nếu muốn cho Si nhi đứng thẳng được một lần nữa thì phải làm cho xương cốt gãy rồi phục hồi lại từ đầu. Vừa nghĩ tới Si nhi lại phải chịu khổ, Lạp Lệ Sa liền thấy khó chịu, luyến tiếc Si nhi.
"Si nhi! Ta biết là rất đau... ngươi phải nhịn một chút" Lạp Lệ Sa lấy tay kìm sau lưng của Si nhi, rắc một tiếng xương bả vai của Si nhi bị một lực mạnh làm gãy, Si nhi đau đến nước mắt đều chảy ra, đập xuống mặt nước, nước văng ra làm ướt hết áo ngoài của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nâng thân thể nhỏ bé của Si nhi lên, đụng đến các đốt ngón tay, 'ba' âm thanh gãy vang lên. Si nhi lại kêu đau lên một tiếng, nước mắt chảy giàn giụa. Bàn tay còn lại nắm chặt lấy thùng gỗ bên cạnh, dưới chân tiếp tục bơi hy vọng có thể bò lên bờ.
Lạp Lệ Sa xưa nay làm việc quyết đoán ngoan độc, chỉ cần nàng cho rằng kết quả là đúng, thì nàng sẽ không bận tâm đến quá trình. Đối với Si nhi kêu đau tuy có chút không đành lòng, nhưng động tác của nàng vẫn không hề dừng lại, nghe theo suy đoán của mình, tay trượt dọc theo xương đùi... Xuống tay tàn nhẫn hơn, liên tiếp bẻ gãy xương tứ chi của Si nhi, kình lực lại vừa đủ, chỉ là bẻ gãy chứ không bóp nát.
Xương cốt của Si nhi vừa bị đứt đoạn, không thể nhúc nhích, nước che phủ kín hai mắt, nhìn Lạp Lệ Sa tiếp tục tàn phá thân thể của mình, muốn vươn tay nhỏ ra ngăn cản Lạp Lệ Sa lại không thể động đậy. Mãi cho đến khi cây xương đùi cuối cũng bị bẻ gãy, Lạp Lệ Sa ôm lấy Si nhi, thật cẩn thận đem nàng đặt lên giường.
Giờ phút này Si nhi đã đau đến hôn mê. Lạp Lệ Sa đưa tay vuốt ve chân mày của Si nhi, 'còn nhỏ như vậy đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, khi ngủ vẫn cau mày. Si nhi, rốt cuộc là ngươi ngốc hay là cả thế nhân đều là kẻ ngốc.'
Lạp Lệ Sa mặc quần áo cho Si nhi, đắp kín chăn, sau đó đi ra ngoài. Bốn người tỳ nữ bên ngoài nghe tiếng vang đã đợi sẵn ở ngay cửa.
Lạp Lệ Sa sắc mặt âm trầm: "Đi tìm đại phu tốt nhất"
"Dạ!" Dịch Dung không dám lơ là, lập tức rời đi làm chuyện Lạp Lệ Sa đã phân phó.
"Thiếu cung chủ!... Sẽ không phải là?" Dịch Mộng cẩn thận hỏi.
"Ân..." Lạp Lệ Sa thở dài. "Nếu không như vậy nàng sẽ không thể làm người bình thường được."
Ba tỳ nữ đưa mắt nhìn nhau không hẹn mà run tay nhè nhẹ, bàn tay giấu trong tay áo. Thiếu cung chủ của các nàng quả là rất giống cung chủ, làm việc ngoan độ tuyệt tình. Chỉ cần đạt được mục đích không tiếc tất cả, tuy nói là vì muốn tốt cho Si nhi, nhưng...
Đại phu rất nhanh đã đến, nhìn Si nhi gãy xương đầy người không khỏi hít một hơi, may mà Minh Phượng cung có đầy đủ dược liệu tốt nhất. Si nhi tuổi còn nhỏ năng lực phục hồi cũng cao, xương bên trong vẫn còn sinh trưởng. Vậy nên muốn làm lành lại tất cả chỗ xương bị gãy cũng không khó, còn có một đống cao thủ công lực thâm hậu giúp Si nhi trị thương.
Cứ như thế qua hơn một tháng, Si nhi tỉnh lại trong mơ hồ. Thế nhưng bị gãy nhiều xương như vậy, bắt một đứa bé có thân hình yếu ớt như vậy chịu nhiều đau đớn đến thế thì quả thực tàn nhẫn.
Đại phu cho Si nhi dùng thuốc tốt nhất, dùng tấm ván gỗ cố định xương mới vừa sinh trưởng của Si nhi lại, sau đó viết toa thuốc rồi rời đi. Si nhi bị đặt ở trên giường hoàn toàn không thể nhúc nhích, dùng cặp mắt chuyển động qua lại xung quanh Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa cầm lấy chén cháo Dịch Thanh đưa tới, để cho Dịch Dung nâng người Si nhi dậy, sau đó cẩn thận đút cho nàng: "Si nhi còn đau không? Đã nhiều ngày không có ăn cơm, tốt xấu gì cũng ăn một ít."
Si nhi há miệng, miệng nhỏ nhắn ngậm lấy cháo đã được thổi kỹ, nhìn Lạp Lệ Sa cười. Lạp Lệ Sa trong lòng căng thẳng, mình đối với nàng như vậy, nàng vẫn không hận mình sao?
"Thiếu cung chủ!... Si nhi này nhìn ngây dại như vậy nhưng trong lòng vẫn hiểu được thiếu cung chủ làm như vậy là tốt cho nàng," Dịch Dung nhịn không được nói.
"Thật sao..." Lạp Lệ Sa mỉm cười.
Nụ cười của Lạp Lệ Sa làm cho Dịch Dung ngẩn cả người. Lạp Lệ Sa rất ít cười, mà cười ấm áp như vậy lại càng ít, hơn nữa nàng chỉ là một đứa bé mười tuổi, làm cho Dịch Dung thấy nàng thật dễ thương...
Đút cháo loãng xong rồi, Dịch Dung đỡ Si nhi nằm xuống nói: "Thiếu cung chủ, người cũng bận rộn lâu rồi, nên đi nghỉ ngơi đi, nơi này có bốn người chúng ta chăm sóc cho nàng rồi."
Lạp Lệ Sa lộ ra vẻ mệt mỏi "Cũng tốt! Các ngươi cẩn thận chăm sóc cho nàng, không thể để xảy ra chuyện gì, có chuyện phải lập tức báo cho ta biết."
Nói xong mới buông chén cháo đã hết trong tay, đi ra khỏi phòng của Si nhi. Lúc nàng quyết định chiếu cố Si nhi liền an bài phòng của Si nhi gần phòng của mình, vì vậy đi vài bước là tới phòng của nàng.
Vừa vào cửa Lạp Lệ Sa ngừng lại, "Nương!"
Thương Trưng Vũ ngồi ngay đầu giường, trong tay cầm sách, mí mắt rũ xuống, xem ra là chờ Lạp Lệ Sa đến mệt mỏi.
"Lệ Sa đã trở về?" Thương Trưng Vũ liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cái "Đứa bé kia như thế nào...?"
"Ân, ăn một chút cháo, hiện tại đã ngủ. Thân thể nàng hằng năm đã không được chiếu cố, muốn phục hồi chỉ sợ cần một năm hoặc nửa năm." Lạp Lệ Sa câu nệ đứng một bên, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt của Thương Trưng Vũ.
"Đoạn thời gian này con đã vất vả..." Thương Trưng Vũ bỏ sách trong tay xuống, đứng lên vỗ vỗ vai của Lạp Lệ Sa.
"Dạ" Lạp Lệ Sa vẫn cúi đầu như trước.
"Không hiếu kỳ vì sao ta giao nàng cho con chiếu cố sao?" Thương Trưng Vũ đột nhiên cảm thấy nữ nhi của mình càng ngày càng thú vị.
"Nương muốn như vậy con liền nghe theo" Lạp Lệ Sa bị Thương Trưng Vũ làm cho không thể cùng nhau đối diện.
Gương mặt hai người cơ hồ giống nhau. Thương Trưng Vũ thành thục, còn Lạp Lệ Sa dù gì cũng còn nhỏ, mang theo tính trẻ con rất quật cường.
Thương Trưng Vũ cố ý đem Si nhi cho Lạp Lệ Sa chiếu cố cũng là vì để cho Lạp Lệ Sa có bạn. Dù sao thân là thiếu cung chủ của Minh Phượng cung, từ nhỏ đã thiếu mất rất nhiều thứ, nàng làm mẫu thân cũng không đành lòng. Nếu Si nhi có thể làm cho Lạp Lệ Sa có chút thơ ấu, nàng chấp nhận nuôi một người nhàn rỗi. Quan trọng nhất là Si nhi là người ngu, sẽ không có bất lợi gì đối với Lạp Lệ Sa.
Nhìn chằm chằm vào mắt Lạp Lệ Sa, Thương Trưng Vũ mỉm cười: "Lệ Sa đáp ứng ta, vô luận khi nào cũng không được làm ủy khuất bản thân, chẳng sợ ủy khuất người khác."
"Ân..." Lạp Lệ Sa nhất thời không hiểu ý của Thương Trưng Vũ, suy nghĩ một hồi, Thương Trưng Vũ đã rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro