
Chương 30: Sơ khai
"Hôm nay ngươi dọn đồ xong thì ngủ sớm một chút. Ngày mai ta sẽ tới gọi ngươi rời giường, chúng ta cùng đi Biện Châu?" Khóe miệng Lạp Lệ Sa bắt một tia cười, hỏi Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cảm giác nụ cười của Lạp Lệ Sa có thâm ý khác, nhưng nàng không muốn nghĩ nhiều, gật đầu nói: "Lệ Sa, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút. Chúng ta đi Biện Châu, đi đường bộ được không? Ta muốn cùng ngươi du sơn ngoạn thủy."
"Tùy ngươi..." Lạp Lệ Sa cười đáp.
Dàn xếp Phác Thái Anh xong, Lạp Lệ Sa mới rời khỏi tây phòng. Dịch Dung cung kính canh giữ ở cửa phòng cung chủ của Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn Dịch Dung nói: "Có chuyện gì sao?"
"Thiếu cung chủ, vừa rồi ở ngoài hành lang... Người..." Dịch Dung nhìn thấy ánh mắt Lạp Lệ Sa càng ngày càng sắc bén, lời nói tiếp theo cũng không dám nói nữa.
"Ngươi thấy được?" Chân mày của Lạp Lệ Sa nhọn lên, híp mắt nhìn Dịch Dung.
"..."
"Ân?"
"Phải... Nhìn thấy." Dịch Dung càng cúi thấp đầu hơn, "Ta lo lắng Anh nhi, lặng lẽ đi theo ở phía sau... Liền... Thiếu cung chủ, người tiếp tục hận Anh nhi, cũng không thể làm như vậy..."
"Càn rỡ!" Bị người khác thăm dò bí mật, Lạp Lệ Sa thẹn quá hóa giận, giơ tay lên hận không thể tát Dịch Dung một cái, cuối cùng nhịn xuống tức giận, để tay xuống.
"Thuộc hạ không dám..." 'Ba' một tiếng Dịch Dung quỳ trên mặt đất, "Thuộc hạ cầu thiếu cung chủ buông tha Anh nhi, nàng chỉ là một nhi đồng đơn thuần."
"Đơn thuần? Dịch Dung, một người đơn thuần sẽ học y thuật và võ công vài năm mà không bị các ngươi phát giác sao?" Lạp Lệ Sa cúi người, nâng cằm Dịch Dung lên, bắt buộc nàng đối diện với mình, "Dịch Dung, đừng ỷ vào bình thường ta dung túng mấy người các ngươi mà các ngươi bắt đầu vô pháp vô thiên. Kết cục của Anh nhi sẽ là tấm gương tốt nhất cho các ngươi. Trước kia ta có thể cưng chìu nàng, bây giờ càng muốn phế nàng. Đều giống nhau, ai phản bội ta, kết cục đều giống nhau."
"Thiếu cung chủ..." Người Dịch Dung cứng lại. Nàng rất muốn nói với Lạp Lệ Sa, nàng sợ đến cuối cùng, Lạp Lệ Sa tổn thương không phải là Phác Thái Anh, mà là chính mình. Một Người ở bên người cũng không có, cô đơn như vậy tốt sao, khoái hoạt sao? Thật giống như Thương Trưng Vũ, cho tới bây giờ các nàng cũng chưa từng thấy nụ cười thiệt tình của nàng.
Lạp Lệ Sa thu tay về, hít sâu vài hơi áp chế cơn tức giận của mình. Từ nhỏ, Thương Trưng Vũ dạy nàng không được lộ hỉ nộ ra ngoài. Hiện tại, độ lửa của nàng vẫn còn chưa đủ, một việc nhỏ như vậy cư nhiên vẫn còn dễ dàng tức giận.
"Ngày mai ta sẽ dẫn Anh nhi đi Biện Châu để an táng mẹ ruột của nàng. Chuyện ở đây tạm thời giao cho ngươi và Dịch Thanh. Nhớ kỹ, toàn bộ ngoại nhân bái phỏng, giống nhau đều tránh không gặp."
"Vâng... Thiếu cung chủ." Dịch Dung gật đầu.
"Ngươi còn có việc sao?" Lạp Lệ Sa nhìn Dịch Dung trên mặt đất.
"Không có."
"Vậy trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi." Lạp Lệ Sa 'phịch' một tiếng đóng cửa phòng lại.
Hiện tại trong lòng nàng cũng rất loạn, vì cái gì đối với Phác Thái Anh như vậy, chính nàng cũng không biết, đừng nói đến việc giải thích với Dịch Dung cái gì. Lạp Lệ Sa nắm tay áo, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh 'Ta Lạp Lệ Sa làm chuyện gì, cũng không cần giải thích với người khác'.
Một đêm đi qua, Lạp Lệ Sa dậy thật sớm. Dịch Dung hầu hạ nàng mặc quần áo, rửa mặt, chải đầu, lấy nước trà xanh súc miệng xong, Lạp Lệ Sa mới hỏi: "Hôm nay sao không thấy Dịch Thanh?"
"Khởi bẩm thiếu cung chủ, nghe nói Tôn Mậu Nghĩa của Chu Tước bang bệnh tình bỗng nhiên tăng thêm, cũng không biết tin tức là thật hay giả, Dịch Thanh tính toán tự mình đi điều tra." Dịch Dung một bên cẩn thận thay Lạp Lệ Sa chỉnh quần áo, một bên trả lời.
"Tôn Mậu Nghĩa này có bệnh quỷ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, nhưng hắn võ công cao cường nội lực thâm hậu, không dễ dàng chết như vậy. Trong ngày thường, người này tâm tư xấu xa, làm chính mình gầy như tre, lúc này không biết lại chơi trò gì, ngươi kêu Dịch Thanh cẩn thận một chút, có chuyện gì lập tức cho ta biết."
"Dạ..." Dịch Dung buộc lại dây lưng ngoại bào ngoài cùng giúp Lạp Lệ Sa, ngẩng đầu lên nói, "Thiếu cung chủ, trên bàn là hành lý, của Anh nhi ta cũng chuẩn bị xong, ở trong phòng của nàng, hiện tại đi gọi nàng sao?"
"Không cần, một hồi ta tự mình đi kêu nàng. Ngươi đi chuẩn bị thức ăn hàng ngày nàng thích ăn sớm một chút, ta gọi là nàng dậy dùng đồ ăn sáng." Lạp Lệ Sa thấy Dịch Dung đã sửa sang y phục thoả đáng, liền thu hồi hai tay lại.
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị." Dịch Dung cầm chậu rửa mặt vừa rồi mang cho Lạp Lệ Sa rửa mặt ra khỏi phòng.
Lạp Lệ Sa hô hấp không khí sáng sớm thanh mát, chậm rãi đi dạo, tản bộ đến tây phòng của Phác Thái Anh. Nàng thật sự không rõ, không khí buổi sáng tốt như vậy, vì cái gì Phác Thái Anh ham ngủ như vậy, nhất là sáng sớm, đè lại giường không chịu dậy.
Đi tới cửa, cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Ấn vào mi mắt là cảnh tượng làm hai mắt Lạp Lệ Sa phát sáng lên.
Phác Thái Anh thân mặc áo trung y màu trắng, nằm nghiêng ở đầu giường, áo ngủ màu tím nhạt bằng gấm bị Phác Thái Anh vạch ra để tại một bên, bỏ ra tại bên người. Tóc đen dài tú lệ phủ trên giường, trong lòng còn ôm một con hồ ly tuyết trắng, hai mắt cũng nhắm lại, ngủ rất bình yên, cái đuôi xoã tung vắt lên thắt lưng của Phác Thái Anh, thường thường đong đưa lên xuống.
Lại nhìn mặt Phác Thái Anh ngủ, môi đỏ răng trắng, mi thanh mục tú, thực sự cám dỗ. Đi lại gần từng bước, lại thấy hương thơm mê người, mùi thơm ngào ngạt. Chân chính là một bức họa, một bức tranh cực đẹp diễn tả tư thế ngủ của mỹ nhân. Lạp Lệ Sa nghĩ đến niên kỷ của Phác Thái Anh, quả nhiên là tuổi mười lăm tươi đẹp.
Nàng đột nhiên cảm giác được Phác Thái Anh là một bảo vật, bảo vật mà nàng chỉ muốn chính mình trân quý cùng thưởng thức, không nguyện bị người khác thăm dò. Đây có lẽ chính là lý do vì sao mình thấy Phác Thái Anh cùng người bên ngoài thân cận, nàng sẽ phẫn nộ như vậy.
Phác Thái Anh cũng là người tập võ, bởi vì ở bên người Lạp Lệ Sa mới không có cảnh giác, nhưng bị người khác nhìn chằm chằm cũng sẽ có cảm giác. Nàng trở mình, dùng sức xoa xoa hai mắt, ánh mắt nhập nhèm buồn ngủ nhìn Lạp Lệ Sa: "Lệ Sa... Sớm như vậy nha."
Dứt lời lại muốn ôm Tiểu Bạch tiếp tục ngủ. Lạp Lệ Sa thở cứng lại, nhưng nhìn hai tròng mắt hoang mang mang theo xuân thủy, còn có thanh âm trầm thấp kia, làm Lạp Lệ Sa cảm thấy có một loại xúc động nóng lòng muốn thử, thần kinh cả người đều hưng phấn lên, hận không thể đem Phác Thái Anh như vậy một ngụm nuốt xuống.
Nàng nắm chặt hai tay, đi đến đầu giường, nhìn con hồ ly tựa đầu chôn trong ngực Phác Thái Anh, cảm thấy thập phần...không vừa mắt, ngựa quen đường cũ, kéo cái gáy của Tiểu Bạch xách lên, mở cửa sổ ra, 'ba'... Ném đi ra ngoài.
Phác Thái Anh bị người quấy rầy, buồn ngủ nhắm mắt sờ loạn trên giường, tìm không thấy Tiểu Bạch. Tiểu Bạch mềm mại, ấm áp, ôm rất thư thái. Không biết sao, đụng đến vạt áo của Lạp Lệ Sa, sau đó theo vạt áo đụng đến eo nhỏ nhắn, ân, cái này không tồi, dùng lực đem Lạp Lệ Sa hướng vào mình kéo qua.
Lạp Lệ Sa không dự đoán được Phác Thái Anh tự nhiên không đầu không đuôi kéo mình, dưới chân chệch choạng ngã vào trên người Phác Thái Anh, rốt cục đem Phác Thái Anh đè tỉnh. Dù sao người và hồ ly sức nặng vẫn rất khác nhau.
"Lệ Sa?" Phác Thái Anh không hiểu sao cả, nhìn cả khuôn mặt đỏ bừng của Lạp Lệ Sa, "Mặt ngươi như thế nào đỏ như vậy a? Di! Tiểu Bạch đâu? Lại bị ngươi vứt ra sao..."
"Anh nhi!" Lạp Lệ Sa chống hai tay trên giường, hơi dựa vào người Phác Thái Anh, nhìn chằm chằm Phác Thái Anh.
"Ân?" Phác Thái Anh vừa mới tỉnh lại, hoàn toàn không biết tình huống gì.
Lạp Lệ Sa đem mũi tiến đến gần cổ Phác Thái Anh, hung hăng hít vài hơi hương khí, mới chống người lên nói: "Không còn sớm, nên đứng dậy rồi."
Lúc trước thích ôm Phác Thái Anh ngủ còn có một nguyên nhân, đó là trên người Phác Thái Anh thủy chung mang theo một hương thơm thản nhiên, làm cho người ta nhịn không được ngửi vài cái, nhất là lúc Phác Thái Anh ngủ, loại mùi thơm này sẽ trở nên phi thường nồng đậm, làm Lạp Lệ Sa càng ngửi thấy càng tham.
Phác Thái Anh bị Lạp Lệ Sa làm cổ ngứa, lại cười đến phá lệ vui vẻ: "Lệ Sa, ta muốn ăn Phỉ Thúy cao."
"Sáng sớm liền ăn đồ ngọt..." Lạp Lệ Sa nắm hai má Phác Thái Anh, "Ta kêu Dịch Dung chuẩn bị cho ngươi rồi, nếu động tác của ngươi nhanh còn có thể ăn lúc nóng."
"Hảo!"
Phác Thái Anh vui vẻ nhảy xuống giường, quay đầu lại hôn mặt Lạp Lệ Sa một cái, "Lệ Sa ngươi thật tốt!"
"Tiểu Phôi đản!" Lạp Lệ Sa sủng nịch nắm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Phác Thái Anh, xúc cảm thật tốt, nhịn không được lại nắm vài cái.
Phác Thái Anh bị đau, đỏ mặt muốn tránh: "Lệ Sa, ngươi không nên học giống Dịch Dung tỷ tỷ, nắm mặt của ta."
Lạp Lệ Sa đột nhiên giận tái mặt, buông tay ra, quay lưng lại không nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh nghi hoặc, như thế nào đang tốt đột nhiên lại giận chứ: "Lệ Sa? Ngươi làm sao vậy?"
"Nhanh rửa mặt chuẩn bị đi, bằng không chúng ta đi muộn cũng sẽ không thể tới được khách điếm." Lạp Lệ Sa cũng phát giác chính mình vừa gặp chuyện liên quan đến Phác Thái Anh liền dễ kích động, hỉ nộ vô thường, vội vàng thu liễm tính tình của mình lại.
"Nha..." Phác Thái Anh gật đầu, mở cửa sổ ra, chìa đầu kêu, "Tiểu Bạch, mau vào... Đợi lát nữa sẽ dùng đồ ăn sáng."
'Ta nhẫn!' Lạp Lệ Sa xiết chặt nắm tay, hận không thể đem Phác Thái Anh cũng ném ra bên ngoài. Nàng đem hai đấm giấu trong trong tay áo, bước ra phòng của Phác Thái Anh, miễn cho chính mình nhịn không được, sẽ làm chuyện điên rồ.
Sau khi ăn sáng xong, Dịch Dung đưa Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh xuất môn, phía sau nắm hai con ngựa, một là tiểu Vũ, một con còn lại là Dịch Dung cố ý đặc biệt chọn cho Phác Thái Anh. Tuy rằng kém so với tiểu Vũ, nhưng lại là con ngựa tốt tìm trăm dặm mới được.
Lạp Lệ Sa nắm dây cương của tiểu Vũ đưa cho Phác Thái Anh: "Anh nhi, vốn dĩ tiểu Vũ chính là ta tặng cho ngươi, nó cũng theo ta không ít năm, bây giờ nên trả lại cho ngươi."
Phác Thái Anh vội vàng lắc đầu: "Không cần, chỉ có tiểu Vũ mới có thể xứng với Lệ Sa. Con ngựa này cũng tốt lắm a..."
Lạp Lệ Sa không nói lời nào, kéo dây cương của tiểu Vũ phi thân lên ngựa, sau đó đưa tay cho Phác Thái Anh: "Đi lên!"
Phác Thái Anh do dự một chút, rồi đưa bàn tay qua, nắm tay Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa dùng lực kéo Phác Thái Anh lên ngồi ở trong lòng nàng. Hai người bọn họ đều là nữ tử, thân hình cũng không cao lớn, đối với tiểu Vũ mà nói, cõng hai người không là vấn đề. So với khiêm đến nhường đi, không bằng hai người cùng cưỡi một con ngựa.
Lạp Lệ Sa buộc chặt dây cương nói với Dịch Dung: "Đem con ngựa kia trở về đi. Chuyện ở đây tạm thời đều giao cho ngươi phụ trách. Chúng ta làm xong chuyện cần làm sẽ trở lại."
"Dạ, thiếu cung chủ. Chuyện ở đây người cứ yên tâm, nhưng các ngươi trên đường phải cẩn thận một chút." Dịch Dung rất có thâm ý nhìn Lạp Lệ Sa đối tốt với Phác Thái Anh, tựa hồ tốt quá mức, bộ dạng này cũng không giống như muốn báo thù Phác Thái Anh. Dịch Dung cũng có chút bận tâm Lạp Lệ Sa thật sự đối Phác Thái Anh có ý nghĩa gì. Gần đây Vân quốc luôn luôn có người thích nữ sắc, nếu phán đoán của nàng là sự thật, thì chỉ sợ ngày sau hai người này cũng sẽ không sống dễ chịu.
Lạp Lệ Sa tận lực xem nhẹ ánh mắt của Dịch Dung, xả dây cương của tiểu Vũ, liền ra đi. Tiểu Bạch ngồi xổm một bên cọ vào lòng Phác Thái Anh một chút. Phác Thái Anh trộm liếc mắt nhìn Lạp Lệ Sa, thấy nàng không lộ ra vẻ hờn giận, mới yên tâm ôm Tiểu Bạch chơi đùa. Sau lưng dán vào lòng Lạp Lệ Sa, cảm giác thực an tâm, so với tự mình một người lưu lạc giang hồ còn thoải mái hơn nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta cần trịnh trọng tuyên bố, truyện của ta phương thuốc đều là bậy bạ... Ngàn vạn đừng đi thử...
Tuy rằng loại khả năng này không cao, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất...
Chỉ sợ ai nhất thời tò mò, uống nhầm thuốc, có thể lớn có thể nhỏ... Làm không tốt, tai nạn chết người!!!!! Mọi người ngàn vạn lần nhớ kỹ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro