Chương 113: Thuốc thiện
Lạp Lệ Sa mỉm cười, khuôn mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt lộ ra ý chờ mong. Điều này có thể tránh được mắt của Phác Thái Anh?
"Lệ Sa, không bằng uống trà trước đi, khai vị trợ tiêu hoá." Phác Thái Anh lôi kéo Lạp Lệ Sa trở về phòng. Trà lô trong phòng tỏa ra một mùi trà thơm ngát, ngửi được, từ khoang miệng cũng nhịn không được ứa ra nước bọt.
"Đây là trà gì vậy?" Chưa từng biết trù nghệ của Phác Thái Anh về mặt trà đạo cũng tinh thông như thế. Từ khi thành thân tới nay, Phác Thái Anh biến đổi đa dạng món ngon cho Lạp Lệ Sa dùng, cũng chưa bao giờ lặp lại một loại trà nào, đủ kiểu đủ loại Lạp Lệ Sa uống qua rất nhiều.
"Trà hoa mai thanh nhiệt, sinh tân, giải khát, giải sầu, thông can... Hương vị nhẹ nhàng, còn có thể khai vị." Phác Thái Anh dùng ngón tay vân về bình trà, lấy chén trà chậm rãi nghiêng đổ ra một chén, đưa cho Lạp Lệ Sa, cười nói, "Nếm thử đi."
Lạp Lệ Sa cầm chén trà, thổi thổi một tầng mỏng nổi trên mặt nước trà, thừa dịp ấm nóng, uống vào một hớp nho nhỏ, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Trong trà có chút nhạt, có chút ngọt, mùi thơm ngát của hoa mai còn có vị trà xanh ngon miệng.
"Để ta đoán thử... trong trà này, nhất định có thả thêm hoa mai vào, sơn tra, trà xanh... Ân, còn có đường, bất quá..." Lạp Lệ Sa hơi hơi nhíu mi, "Còn có cái gì đây?"
"Lệ Sa, nàng thật sự là càng ngày càng lợi hại, mấy thứ này cũng có thể nếm ra, còn có một vị mấu chốt nhất, quả Trám. Nó có thể đem những hương vị không giống nhau này xảo diệu hòa quyện vào cùng một chỗ mà không cảm thấy quái dị." Phác Thái Anh vỗ tay khen ngợi, không có cho Lạp Lệ Sa thấy trong bình trà chứa cái gì, vậy mà nàng ấy cũng đoán ra được bảy tám phần.
"Tất nhiên là vì Anh nhi làm nhiều trà ngon cho ta uống, thực khách như ta đây nếu không có tiến bộ, làm sao xứng với bước tiến của nàng đây?" Lạp Lệ Sa cười nói, "Tốt lắm, trà cũng uống rồi, mau đem đồ ăn mang lên đi, ta vốn là đói, cộng thêm uống trà khai vị chua chua ngọt ngọt của nàng, càng đói bụng."
"Hảo, nàng chờ chút, ta đi kêu Dịch Dung tỷ tỷ hỗ trợ." Phác Thái Anh cười 'hì hì' gật đầu, nhanh như chớp chạy về phía phòng bếp.
Chỉ chốc lát, tràn đầy một bàn đồ ăn được trình bày trước mắt Lạp Lệ Sa, rực rỡ muôn màu, mùi hương nồng đậm, bất luận thị giác hay vị giác đều hết sức kích thích, cổ họng không ngừng phân bố nước bọt.
"Không giới thiệu một chút?" Kỳ thực Lạp Lệ Sa có chút bất ngờ... Bình thường, Phác Thái Anh biến đổi mỹ thực đa dạng cho nàng thưởng thức cũng chỉ là mấy món, sao tự nhiên hôm nay lại tràn đầy một bàn luôn vậy?
"Ân." Chỉ vào một bàn đồ ăn trước mắt lần lượt giới thiệu từng món, "Đinh hương áp, xuyên bối cát lê, hạnh nhân chưng thịt, thủ ô can phiến, sa nhân ngẫu phấn, hoa cúc thịt ti, canh là sơn tra quyết minh canh lá sen, lót dạ là kim anh tử cao, cơm là tham tảo cơm, rượu là rượu nàng thích nhất rượu hoa đào."
"..." Lạp Lệ Sa nhìn một bàn đồ ăn sững sờ, đều là món thiên về thuốc thiện, hơn nữa ngày mới kịp phản ứng, "Anh nhi, nhiều như vậy, làm sao ta ăn hết được đây?"
"Mỗi món ăn một ít, không phải có thể nếm hết rồi sao?" Phác Thái Anh cầm lấy đũa, theo thói quen giậm giậm cho bằng mới đưa cho Lạp Lệ Sa, "Nhanh ăn đi, một hồi nguội sẽ không ngon, công hiệu bổ dưỡng cũng sẽ kém bớt."
"A... Anh nhi, nàng không sợ ta bổ đến chảy máu mũi sao?" Lạp Lệ Sa cười lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Làm sao như vậy đây? Những món này là thuốc bổ có tính chất phi thường ôn hòa, hơn nữa ta phối hợp rất tốt, cũng chú ý lượng đồ ăn, sẽ không như vậy đâu. Lệ Sa rất vất vả, ta chỉ có thể mỗi ngày tốn ít công sức nấu đồ ăn ngon cho nàng. Nàng không cho ta tham dự vào chuyện của nàng, chẳng lẽ cái này cũng không cho ta làm sao?" Nói xong, Phác Thái Anh còn lộ ra vẻ mặt ủy khuất, làm Lạp Lệ Sa nhất thời hoảng hốt.
"Ta... Ta không có ý này." Lạp Lệ Sa đưa tay, xoa bóp vành tai Phác Thái Anh, "Tốt lắm, biết rõ nàng giả bộ, nhưng ta vẫn luôn không có biện pháp với nàng, ta ăn là được."
Lạp Lệ Sa dùng chén nhỏ múc canh, thổi thổi bỏ vào miệng, mới vừa vào miệng có chút kham khổ, nhưng ngon miệng ngọt lành, còn có một cổ hương sen tỏa khắp trong miệng, rất là dễ uống.
"Không nên uống canh trước, nếm thử món này." Phác Thái Anh dùng đũa gắp một miếng hạnh nhân chưng thịt đưa tới bên miệng Lạp Lệ Sa, "Nàng rất gầy, cần ăn nhiều thịt mới tốt."
Lạp Lệ Sa nheo mắt lại, nhìn Phác Thái Anh so với nàng còn gầy hơn, bất quá không tính toán nữa, hưởng thụ thời khắc tươi đẹp, liền ngoan ngoãn há mồm, nuốt vào.
"Thịt béo mà không ngán, vào miệng liền biến hóa, hương vị cũng thập phần thanh thoát, làm như thế nào vậy?"
"Đem thịt ba chỉ đã rửa sạch cắt đều thành từng khối. Lại đem Hạnh Nhân dùng nước sôi trần sơ, lột vỏ ngoài, bọc vào trong túi the. Đem rang trên lửa, bỏ vào ít mỡ heo, thêm đường phèn, sao thành màu đỏ thẫm, tiếp theo để thịt trở qua lật lại đều tay. Khi khối thịt trở thành màu đỏ thì bỏ vào Thông Đoạn, Khương Đồng, nước tương, rượu, gia vị, nước. Sau đó cũng bỏ Sa Oa vào trong nồi, để lửa nhỏ mà hầm. Chờ thịt chín tới sáu bảy phần thì bỏ đường phèn còn lại vào. Hầm đến chín chín phần thì lấy Hạnh Nhân ra, mở túi ra, đem Hạnh Nhân bày ra ở đáy chén, đem thịt đặt trên hạnh nhân, đổ vào một ít nước dùng, chưng đến chín mười phần rồi lấy ra, để trên mâm. Sau đó nấu nước dùng còn lại lên, bỏ thêm bột đã pha với nước, tưới lên trên thịt." Nói thì dễ dàng, nhưng để làm được là thập phần khó khăn, thịt này nếu nấu đến nát vụn thì không tiêu, vậy nên muốn ngon nhất, người nấu phải tùy thời nắm giữ độ lửa và độ chín của thịt heo, người nấu một khắc cũng không thể rời khỏi phòng bếp.
Chỉ là một đạo đồ ăn, Phác Thái Anh lại bỏ ra nhiều tâm tư như vậy. Lạp Lệ Sa cảm giác tâm của mình cũng đi theo việc Phác Thái Anh làm mà tan ra... Muôn vàn nhu tình, tất cả mật ngữ, đều không thể diễn tả tâm ý này.
"Anh nhi, cám ơn nàng!" Lạp Lệ Sa để đũa xuống, nắm tay Phác Thái Anh, "Ta biết nàng không muốn nghe, nhưng mà, ta thật sự phải cám ơn nàng, cám ơn nàng không so đo lỗi lầm của ta, trước sau như một đối tốt với ta."
"Ha ha, nàng thích thì tốt rồi, ăn cơm đi, ta cũng đói bụng." Phác Thái Anh nhoẻn miệng cười, như xuân phong xoẹt qua người Lạp Lệ Sa, ấm áp, làm nàng đang mệt mỏi miễn cưỡng, rồi lại tràn đầy thoải mái.
"Hảo." Lạp Lệ Sa cầm đũa lên, gắp đồ ăn cho Phác Thái Anh, món Đinh Hương áp kia thoạt nhìn cũng rất ngon.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thật là khoái trá, đột nhiên, Phác Thái Anh cảm thấy bên chân có xúc cảm ấm áp của lông mềm như nhung, cúi đầu vừa nhìn, không ngoài sở liệu của nàng, là Tiểu Bạch men theo hương thơm của thức ăn chạy đến đây.
Thành thân không bao lâu sau, Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Bạch trở về cho Phác Thái Anh, nhưng mà Phác Thái Anh cảm thấy Tiểu Bạch đã trưởng thành, hơn nữa mình không thể luôn nuôi nó, nên cũng bắt đầu mặc kệ để Tiểu Bạch tự mình chạy về hướng ngọn núi, hy vọng nó sớm thích ứng cuộc sống trên núi, chỉ là Tiểu Bạch rất ỷ lại Phác Thái Anh, vẫn chỉ có Phác Thái Anh làm đồ ăn cho nó, nên mỗi khi đến giờ dùng cơm, nó sẽ xuất hiện.
"Tiểu Bạch." Phác Thái Anh vui cười ôm lấy hồ ly tuyệt sắc kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cái mũi ướt át của nó, "Ngươi này tiểu tham ăn."
Bất quá ngoài miệng quở trách , Phác Thái Anh vẫn hào phóng đã gắp thịt cho Tiểu Bạch, trong cổ họng Tiểu Bạch phát ra âm thanh thỏa mãn nức nở, ngồi xổm bên chân Phác Thái Anh ngốn ăn khối thịt.
"Nói thật a, ta thực sự ghen tị với Tiểu Bạch nha!" Lạp Lệ Sa đã ăn không ít, cảm giác rất no rồi nên bỏ đũa xuống.
"Vì sao vậy?" Phác Thái Anh ngẩng đầu, giữa lông mày có vài đạo nếp uốn thật đẹp.
"Bởi vì Anh nhi đối đãi nó rất tốt, hơn nữa a... Tiểu Bạch mới là người đầu tiên ăn được mỹ thực tự nàng thân thủ nấu nướng đâu." Lạp Lệ Sa nâng cằm lên, trong giọng nói mang theo ai oán như có như không.
Phác Thái Anh đem một ít điểm tâm ngọt bưng đến trước mặt Lạp Lệ Sa: "Tiểu Bạch chỉ là vật thí nghiệm nha! Trước kia lúc ở trong cung theo ngự trù học tập trù nghệ, đều lấy Tiểu Bạch làm thí nghiệm. Nhưng mà làm cho Lệ Sa hết thảy, ta đều rất dụng tâm."
"Ha ha, ta chỉ đùa một chút." Lạp Lệ Sa thổi phù một tiếng bật cười, thuận tay đẩy điểm tâm Phác Thái Anh đưa đến, "Tốt lắm, ta ăn không nổi nữa rồi."
Phác Thái Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Cũng tốt, nếu ăn không nổi, chúng ta đi tản bộ đi."
"Ân, nên tiêu hoá một chút đồ ăn vừa rồi." Lạp Lệ Sa đẩy ghế dựa ra, đứng lên, Phác Thái Anh tự nhiên tiêu sái đến bên người nàng, kéo cánh tay Lạp Lệ Sa.
Sau khi hai người ăn xong, thường đến bờ hồ trên ngọn núi để tản bộ... Nơi đó mang nhiều ký ức tốt đẹp của các nàng, xem như là nơi duy nhất các nàng chung đụng thuộc về riêng các nàng.
Lúc đi tới dưới bóng cây bên hồ, Phác Thái Anh cảm thấy có chút mệt, Lạp Lệ Sa săn sóc để nàng ngồi xuống nghỉ ngơi. Phác Thái Anh nằm trên mặt đất, cái gáy gối lên trên đùi Lạp Lệ Sa, an nhàn mà thoải mái. Lạp Lệ Sa tinh tế tỉ mỉ vuốt mấy sợi tóc mai của Phác Thái Anh, tia nắng ấm áp sáng rỡ sau giờ ngọ* chiếu lên người. Phác Thái Anh buồn ngủ, bất tri bất giác liền ôm lấy thắt lưng Lạp Lệ Sa ngủ mất.
* 11 giờ đến 13 giờ
Mặt trời lặn tây sơn, Phác Thái Anh mới sâu kín tỉnh lại, đột nhiên mở mắt ra, trong lòng rùng mình, không nghĩ tới thế nhưng lại ngủ lâu như vậy? Hơi hơi nhíu mi, bỗng nhiên còn có một bàn tay xoa xoa giữa lông mày của nàng.
"Ngủ không ngon sao? Như thế nào vừa tỉnh dậy liền lộ ra khuôn mặt khổ sở vậy?" Lạp Lệ Sa cười, ánh mắt sủng nịch, không nghĩ tới Phác Thái Anh tham ngủ như thế, ngủ lâu tới như vậy, không đành lòng đánh thức nàng, đành phải không nhúc nhích thủ nàng từ giờ ngọ đến mặt trời xuống núi, ngay cả chân cũng tê không còn cảm giác.
Phác Thái Anh không muốn Lạp Lệ Sa biết, đành phải suy yếu cười nói, "Không có gì, mơ thấy ác mộng mà thôi."
Trong lòng Lạp Lệ Sa nghi hoặc, vừa rồi nằm ngủ Phác Thái Anh có diễn cảm thập phần an tường, không giống như gặp ác mộng.
"Không có việc gì..." Lạp Lệ Sa ôm lấy Phác Thái Anh, làm Phác Thái Anh yên lòng, "Ta ở đây, không cần sợ."
Chóp mũi Phác Thái Anh cọ cọ vào bụng Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa bị Phác Thái Anh mờ ám cọ lên bộ vị mẫn cảm, bỗng nhiên trong lòng tê rần, một cỗ nhiệt lưu xông lên bụng, làm nàng thiếu chút nữa nhịn không được đẩy mặt Phác Thái Anh ra, hung hăng chà đạp đôi môi nàng ấy. Nhưng mà... Lạp Lệ Sa nhịn được, giờ phút này Phác Thái Anh yếu ớt, cô độc như một cây cỏ nhỏ trong gió lớn.
Phác Thái Anh có việc gạt nàng!
Lạp Lệ Sa phi thường thông minh, loại thông minh và tỉnh táo này mặc dù ở trước mặt Phác Thái Anh ngẫu nhiên sẽ không nhạy bén, nhưng mà bản năng cũng sẽ không mất đi. Thật giống như hiện tại, nàng sa vào ôn nhu tinh tế, tỉ mỉ chiếu cố của Phác Thái Anh, hưởng thụ Phác Thái Anh ỷ lại, nhưng... Một ít biến hóa khó có thể phát hiện của Phác Thái Anh, nàng vẫn cảm thấy...
"Kia là cái gì?" Đang lúc Lạp Lệ Sa xuất thần, Phác Thái Anh sớm ngẩng đầu, chỉ vào một góc bóng râm hỏi.
Lạp Lệ Sa ôm lấy Phác Thái Anh, để nàng đứng vững, đi về phía Phác Thái Anh chỉ, nhìn kỹ cười nói: "Một gốc hoa lan nhỏ mà thôi."
"Hoa lan?" Phác Thái Anh tò mò cúi đầu, tay nhỏ bé trạc trạc trên lá cây non nớt, "Thoạt nhìn nó rất yếu ớt."
"Nàng thích sao?" Lạp Lệ Sa ngồi xổm một bên, lấy tay vẽ một vòng tròn trên mặt đất, dễ dàng đào ra gốc hoa lan yếu ớt kia, "Vậy mang về dưỡng tốt, kêu Dịch Dung tìm chậu hoa bỏ nó vào. Gốc hoa này sinh trưởng như vậy chắc là sẽ không nở hoa, bất quá nếu là nàng dốc lòng chăm sóc, mấy tháng sau, có lẽ nó sẽ nở ra hoa rất xinh đẹp."
"Đây là giống gì vậy?" Phác Thái Anh mở khăn lụa ra, cẩn thận bao bọc cây non Lạp Lệ Sa đưa tới, cầm trong tay.
"Ta cũng không biết, chờ nó nở hoa rồi sẽ biết." Lạp Lệ Sa sờ sờ đầu Phác Thái Anh, "Nàng phải cố gắng thật nhiều, khiến nó nở hoa, chúng ta cũng không thể giữ loại này lâu dài mà ngay cả nó là cái gì cũng không biết nha."
Phác Thái Anh cúi đầu, tầm mắt dừng ở cây non trong tay, trong lòng lặng lẽ thán, không biết mình có cơ hội thưởng thức nó nở hoa không, bất quá... Phác Thái Anh khẽ nở nụ cười, nhất định Lạp Lệ Sa sẽ thay nàng xem, nhất định!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nước miếng, miệng mình đều là nước miếng, bẹp bẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro