Phiên ngoại Lạp Lệ Sa: Tình cảm chân thành mười năm
"Em xác định không nói với Phác giáo sư?" Về đến nhà sau khi hôn lễ kết thúc, Thẩm Hành vừa cởi âu phục màu đen, vừa nhíu mày hỏi tôi.
"Ừm."
"Được rồi, thật ra anh rất bội phục em có thể bảo trì bình thản như vậy. Chỉ có điều Lệ Sa, những ngày tiếp theo chúng ta phải giữ vững tinh thần, người trong nhà vội vã để chúng ta kết quan hệ thông gia, đơn giản chỉ là lo lắng cho công ty mà thôi, chỉ cần chúng ta làm ra chút thành tựu, muốn tranh giành hạnh phúc độc lập cho mình chẳng phải là rất dễ dàng ư?"
Bảo trì bình thản, chẳng qua là không muốn cô ấy hết lần này đến lần khác phải nhượng bộ tôi mà thôi. Có trời mới biết hôm nay nhìn thấy cô ấy ở hôn lễ, lòng tôi có bao nhiêu đau đớn. Nếu lí trí của tôi ít đi một phần, chỉ cần một phần thôi, sợ là đã khóa cô ấy vào trong ngực, mang cô ấy chạy trốn khỏi hiện trường. Tôi không muốn cùng cô ấy làm cái gì mà người thân thân thiết nhất, bởi vì cô ấy là người yêu duy nhất mà tôi nhận định, chúng tôi đã từng thật lòng đem lời thề giao phó cho nhau, thì sao có thể nhẫn tâm mà làm bạn của nhau được chứ. Nếu như không thể hoàn toàn có được cô ấy, tôi tình nguyện, cô ấy có thể gặp được một người tốt hơn tôi, ít nhất là có thể không giống như tôi, bởi vì người khác và chuyện khác mà rời khỏi cô ấy, ít nhất có thể vĩnh viễn đặt cô ấy ở vị trí thứ nhất.
Chẳng qua là, quãng thời gian xa cách Thái Anh, mỗi một ngày đều cực kì khó khăn.
Mùa xuân năm thứ nhất, cô ấy dị ứng tơ liễu, tái phát bệnh suyễn, đến bệnh viện. Tôi lo lắng muốn chết. Bởi vì tôi biết rõ, dựa theo tính tình của cô ấy, nếu như không phải nghiêm trọng đến tình trạng nhất định, cô ấy tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện. Tôi tìm được bác sĩ trị liệu cho cô ấy, cẩn thận hỏi thăm bệnh tình của cô ấy, biết được mỗi ngày sau khi tan làm cô ấy đều đến đây truyền dịch. Chẳng qua thời gian kết thúc công tác của cô ấy rất muộn, mỗi lần chuyền xong một bình dịch thì cũng gần mười một giờ. Vì vậy, tôi tự mình đến trường học mà Thái Anh giảng dạy, tìm được hiệu trưởng, tôi biết từ nhỏ Thái Anh đã cậy mạnh, cô ấy sẽ không cho phép bản thân mình sinh bệnh mà chậm trễ giờ dạy, nhưng mà tôi không sao, chỉ cần có thể vì cô ấy mà tranh thủ thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, muốn tôi cầu xin ai cũng được.
Mùa thu năm thứ hai, tôi nhìn thấy cô ấy ở một tiệm bánh ngọt trong thành phố, nhưng mà cô ấy không hề thấy tôi. Sau khi đợi cô ấy đi rồi, tôi đi vào hỏi nhân viên cửa hàng, hỏi cô ấy mua bánh ngọt loại nào, nhân viên nói cho tôi biết, mỗi tuần Thái Anh đều đến tiệm này mua loại bánh nổi tiếng của tiệm, bánh ngọt cầu vồng. Tôi cố ý mua một cái để ăn thử, phát hiện bánh này rất ngọt. Khí quản của Thái Anh không tốt, lại mắc bệnh suyễn, không thể ăn những thứ ngọt đến vậy. Vì vậy để có thể mỗi tuần được làm bánh ngọt, tôi thanh toán "học phí", chỉ xin ông chủ có thể cho phép tôi tự mình làm bánh ngọt cầu vồng, hơn nữa chỉ dành cho một mình Thái Anh.
Mùa hè năm thứ ba, Thái Anh bắt đầu chuẩn bị diễn thuyết lưu động, khi đó danh khí trong nước của cô ấy đã cực kì lớn. Tổng cộng có bảy thành phố. Vì để mình có thể tham gia mỗi một buổi diễn thuyết, đoạn thời gian đó tôi gần như không dám chợp mắt, tôi muốn có thể nhanh chóng hoàn thành công việc. Buổi tọa đàm ở Nam Kinh, Thẩm Hành vì chuyện công việc nên cũng đi theo tôi, bên trong hội trường rộng lớn, tôi đứng ở ngoài cửa, nghe giọng nói của cô ấy, trong lòng chua chát. Thẩm Hành hỏi tôi vì sao lại không đi vào, tôi nói tôi sợ cô ấy nhìn thấy tôi. Thẩm Hành lắc đầu nói không hiểu nổi tôi. Nhưng mà tôi không cần bất luận kẻ nào hiểu, với tôi mà nói, có thể nghe được giọng nói của cô ấy, đứng ở một nơi gần cô ấy như vậy, đã là rất hạnh phúc rồi.
Mùa thu năm thứ tư, ngoài làm việc, tôi bắt đầu xem xét một vài thanh niên tài tuấn, tướng mạo phải tốt, nhân phẩm phải tốt, tính tình phải tốt, học lực cũng phải cao, nhất định phải xứng đôi với Thái Anh mới được, hơn nữa, tôi phải xác định, những người đàn ông này yêu thích Thái Anh không phải vì bề ngoài của cô ấy, mà là thật sự toàn tâm toàn ý yêu thương cô ấy. Sau đó, tôi bắt đầu trăm phương ngàn cách thiết kế những lần vô tình gặp gỡ của bọn họ với Thái Anh, nhiều người như vậy, đều đã trải qua sự chọn lựa kĩ càng khéo léo của tôi, có lẽ sẽ có người nào đó mà Thái Anh không chán ghét nhỉ. Nhưng mà Thái Anh, đừng nói là để họ đến gần, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nữa. Trong đó có một người, hình như thật sự đối với Thái Anh là nhất kiến chung tình, điên cuồng triển khai thế tấn công với cô ấy, mà Thái Anh đối với hắn thì chính là tránh không kịp, tôi sợ Thái Anh sẽ không vui, cuối cùng bất đắc dĩ đem công ty của hắn ra uy hϊếp hắn, để hắn tránh xa Thái Anh một chút. Cuối cùng người đàn ông này mắng tôi tôi bị tâm thần, rõ ràng là tôi tìm hắn đến theo đuổi Thái Anh, giờ lại ép buộc hắn rời đi, quả thực là không hiểu nổi. Tôi không phản bác, hoàn toàn chính xác, tôi cũng cảm thấy bản thân mình có bệnh.
Mùa đông năm thứ năm, tôi vụиɠ ŧяộʍ đến trường của cô ấy, phát hiện cô ấy gầy đi, mặc một chiếc áo khoác lông dày như vậy mà tôi vẫn có thể cảm nhận được cô ấy gầy đi. Sức khỏe của cô ấy vốn không tốt, chắc là lại không ăn uống đàng hoàng rồi. Vì vậy, một lần nữa, tôi đi tìm hiệu trưởng. Hiệu trưởng đã đổi thành người khác, so với người trước kia thì nghiêm túc hơn nhiều. Sau khi nghe xong thỉnh cầu của tôi, hắn dùng ánh mắt giống như nhìn người bị tâm thần mà nhìn tôi. Hắn nói, Lạp tiểu thư, cô là người của trường chúng tôi à? Ý tại ngôn ngoại chính là, nếu cô đã là người ngoài, vậy có tư cách gì mà không vừa lòng với thức ăn của trường chúng tôi. Chẳng qua hắn không chịu được chuyện tôi bám đuôi dai dẳng, cuối cùng bị tôi làm phiền quá, mới đáp ứng lấy thực đơn tôi viết để dùng cho căn tin. Vì biểu đạt lòng cảm tạ, tôi quyên góp một trăm bộ thiết bị dạy học, đương nhiên, là nặc danh rồi.
Tết nguyên đán năm thứ sáu, tôi giúp cô ấy đan một chiếc khăn quàng cổ, nhưng mà không biết làm thế nào để đưa cho cô ấy, vì vậy tìm một nghiên cứu sinh của cô ấy, là một cô gái nổi trội hơn người, sau khi nghe nói tôi là bạn của Thái Anh, rất sảng khoái mà đồng ý ăn cơm với tôi. Tôi đem khăn quang cổ giao cho nàng, nhờ nàng chuyển cho Thái Anh. Thái Anh đối với học trò rất tốt, tâm ý của học trò, cô ấy sẽ không từ chối, huống chi món quà này cũng không quý trọng gì, lại càng không có lí do để từ chối.
Còn ba năm sau đó, tôi vội vàng cùng Thẩm Hành phát triển sự nghiệp của Phẩm Lạp, tiến quân ra thị trường Châu Âu, thật sự không có thời gian vụиɠ ŧяộʍ đi nhìn cô ấy, chỉ có thể yên lặng chôn dưới đáy lòng, nhớ cô ấy điên cuồng. Hơn nữa còn tưởng tưởng thời khắc mà chúng tôi gặp lại lần nữa.
"Tự do rồi." Làm xong thủ tục li hôn, Thẩm Hành duỗi lưng, mỉm cười nhìn tôi.
Đúng vậy, tự do rồi. Tôi đột nhiên cảm thấy mình rất may mắn, người tôi gặp được lại chính là Thẩm Hành.
Tôi đã từng cảm thấy, mười năm này đối với tôi mà nói chính là sống không bằng chết, nhưng khi tất cả cực khổ kết thúc, tôi mới càng cảm nhận được sự ngọt ngào của hạnh phúc và tự do. Mười năm này, đã để tôi nhìn thấu rất nhiều chuyện, cũng để tôi hiểu thêm tâm ý của mình, kiên cố nhất định hơn tình yêu dành cho cô ấy. Nếu như nói mười năm này có chuyện gì khiến tôi hối hận, thì đó chính là chuyện xảy ra vào mùa thu năm thứ tư ấy.
Trên đường tiến về phía biệt uyển Hoa Hồng, trong tay cầm dù, lòng của tôi không còn nặng nề nữa, rốt cuộc cũng trở nên quang đãng sáng sủa.
Năm thứ mười, Thái Anh, em đã trở về.
Hoàn Phiên Ngoại.
---------
Đôi lời của tác giả.
Vốn dĩ có một bụng lời muốn nói, bây giờ đột nhiên không biết nên nói từ đâu. Kì thật lúc trước khi chưa đến Tấn Giang thì cũng đã viết vài tiểu thuyết, Tù Điểu xem như là bộ HE đầu tiên mà tôi viết. Phải nói là do không nỡ nha. Lòng của tôi thật cứng rắn, vẫn luôn cảm thấy viết bi kịch tốt hơn hài kịch. Chẳng qua là do không nỡ nhìn thấy Thái Anh và Lệ Sa trải qua bao nhiêu trắc trở như vậy mà đến cuối cùng lại không thể cùng một chỗ, sinh ra loại cục diện này.
Cái tên Tù Điểu này, đại khái là hai chữ có thể miêu tả nhận thức của tôi về nhân vật, mưu trí và con đường của họ trong câu chuyện này. Phác Thái Anh là tù điểu, tù của nàng chính là tai nạn mười năm về trước. Lạp Lệ Sa là tù điểu, tù của cô chính là cái chết của Ỷ Huy. Hạ Lan Thu Bạch là tù điểu, tù của nàng chính là cái chết của Phác Thư Dã. Thậm chí Mạnh Lưu Sâm cũng là tù điểu, tù của cậu chính là sự vứt bỏ của cha mẹ. Thế nhưng may mắn là, cuối cùng bọn họ đều dũng cảm giãy dụa bước ra, giương cánh bay cao (thật xin lỗi nha Uông Phong lão sư, mượn ca từ của thầy một chút, đừng nóng giận).
Lúc mới bắt đầu, có không ít độc giả nói cảm thấy Thái Anh rất đáng ghét, nói thật, tôi cũng cảm thấy nàng rất đáng ghét. Bởi vì nàng không coi ai ra gì, lúc nói chuyện luôn luôn ngập mùi thuốc súng, làm cho người ta rất không thoải mái. Nhưng mà tuy Thái Anh có dáng vẻ như vậy, nhưng lại có một trái tim mềm mại nhất thế giới này không phải sao. Nàng luôn nói nàng không biết yêu, nhưng mà tôi cảm thấy nàng là người biết yêu nhất trên thế giới này.
Giữa hai người con gái này, không có tình tiết ngược tâm kinh thiên động địa, giống như phim truyền hình hay diễn, chị dây dưa với người khác, bị em nhìn thấy rồi, xong em tìm cái chết, hận không thể nhảy sông tự sát. Loại tình tiết này sẽ không xuất hiện trong tiểu thuyết của tôi. Hoặc là nói không tín nhiệm lẫn nhau là cốt truyện mà tôi không thích nhất. Nếu đã hoài nghi, vậy không phải là chân ái, ít nhất, chưa từng yêu đến vậy.
Chia lìa mười năm là điều đương nhiên, bởi vì cả hai cần thời gian để lắng đọng tất cả, bình phục tâm cảnh của mình. Thay vì nói, Lệ Sa thỏa hiệp với ba mẹ, chẳng bằng nói, thời gian mười năm này, để cho cô rốt cuộc cũng dũng cảm hơn, can đảm gỡ xuống phòng tuyến nội tâm, quay đầu nhìn lại người yêu đang ôm đau khổ chờ đợi của cô.
Mãi cho đến phần cuối tôi cũng không nêu rõ kết cục của Mạnh Khánh Đông, bởi vì ông ta vốn không cần kết cục. Mạnh Lưu Sâm trở thành chủ tịch công ty, thực hiện hứa hẹn của cậu với chị gái, đổi Mạnh thị thành Phác thị, đây là minh chứng nói là làm của một nam tử hán, cũng là minh chứng tình yêu mà cậu dành cho chị gái. Mạnh Lưu Sâm là món quà ngoài ý muốn là trời cao ban cho Phác Thái Anh, có lẽ có người sẽ cảm thấy, trên thế giới này thật sự có một chàng trai ngu ngốc như vậy, bướng bỉnh như vậy ư, không cần ba mẹ ruột của mình, hết lần này đến lần khác thích quấn quýt lấy chị gái cùng cha khác mẹ. Đó cũng là vì Mạnh Lưu Sâm đã bị cha mẹ mình tổn thương quá nặng nề, bọn họ chỉ có quan niệm tiền tài là trên hết, khiến Mạnh Lưu Sâm khinh thường từ trong xương tủy, lúc này, có một người chị gái bề ngoài lạnh lùng nhưng lại thật tâm chân ý đối xử tốt với cậu, với cậu mà nói đó là chuyện quá may mắn rồi.
Như vậy xem ra, Lệ Sa và Thái Anh cũng coi như hạnh phúc. Ít nhất, Lệ Sa có cha mẹ nuôi yêu thương cô, Thái Anh có em trai quan tâm nàng.
Thái Anh là nhân vật chính của câu truyện này, tôi tự nhận tôi đã đem tình cảm của họ miêu tả so sánh quá đầy đủ rồi, cho nên bây giờ không cần nói thêm gì nữa. Tôi muốn nói một câu cho Hạ Lan Thu Bạch, nàng hẳn là người mà mọi người ghét nhất đi, ghét hơn cả Mạnh Khánh Đông. Tôi đối với nàng cũng không tính là chán ghét, hơn nữa tôi không cảm thấy nàng là nhân vật phản diện, nàng chẳng qua chỉ là một người đáng thương yêu đến hóa điên mà thôi, tình yêu nàng dành cho Phác Thư Dã quá cường liệt, mãnh liệt đến nỗi làm nàng mất đi lí trí, nàng cảm thấy nàng là người đáng thương nhất trên thế giới này, nhưng lại không biết, kì thật còn có rất nhiều người đáng thương giống như nàng, thậm chí còn đáng thương hơn. Nhưng nàng nghìn không nên vạn không nên, không nên gϊếŧ chết Thương Lục. Đây là chuyện sai lầm nhất của nàng.
Nói đến Thương Lục, đứa trẻ đáng thương này... Tôi cũng thật có lỗi với cậu ấy, chẳng qua, chỉ có cái chết của cậu, mới có thể gọi về lương tri mà Hạ Lan Thu Bạch đã đánh mất. Lúc Hạ Lan Thu Bạch ở giữa ranh giới điên và không điên, lúc này cần có người bức nàng một chút, nàng mới có thể ý thức được lỗi lầm của nàng là không hợp với lẽ thường. Về phần Hạ Lan Thu Bạch hành hạ Thương Lục thế nào, quá trình gây án ra sao tôi không viết rõ, bởi vì bản thân vụ án này không phải chuyện trọng điểm tôi muốn biểu đạt, tôi cũng không muốn tiêu phí quá nhiều văn chương vào chuyện này, như vậy không có ý nghĩa.
Về chuyện sau này, có lẽ tôi sẽ viết tiếp, không biết khi nào, nhưng muốn nghỉ ngơi một hồi. Tháng sau phải bảo vệ luận án, sắp bước vào xã hội, tôi muốn cho mình một chút thời gian, lắng đọng thật tốt.
Tôi thật sự rất thích Thái Anh, không cần nói tôi bất công vì chỉ thích Thái Anh, không biết sau này tôi sẽ viết hình thức văn chương như thế nào, nhưng luôn cảm giác trong lòng tôi sẽ rất khó có nhân vật nào vượt qua Thái Anh.
Văn phong này của tôi kì thật chỉ có một, ít nhất chỉ có một văn phong bách hợp này mà thôi. Trước đây tôi đã từng viết ngôn tình, nhân vật nữ chính thỏ trắng ngốc nghếch ngọt ngào, nam chính cao phú soái gì gì đó, thϊếp lập nên loại cẩu huyết rụng răng người. Chẳng qua trong bách hợp tôi không thích nữ chính thỏ trắng ngốc nghếch ngọt ngào, cá nhân tôi có khuynh hướng thiết lập loại cường cường này. Những tác phẩm sau này cũng sẽ thiết lập như vậy, có thể không có nhiều tiền như Lệ Sa, không thông minh như Thái Anh, chẳng qua ít nhất không phải là loại tiểu bạch hoa si.... Cho nên nếu như cảm thấy văn phong của tôi hợp khẩu vị của mọi người, mọi người có thể lưu lại trang của tôi *mặt chờ mong*.
Tương lai còn rất dài, Thái Anh và Lệ Sa nhất định sẽ trải qua rất hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro