Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 155: Nét vẽ như thật

Lạp Nhất Hải thậm chí còn chưa kịp trả lời, thậm chí Thẩm Hành còn đang đắm chìm trong tình yêu thề nguyền bất khả chiến bại của hai người con gái, nhưng dáng vẻ thất kinh của Lam Tuyết Ngô đã đánh vỡ tất cả. Mỗi người đều nhìn rành mạch, nghe rành mạch, thấy rõ ràng nước mắt của cô, nghe rõ ràng câu nói kia của cô: "Chị đang nổi điên."

Lúc mà Lạp Nhất Hải và Thẩm Hành còn chưa kịp phản ứng, Phác Thái Anh đã chạy lên cầu thang, thậm chí vội vã đến nỗi suýt đυ.ng ngã Lam Tuyết Ngô đang đứng ở đầu cầu thang.

Trong ngực cô ôm một chiếc áo sơ mi mỏng, đôi mắt đỏ lên, thậm chí còn mang theo tơ máu, giống như một người tinh thần thất thường, ngây dại.

"Lệ Sa..."

"Đừng động vào tôi!" Lạp Lệ Sa quát lớn với Phác Thái Anh vừa mới đến trước mặt mình, "Ỷ Huy, là cô gϊếŧ Ỷ Huy, là cô gϊếŧ Ỷ Huy!" Cô tựa như một con sư tử không thể khống chế, nhào đến điên cuồng bóp cổ Phác Thái Anh, dường như người trước mắt không phải là người yêu cùng cô đồng sinh cộng tử, mà là kẻ thù có huyết hải thâm thù, cô hận không thể bóp chết nàng.

"Chị, chị buông tay đi, chị mau buông tay đi...." Lam Tuyết Ngô liều mạng kéo tay cô, nhưng không dùng được một chút sức lực nào.

Rốt cuộc, dưới sự lôi kéo của Lạp Nhất Hải và Thẩm Hành, hai người mới bị tách ra, Lam Tuyết Ngô xông lên ôm lấy Lạp Lệ Sa vừa bị đẩy ngã trên sàn nhà, cô không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao cô chẳng qua chỉ đi vệ sinh một lát mà chị gái đã biến thành như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn lần ở trong sơn động.

"Không được động vào tôi, các người đều là hung thủ, tất cả các người đều là hung thủ!"

"Phác giáo sư, cô vẫn ổn chứ?" Thẩm Hành ôm lấy vai Phác Thái Anh, thấy mặt nàng trắng bệch, không khỏi lo lắng hỏi.

Phác Thái Anh cũng không để ý đến hắn, nàng muốn tiến lên ôm cô một cái, thế nhưng ánh mắt của cô làm cho nàng đau lòng, làm cho nàng tuyệt vọng. Mặc kệ mình cố gắng bao nhiêu, vẫn không có cách nào khiến cô ấy quên đi đoạn kí ức đó, có phải không?

Cô giống như một đứa trẻ bị người ta cướp mất món đồ chơi yêu thích, cuồng loạn khóc lớn, chỉ riêng chiếc áo sơ mi đó vẫn bị cô siết chặt, không chịu buông ra: "Tôi mới là hung thủ gϊếŧ chết Ỷ Huy, là tôi.... Trời ơi, ông trời của tôi ơi, tôi vậy mà tự tay gϊếŧ chết em trai của mình, a..."

"Chị.... Chị đang nói gì vậy hả?" Lam Tuyết Ngô há to miệng, nắm chặt bờ vai cô, không thể tin mà nhìn cô, sau đó liếc nhìn người cô của mình đang khóc không thành tiếng được Lạp Nhất Hải ôm chặt. "Cô, rốt cuộc là chị làm sao vậy, tại sao chị ấy biến thành như vậy? Tại sao chị ấy nói là mình gϊếŧ anh? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng mà mẹ Lạp chỉ lắc đầu, chẳng qua cũng chỉ lắc đầu.

"Cho đến phút cuối cùng, Ỷ Huy cũng không chịu nhắm mắt lại, thằng bé giữ lại hơi thở cuối cùng không phải vì muốn mắng tôi, đánh tôi, thằng bé chỉ nói với tôi, chị, chị bị ốm rồi...." Lạp Lệ Sa gắt gao siết lấy mái tóc của mình, kéo căng da đầu, vẻ mặt dữ tợn, "Lạp Lệ Sa, sao mày có thể xuống tay được, mày làm thế nào mà xuống tay được hả, mày cái đồ điên này, đồ điên!"

Cô điên cuồng tự tay tát mình, kháng cự bất cứ kẻ nào đến gần. Ngay lúc khóe miệng cô chảy ra một dòng máu tươi, cuối cùng cũng ngã vào trong vòng ôm ấm áp.

Thẩm Hành đứng ở một bên, nhìn Phác Thái Anh đang gắt gao ôm lấy Lạp Lệ Sa, nhịn không được mà đỏ vành mắt.

"Cút ngay! Không được động vào tôi, cút!"

Phác Thái Anh không nói câu nào, chỉ ôm lấy cô, nắm tay cô, không để cô có cơ hội tổn thương bản thân.

"Chị Phác...." Lam Tuyết Ngô ngơ ngác nhìn chị gái "phát điên" của mình đang dùng răng cắn lên tay Phác Thái Anh, bởi vì sức lực quá lớn, cả người Lạp Lệ Sa đều đang run rẩy, cách một lớp không khí, Lam Tuyết Ngô thậm chí còn cảm nhận được cái đau thấm tận xương cốt. Thế nhưng Phác Thái Anh ngay cả một tiếng rên cũng không hề có, nàng chỉ im lặng ôm chặt cô, đôi mắt ửng đỏ.

"Ỷ Huy, chị có lỗi với em, chị đem mạng trả lại cho em..."

Thấy Lạp Lệ Sa một lần nữa phát lực, Thẩm Hành và Lạp Nhất Hải đều muốn xông lên ngăn lại. Thế nhưng một người không thể khống chế tâm tình, so với một con ngựa điên thoát khỏi dây cương càng đáng sợ hơn. Không ai có thể khống chế cô. Cô nhắm thẳng đến bờ tường hướng đông, hình như là muốn đập đầu vào tường. Phác Thái Anh chạy nhanh hơn cô một bước, đứng dán vào tường. Lực độ của Lạp Lệ Sa quá lớn, cái đầu tông thẳng vào bụng nàng. Phác Thái Anh nhịn không được mà ngồi xổm xuống, cuối cùng cũng không còn chút sức nào, Lam Tuyết Ngô chạy đến đỡ nàng, nàng chỉ nói: "Đừng để ý đến tôi, đừng để cô ấy tổn thương bản thân."

"Tại sao!" Lạp Lệ Sa đập nát lọ hoa, bình sứ vỡ nát, tựa như trái tim đang tan nát của mọi người. Cô nắm chặt cổ áo của Phác Thái Anh, như nhìn kẻ thù mà nhìn nàng: "Tại sao, tại sao cô không cho tôi chết đi! Tại sao cô lại ngăn cản tôi, tại sao, tại sao!"

"Thái Anh!"

"Chị Phác!"

Mẹ Lạp cùng Lam Tuyết Ngô đỡ lấy Phác Thái Anh, bọn họ gần như không thể tin mà nhìn thoáng qua Lạp Lệ Sa. Ngay vừa nãy thôi, Lạp Lệ Sa đẩy Phác Thái Anh đến cái kệ chưng đồ cổ, trán của nàng đập vào góc kệ, máu tươi chảy dọc trên trán. Lam Tuyết Ngô đau lòng ôm lấy nàng, muốn nắm lấy tay nàng, nhưng lại phát hiện tay nàng cũng bị mảnh sứ đâm thủng "Chị Phác, em đưa chị đến bệnh viện."

"Thái Anh, cháu đi mau, đi nhanh đi... Lệ Sa nó, đã hoàn toàn nổi điên rồi...."

Lam Tuyết Ngô nghĩ, cho dù là qua mười năm, hai mươi năm, cô cũng sẽ không thể quên, câu nói sau cùng trước khi Phác Thái Anh hôn mê.

Đừng lại tổn thương chính mình nữa, Lệ Sa.

Trên thế giới này thật sự tồn tại một tình yêu như thế. Chỉ cần em có thể không tổn thương bản thân, thì dù người bị thương là chị, vậy cũng không sao cả.

Mạnh Lưu Sâm nhìn Phác Thái Anh nằm trên giường bệnh, nhớ đến những lời bác sĩ vừa nói, cậu bỗng nhiên rất hận Lạp Lệ Sa. Lam Tuyết Ngô đứng sau lưng cậu, muốn chạm lên vai cậu, nhưng cuối cùng lại không vươn tay. Cô vốn có ý tốt, thế nhưng không ngờ sự tình lại biến thành thế này, mới đầu là gặp phải Thẩm Hành, sau đó chị gái lại nổi điên, sau đó nữa, là Phác Thái Anh bị chị gái ngộ thương. Bác sĩ nói, nếu đến chậm mười phút, Phác Thái Anh sẽ không cứu được nữa. Nhớ đến những lời này, Lam Tuyết Ngô càng tự trách không thôi. Cô tốt tâm lại làm sai chuyện, đã trở thành đầu sỏ gây nên trò khôi hài này.

"Anh Lưu Sâm...."

"Có thể nói cho anh biết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?" Cậu không quay đầu, trực tiếp nói với cô.

Mọi chuyện cần biết rốt cuộc cũng không thể giấu giếm được nữa rồi, bí mật kia, từ mười một năm về trước, đã bị Lạp Nhất Hải phủ lên một tầng sương trong suốt, chôn dưới đất, ông cho rằng có thể cả đời cũng không bị phát hiện. Thế nhưng ký ức đã cắm rễ trong bộ não của con người, cuối cùng cũng có một ngày, sẽ bị nhổ tận gốc, nhấc lên sóng to gió lớn.

Lúc đó, mẹ Lạp đi kiểm tra thì biết mình không thể có thai, có ý muốn li hôn với ba Lạp, nhưng ba Lạp yêu bà như mạng, làm sao chịu vì chuyện này mà vứt bỏ bà. Sau đó, khuyên nhủ mãi, mẹ Lạp mới đồng ý cùng ba Lạp đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ. Mẹ Lạp thích con gái, ba Lạp cũng chiều ý bà, nói thuận theo yêu thích của bà. Lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Lệ Sa, mẹ Lạp đã bị đứa bé đáng yêu này hấp dẫn, hai mắt to tròn, đôi má phúng phính, đó rõ ràng là hình tượng con gái trong lòng mẹ Lạp. Ngày hôm đó vừa đúng ngày hạ chí, nên mẹ Lạp liền đặt tên cho cô, gọi là Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa từ nhỏ đã nhu thuận, hơn nữa còn thông minh hơn mấy đứa trẻ bằng tuổi. Sự đau lòng của mẹ Lạp dần dần bị cô gái đáng yêu này chữa khỏi, mãi đến một ngày, có lẽ là trời xanh chăm sóc, mẹ Lạp mang thai, hai vợ chồng đều cực kì vui vẻ. Mà sau khi đứa nhỏ được sinh ra, hai vợ chồng cũng không vì chuyện này mà giảm bớt tình thương với Lạp Lệ Sa, ngược lại còn lớn hơn trước kia.

Quan hệ của hai chị em cực kì tốt, hầu như chưa từng cãi nhau, bọn họ vốn tưởng rằng, một nhà bốn người có thể mãi mãi trôi qua cuộc sống hạnh phúc như vậy.

Mãi cho đến một ngày, cùng với vụ bắt cóc đó, đã hoàn toàn hủy đi gia đình hạnh phúc viên mãn này.

"Thế nhưng không có ai ngờ được, chị gái vậy mà mắc chứng tâm thần phân liệt.... Người gϊếŧ chết anh trai không phải ai khác, mà là chị ấy...." Lam Tuyết Ngô che miệng, nước mắt vỡ đê, "Lúc đó cô và dượng, gần như muốn qua đời, thậm chí dượng còn sinh ra ý nghĩ muốn bóp chết chị ấy, thế nhưng bọn họ không nỡ, không nỡ sau khi mất đi con trai, lại mất đi đứa con gái duy nhất...."

Mạnh Lưu Sâm quay đầu lại, nhìn cô gái bé nhỏ khóc đến đứt ruột đứt gan, vươn tay nhẹ nhàng ôm cô, vuốt ve mái đầu của cô.

"Anh Lưu Sâm, em cảm thấy mọi chuyện đều quá hoang đường.... Người gϊếŧ chết anh trai dĩ nhiên lại là chị em, chị làm sao có thể chấp nhận sự thật này chứ, cả đời của chị ấy có phải cứ như vậy mà xong rồi hay không, chị Phác nên làm sao bây giờ...."

"Tuyết Ngô, từ nhỏ anh lớn lên ở nước ngoài, thậm chí một câu tiếng T cũng không nói tốt. Thế nhưng anh biết rõ, T Quốc chúng ta có một câu thành ngữ, gọi là "trời không tuyệt đường người". Lệ Sa cùng chị của anh đều là người tốt, có lẽ bọn họ, đã từng làm sai một ít chuyện, thế nhưng cũng không phải là xuất phát từ bản tâm của họ, cho nên trời cao sẽ không độc ác như vậy, không thể đến một cơ hội làm lại từ đầu cũng không cho."

-----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro