Chương 31.
"Cha...cha..."- Cậu cả với theo gọi
"Thiệt tình...con làm gì làm cũng đừng khiến gia đình mình bẽ mặt thế chứ. Chuyện hôm nay không phải chuyện nhỏ đâu đa"- Bà Hội đồng thở hắt nói
"Lệ Sa à, con vào phòng đi. Coi tay chân sao, có bị gì không đa"- Bà quay qua Lệ Sa nói
"Dạ mẹ, con không sao đâu đa"
"Để con đưa em ba vào rồi coi tay chân nó sao"- Cậu hai nói
"Ừa đi đi"
Cậu hai cùng Lệ Sa rời đi, cậu cả liếc theo đôi mắt đầy hằn hộc. Lệ Sa cũng đáp lại với ánh mắt đầy đắc chí.
Vào trong phòng...
"Há há há...coi ra mày cũng hay lắm đó đa. Diễn giỏi thiệt đó"- Cậu hai cũng đắc ý theo
"Haizz...em hiểu tính nết của anh ta quá mà. Nóng nảy lắm, nhất là lúc nghĩ người khác có ý định lâm le đến quyền lực của anh ta. Huh...dễ đối phó hơn em tưởng nhiều"- Lệ Sa nói vẻ xem nhẹ, việc này suôn sẻ hơn cô nghĩ
"Cô ba...trật tay rồi mà còn vui mừng được nữa"- Thái Anh cầm tay Lệ Sa ngồi kế bên, mặt không vui chút nào
"Thôi, tao đi đây. Có cần mời đốc tờ về coi cái tay mày không? Anh ta cũng mạnh bạo quá đa"- Cậu hai đứng dậy hỏi
"Không sao, trật duột có một chút. Cũng không gãy được mà. Vài ngày là hết ngay chứ gì"- Lệ Sa lắc đầu
"Ơ cậu hai...đừng nghe cô ba nói, cậu hai mời đốc tờ đi ạ"- Thái Anh kêu lại
"Rồi rồi, tao đi đây"
Thái Anh nhìn cậu hai rời đi, mắt nhìn tay Lệ Sa mà xót lòng. Cứ xoa xoa cổ tay Lệ Sa:
"Thiệt tình...mần chi cũng phải lo đến thân thể mình chớ? Đâu mà để cậu cả làm cho trật tay vậy đa. Cô làm em lo lung lắm biết không?"
"Có gì đâu đa. Mấy cái này có là gì so với việc kéo anh ta xuống chớ"- Lệ Sa lấy tay ra đứng dậy nói
Thái Anh cũng đứng dậy theo, kéo cô ngồi xuống lại:
"Lại đây em xoa dầu cho, đừng có cử động mạnh"
"Coi chừng qua chuyện này uy tín của anh cả cũng giảm sút dữ rồi đa...huh..."- Lệ Sa khì cười hài lòng
"Cô ba...làm vậy có ác quá không? Còn tự làm mình bị thương nữa đa"- Thái Anh thì cứ xót lòng mà nói
"Tôi mà gãy tay chắc em té xĩu luôn đó đa...haha..."
"Biết em lo mà còn chọc em"- Thái Anh nhìn Lệ Sa vậy thì có chút hờn dỗi
"Aaaaa...đau"- Lệ Sa thốt lên
"Ấy chết em xin lỗi, em không cố ý. Cô ba có sao không đa?"
"Haizz...tay chân vậy rồi sao..."- Lệ Sa quay qua nhìn Thái Anh
Thái Anh biết Lệ Sa muốn gì liền đánh vào vai cô:
"Giờ còn nghĩ tới mấy chuyện đó được đa. Cô ba làm em tức chết thiệt chớ"
"Hahaha...giỡn chút mà, tay này cũng có phải tay thuận đâu"- Lệ Sa nhướng nhướng mày nói
"Ơi là trời, gì vậy không biết"- Thái Anh chau mày
"Coi em kìa, chọc chút mà mặt đã đỏ lên rồi đa, mắc cười quá đi mất"- Lệ Sa nhìn Thái Anh bật cười
"Cô ba mà ghẹo em nữa là em giận, em bỏ đi cho cô ba tự lo luôn đó đa"
"Rồi rồi, không chọc em nữa đa...hahaha"
Lệ Sa cử động tay mình nắm lấy tay Thái Anh:
"Tự nhiên...tôi sợ quá đa"
"Cô ba sợ gì chớ?"
"Sợ những chuyện tôi làm...một ngày nào đó ảnh hưởng tới em"
Thái Anh hiểu ý của Lệ Sa như nào. Nam nữ yêu đương trong thời này còn sợ tới sợ lui, huống hồ là hai người...mà còn phải vừa che giấu vừa phải đối phó cậu cả. Đúng là sợ thì cả hai đều sợ chứ không riêng gì Lệ Sa.
Thái Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên tay Lệ Sa:
"Em không phải là một người thích hôn tay đâu. Nhưng mà...cô ba đừng sợ...dù cho có như nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua mà"
Lệ Sa nhìn ánh mắt ngây thơ, nghĩ mọi thứ đều là dễ dàng kia thì bật cười. Cô đứng dậy, đi lại ôm Thái Anh vào lòng.
"Phải...em nói đúng lắm đa. Tôi và em...."
Lệ Sa chưa nói xong thì đốc tờ đã đi vào:
"Cô ba à...tôi là đốc tờ, tôi vào được chớ?"
Lệ Sa liền buông Thái Anh ra:
"Ờ vào đi"
.
Sau khi đốc tờ băng bó tay của Lệ Sa xong thì cô vô cùng khó chịu vì chẳng làm gì được. Thế là tâm tình cô bực bội cả ngày khiến Thái Anh phải dỗ lên dỗ xuống.
"Cô ba à...đừng cứ mặt ủ mày chau nữa, xấu lắm"- Thái Anh nhìn Lệ Sa nói
"Nếu mà ở đó không có tá điền đồ là tôi bẻ ngược lại tay anh ta rồi"- Lệ Sa bực dộc nói
"Thôi, cô ba ngoan đi"- Thái Anh xoa xoa tay Lệ Sa
Lệ Sa định dùng tay kia tháo băng trên tay mình ra:
"Thôi tháo ra quách cho rồi, gì mà bó cứng ngắt vậy không biết"
"Ê cô ba...không được tháo"- Thái Anh vịnh tay Lệ Sa lại
"Nhưng chật cứng, khó chịu quá đa"- Lệ Sa nhăn mặt nói
"Cô ba ráng chịu đi"
"Tại em không đó, kêu đốc tờ chi không biết"- Lệ Sa quay ngoắt giận dỗi vô cớ
"Rồi rồi, tại em đa. Tại em hết. Cô ba ráng chịu vài ngày đi rồi hẵn tháo nha. Ngoan đi mà"- Thái Anh đành dỗ ngọt hết mức
"Haizz...không nói nữa, tôi đi ra ngoài đây. Bực bội chết đi được"- Lệ Sa đứng lên cầm cây quạt quạt thật mạnh rồi đi
Thái Anh cũng phải nhanh chóng đi theo. Lệ Sa ra đằng trước ngồi. Vừa đúng lúc có người cần gặp.
"Dạ cô ba..."
"Ủa...anh là ai?"- Lệ Sa nhíu mày nhìn người trước sân nhà
"Dạ tôi là tá điền, người mà cô ba cho tiền đó đa"
Lisa gật đầu nhớ ra:
"Ồ ra là anh. Vào đây đi, ở ngoải nắng lung lắm"- Lệ Sa ngoắc tay
"Dạ thôi cô ba, tôi phận thấp hèn sao dám bước chân vào nhà ông Hội đồng được. Tôi tới để đưa ít trái cây cho cô ba ăn lấy thảo. Tay cô ba nghe nói bị thương, bớt chưa?"- Người tá điền vẫn không chịu nói
Lệ Sa thu cây quạt lại, cầm lấy ít trái cây kia mỉm cười.
"Ờ cho tôi cám ơn. Nhà anh giàu có gì đâu mà đem cho tôi. Ai đời người nghèo lại cho đồ người giàu đâu chứ. Tay tôi cũng bớt rồi, không sao đâu"- Lệ Sa bật cười
"Dạ, tại để cám ơn cô ba đó mà. Tôi không có gì ngoài mấy này, tiền cũng chưa có để trả cô ba nữa"
"Thôi thôi, chút tiền đó anh không cần trả đâu. Anh còn gia đình mà, tôi có thiếu thốn gì đâu"- Lệ Sa lắc đầu nói
"Người như cô ba quả là nhơn hậu quá đa. Còn tài giỏi nữa. Chắc chắn sẽ quản lí được gia sản này"- Người tá điền tấm tắc khen ngợi
Đúng lúc cậu cả nghe được thì có chút bực bội đi ra nói:
"Ê thằng kia, mày nói gì hả?"
Tá điền thấy cậu cả đi ra thì sợ hãi. Lệ Sa quay người lại:
"Anh cả...anh định làm gì nữa đây? Bị bẻ mặt chưa đủ đó đa?"
Thái Anh đứng kế bên Lệ Sa kéo kéo:
"Cô ba, thôi mà"
"Anh về đi"
"Dạ dạ, tôi xin phép"- Tá điền nhanh chóng chạy đi mất
"Mày giỏi lắm đa"- Cậu cả cay cú nhìn Lệ Sa
///
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro