Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Ban đầu, bởi vì quan ngại cả hai là người xấu có ý đồ bất chính, tộc trưởng lập tức từ chối lời đề nghị này của người. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Liệt Hỏa Ca tiêu trừ một đám tu sĩ có ý đồ xấu đối với lôi tộc, tộc trưởng liền chấp nhận để bọn họ sử dụng tế đàn, thậm chí còn đối đãi với cả hai rất tốt.

Cách này của Liệt Hỏa Ca thật sự có hiệu quả, thế nhưng lôi kiếp được dẫn đến chỉ tiêu trừ được một phần nhỏ tà khí trong người Nhan Hoan. Nhiều lần như vậy, mặc dù có thể thanh tẩy cơ thể, thế nhưng nỗi đau mà nàng phải chịu quá lớn. Muốn dùng lôi kiếp thanh tẩy toàn bộ tà khí trong người, Nhan Hoan có khi phải đi một vòng đến Quỷ Môn Quan.

Liệt Hỏa Ca không nỡ nhìn nàng phải chịu đau đớn, thế nhưng ngoài cách này ra hiện tại lại không còn cách nào khác. Người thật sự đã bị dồn vào đường cùng, bất lực đến nỗi muốn tìm đến ma giới, hủy diệt toàn bộ ma tộc để trút giận.

Sau khi từ tế đàn trở về, Nhan Hoan gần như không còn nhận ra chính mình. Nàng đứng trước gương đồng, chậm rãi cởi bỏ từng lớp y phục trên người. Đến khi chỉ còn lại một chiếc yếm che giấu đi thứ cám dỗ của nữ nhân, nàng mới dừng lại.

Không phải chỉ hai cánh tay, gân đen từ nơi lòng ngực lan ra gần như toàn bộ cơ thể. Nàng tự ngắm mình trước gương, ngón tay lướt qua những vệt sẫm màu, càng nhìn lại càng cảm thấy lạ lẫm. Nếu không phải vì lão tổ cố chấp, nàng sớm đã muốn buông xuôi. Thế nhưng người vẫn còn chưa buông bỏ, nàng có tư cách gì mà bỏ mặc chính mình.

Có lẽ suy nghĩ quá sâu, Nhan Hoan không để ý đến trong phòng vừa xuất hiện thêm một người. Liệt Hỏa Ca khựng lại ở phía cửa phòng, ánh mắt đặt trên những đường gân đen chạy dọc khắp cơ thể nàng. Người vừa nhìn, trong lòng liền thấy đau nhói. Đóa hoa mà người nâng niu trong lòng bàn tay, hiện tại lại bị một con sâu khác gặm nhấm, người lí nào lại không đau lòng?

Liệt Hỏa Ca hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi đến gần Nhan Hoan. Mắt thấy hình ảnh lão tổ phản chiếu bên trong gương đồng, lòng ngực nữ nhân không khỏi đập mạnh một cái. Nàng khẽ nhướng người, bàn tay run rẩy cầm lấy y phục muốn che lại cơ thể xấu xí của mình.

Thế nhưng tất cả đều đã bị người nhìn thấy, việc nàng có giấu hay không cũng đã không còn quan trọng. Liệt Hỏa Ca duỗi tay chặn lại hành động lúng túng của nàng, tay còn lại lướt nhẹ trên những dấu vết tối màu. Ngón tay mang theo mức nhiệt ấm áp, lướt qua da thịt đang khẽ run rẩy.

Nàng hơi mím môi, hổ thẹn muốn kéo y phục che chắn cơ thể. Có điều cựa quậy một hồi, Nhan Hoan bất giác đối diện với người lúc nào không hay. Nàng của hiện tại đã không còn bất kỳ tự tin nào để đối diện với Liệt Hỏa Ca, thậm chí đến một ánh mắt, nàng cũng không dám nhìn thẳng.

“Lão tổ, đừng nhìn nữa…”

Người vô thức siết lấy eo nàng, giọng nói vang lên nhẹ nhàng như gió.

“Tại sao?”

Nhan Hoan hít sâu một hơi, lời nói thốt ra càng thêm nhỏ dần.

“Rất xấu… lão tổ, đệ tử rất xấu…”

Liệt Hỏa Ca chậm rãi cúi đầu, môi kề bên cổ nữ nhân mà nhẹ nhàng hôn xuống. Vẫn là hương vị ngày đó, vẫn là da thịt người từng chạm qua vô số lần. Trong mắt người, nó không có gì đổi khác.

“Không xấu, không xấu chút nào. Trong mắt bổn tọa, ngươi vẫn là ngươi, mãi không có gì thay đổi.”

Nhan Hoan cắn chặt môi dưới, trong lòng nhất thời cảm thấy hổ thẹn chưa từng có. Nàng bất giác ngẩng đầu, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt phượng mang theo đường nét dịu dàng của người, tầm nhìn có phần nhòe đi.

“Lão tổ… hay là thôi vậy… chúng ta…”

Còn chưa nói xong, Liệt Hỏa Ca đã dùng ngón tay chặn lại môi nàng.

“A Hoan, dù có như thế nào, bổn tọa nhất định cũng sẽ tìm ra cách cứu ngươi. Vậy nên đừng bỏ cuộc…”

Dứt lời, người liền cúi đầu hôn xuống đôi môi đang khẽ run rẩy của nàng. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp đang dần truyền qua da thịt, Nhan Hoan bất giác cảm thấy an tâm.

“A Hoan, dù thế nào… ngươi vẫn là người của bổn tọa. Bổn tọa… không bỏ ngươi.”

Khóe môi nữ nhân vô thức nhếch lên tạo thành một đường cong mỹ mạo, nhẹ nhàng. Nàng nhìn sâu vào mắt đối phương, không kiềm lòng được mà nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Liệt lão tổ, A Hoan thích người.”

Liệt Hỏa Ca khựng lại một chút, biểu cảm cứng đờ, giống như không tin những lời vừa thốt ra từ miệng của nàng. Mắt thấy lão tổ không có phản ứng, Nhan Hoan bất giác cụp mắt, lấy hết dũng khí nói thêm lần nữa.

“Lão tổ, ta thích người… người rất tốt với ta, ta rất thích người.”

Lời vừa dứt, Liệt Hỏa Ca liền dùng tay nâng cằm nàng lên, bức nàng nhìn thẳng vào mặt chính mình.

“Nói lại lần nữa.”

Nàng khẽ cắn môi, do dự không lâu mới dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, ngượng ngùng nói: “A Hoan… thích người.”

Liệt Hỏa Ca nghe xong liền cười như không cười. Người cúi đầu kề vào trán nàng, ngữ khí vô cùng ấm áp.

“Chỉ cần ngươi nói thích bổn tọa, vậy thì đời này chỉ được thích duy nhất một mình ta mà thôi.”

Nhan Hoan nhẹ nhàng gật đầu.

“Vậy… lão tổ, người có thích ta không?”

Liệt Hỏa Ca không hề trả lời bản thân có thích đối phương hay không, người chỉ từ tốn giúp nàng mặc lại y phục, sau đó kiên định nói ra một câu.

“Bổn tọa sẽ dùng cả đời này của mình để chiều chuộng, bảo vệ ngươi.”

Thời điểm nằm ngủ trong lòng Liệt Hỏa Ca, Nhan Hoan lại có cảm giác quen thuộc. Giống như bao lần nàng ôm chặt người trong những ngày rời khỏi tông môn. Hương vị ấm áp này đã đi theo nàng nhiều năm, sớm đã khắc cốt ghi tâm. Ngộ nhỡ một ngày nếu phải từ biệt, Nhan Hoan kỳ thực không rõ bản thân phải đối mặt với việc này như thế nào.

Có lẽ phải mất rất nhiều thời gian, một đời, một kiếp, nàng mới có thể chấp nhận được nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro