Chương 46
Vì một lời hứa, Liệt Hỏa Ca lại không trực tiếp ra tay tiêu diệt đám ma tông kia, để Nhan Hoan tự mình trải nghiệm cuộc chiến tàn khốc.
Thế nhưng, tiểu cô nương đó chỉ hứa không làm tổn hại bản thân, đối với việc sử dụng cây sáo đó, nàng vẫn không có ý định ngừng lại. Có lẽ là vì cho rằng bản thân đã có thể khống chế tốt Huyết Vực, vậy nên nàng mới bỏ qua căn dặn của Liệt Hỏa Ca, thường xuyên sử dụng pháp bảo trong các trận chiến.
Chỉ với ba ngày, số lần sử dụng Huyết Vực đã vượt qua các đầu ngón tay. Nhan Hoan nghiễm nhiên không chịu đựng nổi từng dòng linh lực bạo loạn trong cơ thể. Cảm giác đầu óc càng thêm mơ hồ, nhiều lần không khống chế tốt bản thân.
Một trận lại thêm một trận, số ngọc đính trên thân sáo đã có thêm ba. Nhan Hoan thật sự không rõ những mảnh ngọc đó có liên hệ gì với sáo ngọc ở trong tay nàng. Chỉ là số lượng ngọc càng tăng, vẻ ngoài của Huyết Vực càng thêm đặc biệt, sức mạnh càng ngày càng không thể kiểm soát.
Trận đánh cuối cùng trong ngày, thủ lĩnh của đám ma tông lại bị Nhan Hoan dồn ép vào sâu trong rừng. Thời điểm nhìn thấy Huyết Vực trong tay nữ nhân, hắn ta sợ hãi đến mức hèn mọn, lập tức quỳ xuống dưới chân cầu xin tha mạng.
Thế nhưng, Nhan Hoan hiện tại đã bị sức mạnh của sáo ngọc chi phối. Huống hồ, đối với đám ma tông độc ấy như vậy càng không thể dung tha. Nàng siết chặt Huyết Vực trong tay, cảm nhận rất rõ từng luồng sức mạnh kỳ lạ đang chảy trong cơ thể mình.
Hai mắt nữ nhân hiện tại đã không còn bất kỳ điểm sáng nào. Đồng tử giống như phủ lên một màng trắng mờ đục, khiến nàng chẳng khác gì một kẻ mù, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Nhan Hoan duỗi tay về trước. Xung quanh cánh tay lập tức xuất hiện từng luồng khí đen quẩn quanh. Trước ánh mắt kinh hãi của thứ tà vật trước mặt, ngón tay nữ nhân mơ hồ co lại, giống như đang siết một thứ gì đó.
Kẻ đang quỳ trước mặt nàng lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ngưỡng cao cổ, gân máu trong mắt hiện lên một cách rõ rệt. Cảm giác giống như điểm yếu của mình đang bị đối phương không ngừng tác động khiến hắn không ngừng gào thét, dáng vẻ thống khổ không sao tả nổi.
Lần này, Nhan Hoan siết chặt bàn tay, đem trái tim của hắn bóp nát. Thân thể to lớn trước mắt lập tức hóa thành tro tàn, chỉ để lại duy nhất một mảnh ngọc vụn có màu đỏ đục. Nàng hơi duỗi tay, mảnh ngọc lập tức bay lên, sau đó rơi xuống lòng bàn tay.
Vừa đặt Huyết Vực bên cạnh, viên ngọc đã tự động gắn vào thân sáo, hợp thành một thể như chưa từng có sự chia cắt.
Sau lưng Nhan Hoan mơ hồ xuất hiện một luồng khí đỏ vô cùng nồng đậm, dần dần quấn chặt lấy cơ thể nàng không buông. Ở trong không trung, một bàn tay người lặng lẽ đặt xuống vai nàng. Nhan Hoan lập tức sững ra, ý thức mơ hồ có lại. Nàng ôm chặt đầu mình, cố gắng trấn áp cơn chao đảo, choáng váng.
Chỉ là lần này không giống với những lần trước, dù nàng có kiên trì ra sao, kết quả vẫn không thay đổi.
Nàng lảo đảo rời khỏi khu rừng. Thời điểm bị những người khác phát hiện, Nhan Hoan gần như không còn là chính bản thân. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh chiều tàn ở phía trên cao, khuôn mặt lãnh đạm, đồng tử trong mắt mờ đục, không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
Mắt thấy đối phương không giống bình thường, một người tiến đến muốn hỏi thăm nàng. Thế nhưng tay vừa duỗi ra, còn chưa chạm vào cơ thể, đối phương đã bị ánh mắt mờ đục của nàng dọa cho sợ hãi.
"Nhan... Nhan Hoan... ngươi..."
Nhan Hoan nhìn người trước mặt, khóe môi vô thức nhếch lên, lộ ra một cách quỷ dị. Nàng mấp máy môi, âm thanh phát ra lạnh lẽo như băng.
"Lũ kiến hôi..."
Đám người xung quanh lập tức sững ra, có người nghe không vừa tay, còn muốn tiến đến đôi co với nàng một trận. Thế nhưng Nhan Hoan đột nhiên thay đổi sắc mặt, biểu cảm trở nên giận dữ.
"Dám dùng trái tim của bản đế cho đám phế vật này... đáng chết..."
Rõ ràng người ở hiện tại vốn dĩ không còn là Nhan Hoan nữa. Nàng liếc nhìn đám người đứng bên cạnh mình, trong mắt tỏa ra sát khí không hề che giấu.
"Đám tu sĩ các người cũng là phế vật. Nếu không có bản đế, sợ rằng các ngươi đã bỏ mạng."
Lời vừa dứt, Nhan Hoan lập tức cảm thấy choáng váng. Nàng ôm chặt đầu mình, cơ thể rất nhanh đã đổ gục xuống. Xung quanh tỏa ra một luồng khí đen không ngừng quấn lấy cơ thể. Rõ ràng đã xảy ra chuyện không tốt, vậy nên những người còn lại tự giác tránh xa Nhan Hoan, tuyệt nhiên không dám đứng ở gần nàng.
Thời điểm nàng chật vật nhất, trước mắt mơ hồ xuất hiện một vạt váy đỏ thẫm. Đỉnh đầu bị ngón tay ai đó ấn xuống, rất nhanh đã khiến tinh thần nàng ổn định trở lại. Khoảnh khắc ngẩng đầu, Nhan Hoan nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Liệt Hỏa Ca.
"Xem ra bổn tọa không thể tin tưởng ngươi. A Hoan, mọi chuyện dừng lại tại đây."
Vốn còn muốn nói gì đó, thế nhưng chỉ vừa hé môi, Nhan Hoan lại đứng sững lại. Nàng bắt đầu thở dốc, cảm giác bên trong lòng ngực có thứ gì đó không ngừng chạy loạn. Ý thức trở nên mơ hồ dần...
Đợ nàng ngẩng đầu, Liệt Hỏa Ca lập tức nhận ra, người trước mặt mình đã không còn là Nhan Hoan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro