Chương 45
"Lão tổ... thật ra... đệ tử cũng là... bất đắc dĩ thôi. Lúc đó, đệ tử..."
Mắt thấy đối phương lắp bắp, không giữ nổi bình tĩnh, Liệt Hỏa Ca bất giác thở dài. Người đặt tay trên đầu nàng khẽ xoa mấy cái, ngữ điệu hạ thấp, không hề lộ ra chút tức giận nào.
"Không cần lo lắng, bổn tọa không trách ngươi."
Nghe đến đây, hoảng loạn trong lòng nữ nhân mới giảm xuống đôi chút. Nàng căng thẳng cắn một miếng đào, vị ngọt không chát lan tỏa trong miệng khiến nàng cảm thấy dễ chịu.
Không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ là sau khi trầm mặc không lâu, nàng liền lén lút liếc nhìn lão tổ. Bàn tay cầm đào nhẹ nhàng hạ xuống, ngón tay miết nhẹ lên lớp vỏ ngoài nhẵn bóng.
"Lão tổ, thật sự là vạn bất đắc dĩ đệ tử mới dùng đến nó. Có điều, hôm nay đệ tử đã có thể khống chế được, không ngất đi như lúc trước."
Liệt Hỏa Ca khẽ liếm cánh môi, cảm nhận vị rượu đặc trưng đang dần tan ra ở trên đầu lưỡi. Người hơi cười, ánh mắt khẽ cong, mang theo một chút ẩn ý nào đó mà nàng không có cách nào đoán nổi.
"A Hoan, bổn tọa thật sự không trách ngươi. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như vậy. Có điều, bổn tọa lại không muốn nhìn thấy người bên cạnh mình đặt cược tính mạng, đưa bản thân vào con đường cùng."
Nhan Hoan biết rõ đối phương là đang quan tâm đến mình. Nếu không để tâm, người cũng sẽ không cần căn dặn nhiều điều như vậy. Nàng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hé môi muốn nói gì đó. Thế nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, Liệt Hỏa Ca đã đứng dậy, mang theo bình rượu bước đi.
"Ra ngoài, ở đây không tiện nói chuyện."
Nàng chỉ có thể ngậm miệng, an phận theo người rời khỏi tửu lầu. Bọn họ dừng lại trước một gốc cây lớn, xung quanh vắng vẻ, không có nhiều người qua lại.
Liệt Hỏa Ca chậm rãi bước trong không trung, sau đó ngồi trên một cành cây cao. Người tựa lưng vào thân lớn, dáng vẻ hời hợt, giống như không để tâm đến bất kỳ chuyện gì. Nhan Hoan không do dự lâu, nàng nhún người nhảy lên cành cây, sau đó ngồi xuống bên cạnh lão tổ.
Quả đào trong tay lại bị nàng cắn một miếng, vẫn là cảm giác đó, ngon ngọt khiến người ta dễ chịu, thoải mái.
"Lão tổ, hình như đây là lần đầu tiên đệ tử thấy người uống rượu."
Liệt Hỏa Ca uống một ngụm nhỏ, ánh mắt dành cho Nhan Hoan vô cùng dịu dàng.
"Vậy sao? Bổn tọa cũng không rõ đã bao lâu rồi bản thân chưa động vào thứ này."
Nhan Hoan cụp mắt nhìn xuống, bỗng dưng cảm thấy vị ngọt trong miệng đã có phần nhạt đi. Nàng nghiêng người, để cơ thể hoàn toàn dựa vào Liệt Hỏa Ca, vô cùng tin tưởng mà phó mặc mình cho người.
Đối phương thuận thế ôm nàng vào lòng, một tay cầm rượu, một tay đặt hờ trên eo nữ nhân. Ngón tay mang theo mức nhiệt ấm áp gần như muốn xuyên qua lớp vải áo mà chạm vào trong da thịt. Rõ ràng là nàng ở ngay trong lòng, thế nhưng Liệt Hỏa Ca lại cảm thấy mất mát một cách khó hiểu.
Người vừa uống một ngụm rượu, vừa nhàn nhạt nói: "A Hoan, ngươi biết không? Bổn tọa hối hận rồi."
Nàng đung đưa chân, giọng nói nhẹ nhàng như gió: "Lão tổ, người sao vậy? Sao lại hối hận?"
Liệt Hỏa Ca vuốt nhẹ tóc nàng, chậm rãi trả lời: "Lẽ ra bổn tọa nên kiểm tra kỹ cây sáo đó trước khi đưa nó cho ngươi."
Nhan Hoan bất giác mỉm cười. Nàng nắm lấy bàn tay người, sau đó kéo xuống kề bên má mình.
"Lão tổ, A Hoan không sao, người không cần phải tự trách mình."
Chỉ một lời nói không sao của nàng, kỳ thực không thể khiến Liệt Hỏa Ca an tâm. Bởi vì trong người đã có chút rượu, lời nói của người nghiễm nhiên trở nên tùy hứng.
"A Hoan, thứ đó không tốt, chi bằng ngươi đưa nó cho ta đi."
"Thật ra đám ma tông đó, một mình bổn tọa cũng có thể giải quyết ổn thỏa. Ta không muốn vì bọn chúng mà ba lần bảy lượt để ngươi đặt cược tính mạng, tự đẩy bản thân vào con đường cùng."
Nhan Hoan bất giác xoay người. Nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, trong mắt tựa hồ phủ lên một tầng nước mỏng như tơ, khiến đôi mắt hoa đào đặc biệt cuốn hút.
"Người không tin đệ tử sao?"
Liệt Hỏa Ca cười nhạt một cái, bàn tay rời khỏi tay nàng, nhẹ nhàng vuốt qua khuôn mặt xinh đẹp của nữ nhân.
"Là bổn tọa không tin vào chính mình. A Hoan, ta có cảm giác nếu bản thân mình không kiên quyết, ta sẽ đánh mất ngươi."
Lần này, Nhan Hoan không trả lời nữa. Nàng nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt phượng sắc sảo của đối phương, cảm giác giống như sa vào đại dương sâu thẳm, hoàn toàn không có cách nào thoát ra.
Bỗng dưng, Liệt Hỏa Ca duỗi tay nắm lấy cằm nàng. Người cúi đầu, nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi đang khẽ khép hờ của nữ nhân một nụ hôn. Trừ việc bất ngờ, Nhan Hoan ngoài ra không hề phản kháng. Nàng thật lòng thích lão tổ, vậy nên sẽ không có lý do gì mà tránh đi cái chạm thân mật đó.
"A Hoan, bổn tọa thật sự không muốn ngươi gặp nguy hiểm. Hứa với ta, dù có thế nào đi chăng nữa cũng đừng xem nhẹ tính mạng của mình."
"Khi nào ngươi chơi chán rồi, bổn tọa sẽ tự mình giải quyết sạch sẽ bọn chúng. Nên nhớ, đây chỉ là trải nghiệm, không đáng để khiến ngươi đánh đổi mạng sống của mình."
Nhan Hoan khẽ liếm cánh môi, mơ hồ nếm được hương vị thơm nhẹ của rượu. Nàng siết nhẹ quả đào trong tay, sau đó mỉm cười thỏa hiệp.
"Được, ta hứa với người."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro