Chương 43
Còn chưa đợi thành chủ báo đáp ân tình, cả hai đã rời đi. Cách Tuyên Thành xa xôi vạn dặm, ở thành Hỏa Ngục gần với ranh giới nhân ma. Nghe nói thời gian này, một số ma tông bắt đầu làm loạn, tấn công vào nhân giới với nhiều mục đích chưa thể biết rõ. Thành Hỏa Ngục chính là nơi xảy ra loạn lạc đầu tiên.
Bởi vì muốn để Nhan Hoan tự mình trải nghiệm giao đấu với đám ma tông kia, Liệt Hỏa Ca liền chấp nhận yêu cầu giúp đỡ của thành chủ thành Hỏa Ngục. Chỉ là ma tông chia thành nhiều hướng, tấn công vào nhiều nơi, vậy nên theo như sắp xếp, Nhan Hoan và Liệt Hỏa Ca buộc phải tách riêng, mỗi người đến một nơi khác hỗ trợ.
Đối với quyết định này, ban đầu nàng liền lên tiếng phản đối. Chỉ là sau khi nghe qua thỉnh cầu của thành chủ, nàng mới miễn cưỡng chấp nhận rời xa lão tổ. Trên người Nhan Hoan có thứ do Liệt Hỏa Ca để lại, vậy nên cho dù nàng có đi đến nơi đâu, người nhất định đều sẽ tìm ra.
Đêm cuối ở thành Hỏa Ngục, nàng theo thói quen nằm trong vòng tay của Liệt Hỏa Ca. Có điều lần này, Nhan Hoan lại cảm thấy khó ngủ. Mắt thấy tiểu cô nương trong lòng vẫn còn thức giấc, người liền cụp mắt nhìn xuống, ngón tay cưng chiều vuốt qua má nàng.
"Sao vậy? Không ngủ được sao?"
Nàng không vội đáp, chỉ dụi mặt vào lòng ngực mềm mại trước mặt, mê mẩn ngửi lấy hương đàn quen thuộc.
"Lão tổ, ngày mai thật sự phải đi rồi?"
Người vốn biết rõ câu hỏi này của Nhan Hoan là đang nói đến chuyện gì, vậy nên, người lại nhấc tay, dịu dàng vuốt nhẹ tóc nàng.
"Nơi đó hỗn loạn, không có bổn tọa bên cạnh, ngươi nhất định phải cẩn thận, có biết chưa?"
Nhan Hoan lười biếng gật đầu. Bàn tay níu lấy vạt áo đối phương, siết đến nhăn nhúm.
"Lão tổ..."
Liệt Hỏa Ca khẽ "ừm" một tiếng, đầu hơi nghiêng về phía nàng mà cẩn thận lắng nghe.
"Không có đệ tử đi theo chăm sóc, người phải chú ý ăn uống, cũng đừng... để ý đến người khác được không?"
Đi theo lão tổ nhiều năm, Nhan Hoan hiểu rõ đối phương có thói quen gì. Người đối với việc ăn uống vô cùng hời hợt, chỉ khi nàng tận tay chăm sóc, người mới miễn cưỡng để ý đến một chút.
Còn nữa, Liệt lão tổ của nàng xinh đẹp như vậy, ngộ nhỡ lọt vào tầm mắt của đám người ngoài kia, nàng sợ bản thân sẽ mất đi một chỗ dựa lớn.
Thế nhưng, đối với việc lo lắng rằng người sẽ để mắt tới người khác, có lẽ nàng đã nghĩ nhiều. Thật lòng mà nói, người nên lo lắng về vấn đề này không phải là nàng, người đó nên là lão tổ của nàng thì hơn. Nhan Hoan chỉ biết dung mạo của Liệt Hỏa Ca cực kỳ xuất chúng, nhưng nàng cũng quên mất rằng, bản thân cũng là một kẻ không hề tầm thường.
Mắt thấy dáng vẻ lo lắng ngốc nghếch của nàng, trong lòng người liền cảm thấy buồn cười.
"Ta cũng không còn là trẻ con nữa, còn không biết tự lo cho chính mình sao? Ngược lại là ngươi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn thận, tự chừa cho mình một con đường lui, có biết chưa?"
Nhan Hoan âm thầm thở dài, lí nhí đáp: "Đệ tử biết rồi."
Một đêm này, nàng ngủ không được ngon giấc. Thời điểm rơi vào ảo mộng, trước mắt lại là cảnh tượng bản thân bị luồng khí đen vây giữ. Chẳng qua lần này, nó thật sự có thể xâm nhập được vào bên trong cơ thể, sau đó quấn chặt lấy trái tim nàng.
...
Trong thành chia thành ba nhóm, mỗi nhóm áng chừng có hai mươi người, cùng đoàn chủ đi về một phía riêng biệt. Nhan Hoan đứng trên tàu ngự không, ánh mắt cụp xuống quan sát toàn bộ hành trình. Càng đến gần biên giới, nơi có ma tu đang không ngừng làm loạn, khung cảnh càng thương tâm.
Trong làng đã không còn bất kỳ ai sống sót. Thây chất thành núi, máu nhuộm đỏ suối, khắp nơi đều có quạ tụ tập. Nhìn đến đây, Nhan Hoan kỳ thực không thể nhìn nổi. Nàng khẽ nhắm mắt, âm thầm thở dài một tiếng.
Xung quanh bỗng dưng truyền đến tiếng gào xé trời khiến nàng lập tức mở mắt. Bên dưới đã có dấu vết xuất hiện của đám ma tông, hiện tại còn đang không ngừng tấn công vào làng, ra sức giết hại người dân. Lòng ngực Nhan Hoan bất giác siết chặt, mặc dù không rõ địa điểm cần đến là nơi nào, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn thảm cảnh diễn ra bên dưới.
Do dự không lâu, Nhan Hoan nhanh chóng đứng trên thành thuyền, không nói nửa lời liền tung người nhảy xuống. Những người khác còn tưởng là nàng làm liều, vốn muốn ngăn cản, nhưng mọi thứ diễn ra quá nhanh. Lúc bọn họ nhìn xuống, chỉ thấy phía sau lưng nàng đột nhiên xuất hiện một đôi cánh lớn tỏa ra kim quang.
Có lẽ cũng đã nhìn thấy những gì diễn ra bên dưới, bọn họ đảo mắt nhìn nhau, sau cùng lại có vài người lao xuống theo nàng. Có người ngự kiếm, cũng có người cưỡi tọa kỵ đi cùng.
Thành công đáp xuống mặt đất, khuôn mặt Nhan Hoan không chút biến sắc. Nàng rút thanh kiếm treo ở ngang hông, thân thủ nhanh nhẹn không ngừng chém đứt đám ma tu đang làm loạn. Đánh xong một trận, cũng thành công cứu được nhiều người.
Nơi đó đã không thể ở lại nữa, đoàn chủ quyết định đưa những người còn sống lên tàu ngự không, đợi dẹp xong đám ma tu trước mắt, sẽ đưa bọn họ về thành Hỏa Ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro