Chương 42
Mắt thấy Nhan Hoan nửa kín nửa hở, trong lòng lão tổ càng buồn bực hơn. Người hất nhẹ tay, vừa đem y phục mặc lại, cũng vừa đánh thức nàng dậy.
Thời điểm nhìn thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ. Phía trước là khuôn mặt lạnh lẽo của Liệt Hỏa Ca, Nhan Hoan nửa hiểu, nửa không. Nàng biết bản thân hiện tại là đang ở trong hang ổ của đám ma vật kia, chỉ là không rõ vì sao lão tổ của mình lại có dáng vẻ tức giận như vậy.
"Lão tổ, người... người sao vậy?"
Nhìn lại bản thân mình cũng không thấy mất mát gì, Nhan Hoan chậm rãi đứng dậy, vung vai duỗi căng người.
"Lão tổ, đã tìm thấy tên cầm đầu chưa?"
Liệt Hỏa Ca "hừ" lạnh một tiếng, ghét bỏ nói: "Chết rồi."
"Chết rồi?" Nhan Hoan lập tức ngẩn ra.
Người tức giận quay đi, ánh mắt giống như mang theo phẫn nộ mà nóng lên.
"Tên bẩn thỉu đó, bổn tọa vừa giết chết hắn rồi."
Nàng dụi dụi mắt, sau đó dùng tay phủi bụi trên người rồi mới đi đến đứng trước mặt đối phương.
"Nhanh vậy sao? Quả nhiên là người lợi hại nhất. Có điều, hắn ta bắt các cô nương và hài tử về để làm gì vậy? Lão tổ, người có biết không?"
Nhớ lại cảnh tượng nóng mắt vừa rồi, mắt phượng của Liệt Hỏa Ca càng thêm nhíu chặt. Người không vui nhìn nàng, có điều càng nhìn, nộ khí trong người càng không cách nào hạ xuống.
"Chẳng qua chỉ là một thứ bẩn thỉu, ngươi quan tâm làm gì? Chỉ cần biết bổn tọa đã giết chết hắn, như vậy đã đủ rồi."
Nhan Hoan mím môi, kỳ thực không rõ vì sao lão tổ lại có dáng vẻ tức giận như vậy. Nàng lén lút nắm lấy vạt áo đối phương, âm điệu tự nhiên hạ thấp.
"Thật sự chỉ có một tên thôi sao? Nhưng mà, nếu người thật sự đã tiêu diệt thứ đó, vậy thì lúc quay về Tuyên Thành, chúng ta lấy thứ gì ra để chứng minh đây?"
Liệt Hỏa Ca nắm lấy tay nàng, lại không nhịn được mà gõ nhẹ vào trán nàng một cái.
"Chứng minh làm gì? Dẫu sao bổn tọa cũng không cần ai phải đền đáp. Đợi sau khi giải quyết ổn thỏa thì cứu những người còn sống đem về... Xác chết cũng phải đem về."
Nhan Hoan ngoan ngoãn gật đầu một cái. Mắt thấy đối phương đã quay lưng rời đi, nàng liền ngốc nghếch đuổi theo. Sau đó, Nhan Hoan cùng Liệt Hỏa Ca lùng sục toàn bộ hang ổ của đám ma vật, tiêu diệt hết toàn bộ. Những người còn sống, người liền đánh thức bọn họ, sau đó trấn an rồi cùng Nhan Hoan hộ tống toàn bộ trở về Tuyên Thành.
Người sống vẫn còn nhiều, thế nhưng người chết cũng không ít. Đám ma vật này bắt trẻ con về là để luyện chế một thứ tà thuật gì đó, riêng nữ tử, sau khi để tên đầu đàn thỏa mãn dục vọng, hắn liền ném họ cho các tiểu ma vật làm trò tiêu khiển. Người chết một cách tức tưởi, thật sự đã không thể đếm nổi.
Lúc đưa bọn họ về thành, trời đã gần sáng. Vừa dạo một vòng từ Quỷ Môn Quan trở về, bọn họ vốn còn cho rằng bản thân không thể qua khỏi. Thế nhưng kỳ tích đã xuất hiện. Biết được hang động ma vật đã bị cả hai tiêu diệt, tất thảy đều không khỏi vui mừng, quỳ xuống dập đầu tạ ân.
Thời điểm bị đám đông vây quanh, Nhan Hoan vô tình bị đẩy ra khỏi vòng vây, loạng choạng ngã xuống một sạp bói toán. Vừa đứng dậy, trước mặt nàng lập tức xuất hiện một khuôn mặt nhăn nhúm, phong thái có phần đạo mạo. Trên người mặc y phục trắng, khí chất giống như tiên nhân.
"Tiểu cô nương, có muốn bói một quẻ không?"
Nhan Hoan phủi bụi trên người. Mắt thấy đám đông bên cạnh, nàng lại không khỏi thở dài một tiếng, sau đó ngồi vào sạp bối của đối phương. Nếu nói không tò mò, kỳ thực chính là nói dối.
"Được, lão bá."
Đối phương mỉm cười nhìn nàng, sau đó cầm lấy vài đồng xu cho vài bát. Sau mấy lần xốc lên, người lại thả đồng xu xuống bàn. Thời điểm nhìn thấy vị trí của chúng, sắc mặt lão có chút sa sầm, còn có ngạc nhiên. Người hết nhìn chúng rồi lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nàng, liên tục mấy lần như vậy, trong lòng liền có cảm giác bất an.
"Lão bá, sao vậy? Vận của ta không tốt sao?"
Đối phương vuốt râu, hai mày nhíu lại giống như có điều khó nói. Cuối cùng, người lại thở dài.
"Tiểu cô nương, đã là vận mệnh thì khó lòng thay đổi. Con đường sau này, là thiện hay tà, đến chính mình cũng không thể rõ. Có điều, trong tà không hẳn không có thiện, mà thiện... lại chỉ ở trong tim. Trong lòng có người, ắt sẽ có thiện."
Nhan Hoan nghe mà không hiểu, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên ngây ngốc.
"Lão... lão bá... người nói như vậy... rốt cuộc là thế nào vậy? Ta nghe không hiểu... người có thể..."
Còn chưa nói xong, nàng đã bị Liệt Hỏa Ca cắt ngang.
"A Hoan! A Hoan!"
Nhan Hoan bất giác đứng dậy, theo quán tính liền quay về phía người kia. Thế nhưng đối với quẻ bói đầy ẩn ý đó, nàng vẫn có chút luyến tiếc, muốn náng lại nghe thêm. Lão bá xem bói bất giác mỉm cười nhìn nàng, giọng nói trầm đục vang lên một cách nhẹ nhàng.
"Nếu có thể vượt qua, sau này sẽ không có chuyện chia xa."
Nhan Hoan ngập ngừng một hồi, sau cùng liền lấy ra một ít đồng xu, cẩn thận đặt xuống sạp bói rồi quay lưng chạy đến chỗ của Liệt Hỏa Ca. Cho dù đã thật sự rời đi, thế nhưng tâm trí của nàng vẫn luôn đặt ở nơi đó, ở trên nụ cười hiền từ đầy ẩn ý của người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro