Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Đến quả đào dại năm nào người vẫn có thể thích được, thì những thứ này có là gì? Quan trọng chính là người mang chúng đến là ai, nếu là Nhan Hoan, thứ gì người cũng đều thích.

Bất chợt, cổ tay Nhan Hoan bị Liệt Hỏa Ca nắm lấy, sau đó dùng lực kéo xuống hồ nước. Một nửa cơ thể nữ nhân ngập trong làn nước ấm áp. Nàng bị ép vào thành hồ, khép nép ôm mình giống như đứa trẻ bị bắt nạt. Liệt Hỏa Ca vuốt nhẹ tóc nàng, lại lấy một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng nữ nhân.

“Thời điểm đến đại hội luận võ cũng không còn nhiều nữa, thời gian này vẫn nên thận trọng một chút.”

Ngón tay lão tổ trượt nhẹ trên cổ Nhan Hoan, cuối cùng dừng lại trước lớp vải áo ướt đẫm của nàng. Lòng ngực nữ nhân không ngừng kích động, đến cả hơi thở cũng dần nóng lên. Nàng thầm nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt hoa đào cụp xuống, xấu hổ không dám nhìn người.

“Đệ tử… biết rồi.”

Liệt Hỏa Ca “ừm” nhẹ một tiếng, khóe môi chậm rãi nhếch lên, dáng vẻ thoải mái, thưởng thức biểu cảm ngượng ngùng đáng yêu của người trước mặt. Những chuyện vốn dĩ không nên làm đều đã làm qua, những thứ không nên thấy cũng đã thấy hết, chỉ là không rõ tiểu cô nương này vì sao vẫn còn ngượng ngùng như vậy.

Buổi tối, Nhan Hoan lăn lộn trên giường không thể ngủ yên. Ba năm rèn luyện bên ngoài, nàng đã quen nằm trong vòng tay của Liệt Hỏa Ca mà ngủ. Bây giờ phải ngủ một mình lại khiến cho nàng cảm thấy không quen, cảm giác vẫn là thấy thiếu một thứ gì đó quan trọng.

Biết rõ không có lão tổ bản thân không thể ngủ nổi. Nhan Hoan lại giống như con rối gỗ, bất tri bất giác mò đến cửa phòng của Liệt Hỏa Ca. Đợi đến khi đứng trước phòng ngủ của người hồi lâu, nàng mới nhận ra hành động trong vô thức của mình. Bàn tay đặt trên cửa gỗ đã muốn đẩy vào, thế nhưng do dự một chút, nàng lại chậm rãi thu về.

Ở đây là Hỏa Hinh Tông, không phải khu rừng sương mù đó, bản thân là đệ tử tông môn, nếu việc ngủ cùng lão tổ bị người khác bắt gặp, thứ danh tiếng xấu xa này chắc chắn sẽ bị đồn xa, làm trò đùa cho người khác. Nghĩ đến đây, Nhan Hoan không khỏi thở dài.

Thời khắc quay người rời khỏi, cửa phòng bất chợt mở ra. Cơ thể nữ nhân bị một lực đạo nâng lên, sau đó kéo thẳng lên khối giường ngọc mát lạnh.

“Đã đến rồi, sao còn không vào?”

Nhan Hoan ngẩng đầu nhìn người, cánh tay bất giác vòng qua eo nhỏ của Liệt Hỏa Ca, theo thói quen mà giữ chặt lại. Nàng vùi đầu vào ngực đối phương, thoải mái ngửi lấy hương đàn quen thuộc.

“Chỉ là đệ tử hơi sợ.”

Liệt Hỏa Ca chỉ “ừm” một tiếng, sau đó không hỏi gì thêm. Vừa nằm trong lòng lão tổ, hai mắt Nhan Hoan lập tức nhắm lại, cảm nhận rõ ràng cơn buồn ngủ đang dần kéo đến. Người vỗ nhẹ tay lên lưng nàng, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp khiến nàng cảm thấy dễ chịu.

“Ngoan, bổn tọa ở đây, ngươi cứ an tâm ngủ đi.”

Tâm trí lắng xuống giống như giọt nước hòa vào đại dương, dưới hơi thở ấm áp của Liệt Hỏa Ca, Nhan Hoan rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ.

Cách hai ngày trước khi đến kỳ ghi danh đại hội luận võ, bởi vì hạn chế tối đa những rắc rối có thể gặp phải, Nhan Hoan hầu như chỉ trốn ở Khung Linh Điện, một bước cũng không rời khỏi đỉnh Khung Linh.

Nơi này ngoại trừ nàng ra, cùng lắm cũng chỉ có chưởng môn mới dám lui tới, vậy nên chỉ cần ở trong khu vực an toàn này, Nhan Hoan sẽ không cần phải đối mặt với những thứ phiền phức từ trên trời ập xuống.

Thời gian này, nàng vẫn luôn củng cố thực lực của mình, cố gắng giữ vững kiếm pháp, đạo tâm, đặc biệt chính là học cách kiểm soát Huyết Vực. Mỗi lần chạm đến sáo ngọc, cơ thể Nhan Hoan đều sẽ phát sinh một loại cảm ứng cực kỳ mãnh liệt. Nàng biết, sức mạnh của Huyết Vực không hề tầm thường, thậm chí dù đã nhiều năm, nàng cũng rất khó để kiểm soát nó.

Một ngày trước kỳ luận võ. Buổi tối, Nhan Hoan lại theo thói quen vào phòng của Liệt Hỏa Ca. Mặc dù chuyện này nói ra có chút xấu hổ, thế nhưng không thể phủ nhận, nếu không có Liệt lão tổ, nàng thật sự không thể ngủ nổi.

Dáng vẻ lén lút lẻn vào phòng đối phương kỳ thực vô cùng hèn hạ, thế nhưng Nhan Hoan tin rằng, với mối quan hệ của hai người hiện tại, lão tổ sẽ không trách phạt nàng.

Bên trong không có đèn. Nàng khom lưng, chân nhấc khẽ từng bước, cố gắng không phát ra tiếng động. Thời điểm mò được đến giường lão tổ, Nhan Hoan bất giác thở nhẹ một cái. Nằm xuống giường, hương gỗ đàn hương quen thuộc bất giác ập vào khoang mũi khiến nàng cảm thấy dễ chịu.

Bất chợt, cơ thể bị một ai đó đè mạnh xuống giường. Ánh đèn trong phòng lập tức sáng lên, kịp để đôi bên nhìn thấy dung mạo của nhau, sau đó nhanh chóng tắt đi.

“Lão… lão tổ… là đệ tử.”

Bả vai nữ nhân bị người ghì chặt. Nhan Hoan mơ hồ nghe thấy một tiếng “ừm” khẽ phát ra từ phía đối diện.

“Ngoài ngươi ra, còn ai dám cả gan leo lên giường bổn tọa chứ?”

Có lẽ là bị nói trúng tim đen, khuôn mặt Nhan Hoan mơ hồ nóng bừng.

“Lão tổ… đệ tử chỉ là không quen mà thôi, không có người… không ngủ được.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro