Chương 36
Bị mấy lời châm chọc của nàng đả kích, Nhan Yên thẹn quá hóa giận, chọc người chưa thành, bản thân mình đã tức đến đỏ người. Nàng chỉ thẳng tay vào mặt nàng, nghiến răng mắng không mừng.
“Nhan Hoan, ngươi đừng cho rằng bản thân mình có chút thực lực thì có quyền lên mặt với người khác. Huống hồ, ta còn là tỷ tỷ ruột của ngươi.”
Nhan Hoan tùy ý hất vai, cười khẩy nói: “Ai xem ngươi là tỷ tỷ ruột chứ? Nghĩ nhiều rồi, Nhan Hoan ta không cha không mẹ, không anh chị em, làm gì có tỷ tỷ nào lòng dạ cầm thú như ngươi chứ?”
Nhan Yên siết chặt tay thành nắm đấm, hét: “Ngươi nói ai lòng dạ cầm thú?”
Nhan Hoan nghiêng đầu, ý cười châm chọc vẫn không mất đi.
“Nói ngươi đó, đồ vô dụng.”
Thời điểm sắp phải động tay động chân, đại sư huynh đột ngột xuất hiện. Tề Húc liếc mắt nhìn Nhan Yên một cái, sau đó mới nhìn đến Nhan Hoan. Vốn dĩ là muốn hóa giải, thế nhưng sau khi nhìn thấy tiểu sư muội ba năm không gặp đã thay đổi đến mức khó tin, hắn liền ngẩn ngơ ngắm nhìn đối phương rất lâu.
Nhan Hoan càng lớn, dung mạo càng thêm ưu tú, xuất chúng, so với Nhan Yên, cơ hồ còn yêu mị, câu dẫn hơn mấy phần. Huống hồ, trên người Nhan Hoan còn có chút phong thái băng lãnh giống với lão tổ. Nữ nhân càng tuyệt tình, nam nhân càng thích.
Mắt thấy Tề Húc nhìn nàng không buông, Nhan Yên lập tức nhíu mày, bàn tay nắm lấy cổ tay đối phương kéo mạnh một cái.
“Đại sư huynh.”
Tề Húc giật mình quay lại, mỉm cười một cách ngượng ngùng.
“À, A Yên, tiểu sư muội vừa trở về, cả hai không gây sự với nhau không được sao?”
Nhan Yên khoanh tay giận dỗi, dáng vẻ nghịch ngợm giống như yêu tinh mê hoặc chúng sinh.
“Ta mới không thèm gây sự với muội ấy. Cùng lắm chỉ mới nói có mấy câu mà muội ấy đã như vậy rồi. Đại sư huynh, ủy khuất này ta không chịu nổi.”
Khóe môi Nhan Hoan mơ hồ nhếch lên rất khẽ. Mấy năm không gặp, xem ra chiêu trò của nàng ta vẫn không thay đổi. Nàng hít sâu một hơi, sau đó hời hợt đi ngang qua đại sư huynh rồi dừng lại trước mặt Nhan Yên.
“Lão tổ từng nói, không nên xem thường những người có thực lực yếu hơn mình. Có điều, với một kẻ vừa vô dụng vừa không biết hổ thẹn như ngươi, chút ủy khuất đó thật sự quá ít.”
Nàng ta kỳ thực không ngờ Nhan Hoan lại có khả năng nói ra những lời như vậy, khuôn mặt bỗng chốc tê cứng. Nàng hít sâu một hơi, lại nhìn nàng ta, cười nhẹ một cái.
“Tỷ tỷ, lão tổ từng nói, so về nhan sắc, tỷ không bằng ta, so về tư chất, tỷ không bằng ta, bây giờ so về thực lực, tỷ cũng không bằng ta. Nếu ta là phế vật, thì tỷ là thứ bỏ đi gì đây?”
Bởi vì không nhẫn nhịn được, Nhan Yên giống như núi lửa phun trào, bắt đầu phát điên.
“Nhan Hoan, ngươi đừng ở đây ức hiếp người khác.”
Nàng ta vung tay muốn chưởng vào người Nhan Hoan, nhưng lại bị nàng nhanh nhẹn đáp trả. Bàn tay Nhan Yên bị nàng thiêu đến đỏ ửng, cảm giác đau rát lập tức truyền đến khiến nàng ta liên tục nhăn nhó khó coi.
“Người dạy dỗ ta chính là Thái tôn lão tổ, người dạy dỗ ngươi là ai? Trên ta có lão tổ, trên ngươi có ai? Là ngươi ba lần bảy lượt kiếm chuyện với ta, bằng không, ta thà bản thân đi nói chuyện với một con chó, cũng không muốn dành thời gian cho ngươi.”
Nhan Hoan nói xong liền không kiêng nể mà quay lưng bỏ đi. Phía sau, Tề Húc ngơ ngẩn ngắm nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt thập phần mê mẩn. Nhan Yên siết chặt tay mình, cùng lắm cũng chỉ có thể mắng mỏ mấy câu, sau đó tức giận liếc nhìn Tề Húc. Thấy hắn không để tâm đến mình, nàng ta liền giận dỗi bỏ đi.
Sau khi Nhan Hoan thoát khỏi chốn thị phi đó, nàng liền tìm đến phòng bếp làm một chút đồ ngọt đem đến cho Liệt Hỏa Ca. Không thấy người ở phòng ngủ, nàng liền đem theo bánh tìm khắp Khung Linh Điện.
Cuối cùng cũng tìm thấy người, chỉ là nơi đó có chút khó nói. Đứng bên ngoài thủy xá của Khung Linh Điện, Nhan Hoan vốn dĩ còn đang phân vân, không rõ có nên bước vào hay không. Bất chợt, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một tấm lụa đỏ lập tức cuốn lấy eo nàng, đưa người lẫn vật vào phía bên trong.
Bởi vì xấu hổ, khuôn mặt Nhan Hoan rất nhanh liền đỏ ửng lên. Nàng đặt khay gỗ ở nơi khô ráo, sau đó lén lút ngắm nhìn tấm lưng thon dài của Liệt Hỏa Ca. Người ngâm mình trong hồ nước ấm áp, một nửa thân dưới mơ hồ ẩn dưới làn nước mờ, chỉ chừa lại một nửa thân trên vô cùng dụ hoặc.
“Lão tổ… đệ tử đem chút đồ đến cho người.”
Lão tổ lười biếng mở mắt, sau đó quay người, chậm rãi bơi về phía nàng. Người chống tay trên thành. Khuôn mặt xinh đẹp nhẹ nhàng ngẩng lên, nhìn nàng một cách dịu dàng.
Nhan Hoan hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh đầu óc, thế nhưng vẫn không ngăn nổi bản thân động tâm với người. Cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể đối phương, chỉ là mỗi lần nhìn lại, Nhan Hoan vẫn giống như lúc ban đầu, ngượng ngùng đỏ mặt.
Nàng cầm một miếng bánh ngọt, sau đó tận tay đút vào miệng lão tổ.
“Ra ngoài lâu như vậy rồi, không biết lão tổ có còn thích món này không?”
Người ăn hết miếng bánh Nhan Hoan đưa đến, ngón tay chậm rãi lau đi vụn bánh trên miệng, lại khẽ cười nói: “Đương nhiên là thích.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro