Chương 35
Người buông tay nàng, sau đó biến ra hai đóa hoa trắng, cẩn trọng đặt xuống bên dưới hai cỗ quan tài.
Bất chợt, cơ thể Nhan Hoan bỗng dưng cứng đờ, không thể cử động được, đến cả Liệt Hỏa Ca cũng không ngoại lệ.
“Lão tổ…”
Nàng khẽ gọi một tiếng, lại chỉ nghe thấy tiếng cười khúc khích của hai mảnh thần hồn đáp lại. Nữ tiền bối lấy ra một chén nước lạ, sau đó đổ vào miệng nàng, bắt nàng uống sạch. Mắt thấy Liệt Hỏa Ca cũng không khác mình là mấy, trong lòng Nhan Hoan càng kích động hơn.
Uống xong thứ nước không rõ nguồn gốc đó, đầu óc Nhan Hoan bắt đầu chao đảo. Khung cảnh xung quanh bỗng chốc hóa thành một nơi vô cùng xinh đẹp. Liệt Hỏa Ca đứng ở trước mặt, chậm rãi duỗi tay rồi mỉm cười nhìn nàng. Nhan Hoan hít sâu một hơi, sau đó đón lấy bàn tay đối phương rồi dùng lực ôm chặt.
Y phục trên người tự khắc biến mất, dư âm để lại chỉ còn là tiếng thở dốc vô cùng ái muội. Từ trước đến nay chỉ nghe qua nam nữ song tu, làm gì có chuyện nữ nữ song tu?
Thời điểm tỉnh dậy, trên tay hai người đều đồng loạt xuất hiện một chiếc nhẫn bạc. Chính là chiếc nhẫn mà hai vị tiền bối đã khuất từng đeo. Trên người không có mảnh vải che thân, ngược lại còn bắt gặp nụ cười đầy ẩn ý của lão tổ, Nhan Hoan càng nhìn càng hoảng.
Nàng chật vật mặc lại y phục, quần áo trên người còn chưa chỉnh tề, tiểu cô nương đã vội quỳ dưới chân người, dập đầu tạ tội một cách khổ sở.
“Lão tổ, chuyện này không phải là do đệ tử. Lão tổ… đệ tử… đệ tử có tội…”
Liệt Hỏa Ca thở dài một tiếng, chậm rãi kéo lấy y phục phủ lên người mình.
“Bổn tọa đến từng tuổi này còn bị vướng vào cơ duyên không thể lường trước, còn đi hưởng lợi từ một tiểu cô nương mới lớn.”
Người hất tay, y phục trên người lập tức đã được chỉnh lại gọn gàng.
“Đúng là nhục nhã…”
Nhan Hoan kích động nắm lấy vạt váy của người, vừa khóc vừa nói lắp bắp, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
“Lão tổ, người đừng tức giận được không? Đệ tử mặc dù vô tình, nhưng cũng coi như có tội, hay là người cứ đánh đệ tử trúc giận được không?”
Liệt Hỏa Ca khom lưng, duỗi tay nắm nhẹ lấy cằm đối phương kéo lên, để tầm mắt nàng chỉ có thể hướng về phía mình.
“Ai nói với ngươi là bổn tọa tức giận? Hay là ngươi không thích?”
Nhan Hoan lo lắng lắc đầu, xua tay một cách điên cuồng.
“Không có… không có, chỉ là…”
Liệt Hỏa Ca “hừ” lạnh một tiếng, hời hợt nói: “Là ta được ăn ngon, vậy thì có gì để giận?”
Mắt thấy mấy vết đỏ hồng còn vương trên cổ đối phương, Liệt Hỏa Ca cười thầm một tiếng, sau đó đảo mắt quay đi.
“Là ý của hai vị tiền bối đó, đến cả bổn tọa cũng không thể phản kháng nổi.”
Nhẫn trên tay hoàn toàn không thể cởi được, cơ duyên này cũng không rõ là tốt hay xấu. Nhan Hoan nhanh chóng chỉnh trang y phục, dáng vẻ sợ hãi, thường xuyên lén lút quan sát biểu cảm trên mặt đối phương. Mặc dù lão tổ không hề truy cứu, thế nhưng sau khi cùng người trải qua loại chuyện như vậy, nàng kỳ thực không thể nhìn đối phương theo cách bình thường được nữa.
Như vậy, Nhan Hoan lại cùng Liệt Hỏa Ca trải qua hơn hai năm tôi luyện. Nàng thực chiến cùng quái thú, lại gặp được nhiều cơ duyên tốt, thậm chí sau đó còn có thêm vài cơ hội cùng Liệt lão tổ song tu. Những lần tiếp theo thật sự không còn ngượng ngùng như lúc ban đầu. Nhan Hoan thật lòng tin rằng, bản thân chính là nữ nhân may mắn nhất thế gian.
Trước đại hội luận võ ba ngày, Liệt Hỏa Ca liền dẫn Nhan Hoan trở về. Lúc chưởng môn biết tu vi của nàng hiện tại đã đạt đến nguyên anh trung kỳ, biểu cảm của hắn vô cùng phức tạp, có vui có buồn, thậm chí hoảng loạn.
“Nhan Hoan, ngươi tu luyện ma công sao?”
Nhan Hoan kỳ thực không biết đối đáp thế nào, chỉ có thể liếc nhìn lão tổ một cái, sau đó mỉm cười ngượng ngùng. Nàng làm sao biết được, trong khoảng thời gian ra ngoài tu luyện cùng Liệt lão tổ, luôn có một thứ không ngừng hỗ trợ cho nàng. Có điều, là tà hay chánh, kỳ thực khó có thể nói trước.
Lúc gặp lại được Nhan Yên, nàng ta chỉ vừa chạm tới kỳ kim đan. Thực lực hiện tại đã cách nhau một cảnh giới, thế nhưng Nhan Yên vẫn cứ chấp mê bất ngộ, luôn luôn tin rằng Nhan Hoan vẫn là đứa trẻ năm đó, bị mình chà đạp, khinh thường, không thể ngóc đầu lên nổi. Đến cả đại sư huynh, người suýt từng phế đi kinh mạch của nàng, hiện tại cũng phải nhìn nàng bằng con mắt khác, thậm chí còn có vài phần e ngại.
Ba năm không gặp, lại càng không thể tin nổi Nhan Hoan càng thêm xinh đẹp, mị hoặc chết người, các nam đệ tử ở Hỏa Hinh Tông sáng trưa chiều tối đều luôn thập thò, lén lút nhìn trộm Nhan Hoan. Đến cả Nhan Yên, người được yêu thích nhất trong tông môn, hiện tại cũng chỉ là một cái tên khi được đặt cạnh Nhan Hoan.
Vừa trở về chưa được một ngày, Nhan Yên đã không chịu nổi danh tiếng của mình lại bị muội muội cướp mất. Buổi tối, nhân lúc Nhan Hoan rời khỏi Khung Linh Điện, nàng ta liền chặn đường nàng, bắt đầu khiêu khích muốn gây gổ.
“Muội muội à, mấy năm không gặp, quả nhiên là ngươi càng ngày càng xinh đẹp.”
Nhan Hoan liếc mắt nhìn người trước mắt, không khỏi cười khẩy một cái.
“Tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, tay chân miệng lưỡi của tỷ vẫn ngứa ngáy như vậy. Đúng là tật xấu khó bỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro