Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Sau khi đột phá thành công, Nhan Hoan lập tức cảm nhận được từng luồng linh lực dồi dào cuộn trào bên trong cơ thể. Thời điểm tung người rời khỏi hồ nước nóng, y phục trên người nàng cũng tự khắc xuất hiện.

Trước mắt mơ hồ có thêm một ngôi nhà gỗ vô cùng mới mẻ, giống như đã được dựng lên cách đây không lâu.

Lúc này, Liệt Hỏa Ca ngồi trước cửa nhà, dáng vẻ vô cùng ung dung, thoải mái, để mặc vô số linh thú xung quanh không ngừng hầu hạ, lấy lòng mình. Nhan Hoan cử động tay chân, sau đó đến gần lão tổ, biểu cảm khó lòng giấu nổi ngạc nhiên. Bình thường gặp bọn chúng, nếu không phải là một sống hai chết, đánh nhau long trời lở đất thì cũng không thể im hơi lặng tiếng, an ổn như thế này.

Liệt Hỏa Ca vừa nhìn thấy nàng, khóe môi lập tức nhếch lên, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

“Xong rồi sao?”

Nhan Hoan khẽ mỉm cười, gật đầu một cách vui vẻ.

“Lão tổ, đúng là thần kỳ. Đệ tử đã đột phá đến nguyên anh rồi.”

Nghe đến đây, ánh mắt lão tổ bất giác khựng lại một chút. Người nhìn nàng không lâu, giống như vừa nghe phải chuyện gì đó khó tin. Vốn biết khả năng tu luyện của Nhan Hoan hơn người, chỉ là trong một khoảnh khắc sớm chiều liền có thể từ kim đan hậu kỳ đột phá đến nguyên anh, không phải là rất nhanh hay sao?

Liệt Hỏa Ca hất tay ra lệnh cho đám linh thú có thể rời đi. Thời điểm nhận được chỉ thị này của người, toàn bộ linh thú đều không khỏi gào thét trong sung sướng. Bọn chúng đến một khắc cũng không muốn náng lại đây, vậy nên sau cái hất tay kia, tất cả đều bỏ chạy tán loạn.

Nhan Hoan gãi đầu, lại liếc mắt nhìn căn nhà gỗ phía sau lão tổ, khẽ hỏi: “Đệ tử vừa đi không lâu, căn nhà này… ở đâu ra vậy?”

Liệt Hỏa Ca chậm rãi đứng dậy, sau đó gõ nhẹ vào đầu nàng một cái.

“Vừa rời đi không lâu của ngươi, thực chất đã là một tháng.”

Nhan Hoan kinh ngạc nhìn người, có chút không thể tin nổi: “Một tháng? Lão tổ, không nhầm chứ?”

Thấy nàng nghi ngờ, Liệt Hỏa Ca lại cười khẩy: “Bổn tọa mặc dù có tuổi, nhưng cũng chưa già, chưa hề lẩm cẩm. Thời gian trôi qua bao lâu, lẽ nào bổn tọa lại không nhớ nổi?”

Nhan Hoan kinh ngạc không lâu, sau đó lấy ra những thứ mình thu hoạch được ở trong mật cảnh, đem ra trước mặt Liệt Hỏa Ca. Người khoanh tay đánh giá, cảm thán lần thu hoạch này cũng không tồi. Chỉ là khi liếc mắt nhìn đến hai quả Linh Âm Dương trong tay Nhan Hoan, ánh mắt đối phương có chút mờ mịt.

Nàng sờ mũi một cách ngượng ngùng, không rõ vì sao lại xấu hổ đỏ mặt, cánh môi run rẩy không nói nên lời.

“Ừm, lão tổ… cái này…”

Nhan Hoan đưa quả cho Liệt Hỏa Ca, sau đó không nói gì thêm. Người chỉ liếc nhìn thêm một lần rồi cầm bạch quả trong tay đưa lên xem xét.

“Linh Âm Dương sao? Cũng là đồ tốt… có điều…”

Thấy người không nói tiếp nữa, khuôn mặt Nhan Hoan càng thêm đỏ bừng, biểu cảm có chút khó xử.

“Lão tổ, thứ này… đệ tử phải làm sao đây?”

Liệt Hỏa Ca hờ hững nhún vai, sau đó nhét thẳng bạch quả vào miệng của nàng.

“Còn có thể làm gì? Mau ăn đi.”

Đợi nhai hết đồ trong miệng, Nhan Hoan lại ngốc nghếch nói: “Nhưng mà… cái này một người ăn không có hiệu quả…”

Liệt Hỏa Ca xoa xoa hắc quả trong tay vài lần, sau đó nhìn nàng cười một cách ẩn ý: “Bổn tọa đương nhiên biết. Chỉ là cái còn lại này, ngươi định đem cho ai.”

Nhan Hoan cắn môi do dự, hai tay miết chặt vào nhau day dưa không buông. Đối mặt với câu hỏi này, nàng lại không trực tiếp trả lời, chỉ khéo léo nói: “Lão tổ, đệ tử… thấy quả này cũng rất ngon, chi bằng người cũng ăn thử đi.”

Nhận ra ý đồ của tiểu cô nương, Liệt Hỏa Ca chỉ cười nhạt một tiếng, sau đó cẩn thận cất nó vào trong.

“Vậy sao? Vậy thì khi nào có thời gian, bổn tọa sẽ từ từ thưởng thức nó.”

Mắt thấy ý đồ bất thành, Nhan Hoan cùng lắm cũng chỉ có thể thở dài. Không dụ dỗ được lão tổ, đúng thật là kém may mắn.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Nhan Hoan cùng Liệt Hỏa Ca tiếp tục đi sâu vào rừng. Mặt trời vừa ẩn sau đường chân trời, cả hai vốn định tìm một chỗ an toàn nghỉ ngơi. Bất quá đi được một lúc, trước mắt bỗng dưng xuất hiện một bầy hắc lang. Chính giữa còn có một con sói đen đặc biệt to hơn đồng loại, một mắt đã bị cào đến hư hỏng, để lại một đường sẹo dài.

Có lẽ chính là thủ lĩnh trong nhóm. Độc nhãn lang nhắm mắt nằm ngủ, bên dưới là một chiếc rương to lớn có phần cũ kĩ toát ra ánh sáng vàng kim vô cùng chói mắt. Liệt Hỏa Ca vừa nhìn liền cảm thấy hứng thú. Người cùng tiểu cô nương bên cạnh không hẹn mà cùng nhìn nhau, có người mỉm cười, cũng có người vô cùng hoang mang.

“A Hoan, nếu không lầm thì bên trong nhất định có bảo vật.”

Nhan Hoan e ngại mỉm cười, khẽ hỏi: “Lão tổ thích sao?”

Người gật đầu, nói một cách nhẹ nhàng: “Có hứng thú.”

Biết rõ không thể thoát khỏi số phận, Nhan Hoan bất giác thở dài một tiếng, trong đầu bắt đầu tìm kế đoạt được báu vật cho Liệt lão tổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro