Chương 32
Lúc có lại được ý thức, trước mắt mơ hồ hiện ra một hang động lớn, giữa động có một thần thụ tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, trên cành chỉ có hai quả duy nhất. Có điều lại mang màu sắc tương phản với nhau. Xung quanh gốc cây mọc lên không ít thảo dược quý hiếm, gần như là không thể tìm thấy.
Nàng chậm rãi đến gần thần thụ, sau khi vui vẻ hái hết thảo dược dưới đất rồi cất vào nhẫn trữ vật, nàng lại nghiêng đầu xem xét, sau đó đi một vòng xung quanh.
Trên cành quả thật chỉ có hai quả, bạch quả mọc ở một hướng, hắc quả lại mọc ở hướng đối diện. Nhan Hoan cảm thấy có chút kỳ lạ, rõ ràng là cùng một thân, vì sao lại sinh ra hai quả có màu khác nhau?
Lúc muốn duỗi tay hái xuống, xung quanh tay nàng bỗng dưng xuất hiện một thứ kỳ lạ. Nhan Hoan giật mình lùi về một phía, hai mắt cụp xuống lộ ra dáng vẻ cảnh giác. Trước mắt chính là một tiểu tinh linh tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nàng nhíu mày nhìn, lập tức xác nhận bản thân không hề nhìn lầm.
Nó lượn một vòng xung quanh người nàng, sau đó trở về thần thụ, cất giọng nghịch ngợm.
“Tiểu cô nương muốn hái quả này, xin hỏi là đã có người trong lòng chưa?”
Nhan Hoan nhíu mày nhìn tiểu tinh linh, nhất thời không thể hiểu nổi.
“Ngươi… hỏi chuyện này để làm gì? Có liên quan sao?”
Tiểu tinh linh che miệng cười khúc khích, khẽ nói: “Đương nhiên. Đây là một đôi Linh Âm Dương. Nếu hai người cùng ăn sẽ có liên kết chặt chẽ với nhau. Thậm chí, nếu tu vi của một trong hai vượt xa người còn lại, vậy thì người có tu vi thấp hơn nhất định sẽ có được bước đột phá lớn.”
Nhan Hoan kinh ngạc “ồ” lên một tiếng. Tầm nhìn lập tức đặt trên Âm Dương quả. Không hiểu vì sao, Liệt Hỏa Ca lại xuất hiện trong đầu của nàng, khóe môi còn nhếch lên lộ ra dáng vẻ cực kỳ xinh đẹp. Nàng lắc đầu mấy lần, ánh mắt lơ đễnh lập tức có hồn trở lại.
Hai mắt tiểu yêu tinh không hiểu vì sao lại sáng rỡ, sau đó quấn một vòng quanh nàng, lại giống như đã đọc được suy nghĩ của nàng mà ngốc nghếch hỏi: “Liệt lão tổ là ai vậy? Người đó là người trong lòng của ngươi sao?”
Hai má Nhan Hoan lập tức ửng đỏ, lại vì thẹn quá hóa giận mà quát lên: “Nói gì vậy? Ngươi… ngươi không được nói bậy.”
Mắt thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, tiểu yêu tinh nghịch ngợm cười lên vài tiếng.
“Hóa ra Liệt lão tổ gì đó chính là người trong lòng của ngươi.”
Da mặt nữ nhân càng thêm đỏ bừng, rõ ràng còn muốn tiến đến dạy dỗ đối phương một trận. Thế nhưng, cơ thể xung quanh lập tức bị một luồng khí sáng màu vây quanh. Nàng kinh ngạc nhìn tiểu yêu tinh, biểu cảm trên mặt vô cùng khó coi.
“Ngươi lại muốn làm gì?”
Tiểu tinh linh nhảy múa một vòng, nói một cách hiển nhiên: “Không phải ngươi muốn hái Linh Âm Dương hay sao? Trước khi trở thành chủ nhân của chúng, vậy thì phải vượt qua thử thách.”
Chỉ với một cái búng tay, Nhan Hoan đã bị truyền tống đến một nơi khác. Dựa vào phá giải mắt trận để tiến vào vòng tiếp theo, không lâu sau đó, nàng đã thành công vượt qua thử thách. Lúc trở lại hang động, tiểu tinh linh lại dùng cặp mắt tán dương nhìn nàng.
“Lợi hại như vậy? Xem ra tư chất của ngươi rất tốt, mà người dạy dỗ ngươi càng lợi hại hơn.”
Nhắc đến người kia, hai má Nhan Hoan mơ hồ ửng đỏ. Tiểu tinh linh vẩy vẩy bàn tay mập mạp, đôi Linh Âm Dương tự động được hái xuống, sau đó rơi vào tay Nhan Hoan.
“Cái này mặc dù là đồ quý hiếm, thế nhưng vẫn có nhược điểm.”
Nàng cất đôi Linh Âm Dương vào trong nhẫn trữ, sau đó liếc mắt khẽ hỏi: “Là nhược điểm gì?”
“Chính là, nếu như quả Âm Dương rơi vào tay ngươi, mà lại chỉ có một mình ngươi ăn, vậy thì ngoài việc tăng chút ít tu vi ra, thì những công dụng khác hoàn toàn không xuất hiện.”
Nhan Hoan nghiêng đầu, mơ hồ hỏi: “Bắt buộc phải là hai người ăn mới phát huy hết công dụng sao?”
Tiểu tinh linh búng tay một cái, cười nói: “Ngươi rất thông minh, đoán trúng rồi.”
Nghe đến điều kiện đặc thù này, khuôn mặt Nhan Hoan có chút sa sầm. Nàng cắn môi nghĩ ngợi, kỳ thực không biết bản thân có nên đưa một quả kia cho Liệt Hỏa Ca hay không? Nếu chọn đưa, vậy thì nàng nên nói với người thế nào? Là nói sự thật, hay là bịa ra một lý do khác.
Trong lúc nàng đang phân vân, tiểu tinh linh lại nói khẽ vào tai: “Linh Âm Dương thụ này vẫn còn rất nhiều linh lực, trước khi rời đi, ngươi có thể hấp thụ nó.”
Nhan Hoan liếc mắt nhìn nó, tò mò hỏi: “Vậy còn ngươi thì sao?”
Tiểu tinh linh hơi cười rồi nói một cách hồn nhiên: “Ta xuất hiện chỉ để canh giữ nơi này. Hôm nay đôi Linh Âm Dương cũng đã có chủ, sau khi ngươi rời đi nơi này cũng sẽ không còn. Ta… cũng sẽ biến mất.”
Nhan Hoan có chút kích động, lời muốn nói còn chưa thốt ra khỏi miệng đã bị đối phương ngăn lại.
“Được rồi được rồi. Đây vốn dĩ chính là sứ mệnh của ta, làm xong rồi, coi như ta cũng nhẹ nhõm hơn. Ngươi mau hấp thụ linh khí đi, biết đâu còn có thể đột phá.”
Mặc dù nuối tiếc nhưng hiện thực vốn đã như vậy, dù có muốn thay đổi cũng không thể làm được gì. Nhan Hoan lập tức ngồi xuống, sau đó khoanh chân, tay thủ ấn, bắt đầu hấp thụ linh khí từ thần thụ tỏa ra.
Đợi đến khi thần thụ chỉ là một cái xác khô, xung quanh Nhan Hoan lập tức xuất hiện ba, bốn vòng sáng. Linh khí ở khắp mọi nơi không ngừng đổ về cơ thể nàng, giống như bình rỗng đã được nạp đầy, thậm chí còn có dấu hiệu muốn đổ ra.
Tu vi đã đến thời điểm đột phá. Nhan Hoan tập trung trí lực, vận hành từng dòng linh lực ở trong cơ thể, trải qua quá trình tôi luyện, thành công đột phá đến kỳ nguyên anh. Nàng kỳ thực không thể hiểu nổi bản thân chỉ trong chút ít thời gian ngắn ngủi, sao lại có thể đột phá một cách thần kỳ như vậy?
Giống như cướp đi tu vi của người khác, biến thành của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro