Chương 21
Hơn vạn năm trước, Bàng Lạc và Liệt Hỏa Ca từng có giao tình. Bởi vì kém nàng vài trăm năm tuổi, hắn luôn bị người dạy dỗ mỗi khi lỡ miệng gọi thẳng họ tên. Điều khiến Bàng Lạc khó tin chính là, mặc dù đã qua vạn năm, thế nhưng đối phương vẫn không có gì thay đổi. Tính cách vẫn ngông cuồng như vậy, dung mạo càng không có gì bàn cãi.
Sau khi điều chỉnh lại xương khớp của mình, Bàng Lạc đi đến trước mặt người kia, cười hỏi: “Lâu như vậy rồi, hôm nay người đến là có chuyện gì vậy?”
Hắn vừa dứt lời, Liệt Hỏa Ca liền nắm tay nàng kéo về phía trước.
“Đi dạo phố thôi.”
Ba chữ “đi dạo phố” này cứ vậy hướng tới bảo các bên trong tông môn mà đi. Bàng Lạc hốt hoảng chạy theo, khuôn mặt nhăn nheo gần như biến sắc. Gặp phải người này chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, ai lại đi dạo phố trong tông môn khác chứ?
Lão tổ đưa nàng dạo quanh một vòng bảo các của Thanh Hà Tông. Lần này không giống với Hỏa Hinh Tông, biểu cảm trên mặt đối phương hình như có chút hài lòng. Cảm thấy có điểm không đúng, Nhan Hoan mím môi, e dè nói với người kia.
“Lão tổ, dẫu sao đây cũng là bảo các của Thanh Hà Tông, chúng ta như vậy… hình như… không được hợp lắm.”
Liệt Hỏa Ca vừa liếc mắt xem đồ vừa trả lời nàng một cách hời hợt: “Có gì không hợp? Tên tiểu tử kia còn không dám có ý kiến gì, ngươi lo lắng nhiều chuyện như vậy làm gì?”
Lúc này, Bàng Lạc đang ở một góc nhăn mặt nhíu mày, nghe nhắc đến mình, hắn liền miễn cưỡng cười lên một cái. Nhan Hoan hít sâu một hơi, sau cùng cũng liền mặc kệ.
Liệt Hỏa Ca lựa cho tiểu cô nương nhà mình một bộ giáp tốt, sau đó là một thanh kiếm chất lượng. Nhan Hoan lơ đễnh một hồi, cuối cùng không hề hay biết bản thân đã tách khỏi Liệt Hỏa Ca lúc nào không hay. Nàng dạo một vòng trong bảo các rộng lớn, ánh mắt dừng lại trước rất nhiều bảo vật. Có điều, Nhan Hoan chỉ có thể nhìn, ngoài ra không thể đem đi.
Cho dù Liệt Hỏa Ca có muốn gom hết tất cả đem về cho nàng, thế nhưng nếu không có cơ duyên, nàng cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn mà không thể dùng.
Đến điểm cuối cùng trong bảo các. Nhan Hoan bỗng dưng bị một lực nhẹ kéo về phía trước. Đợi đến khi dừng lại trước một thùng gỗ chứa nhiều thứ lặt vặt, nàng lại thấy bên trong thùng có cái gì đó động đậy. Bởi vì tò mò, Nhan Hoan liền tiến đến xem thử.
Nhìn kỹ cũng không thấy gì đặc biệt, nàng càng cúi đầu sâu xuống, nhíu mày cố gắng nhìn xem. Bỗng dưng, hồn thức giống như bị tách ra khỏi cơ thể. Bản thân Nhan Hoan lúc này lại đang lơ lửng ở trong không trung. Khung cảnh xung quanh lẫn vào hai màu đỏ trắng trông rất quái dị.
Nàng kinh ngạc liếc nhìn mọi thứ xung quanh. Cảm thấy sau lưng có điểm đáng ngờ, Nhan Hoan lập tức xoay người nhìn lại. Trước mắt chính là một con mắt lớn, đồng tử đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào mình.
Từ nơi con ngươi sâu thẳm lập tức xuất hiện vô số luồng khí đen kịt đang không ngừng hướng thẳng về nàng. Đợi đến khi thứ đó ập thẳng vào mắt, Nhan Hoan mới kịp hoàn hồn, giật mình tỉnh dậy.
Lần nữa có lại ý thức, nàng đã nằm giữa đống đồ vặt vãnh. Nhan Hoan chật vật ngồi dậy, một tay chạm khẽ vào đầu, nhất thời cảm thấy khó hiểu về ảo cảnh vừa rồi. Bất chợt, tầm nhìn của nàng va phải một thứ đặc biệt nổi bật giữa đống phế phẩm.
Trước mắt chính là một cây sáo ngọc có màu đỏ đục. Nhan Hoan giống như không điều khiển được thân thể, lập tức duỗi tay nhặt thứ đó lên. Nàng nghiêng đầu xem xét kỹ lưỡng, cảm thấy thứ này có cái gì đó vô cùng đặc biệt mà nàng không thể hiểu nổi.
Bỗng dưng, nàng lại đưa sáo lên miệng, vô cùng nhẹ nhàng thổi vào một hơi. Trong đầu bỗng dưng xuất hiện tầng lớp chữ cổ chạy loạn bên trong. Điều kỳ lạ chính là, Nhan Hoan lại có thể hiểu được những chữ đó, không những vậy, nàng còn ngộ ra rất nhanh. Chỉ qua một khắc ngắn ngủi, nàng lại có thể thành thục thổi sáo mặc dù chưa từng chạm qua trước kia.
Nhan Hoan ngẩn ra hồi lâu, cảm thấy bản thân đối với sáo ngọc này quả thật có cơ duyên. Ngón tay nữ nhân chậm rãi lướt qua thân sáo mát lạnh, lại lướt đến từng đường nét được chạm khắc tỉ mỉ trên đó. Nhìn kỹ một chút, nàng lại nhìn thấy trên thân khắc lên hai chữ rất nhỏ: “Huyết Vực”.
Nàng đọc thành tiếng, mơ hồ biết được bản thân cây sáo này cũng có tên. Nó tên Huyết Vực. Bị vứt cùng đống phế phẩm này có lẽ là một món đồ tầm thường. Chỉ là giữa cả hai nếu đã có cơ duyên, cho dù tầm thường, Nhan Hoan cũng sẽ chấp nhận. Nàng ôm Huyết Vực vào lòng, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng. Nếu đã có Liệt lão tổ chống lưng, nàng muốn đem theo thứ này rời đi, có lẽ không phải là chuyện khó khăn gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro