Chương 13
Khóe miệng Nhan Yên rỉ ra chút máu. Nàng ta ôm ngực, tức giận trừng mắt nhìn nàng, lại giống như không tin chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, một kẻ nhu nhược như nàng lại có thể đánh bại nàng ta. Quả nhiên Nhan Hoan đã gặp được một cơ duyên tốt. Bởi vì không thể có được cơ duyên như vậy, Nhan Yên mới nảy sinh đố kỵ, nói năng hàm hồ, phạm vào người lẽ ra không nên phạm vào.
Lần đầu cảm thấy bản thân đạt được chút thành tựu nhỏ, Nhan Hoan cực kỳ vui mừng, khóe môi không nhịn được nhếch lên, nhìn Nhan Yên một cách ghét bỏ.
“Hóa ra tư chất của tỷ tỷ cũng chỉ có vậy? Ngươi trở thành đệ tử chính thức trước ta, suy cho cùng, lại không đánh lại một đệ tử ngoại môn như ta. Lão tổ nói đúng, tỷ tỷ, ngươi mới là kẻ vô dụng.”
Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh, lời nói đối với kẻ yếu thế tự khắc tuôn ra dễ dàng hơn. Cảm giác sỉ nhục người khác này hôm nay Nhan Hoan đã cảm nhận được, quả nhiên sảng khoái.
Nhan Yên bị những lời nói châm chọc làm cho loạn trí. Dáng vẻ bực bội đến nỗi cái gì cũng dám nói ra, thật khiến người ta cảm thấy chướng tai gai mắt. Nàng ta chỉ tay vào thẳng mặt nàng, hung hăng mắng:
“Chẳng qua cũng chỉ là một phế vật, đi theo lão yêu bà đó được mấy ngày, ngươi lại tin rằng bản thân mình thật sự có tố chất hay sao?”
“Nhan Hoan, ta nói cho ngươi biết, ngươi là phế vật, mãi mãi là phế vật. Cho dù bây giờ lão yêu bà đó có để mắt đến ngươi, thì đến một lúc nào đó cũng sẽ bỏ rơi ngươi mà thôi.”
“Tiện nhân, ngươi mãi mãi không thể so sánh với ta.”
Nhan Hoan nghiến chặt răng mình. Đối mặt với việc bản thân bị sỉ nhục, nàng vẫn là không thể nhịn nổi. Bàn tay chậm rãi nâng lên, trong lòng xuất hiện một ngọn lửa nhỏ đang dần bùng cháy dữ dội.
“Ta không phải phế vật. Ta cũng đã nói, không cho phép ngươi gọi lão tổ là lão yêu bà.”
Một giọt nước mắt vô tình rỉ ra. Nàng lao về trước, gần như muốn dồn hết lực vào cú đánh đó. Bản thân bị tổn thương nghiêm trọng, Nhan Yên chỉ có thể lùi ngược về sau, vốn dĩ không còn đủ sức để chống đỡ lại cú đánh của nàng.
Thế nhưng, khi chỉ còn cách nàng ta hai cánh tay. Nhan Hoan bỗng dưng lại bị một lực vô hình đánh ngược về sau. Lực đạo rất mạnh, thiếu chút nữa có thể phá cả đan điền của nàng. Thân thể đập mạnh vào một tảng đá cách đó không xa, Nhan Hoan chỉ thấy đầu óc chao đảo không lâu, cuối cùng cảm nhận được một cơn đau cực kỳ nhức nhối.
Nàng loạng choạng đứng dậy, mơ hồ nhìn thấy có người đứng chắn trước mặt Nhan Yên. Đợi đến khi tầm nhìn trở nên rõ rệt, Nhan Hoan lập tức nhận ra người đứng trước mặt nàng ta chính là đại sư huynh, Tề Húc.
Nàng ôm ngực mình, khó tránh khỏi việc nôn ra một ngụm máu tươi, tựa hồ còn thảm hơn cả Nhan Yên hiện tại.
Tề Húc chỉ tay vào nàng, ngữ điệu không cao không thấp, nói: “Hỏa Hinh Tông không cho phép đệ tử gây gổ với nhau, lẽ nào ngươi quên lão tổ đã nói gì rồi sao?”
Nhan Hoan quẹt tay qua miệng lau đi vệt máu tanh tưởi. Nàng cười nhạt một tiếng, giọng nói vang lên cực kỳ yếu ớt.
“Đại sư huynh, ta đương nhiên không đánh chết tỷ ta. Nhưng cú vừa rồi, ngươi suýt chút nữa đánh chết ta...”
Dáng vẻ xinh đẹp thất thần của nàng lập tức rơi vào tầm mắt Tề Húc. Bởi vì không có cách nào đối diện với nàng, hắn liền đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Tề Húc che miệng, giả vờ ho khan vài tiếng.
“Xin lỗi, là ta không khống chế tốt sức lực của mình.”
Hắn vừa dứt lời, Nhan Yên đã từ phía sau níu chặt tay áo của hắn. Nàng ta khóc lóc thảm thương, giống như sự việc vừa rồi đều do Nhan Hoan tự mình làm ra, không hề liên quan đến bản thân nàng ta.
“Sư huynh, A Hoan… A Hoan rất quá đáng, rõ ràng là ta không làm gì, muội ấy cứ nhất quyết muốn đánh ta. Ta…”
Nhan Yên vừa nói vừa khóc, dáng vẻ yếu đuối giống như một con thỏ nhỏ vô hại, bị người khác tàn ác chà đạp. Nhan Hoan cười nhạt một tiếng, cảm xúc trong lòng vừa hỗn loạn vừa phức tạp. Bị Tề Húc bắt gặp bọn họ ẩu đả, hắn ta nhất định sẽ đứng về phía Nhan Yên mà khiển trách nàng. Bằng không, cú đánh vừa rồi, sao có thể suýt thì đánh chết nàng chứ?
Nhan Hoan hít sâu một hơi, khóe môi bất giác rỉ máu. Lúc Nhan Yên thảm nhất, xung quanh lại càng xuất hiện nhiều người. Nàng ta một khóc hai nháo, nói rằng là nàng ỷ mạnh sinh kiêu, đánh nàng ta không chút thương tiếc. Bởi vì trước kia từng có nhiều đệ tử chướng mắt Nhan Hoan, vậy nên sau khi bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của nàng ta, tất cả đều đứng ra đồng loạt chỉ trích nàng.
Đầu óc Nhan Hoan trở nên choáng váng, âm thanh xung quanh vọng vào tai nàng như tiếng chuông đồng, khiến nàng cảm thấy bản thân không còn tỉnh táo. Chân bị người khác đá vào, cưỡng ép nàng quỳ xuống trước mặt Nhan Yên.
“Chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại môn, đừng tưởng có lão tổ chống lưng là ngươi được phép ức hiếp những đệ tử khác.”
“Huống hồ, đây còn là tỷ tỷ ruột của ngươi. Ngươi có thể đừng xấu xa nữa được không?”
“Cho dù ngươi có trở nên xinh đẹp thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là kẻ xấu xa.”
Tiếng mắng chửi dồn dập bủa vây. Nhan Hoan thấy đầu óc mình cực kỳ chao đảo. Bên tai, một tiếng “ting” dài bắt đầu xuất hiện, càng ngày càng lớn, gần như khiến nàng không còn nghe rõ được gì. Quả nhiên vẫn như vậy, cho dù nàng có trở nên xinh đẹp, hay linh căn đã được khai mở, không còn là phế vật, bọn họ vẫn không buông tha cho nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro