Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Quan Hạm buông chén trà đang cầm xuống, ngồi nghiêm chỉnh, tiếp nhận cơn thịnh nộ của tiểu tổ tông.

Để xem hôm nay nàng ấy có thể biến hóa ra thành cái dạng gì nữa.

Phó Du Quân lật điện thoại di động, đẩy về phía trước, cho cô xem tin tức kia.

Quan Hạm: "???"

Phó Du Quân mặt âm u, từ kẽ răng vắt ra vài chữ: "Vì cái gì không nói cho tôi biết?"

Quan Hạm thành khẩn hỏi: "Nói cho em cái gì?"

"Chị ____ " Phó Du Quân nắm lấy chèn trà trên bàn trà, Quan Hạm cảm thấy tiểu yêu tinh muốn hắt mình, chuẩn bị tránh né.

Phó Du Quân đem chén trà một lần nữa buông, nhẫn nhịn, nói: "Chị kẹt xe có phải hay không vì tai nạn giao thông?"

Quan Hạm cảm thấy nói như vậy không đủ chính xác, sửa lại: "Không phải tan nạn giao thông của tôi, là tai nạn giao thông của người khác."

Phó Du Quân nhắm mắt, kiềm nén lửa giận, lành lạnh nói: "Chị gặp tai nạn giao thông tôi còn nhìn thấy chị ở đây sao?"

Quan Hạm nhíu mày.

Sao lại có người phiền toái như vậy.

"Vậy em..."

Phó Du Quân ngắt lời cô: "Chị ở trên đường có người gặp tai nạn sao không nói với tôi?"

Quan Hạm cúi đầu nhìn lại tin tức kia một lần, bừng tỉnh giác ngộ nói: "Thì ra người bị tan nạn là người em quen biết sao?"

Phó Du Quân: "..."

Nàng cảm giác huyệt Thái Dương của chính mình giật lên, các mạch máu cũng sôi trào. Nếu một ngày nào đó nàng chết, chắc chắc là do Quan Hạm làm tức chết.

Quan Hạm: "???"

Phó Du Quân nhắm mắt lại, thật dài mà thở hắt ra, mắt mở to, nghiêm túc nhìn cô, ngữ khí chậm rãi nói:"Tôi lo lắng cho chị."

Quan Hạm tâm giống như bị cái gì nhẹ nhàng chạm vào, có chút mềm nhũn, có chút hoảng hốt không nói ra lời.

Cô không biết phải làm gì đó để che giấu, tay cầm lấy ly nước, trong lòng khẩn trương.

Ngón tay thon dài của cô không tự chủ được mà cuộn lại, lại giống như Phó Du Quân vừa rồi, đem tay giấu xuống mặt bàn.

Phó Du Quân đem động tác của cô thu hết vào đáy mắt, sinh ra một tia mừng thầm yếu ớt.

"Quan..." Nàng cầm lòng không được kêu lên tên của đối phương.

"Đồ ăn tới rồi." Người phục vụ mang đồ ăn cất tiếng cắt đứt tiếng gọi của nàng.

Phó Du Quân không rõ ràng mà bĩu môi.

Quan Hạm đưa hết lực chú ý tập trung vào đồ ăn trên mặt bàn, canh hấp tôm hùm, tôm thịt kim hoàng, nước canh nồng đậm, bày trí thập phần xinh đẹp.

"Mời quý khách dùng bữa." Người phục vụ khom người lui ra, nhìn vị khách nữ tuổi nhỏ hơn nhăn mặt, cảm giác chính mình hình như vừa làm lỡ một chuyện tốt.

Quan Hạm chủ động dùng đũa gắp cho Phó Du Quân một miếng thịt tôm, định đưa vào cái bát nhỏ trước mặt nàng. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Du Quân ngay lập tức cầm lấy bát, giấu xuống dưới mặt bàn, tiếp theo hơi hơi mở miệng ra, nhẹ nhàng: "A"

Quan Hạm: "..."

Cô biết ngay, tiểu yêu tinh một ngày không đổi trăm ngàn quái chiêu liền không thoải mái.

Miếng thịt tôm còn dính nước canh, Quan Hạm tay đưa tới một nửa, hoặc là cô phải đưa ra một tay để đỡ nước canh rơi xuống bàn, hoặc là dùng thế sét đánh không kịp che tai thu hồi đưa vào miệng mình, lựa chọn thứ ba chính là... đút cho Phó Du Quân, đó là thuận tiện nhất.

Quan Hạm, lười nghĩ và không muốn phiền phức, chọn cách thứ ba.

Phó Du Quân ăn thịt tôm hùm của người trong lòng đút cho, mắt cười đến híp lại.

Tâm trạng Quan Hạm tăng lên một cách khó hiểu, ý cười như có như không xẹt qua miệng.

Phó Du Quân tiếp tục: "A"

Quan Hạm không quen biết người kia, lạnh lùng nói: "Tự mình gắp đi"

Phó Du Quân chiếm được món lời, nhất thời lui xuống, ngoan ngoãn đem bát đặt lên trên mặt bàn, cầm đũa tự mình ăn cơm.

Quan Hạm ánh mắt vui mừng.

Nghĩ lại, mình vui mừng cái gì? Nàng lại thật sự không phải trẻ con ba tuổi, tự mình ăn cơm thì có gì đáng vui mừng? Cô gần đây bị tiểu tổ tông điều chỉnh, đến khả năng cân nhắc căn bản cũng không còn.

Đây nếu mà là hai nghệ sĩ trước kia, cô sớm đem hai người bọn họ giáo huấn không biết thành cái dạng gì.

Đây là nghệ sĩ lớn đi, Quan Hạm nghĩ, dù làm bất cứ điều gì, nhất định phải chuyên nghiệp và tận tâm trong công việc.

Có đôi khi Quan Hạm cảm thấy Phó Du Quân giống như có hai tính cách, ở trước mọi người thì hào phóng sảng khoái, học thức uyên bác, tuổi trẻ tài cao, trước mặt người trong giới cũng dịu dàng, chu đáo, ân cần. Trước mặt chính mình lại thay đổi tính cách, long trời lở đất, đủ các loại quái chiêu khiêu chiến với cô.

Quan Hạm híp híp mắt.

Nàng không phải đối với mình không hài lòng đi? Cảm thấy công ty để cho nàng một người quản lý mới vào nghề, cho nên muốn dùng loại phương pháp này để tra tấn cô, làm cô biết khó mà lui.

Nếu không Quan Hạm không thể giải thích nổi một người có thể có biến hóa thay đổi như vậy? Lời nói trước mặt người thân cận và người xa lạ sẽ không giống nhau, quan hệ của cô và Phó Du Quân hoàn toàn không tính là thân cận. Đối phương quen biết mình không mấy ngày bắt đầu thái độ như vậy, một người ở trong giới giải trí nhiều năm sẽ ngây thơ không hiểu sự đời như vậy sao?

Quan Hạm càng nghĩ càng cảm thấy là nguyên nhân này.

Cô tận tâm tận lực đối với nàng, đối phương lại đối với mình một bụng đầy oán niệm, không tiếc tính cách ôn hòa, tự hủy hình tượng. Có lẽ không phải là một bộ đôi hợp tác ăn ý đi.

Đồ ăn liên tục được đưa lên, Phó Du Quân có người trong lòng cùng ăn, ăn đến vui vẻ vô cùng, còn gắp đồ ăn cho Quan Hạm. Quan Hạm nhìn nàng, đôi mắt kia luôn bình đạm, tựa hồ lại chứa đựng thiên ngôn vạn ngữ.

Phó Du Quân hiểu sai ý, bên tai một màu đỏ ửng, thấp giọng thẹn thùng nói : "Chị muốn nói cái gì?"

Quan Hạm rũ mắt: "Không có gì."

Phó Du Quân: "???"

Quan Hạm cảm xúc biến hóa rất khó phát hiện, nhưng Phó Du Quân am hiểu nhất chính là quan sát, cho nên cho dù Quan Hạm cử chỉ như thường, nàng cũng phát hiện ra đối phương có điều gì đó trăn trở.

Cơm nước xong, Phó Du Quân thăm dò mời cô đi xem phim.

Quan Hạm cự tuyệt.

Phó Du Quân không cưỡng cầu.

Quan Hạm đưa nàng về nhà, sau đó về nhà mình, đem chính mình ném lên sô pha ngoài phòng khách, gửi tin nhắn cho Tần Ý Nùng:

[Tần tỷ, vì sao lúc trước lại giao Phó Du Quân cho em?]

Tần Ý Nùng lâm vào trầm tư, Đường Nhược Dao ngồi bên cạnh nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Tần Ý Nùng cho nàng xem tin nhắn: "Em nói có phải Phó Du Quân theo đuổi Quan Hạm không?"

Đường Nhược Dao giật mình nói: "Không đến mức vậy, còn chưa tới hai tháng."

Nghĩ lại, nàng nói: "Cũng không hẳn, lão Phó thân là người thông minh nhất trong phòng kí túc xá, nếu nàng dám ký hợp đồng với công ty chúng ta, chứng minh suy tính đã lâu, tiến triển nhanh chóng cũng là điều bình thường."

Tần Ý Nùng nói: "Không đúng"

"Cái gì không đúng?"

"Em mới là thông minh nhất."

"Đúng vậy." Đường Nhược Dao cười, hôn lấy đôi môi của đối phương.

"Chị sẽ hỏi một chút xem." Tần Ý Nùng nói.

[Sao đột nhiên lại hỏi cái này?]

[Chị cảm thấy khả năng của em có thể giúp Phó Du Quân sao?] Quan Hạm nhắn lại.

Tần Ý Nùng cảm thấy không đúng: [Đương nhiên có thể, chị vẫn đều luôn tin tưởng em]

Quan Hạm: [Nhưng nàng chưa chắc tin em]

Tần Ý Nùng & Đường Nhược Dao: "..."

Phó Du Quân chẳng lẽ lật xe?

Tần Ý Nùng đem lịch sử trò chuyện chụp lại gửi cho Phó Du Quân.

[Nhân viên đắc lực nhất của chị rơi vào trạng thái tự hoài nghi năng lực bản thân, em muốn giải thích một chút không?]

Phó Du Quân: [...]

Thảo nào thời điểm ăn cơm cô ấy không được hứng thú, hóa ra là tiểu não đi suy nghĩ mấy thứ này, cô ấy như thế nào lớn lên?

Mình đối xử đặc biệt rõ ràng như vậy còn không nhìn ra sao? Cô ấy chưa yêu ai bao giờ à? Có phải gái thẳng thật không đấy?

Phó Du Quân: [Xin lỗi, em sẽ xử lý tốt]

Tần Ý Nùng: [OK]

Phó Du Quân: [OK]

Đường Nhược Dao xem lại lịch sử trò chuyện của hai người, cô chỉ vào hai chữ "OK" hỏi: "Vì sao hai người mỗi lần kết thúc đều nói chữ này? Là đạt chung một nhận thức sao?"

Tần Ý Nùng phe phẩy ngón trỏ nói: "Đúng vậy, mà cũng không đúng."

Đường Nhược Dao bò qua, hai tay ôm eo Tần Ý Nùng, mặt đối mặt đem nàng ôm vào trong ngực : "Sao lại không đúng?"

Tần Ý Nùng như chim nhỏ ép vào người, dựa vào bả vai cô nói: "Đây là 0 chung nhận thức"

Đường Nhược Dao: "Hahaha, vì cái gì không phải 1 chung nhận thức?"

(Translator : Mình cũng không rõ đoạn này lắm :))) Tác giả viết vậy nên mình để nguyên luôn :))) )

Tần Ý Nùng: "Dỗ được em vui vẻ rồi hả?"

Đường Nhược Dao: "Lão phó thân đồng ý rồi sao?"

"Cô ấy đáp ứng hay không có gì quan trọng sao? Chị là sếp của cô ấy mà" Tần tổng khách khí mười phần nói.

"Ừm, bảo bảo giỏi quá"

Tần bảo bảo đảo tay đem nàng đẩy ngã, lăn lộn 2 lần.

Đường Nhược Dao ôm cô, hơi thở hổn hển : "Không phải chị nói 0 sao?"

Tần Ý Nùng từng chút từng chút hôn nàng, từng chút giải phóng chút kiềm chế cầm lòng không được của bản thân, ở bên tai nàng khàn khàn nói : "Khiến em vui vẻ mới là điều quan trọng nhất."

***

Phó Du Quân mua một món quà cho Quan Hạm, đựng ở trong một cái hộp lớn, lúc ăn cơm đưa cho cô.

Quan Hạm: "???"

Phó Du Quân: "Tặng chị, chúc mừng chúng ta hợp tác chung được hai tháng."

Quan Hạm gỡ giấy bọc, phát hiện ra bên trong là một con thỏ bông cao bằng nửa người, màu trắng, không biết làm bằng chất liệu gì, bàn tay sờ lên có cảm giác thật tốt, vải dệt tinh tế.

Quan Hạm thích thú bông, là Phó Du Quân dùng "Vì ái phát điện LF" khám phá ra, lúc đó nàng rất sốc, không ngờ tới Quan Tổng ít khi cười nói thế mà lại thích món đồ vật thiếu nữ thế này.

Đáng yêu quá đi!

Quan Hạm sờ sờ con thỏ, chân thành nói: "Cám ơn, tôi rất thích."

Quan Hạm ở bên ngoài hình tượng đã ăn sâu bén rễ, người khác tặng cô lễ vật đều có vẻ hợp với "phẩm vị" của cô: nước hoa , túi xách, âu phục, ngay cả Tần Ý Nùng cũng không biết cô thích cái gì, Phó Du Quân làm sao lại biết?

Quan Hạm phát hiện nàng rất thích chống cằm xem cô, giống như những cô gái trên phim truyền hình si tình nhìn người trong lòng, đôi mắt luôn sáng ngời, rất chuyên chú.

Nếu là chán ghét mình, hẳn sẽ không nhìn mình như vậy đi. Lại còn tặng cho mình món quà rất hợp ý nữa.

Ừm.

Quan Hạm cảm ơn thêm một lần, trong lòng bồi hồi nói thêm một câu xin lỗi, đã hiểu lầm đối phương rồi.

Nguy cơ được giải trừ.

Phó Du Quân lo lắng mình trẻ con quá mức, nhiều quá hóa không tốt, liền điều chỉnh xuống một chút, giảm số lần trẻ con lại, khiến Quan Hạm vô cùng cảm động, giống như mình cảm hóa được một đứa trẻ lạc lối quay trở về con đường chính đạo.

Trên thế giới nếu không có đứa trẻ hư, sẽ không có người lớn gia trưởng.

Phó Du Quân chơi chiêu lùi một bước tiến nhiều bước.

Tháng thứ tư ký hợp đồng, gần cuối năm, công việc của các nữ minh tinh bắt đầu xếp chồng lên nhau. Phó Du Quân ít quay phim, nhưng vẫn tham dự các bữa tiệc cùng các thể loại lễ hội hàng năm, người quản lý Quan Hạm theo đó cũng bận rộn đến bay lên.

Cô làm hết thảy mọi việc chu đáo, việc gì cũng an bài thỏa đáng, Phó Du Quân chỉ phụ trách ra ngoài giao tiếp, ngược lại so với cô nhàn hạ hơn rất nhiều. Quan Hạm nhận trăm cuộc điện thoại, tiếp cả trăm người, khách mời có những ai, quy trình như thế nào, Phó Du Quân ngồi trong phòng trang điểm, tùy ý để nhân viên tùy ý trang điểm, chán đến chết.

Phó Du Quân: "Thân ái"

Quan Hạm đối với thanh âm của nàng cực kỳ mẫn cảm, lập tức xoay người, một tay còn đang nghe điện thoại, ánh mắt nhìn ngó tứ phía trong phòng trang điểm.

Phó Du Quân yêu đương? Là gã nào? Tại sao không thấy nàng nói với mình cái gì?

"Thân ái, chị lại đây." Phó Du Quân lại gọi một lần nữa, giọng đầy trìu mến.

Chuyên viên trang điểm cùng trợ lý Aiya đồng thời run lên.

Quan Hạm nghi hoặc chỉ vào chính mình.

Phó Du Quân : "Đúng vậy."

Quan Hạm chửi thầm: Mình khi nào thì có nhiều biệt danh buồn nôn như vậy.

Quan Hạm nói chuyện điện thoại xong, chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Phó Du Quân lôi lôi kéo kéo tay cô, nói bâng quơ: "Tôi ngồi không chán quá."

Quan Hạm: "Vậy em chơi Anipop đi."

"Anipop cũng chán lắm."

"Vậy ăn gà đi?"

"Chị có chơi cùng tôi đâu."

"..."

"Ý tôi là một người chơi không thú vị gì, Tiểu Văn các cô ấy đều bận cả."

"Vậy em chơi xếp hình Tetris đi?"

"Tôi không muốn chơi game."

"Vậy em muốn làm gì?" Quan Hạm đối với nàng tỏ ra không hề biết giận.

Phó Du Quân lẩm bẩm: "Tôi muốn làm chị lại không cho."

Quan Hạm không nghe rõ: "Em muốn cái gì cơ?"

Phó Du Quân khóe môi dương lên, lộ ra nụ cười ôn nhu: "Không có gì, chị đưa tay cho tôi mượn chơi đi."

Quan Hạm nói đùa vẻ trang trọng: "Vậy tôi chặt tay ra đưa cho em."

Phó Du Quân chu miệng.

Quan Hạm: "Đừng nháo, tôi còn có việc."

Phó Du Quân: "Aiya, mang ghế lại đây."

Aiya cúi đầu, đem tới một cái ghế tròn, vừa vặn đủ một người ngồi, cũng không làm vướng nhân viên trang điểm.

Phó Du Quân tặng cho Aiya một ánh mắt hài lòng.

Aiya tiếp nhận ánh mắt, lùi vài bước về phía sau.

Phó Du Quân lôi kéo tay Quan Hạm, không đợi phản ứng đem cô ấn ngồi xuống ghế, nói: "Chị ngồi ở đây làm việc đi."

Quan Hạm: "..."

Thôi, không so đo với tiểu hài tử.

Quan Hạm click mở mail công việc, xem tin tức bên trong, một bàn tay của cô bị Phó Du Quân nắm lấy, đầu ngón tay nỏng bóng mềm mại trượt từ mu bàn tay xuống ngón tay của cô, liên tục nhào nặn ngón tay mảnh khảnh của cô.

Quan Hạm cố gắng xem nhẹ cảm xúc khác lạ trên tay, mặc kệ cho con mèo kia cọ xát tay nàng.

Phó Du Quân thử thăm dò lướt qua khe hở ngón tay của đối phương, lưu luyến không thôi, gian nan nhìn xuống xúc động muốn cùng cô 10 ngón tay đan xen.

Quan Hạm rụt rụt tay, lại không hoàn toàn rút ra.

"Có chút ngứa." Cô nói.

Phó Du Quân thay đổi chỗ cọ, mu bàn tay lành lạnh, da thịt tinh tế, tựa như mỡ ngọc, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp.

Bàn tay như vậy, không dùng để nắm khăn trải giường, thật là phí phạm của trời.

Quan Hạm bỗng dưng cảm giác gáy nổi lên một luồng không khí lạnh, cảm giác mình giống như con mồi đang bị ngắm trúng.

Cô theo thói quen nhìn xung quanh, mọi người trong phòng đều rất bình thường, người trước mặt cô thậm chí còn nhắm mắt lại, cũng không nắm lấy tay cô nữa, an phận vô cùng.

Cô không nghĩ tới, Phó Du Quân nhắm mắt lại vì sợ ánh mắt của mình sẽ không khống chế được mà tiết lộ ra hết tâm tư tình cảm của mình.

... Tương lai còn dài.

Quan Hạm nhịn không được đứng dậy đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, Phó Du Quân chậm rãi vén lên một nụ cười ở sau lưng cô.

Phó Du Quân năm nay có một bộ phim truyền hình hot đang được phát sóng, lại giành được giải Thị Hậu, thân phận sạch sẽ được nhà nước nâng đỡ, trở thành khách mời của bữa tiệc mừng xuân, biểu diễn một tiết mục ca hát.

Bữa tiệc mừng xuân là phát sóng trực tiếp, tham gia tiết mục chính là vô phương về nhà ăn tết.

Quan Hạm theo lý muốn đi cùng nàng, Phó tiểu yêu lại hoàn toàn bất đồng với ngày thường mà tỏ ra săn sóc, xua tay nói: "Tôi tự đi là được, chị về nhà đi."

"Nhưng mà..."

Phó Du Quân chậc miệng nói: "Đừng nhưng mà nữa, bình thường muốn chị đi cùng chị ra sức khước từ, hiện tại không cần chị đi cùng, chị lại muốn dính lấy tôi."

Quan Hạm không để tâm việc nàng dùng từ kỳ quái, nói:"Không giống nhau, tham gia lần này là đi công việc."

Phó Du Quân nheo mắt nhìn cô: "Hợp đồng quy định người quản lý cần phải đi theo nghệ sĩ trong tất cả các hành trình à?"

Quan Hạm nghẹn họng: "...Không có"

Phó Du Quân duỗi hai tay, "Vậy là xong rồi."

Quan Hạm còn muốn nói gì đó, Phó Du Quân nhìn vào gương trước mặt, tháo đôi bông tai dài tham dự buỗi lễ xuống. Bông tai làm bằng kim loại, có chút nặng, vành tai nàng mềm mại, đeo bông tai đã lâu, có chút mỏi, liền duỗi ngón tay xoa xoa.

Sau khi xoa, vành tai bắt đầu trở lên đỏ ửng, lan cả lên sườn mặt trắng nõn, vẻ đẹp mê người.

Phó Du Quân nhìn qua gương thấy Quan Hạm trong nháy mắt thất thần, vừa lòng mà khẽ cong khóe môi.

Quan Hạm bỏ đi, không tiếp tục chủ đề này nữa.

Đêm giao thừa, Phó Du Quân đem theo trợ lý cùng hai người bảo vệ đến đêm hội giao thừa.

Quan Hạm là người thủ đô, ngồi trong nhà không yên lòng mà lướt weibo. Trên siêu thoại đã có người quay lại video hiện trường, Phó Du Quân mặc một áo choàng lông vũ, mắt cá chân dưới áo choàng lộ ra, màu hơi tái nhợt do mưa làm ướt chân.

Nàng nở nụ cười ôn hòa, hướng về phía fans mà đoan trang gật đầu, sau đó hướng về phía cửa kính xoay.

Cảnh tượng bên trong cửa kính không nhìn được thấy nữa.

Quan Hạm đã gửi cho Phó Du Quân mấy tin nhắn, đối phương không biết vội vã hay bận chuyện gì, đến giờ vẫn chưa trả lời cô.

Quan Hà bên ngoài gõ cửa phòng chị gái, gọi to: "Xuống ăn cơm."

Quan Hạm khóa màn hình di động, đặt lên trên bàn. Sau khi đi một vài bước, lại quay trở lại nhặt lên đút vào túi áo ngủ đang mặc.

Bố của Quan Hạm là quân nhân đã xuất ngũ, đổi nghề làm vệ sĩ riêng, hiện đang làm thầy dạy võ. Quan Hạm và Quan Hà vừa theo ông nội võ học truyền thống, lại cùng bố học chiến đấu hiện đại, có sức mạnh, tốc độ, sự nhanh nhẹn và dẻo dai, mấy người học võ bình thường căn bản không phải đối thủ.

Mẹ của Quan Hạm lại là tiểu thư đài các, mảnh mai mềm mại, tinh tế nhu mì. Diện mạo của Quan Hạm được thừa hưởng từ mẹ.

Người trong nhà đối xử với nhau rất tốt, Quan Hạm tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng người trong nhà đều rất thương cô, có lẽ chính bởi vì cô không thích nói chuyện, nên ba mẹ cô luôn cảm thấy khi cô còn bé mình chăm sóc không đủ. Nhất là bố, trước kia không có nhiều thời gian ở nhà, cảm thấy đặc biệt áy náy.

Quan Hạm giải thích không được, dứt khoát dùng hành động để thể hiện, liên tục gắp thức ăn.

Bố cô tươi cười hớn hở.

Mẹ ôn nhu hỏi cô: "Công việc thế nào con? Có hài lòng không?"

Quan Hạm nhai kỹ nuốt chậm, gật đầu nói: "Có ạ". Nhận được ánh mắt tha thiết của mẹ, Quan Hạm lại nhả ra thêm mấy chữ :"Khá tốt, rất thuận lợi, nghệ sĩ của con cũng rất nghe lời."

Mẹ cô quay đầu hỏi Quan Hà: "Con có gặp được anh nào yêu thích chưa?"

Quan Hà thiếu chút nữa phun ra một miệng đầy cơm.

"Sao hỏi đến chị gái con thì hỏi công việc, mà hỏi con lại hỏi bạn trai? Đây là không công bằng. Chị ấy còn lớn tuổi hơn con."

Quan Hạm quăng lại một ánh mắt hình viên đạn.

Quan Hà thành thật nói: "Không có, con giờ là trợ lý của chị Tần, không có thời gian yêu đương ạ."

Quan Hạm: "Chị ấy giờ nhàn hơn trước kia rồi."

Quan Hà: "Mà con còn trẻ lắm." Cô nhào vào lòng mẹ làm nũng, "Con muốn ở với bố mẹ vài năm nữa."

Mẹ cô nhìn về phía Quan Hạm, xòe tay ra ôm lấy Quan Hà vỗ vỗ.

Quan Hạm: "..."

Cô vùi đầu vào yên lặng ăn cơm.

Hai chữ làm nũng gì đó, cô ngàn đời cũng không làm được.

Nếu Phó Du Quân mà ở đây, khẳng định còn làm nũng đến tự nhiên hơn. Quan Hạm mở điện thoại di động nhìn một cái, đối phương vẫn chưa phản hồi. Đi đâu rồi?

Buổi tối 7h, Phó Du Quân chậm chạp trả lời: "Sắp bắt đầu rồi."

Quan Hạm nhíu mày.

Đây vẫn là tiểu yêu tinh nhiều lời, dài dòng đây sao? Tiểu Yêu Tinh gần đây thay đổi hơi bị nhiều.

Chương trình đêm giao thừa là lúc xum họp gia đình, những năm trước Quan Hạm chỉ cần ở nhà là sẽ cùng bố mẹ xem chương trình, không giống Quan Hà toàn bộ quá trình đều ngồi nghịch điện thoại di động, lăn lộn ở trên mạng mà phun nước bọt. Năm nay cũng giống như những năm trước, Quan Hạm đi vào bếp giúp mẹ rửa chén, sau đó gọt một đĩa trái cây, vừa chờ phát sóng trực tiếp vừa ăn trái cây.

Khoảng 8h, chương trình phát sóng trực tiếp.

Ca múa bắt đầu, mở màn với hai bài hát dài. Quan Hạm nhìn chương trình, phỏng đoán Phó Du Quân chắc là xuất hiện vào lúc 10h đêm.

Màn ảnh thoáng qua phía dưới đài, mẹ cô chỉ vào một cô gái mặc sườn xám màu xanh, khoác thêm một áo choàng màu trắng, chính là Phó Du Quân, kinh hỉ nói: "Cô bé kia không phải chính là nghệ sĩ của con sao?"

Quan Hạm dạ một tiếng.

Phó Du Quân tay nắm lấy vạt áo choàng phía trước, nhìn màn hình mà dịu dàng cười một cái, hơi thở vùng sông nước Giang Nam như phả đầy không khí.

Mẹ cô bắt được nụ cười của Phó Du Quân, cười nói: "Cô bé xinh đẹp quá."

Quan Hạm lại vâng một tiếng, có chút thất thần.

Kỳ quái, làm sao tự dưng lại xinh đẹp như vậy?

Quan Hạm vẫn không nhúc nhích mà ngồi xem suốt hai tiếng, rốt cuộc cũng chờ tới tiết mục của Phó Du Quân. Bởi vì là nghệ sĩ của cô, bố mẹ và em gái của cô so với cô còn để ý nhiều hơn, làm cho Quan Hạm cả người đều mất tự nhiên.

Phó Du Quân biểu diễn một bản nhạc cổ phong, tiết mục vừa bắt đầu, chỉ nghe thấy tiếng mà không thấy người đâu.

Tiếng đàn réo rắt trong vắt, cao sơn lưu thủy tìm tri âm.

Theo ống kính nhìn qua mới thấy Phó Du Quân đang ngồi, trước mặt là một cây cổ cầm. Nữ tử tóc đen như mực, sườn xám trên người màu thiên thanh, nở ra những đóa hoa sen tuyệt đẹp.

Nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, ngón tay thanh mảnh tao nhã xẹt qua dây đàn, tạo ra một khúc nhạc thanh âm động người. Lúc thì mềm mại như tiếng chim hót líu lo, như tiếng suối chảy róc rách trong hang núi, đôi khi lại cao vút như sóng vỗ bờ đổ ra biển, làm lay động trái tim tất cả khán giả ngồi tại đó và khán giả trên truyền hình.

Cổ cầm độc tấu đến phút thứ ba, ca sĩ biểu diễn ra sân khấu, Phó Du Quân đánh đàn đệm hát.

Ca sĩ là ca sĩ thực lực, giọng ca kinh diễm, nhưng Quan Hạm có một chút ghét bỏ cô ca sĩ này.

Phó Du Quân ngừng đánh đàn, cầm lấy micro trước mặt cùng ca sĩ hát song ca, lại cũng không rơi vào thế hạ phong. Giọng của cô Quan Hạm tất nhiên biết, trên TV cùng ngoài đời không có gì khác nhau.

Tiết mục kết thúc.

Bố và mẹ Quan Hạm sau khi tiết mục kết thúc, liền bắt đầu anh một câu em một câu. Quan Hạm lên mạng check tin tức Phó Du Quân.

Vừng ơi mở ra: [Bảo tàng Phó Du Quân, không có việc gì không thể làm được. Trước đây tôi thấy cô ấy xuất hiện trên chương trình tạp kỹ, biết đánh Piano và Violin, thật không ngờ còn biết chơi cả cổ cầm.]

Vợ của Phó Du Quân: [Mười tám loại nhạc cụ đều biết chơi? Ngoài ra còn có cello, sáo, tiêu, đàn organ,... Tóm lại chắc chắn không làm bạn thất vọng nếu đầu tư vào cô ấy.]

Phó công tử cưới ta cũng được : [Người khác đặc biệt biết chơi một loại đàn, Phó tổng chơi đàn là chơi tất cả các loại nhạc cụ có chữ đàn. [quỳ]]

Slime: [Vừa rồi Phó Du Quân đánh đàn, chỉ mong tiết mục càng lâu càng tốt. Kết quả ca sĩ đi ra, tôi tức giận đến mức vỗ đùi. [Không có ý nói ca sĩ hát không tốt]]

Thấy Phó nằm yên: [Mãnh liệt yêu cầu Phó công tử ra một bản độc tấu cổ cầm!!!]

Standby: [Không ai cảm thấy Phó Du Quân hát cũng rất êm tai sao? Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, lại còn có thể diễn xướng, ôi ôi ôi thần tiên, càng nói ta càng muốn gả cho nàng, mặc kệ, Phó Du Quân lão công của ta a a a !!!]

Lửa thiêu: [Các người cứ mơ mộng đi.]

Quan Hạm cho bình luận cuối cùng một cái like.

Tiếng Quan Hà đột nhiên nổ ra ở bên tai: "Chị, chị đang cười cái gì?"

Quan Hạm phản xạ có điều kiện che màn hình, liếc em gái nói: "Chị có cười à?"

Quan Hà trong miệng còn ngậm miếng táo, dùng sức gật đầu: "Có cười."

"Em nhìn nhầm rồi."

Quan Hà nóng lòng muốn nhìn chữ trên điện thoại di động của cô.

Quan Hạm đẩy mặt cô sang một bên: "Ra chỗ khác chơi"

Quan Hà chạy ra xa, nói : "Sớm muộn gì em cũng sẽ biết chị đang che giấu cái gì."

Quan Hạm nói: "Chị che giấu cái gì? Chị rất là thẳng thắn."

Đêm xuân giao thừa phát sóng trực tiếp đến 12h30, có khả năng sẽ muộn hơn 10'.

Một nhà bốn người ngồi cạnh TV, trên TV gióng lên tiếng chuông giao thừa, mọi người ở phía trước TV nói chúc mừng năm mới, bố mẹ Quan Hạm ngáp liên tục đi vào phòng, Quan Hà đội nhiên nói: "Chị đi đâu thế?"

Quan Hạm ăn mặc chỉnh tề, ở tủ giầy khom người xỏ giầy.

"Chị ra ngoài một lát."

Quan Hà chẹp miệng.

Nói thế khác gì không nói.

Vẫn là bố cô hỏi: "Con đi đâu? Có muốn bố đi cùng không?"

Quan Hạm nói: "Con đi đón nghệ sĩ của con."

Mẹ cô nói: "Chú ý an toàn."

"Vâng"

Cô trước kia cũng có lúc bị Tần Ý Nùng gọi ra ngoài, người trong nhà cũng tập mãi thành thói quen. Con gái võ công tốt cũng bớt lo, không cần lo lắng buổi tối ra ngoài không an toàn. Đây cũng là nguyên nhân ông cho hai đứa con gái luyện võ.

Bên ngoài trời giá rét, lạnh thấu xương.

Xe của cô đậu ở bãi đỗ xe, Quan Hạm đứng trong gió lạnh một lúc, không biết suy nghĩ cái gì, mới cất bước tìm được xe, ngồi vào ghế lái.

Thủ đô ngày tết mọi người đều về quê hết, thành phố trống rỗng, Quan Hạm chạy thẳng đến tòa CCTV không gặp chút ách tắc gì.

Cô tìm chỗ đậu xe, đi bộ đến tòa nhà, bên ngoài vẫn còn rất nhiều fans đang đợi, cầm lightstick, pháo nổ, cũng có rất nhiều fan qua đường nhón chân chờ đợi.

Quan Hạm không đi cùng Phó Du Quân, thủ tục đi vào có chút phiền toái. Nhìn lượng fan tắc nghẽn, người bên trong hẳn là còn chưa đi ra, Quan Hạm cùng bọn họ đứng ở bên ngoài.

Cô sợ có fans của Phó Du Quân nhận ra cô, sợ bị mắng, đội mũ lông vũ lên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt trắng nõn.

[Kết thúc chưa?] Cô gửi một tin nhắn cho Phó Du Quân.

Phó Du Quân không thấy cô gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, đang tức giận, cố ý không trả lời cô.

Đêm hội giao thừa hoàn toàn kết thúc, lục tục có người đi ra, mỗi người đi ra fan lại gào lên một lần, chấn động đến mức đầu óc Quan Hạm phát nhức.

Rốt cục có người hét tên của Phó Du Quân.

Quan Hạm ở trong đám người cong cong đôi mắt.

Fan bạn gái gào lên: "Phó Du Quân, em yêu chồng."

Quan Hạm lập tức mặt không biểu tình.

Ánh sáng hắt lên từ phía trong, cách xa không nhìn rõ biểu tình của Phó Du Quân, nhưng từ tiếng la hét ngày càng điên cuồng của fan, nàng hẳn là đang cười. Không thể không nói, nụ cười của nàng rất có lực sát thương.

Quan Hạm giơ tay lên, trong nháy mắt hòa lẫn trong biển người.

Quan Hạm: "..."

Cô thất sách, lẽ ra không nên đến đây.

Bây giờ ra mặt thì chắc chắn sẽ to chuyện, biết đâu ngày mai lại lên hot search, lại phải mất một đống tiền!

Cho nên Quan Hạm không gọi điện thoại cho Phó Du Quân, mà kéo mũ trùng xuống, xoay người lặng yên rời khói đám đông.

Vẫn là nên về nhà đi ngủ.

Trong số tất cả những fans ở trước mặt, có một bóng lưng mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng đi ngược dòng người về phía trước.

Phó Du Quân nhìn chằm chằm vào bóng người kia, ma xui quỷ khiến mà móc điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.

Quan Hạm nhận điện thoại, tham âm buồn bực, có chút ồm ồm: "Nghe"

Phó Du Quân: "Chị đang ở đâu?"

Quan Hạm tạm dừng hai giây, nói: "Ở nhà."

Phó Du Quân: "Chị hôm nay mặc áo lông vũ màu trắng à?"

Quan Hạm lập tức quay đầu lại.

Phó Du Quân: "!!!"

Là cô ấy.

Quan Hạm bản năng dâng lên trực giác không ổn, bật thốt lên nói: "Em mau về nhà cho tôi. Đừng có làm mấy việc không tốt."

"Tôi không." Phó Du Quân ý cười xinh đẹp, nói.

Nàng quay qua nói thầm vào tai Aiya mấy câu.

Aiya trừng lớn đôi mắt, Phó Du Quân thúc giục: "Mau lên."

Phó Du Quân dừng lại, đi đến lan can phía trước, fans ở bên ngoài càng thêm kích động, lớn tiếng thổ lộ. Đồng thời cũng có người ghé tai nhau nói thầm, không biết nàng ngừng lại ở nơi này để làm cái gì.

Aiya đã trở lại, trong tay cầm theo một cái loa.

Phó Du Quân cầm lấy loa.

Quan Hạm sợ hãi cả kinh.

Quả này chắc toang.

Quan Hạm chạy với tốc độ trăm mét trên giây.

Ở đằng sau, thanh âm cô gái không nhanh không chậm mà đuổi cô.

"Tôi nhìn thấy chị rồi, mặc áo khoác lông vũ màu trắng, đừng chạy nữa, quay lại đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro