Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Quan Hạm về đến nhà đã là 12h, buổi tổi uống rượu, gọi tài xế đưa về, giữa đường tỉnh rượu, thời gian không sai lệch lắm.

Sau đó mở điện thoại di động, gửi tin nhắn cho nghệ sĩ tiểu bảo bảo Phó Du Quân.

[Về rồi]

Cũng không phải cô chủ động, mà là Phó Du Quân đã gửi cho cô vài tin nhắn rồi, lúc đầu là nổi giận hỏi tội, sau đó tự mình chậm rãi bình phục, chỉ bảo cô về phải báo bình an sau khi về tới nhà.

Chưa nghĩ đến hậu quả nếu không nhắn lại, nhưng Quan Hạm đoán rằng cũng không tốt đẹp gì.

Quan Hạm nhíu nhíu lông mày, cảm thấy đứa trẻ này tính tình thật khó chiều.

Nghệ sĩ lớn sao, luôn phải có điểm đặc quyền. Quan Hạm an ủi chính mình, hơn nữa chính là mình trói nàng vào trước, là mình sai.

Quan Hạm lớn rồi, không cùng tiểu hài tử so đo.

[Uống nhiều hay ít?]

Vừa nghĩ sẽ không so đo xong, Phó Du Quân lại tiến thêm một bước. Nàng ấy là một nghệ sĩ, lo lắng cho người quản lý như vậy có thích hợp không? Quan Hạm không muốn để nàng nhọc lòng như vậy, lạnh lùng trả lời: [Không nhiều lắm, ngủ đây, ngủ ngon]

Phó Du Quân: "???"

Phó Du Quân tức xông máu, nàng đắp mặt nạ chờ cô ấy cả đêm, chờ đến tận bây giờ, kết quả nhận được như vậy?

Có tí lương tâm nào không vậy?

Không, không có.

Quan Hạm nhắn xong câu này, nhấc chân đi vào phòng ngủ, mở sổ ghi chép trên bàn làm việc trước cửa sổ, ghi lại những mối quan hệ của Phó Du Quân. Điện thoại di động rung lên, cô liếc mắt nhìn, không mở ra xem.

Bóng đêm càng lúc càng đậm.

Quan Hạm duỗi thẳng lưng, di con chuột tắt trang đang làm việc, trực tiếp đóng laptop lại.

Tắm rửa xong, trèo lên giường ôm kỳ lân đi ngủ.

***

Ngày hôm sau Aiya đến nhà Phó Du Quân đón nàng, trong tay xách theo bữa sáng. Phó tiểu thư lười xuống bếp, trợ lý là người hiểu nhất.

Cô đứng ở cửa, bấm chuông.

Ding doong ding doong---

Phó Du Quân mở cửa.

Aiya bị một cơn khí lạnh bao phủ toàn thân, sợ tới mức lùi về phía sau một bước. Cô nuốt nước miếng, nhẹ nhàng bước vào, tận lực không phát ra một chút thanh âm.

"Chào buổi sáng, Quân tỷ." Cô rụt cổ, lộ ra một nụ cười ngọt ngào vô hại.

"Chào buổi sáng." Phó Du Quân bình ổn thần sắc, ôn hòa nói. Nàng cho dù tâm tình có xấu cỡ nào cũng không giận chó đánh mèo, nhất là người vô tội. Nàng hất cằm, nói: "Chị đi đánh răng trước."

"Vâng, giờ em sẽ mang đồ ăn sáng lên cho chị."

Ở bên kia, Quan Hạm mặc áo ngủ ngắn tay màu hồng, chảo đặt trên bếp từ, tự chiên cho mình một quả trứng gà, lỡ tay cho hơi nhiều muối, lúc ăn có chút mặn.

Quan Hạm uống hai cốc nước to mới đem hết vị mặn trong miệng nuốt xuống hết, lại đem phần đồ ăn còn thừa cho vào tủ lạnh, sau đó đứng trước gương vừa thay quần áo vừa nghĩ tối về phải làm gì để chỗ thức ăn kia bớt mặn.

Đóng chặt cúc áo phía trên cùng, Quan Hạm đẩy kính, cùng mình trong gương nhìn nhau ba giây, thập phần hài lòng.

Lại là một ngày đẹp trời.

Phó Du Quân chờ ở cửa phòng làm việc của cô, mới vừa rồi còn là bộ dáng mưa thuận gió hòa, đã lập tức trở thành ánh mắt thâm trầm, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.

Quan Hạm: "..."

Nghệ sĩ tiểu bảo bảo của cô đang một bầu trời thù hận đây.

Quan Hạm mở cửa văn phòng, nói: "Mời vào."

Phó Du Quân bước vào, trợ lý đứng ở ngoài cửa, Quan Hạm tiến đến đóng cửa, nàng bỗng dưng bước về phía trước một bước, đem Quan Hạm ấn vào cánh cửa.

Quan Hạm gân xanh nổi lên trên bàn tay, ánh mắt trong suốt lạnh lẽo, cô có một trăm cách để nàng không đứng dậy được, sau đó sẽ không bao giờ dám làm như này nữa, nhưng lại chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm Phó Du Quân, bình tĩnh hỏi: "Làm sao thế?"

Phó Du Quân cũng đã chuẩn bị phòng thủ, tuy rằng biết là sẽ không có tác dụng gì, nhưng Quan Hạm vậy mà lại không làm gì nàng, làm cho đầu óc nàng có chút trống rỗng.

Nửa giây qua đi, Phó Du Quân gắt gao chống tay vào người cô, bắt đầu sinh ra nhiệt ý, cảm giác kia lan tràn đến cổ, rồi xông lên hai má.

Mềm quá.

Quan Hạm nhịn không được nhíu máy: "Em rất nóng à?"

Phó Du Quân vẫn dán sát cô như trước, hai má nhuộm một màu hồng, hô hấp hơi rối loạn: "Văn phòng của chị không bật điều hòa."

Trời tháng chín, một chút không khí mùa hè vẫn còn lưu lại, hành lang công ty có điều hòa, trong văn phòng muốn bật điều hỏa cũng đơn giản, nút bật điều hòa ở ngay phía bên tay trái cửa ra vào.

Phó Du Quân căn bản không nhìn tới cái nút kia, mà ánh mắt từ trên xuống dưới đánh giá cô một vòng, nhìn vào mắt Quan Hạm nói: "Quan tổng ngày nào cũng mặc âu phục, không nóng sao?"

Quan Hạm lạnh nhạt nói: "Tâm tĩnh tự nhiên lạnh."

Cô từ nhỏ đã tập võ, mùa đông luyện tam cửu, mùa hè luyện tam phục (Translator: Mình cũng không biết tam cửu tam phục là cái gì, chắc là tên của loại võ mà Quan Hạm luyện.) Sức chịu đựng đối với nóng và lạnh là rất cao. Với lại hiện tại chỗ nào cũng có điều hòa, nóng có thể cởi áo khoác, cũng không phải là vấn đề khó khăn gì.

Nàng đã giữ cô quá lâu, Quan Hạm không kiên nhẫn nói chuyện với nàng ở cửa, hai tay đặt lên eo Phó Du Quân, giống như ôm một đứa nhỏ, thoải mái nhấc nàng lên đặt sang một bên.

Phó Du Quân: "..."

Quan Hạm xoay người đến cạnh cửa bật điều hòa, tiếng điều khiển nhiệt độ vang lên tít tít ở bên tai.

Phó Du Quân nhìn tóc dài của cô buông xuống, khuôn mặt trắng nõn nửa ẩn nửa hiện, cảm thấy bộ dáng không quan tâm đến mọi sự của cô đặc biệt mê người.

Quan Hạm quay đầu lại, nhíu mày nói: "Cười gì?"

Ánh mắt cô nhìn qua, giống như người lớn khoan dung nhìn một đứa trẻ, lộ ra một vẻ ôn hòa.

Phó Du Quân đúng như lời cô nói, không che dấu lại cười lên.

Phải làm sao đây, Quan Hạm thú vị quá đi.

Quan Hạm dẫn nàng đến sô pha, ngồi xuống hỏi: "Tìm tôi làm gì?" Nghệ sĩ không bắt buộc phải đến công ty, đối với nghệ sĩ lớn mà nói thì lại càng không cần, chỉ cần công ty không thông báo, căn bản không cần tới đây.

Phó Du Quân sớm đã nghĩ ra cái cớ, nói: "Lúc ký hợp đồng, tôi không phải đã nói với chị muốn giảm bớt khối lượng công việc, tạm thời không nhận phim mới sao?"

"Ừ."

"Tôi muốn đi diễn kịch để rèn luyện bản thân, bình thường cũng hay đi đến nhà hát để nạp điện, tối nay có một vở kịch rất nổi tiếng." Nàng lấy ra hai vé xem kịch từ trong túi, cả hai đều đưa cho Quan Hạm.

Quan Hạm: "???"

Phó Du Quân nói: "Bắt đầu từ 7h30, 7h vào cửa, chúng ta 5h30 đi ăn cơm, thời gian không sai biết lắm. Tôi biết có một số nhà hàng rất tốt gần đó, tối nay sẽ gửi địa chỉ cho chị, chị chọn một nhà hàng."

Quan Hạm cần vé xem kịch, ánh mắt lộ ra chút mờ mịt.

Phó Du Quân nói: "Địa chỉ nhà tôi chị đã biết rồi, đến nơi thì gọi điện thoại cho tôi." Nàng mô phỏng động tác gọi điện thoại, ngón tay mảnh khảnh làm động tác so với người bình thường đều đẹp hơn.

Quan Hạm rốt cuộc hiểu được: "Em đi xem kịch, liên quan gì tới tôi?"

Phó Du Quân nói: "Đây là công việc của tôi, chị là người quản lý, tất nhiên là phải đi cùng tôi rồi."

Quan Hạm tỉnh táo nói: "Tôi chỉ đi cùng em đến các điểm liên quan đến việc chung, việc riêng không tính, đây không phải là việc tôi cần làm."

Phó Du Quân ngón trỏ chỉ chính mình, dường như khó hiểu nói: "Nhưng gần đây tôi chỉ bận việc này, những việc khác đều không làm, là người đại diện của tôi, chẳng lẽ chị chỉ suốt ngày ngồi ở công ty? Đừng có nói chị còn có hai nghệ sĩ mới, hai người kia không phải đã giao phó cho người khác rồi sao, chị hiện tại chỉ có mình tôi."

Quan Hạm nhíu mày.

Phó Du Quân nhún vai nói: "Với lại chị dựa vào cái gì nói đây không thuộc phạm vi công việc? Chuẩn bị trước không tính là công việc sao? Nếu tôi không quen thuộc gì với nghề này, trực tiếp đi diễn, chính là một cái cây không có rễ, một căn nhà không có móng, sớm muộn gì cũng sụp đổ."

Quan Hạm: "..."

Người này như thế nào lại ngụy biện nhiều như vậy? Rõ ràng không phải là phạm vi công việc của mình.

Phó Du Quân tủm tỉm nhìn cô nói: "Hơn nữa Quan tổng cẩn trọng như vậy, chúng ta nên có tiến cùng tiến có lùi cùng lùi, tương lai sẽ có lợi hơn. Chúng ta hợp tác 5 năm, hai người cùng ăn ý tất nhiên sẽ đi được xa hơn."

Quan Hạm cứ như vậy bị lừa đi xem kịch, chuyện cái trứng gà trong tủ lạnh bị bỏ quên.

Quan Hạm là người học võ, thưởng thức kịch thật sự rất khó khăn đối với cô, nhất là loại kịch không lời, biển hiện kì quặc, diễn viên chạy tới chạy lui trên đài, làm cho sân khấu vang lên, thỉnh thoảng đứng lên ngã xuống đất, ngã xuống đất rồi lại đứng lên, giống như động kinh vậy.

Cô ngồi ở vị trí nổi bật ở hàng ghế đầu, để không ảnh hưởng đến diễn viên biểu diễn, cô phải mở to mắt, cố gắng làm cho chính mình không ngủ.

Một màn kết thúc, sân khấu tắt đèn bố trí đạo cụ cho cảnh tiếp theo, Quan Hạm thoáng thả lỏng sống lưng căng thẳng của mình một chút, Phó Du Quân tiến tới thấp giọng nói: "Có phải chị không thích xem hay không?"

Quan Hạm nói thẳng thắn: "Tôi xem không hiểu lắm."

Phó Du Quân: "Vậy chị thích xem cái gì?"

Quan Hạm: "Tôi không thích xem kịch."

Phó Du Quân trầm mặc:"Vậy chị thích xem phim điện ảnh sao?"

"Cũng tạm." Quan Hạm nghiêng đầu, trong bóng tối nhìn nàng: "Đây cũng là vấn đề công việc sao?"

Phó Du Quân: "Tôi sau này muốn đi đóng phim điện ảnh."

Ý ngoài lời chính là, tất nhiên là công việc rồi.

Quan Hạm lắc đầu.

Đứa trẻ này thật là... Miệng lưỡi sắc bén, đầy ngụy biện.

Như thế nào cô lại không gặp được nghệ sĩ như Dao tiểu thư, để cho Nguyễn Cầm kia lớn lối tới mấy năm.

Phó Du Quân xem xong màn kịch sau nói mình đói bụng, muốn đi ăn bữa khuya. Quan Hạm ở lối ra nhìn cô, không thể tin được nói: "Em muộn như vậy còn muốn đi ăn khuya?"

Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao chưa bao giờ ăn vào lúc này, đều là nghệ sĩ cả, sao lại khác biệt lớn vậy.

Phó Du Quân sắc mặt không tốt, nói: "Chị chê tôi béo à?"

Quan Hạm cũng không thể nói đứa trẻ này béo, huống chi nàng cũng không béo, khó hiểu nói: "Nghệ sĩ không phải nghiêm khắc bảo trì vóc dáng, nghiêm cấm ăn khuya sao?"

"Tôi hiện tại lại không đóng phim". Phó Du Quân hợp tình hợp lý nói.

"..." Nói rất có đạo lý, Quan Hạm không còn gì phản biện.

Hai người lại đi ăn bữa khuya, mùa hè đặc biệt có tôm hùm đất, lượng calo cao khủng khiếp.

Phó Du Quân làm phiền Quan Hạm cả đêm, vui vẻ về nhà, sau đó bật máy chạy bộ trong phòng khách chạy đến ba giờ sáng, miễn cưỡng tiêu hao calo nạp vào, kiệt sức lăn vào phòng tắm sau đó đi ngủ.

Từ đó về sau cứ cách vài bữa nàng lại kéo Quan Hạm ra ngoài, nhà hát opera rồi đi xem kịch, đi mua sắm rồi lại đi xem phim, cửa hàng trà sữa rồi ăn tráng miệng, tất cả đều vì công việc. Quan Hạm một khi biểu hiện ra vẻ không tình nguyện, thái độ cứng rắn, Phó Du Quân liền lật bài, giọng trách móc nói: "Lần trước chị trói tôi, không phải nói tôi muốn làm gì chị cũng đồng ý sao? Bây giờ chị hối hận rồi à?"

Quan Hạm chẳng thà bị nàng trói lại, trói 10 lần 8 lần đều được.

Hơn một tháng sau, Đường Nhược Dao đóng máy, Thần Long thấy đầu không thấy đuôi Tần tổng rốt cuộc cũng trở về công ty làm việc, liền gọi Quan Hạm đến văn phòng, hỏi cô tháng này làm việc thế nào.

Quan Hạm sắp bị tiểu ác bá Phó Du Quân hành hạ chết, nhưng đối mặt với ánh mắt tha thiết quan tâm của Tần Ý Nùng, cô sao có thể nói hai chữ "mệt mỏi", tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của Tần tổng.

"Khá tốt, Phó tiểu thư rất hoạt bát."

"Hoạt bát?" Tần Ý Nùng nhướng mày cười nói, lần đầu tiên có người dùng từ này để miêu tả Phó Du Quân.

"Vâng." Quan Hạm chọn lọc từ ngữ mà nói, "hơn nữa nàng thường xuyên tới công ty, rất phù hợp với văn hóa công ty, có cảm giác rất thân thuộc." Cô kiên cường tìm ưu điểm của Phó Du Quân.

Tần Ý Nùng không nhịn nổi phụt ra một tiếng.

"Tần tổng"

"Khụ." Tần Ý Nùng thanh thanh yết hầu, "Không có việc gì, em nói tiếp đi."

Quan Hạm lời ít ý nhiều: "Tóm lại em sẽ cố gắng không để chị thất vọng."

Tần Ý Nùng có phần thông cảm với trợ lý cũ của mình, uyển chuyển nói: "Nếu em thấy không hợp có thể trực tiếp nói cho chị biết, chị sẽ không nghĩ rằng em năng lực không đủ hoặc sao đó, hai người mới trước kia theo em đều rất tốt, chị đều thấy rồi."

Tần Ý Nùng săn sóc thiện lương, Quan Hạm càng không thể vì việc nhỏ mà bỏ dở nửa chừng, ánh mắt càng thêm kiên định nói: "Không! Không có gì không hợp. Bọn em làm việc chung rất tốt."

Bỏ qua việc Phó Du Quân luôn dẫn cô ra ngoài làm những chuyện không phải công việc, còn lại hai người quả thực khá tốt.

Tần Ý Nùng: "... Vậy được rồi, có gì khó khăn có thể nói với chị, không cần ngại ngùng."

Quan Hạm: "Vâng."

Tần Ý Nùng xua tay: "Em xuống đi, nghiêm túc làm việc, tết sẽ thưởng lì xì cho em."

"Cảm ơn Tần tổng."

Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm đóng cửa lại, nhắn một tin cho Phó Du Quân, [Em làm gì cô ấy vậy?]

Phó Du Quân ở nhà viết đồng nhân, thế giới thật vui vẻ, ở trên mạng cũng không thể vì vậy mà trầm xuống, thấy điện thoại di động rung lên, gõ xong một hàng chữ: [Em không làm gì cả]

Tần Ý Nùng: [Nhân viên của chị bị em phá đến không ra hình người]

Phó Du Quân: [Có đâu, em thấy cô ấy đầy đặn hơn ấy chứ]

Tần Ý Nùng: [Chứ không phải béo lên trông thấy hay sao?]

Phó Du Quân: [Không phải, mỗi ngày em đều dẫn cô ấy đi ăn bữa khuya.]

Tần Ý Nùng : [Thật độc ác]

Phó Du Quân: [Hahaha chị nghĩ em không ăn sao? Em gần đây ngày nào cũng chạy bộ đến 2, 3h đêm đấy.]

Tần Ý Nùng: [﹁_﹁]

Quan Hạm có thể thấy được rõ ràng mập lên một vòng. Em gái cô hiện tại là trợ lý của Tần Ý Nùng ở công ty nhìn thấy cô, ai da một tiếng, chút nữa thôi sẽ không dám nhận cô là chị gái của mình.

"Chị, làm sao lại mập lên thế? Không phải, chị làm sao thế?"

Quan Hạm mặt không biểu tình nhìn nàng.

Quan Hà nhìn xung quanh thấy có người, không đến mức tại chỗ này đánh mình đi, vì thế lớn gan đi lên nói: "Chị, em nghe người trong công ty nói, gần đây chị thường xuyên đi ra ngoài hẹn hẹn hò hò với Phó Du Quân a?"

Quan Hạm lạnh lùng sửa lại: "Đi công việc."

"Không đúng, lúc trước em ở trên hot search nhìn thấy hai người cùng nhau uống trà sữa, dùng chung một ống hút nha." Quan Hà nhìn cô ái muội, nháy mắt vài cái.

Quan Hạm đột nhiên nói không nên lời bực bội.

Cái quái gì vậy?

Có một ngày, Phó tiểu yêu kéo cô ra ngoài, cụ thể làm gì quên mất, căn bản là làm mấy việc mua sắm ăn cơm xem phim, Phó Du Quân mua một cốc trà sữa, ống hút cắm xong, một ngụm cũng không uống liền nói đột nhiên không muốn uống, cứng rắn nhét cho Quan Hạm.

Quan Hạm là kiểu người cần cù tiết kiệm, nghĩ không thể lãng phí, ngươi không uống thì ta uống, cô uống, đại khái là hết một nửa, Phó Du Quân đại khái nhìn cô uống có vẻ ngon, từ trong tay cô cầm lấy uống một ngụm, sau đó ôm cốc trà sữa không rời tay.

Quan Hạm làm sao so đo với nghệ sĩ tiểu bảo bảo, nàng muốn uống liền uống, chỉ cần không chê qua chính mình uống qua ống hút bị dơ.

Cô nhắc nhở Phó Du Quân vài câu, ở bên ngoài không nên tùy tiện ăn đồ người khác đưa, mặc kệ là fans hay là người khác, đồ ăn thừa lại càng không nên.

Phó Du Quân dùng một ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cô, nói: "Chị cho là tôi xin cơm sao?"

Quan Hạm không phải ý này, nhưng cô không nghĩ ra Phó Du Quân lại chớt quớt như vậy, vẫn là nói nàng dường như giống một đứa trẻ 3 tuổi, làm việc đều là xuất phát từ ý muốn cá nhân.

Phó Du Quân tiếp nhận ánh mắt khó hiểu từ cô, ôm ly trà sữa thấp giọng nói: "Tôi coi chị là bạn tốt, cho nên mới uống trà sữa chị đã uống qua."

Quan Hạm: "... Tốt."

Dù sao Phó Du Quân coi cô là bằng hữu là chuyện tốt, uống thì uống đi, cô cũng quen rồi. Nhưng hai ngày sau, ảnh hai người họ uống chung một cốc trà sữa lên hot search.

Quần chúng ăn dưa một phen sung sướng.

[Là ai? Phó Du Quân xuất đạo nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ bị tai tiếng, lần này khó có được một tin tức, vậy mà lại giống Đường Nhược Dao là đồng tính?]

Fan đến giải thích: [Không, không phải, đừng có mà nói nhảm. Đây là quản lý của cô ấy.]

Cư dân mạng: [Thật không biết các người là fan hay là cùng thần tượng có thù oán gì, các người muốn cho Phó Du Quân cô độc suốt quãng đời còn lại hay sao? Nghệ sĩ cùng trợ lý hay người quản lý yêu nhau là chuyện bình thường, chúc phúc là được, hơn nữa người quản lý này còn trông rất xinh đẹp.]

Fans: [Đừng có đồn linh tinh. Có phải hay không muốn Tần Đường ảnh thị xin trát hầu tòa không?]

Phòng làm việc của Tần Ý Nùng nghiêm khắc không thể đại biểu cho Tần Đường ảnh thị, nhưng rốt cuộc cả hai đều có chung một bà chủ, người của Tần Đường ảnh thị, phóng viên giải trí đều phải suy xét cho kỹ, tung tin đồn bịa đặt là nhận trát hầu tòa luôn.

Quan Hạm lại bị fans mắng.

Quản lý kiểu gì thế không biết, không đi giải quyết tin đồn của nghệ sĩ thì thôi, lại còn trở thành trung tâm của tin đồn, công bằng ở đâu? Đổi người quản lý!

Quan Hạm để phòng quan hệ công chúng biện minh, tốn một khoản tiền không ít, tuy nói là tiền công ty đưa ra, nhưng việc này bởi vì cô mà thành, nhịn không được sót tiền sót của thay công ty.

Sóng gió mới chỉ ngừng hai ngày trước chứ đâu.

Quan Hà cái hay không nói lại nói cái dở, chị gái của biểu cảm u ám đến mức có thể rơi xuống vài hạt mưa.

Quan Hà cười khô hai tiếng, lòng bàn chân bôi thêm dầu vội vàng chạy đi.

Quan Hạm trở về văn phòng, mở màn hình máy tính, trên mạng xã hội tìm kiếm bài đăng về Phó Du Quân, xác định nhiệt độ cơ bản đã giảm xuống, mới xoa xoa mặt, hai tay che mắt lại.

Có chút mệt mỏi.

Đôi vai thẳng tắp từ từ sụp xuống, thẳng đến khi nằm úp xuống bàn làm việc.

Từ lúc Phó Du Quân bị chụp đã hơi thu liễm một chút, không đến công ty làm phiền cô, ngay cả tin nhắn cũng không có, cô lại có chút không quen.

Quan Hạm nằm 10 phút, một lần nữa ngồi thẳng dậy, cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, nhìn đến phần mềm có biểu tượng chữ "L" bên cạnh biểu tượng wechat, đầu ngón tay khẽ chạm vào.

Cô chỉ follow một người, trang chủ liền ngay lập tức hiện lên newsfeed.

Quan Hạm không xem nội dung, đầu tiên vào phần bình luận vuốt xuống. Ở trước cô đã có người bình luận, ID cô không hề biết, là "Zzzz"

Zzzz là tìm thấy "Thập Phần Đường", cũng không biết thần thông quảng đại như thế nào lại tìm được, không hề có tag mà vẫn có thể chính xác tìm được bảo tàng của lão thái thái.

"Vì ái phát điện LF" văn từ hoa mỹ, hành văn như nước chảy, hạ bút thành văn, quả thực là ngọc trai dưới đáy biển sâu, là vàng tự khắc sáng lên, khi couple càng ngày càng nhiều fan, nàng chấp bút 1 năm tăng lên rất nhiều fan, cũng nhận được rất nhiều lời mắng chửi.

Có người nói nàng bị OOC nghiêm trọng, tạo ra các nhân vật không hề phù hợp với người thật. Quan Hạm thiếu chút nữa không nhịn được mà cãi nhau 300 hiệp, một đám fan vô tri không biết gì.

Cũng có rất nhiều người thích cách hành văn của nàng, càng thích sáng tạo độc nhất vô nhị, nhiệt tình phản hồi lại cho nàng, nói nàng không cần để ý đến những kẻ không biết điều, khiến cho tinh thần đi xuống.

"Vì ái phát điện LF" thái thái cũng không phản hồi, trừ bỏ một người, bình luận gì cũng trả lời lại, là một cái ID bình thường không có gì đặc biệt: " Tần Đường là thật".

Thời điểm "Vì ái phát điện LF" càng ngày càng hot, Quan Hạm từng nghĩ tới việc trở thành người thầm lặng mà follow nàng, nhưng đối phương giống như dự đoán trước, mỗi lần cô xuất hiện đều tỏ vẻ vô cùng kinh hỉ, có một lần cô bận rộn làm việc, ba bốn ngày mới online, lão thái thái tỏ vẻ u oán, tỏ ra phòng không gối chiếc nhiều ngày, giống như cô là kẻ bạc tình bạc nghĩa.

Quan Hạm: "..."

Không khỏi khiến Quan Hạm nhớ tới tiểu yêu tinh nào đó.

Phó Du Quân có một lần cùng bạn bè tụ tập xong, hẹn cô đi ăn cơm, cũng không biết khẩu vị Phó Du Quân lớn như thế nào, vừa ăn xong một bữa chưa qua mấy tiếng, liền rảnh rỗi ăn bữa thứ hai.

Càng khó hiểu hơn chính là: chỉ có một mình cô béo lên, Phó Du Quân vẫn là vòng eo con kiến, một tay có thể ôm trọn.

Quan Hạm: "..."

Cô như thế nào nghĩ ra được, rõ ràng là hai người cùng nhau ăn, Phó Du Quân lại lén giảm cân sau lưng cô.

Trở lại chuyện chính, ngày đó Quan Hạm nhịn không được tiểu yêu tinh lẩm bẩm lại thêm khóc lóc đáng thương, cùng nàng đi ăn cơm, trên đường kẹt xe, đến muộn một tiếng. Vào nhà ăn sau khi ngồi xuống, Phó Du Quân lấy nước ở trước mặt đổi ba bốn lần, mặt tỏ ra không vui.

"Tôi đã nói với chị là sẽ kẹt xe, để cho chị đi sớm một chút, chị sao lại vẫn tới muộn?"

"Tôi không phải có công việc cần làm xong sao?" Quan Hạm thanh âm nhẹ nhàng mà dỗ nàng.

Cô không dám không dỗ, không dỗ hậu quả càng nghiêm trọng. Phó Du Quân người này dầu muốn không ăn, cứng rắn không được, gần đây có trói nàng vào thêm một lần nữa, Phó Du Quân cũng không tức giận, nhìn cô cười, cười đến Quan Hạm rùng mình.

Thế nên nợ cũ chồng nợ mới.

Phó Du Quân: Chị trói tôi! Trói hai lần! Có bản lĩnh chị trói tôi lại lần thứ 3 đi.

Quan Hạm: ... Thôi thôi, cô sợ.

Phó Du Quân nghe vậy sắc mặt càng kém: "Công việc quan trọng hay là tôi quan trọng?"

Quan Hạm không nhanh không chậm nói: "Là em quan trọng."

Nội tâm không hề dao động.

Cái gì khiến cho mặt than tổng quản trái với lương tâm mà nói ra những lời ngon ngọt, chính là tiểu yêu bám riết không tha mà lăn lộn kia. Quan Hạm sớm đã kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lui một bước biển rộng trời cao.

Phó Du Quân quả nhiên mưa tạnh mây tan, nhẹ nhàng hừ một tiếng, khóe môi nhếch lên nói : "Chị thức thời rồi đó."

Quan Hạm ngoan ngoãn ừm một tiếng.

Nếu là người ngày xưa nhận thức Quan Hạm nhìn thấy bộ dáng của cô bây giờ, chỉ muốn rơi mắt kính.

Phó Du Quân ngồi ở đối diện, chống cằm nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

Như thế nào lại dễ khi dễ như vậy, nàng có chút không đành lòng. Nhưng Quan Hạm bày ra bộ mặt này, Phó Du Quân không có biện pháp. Cô là người tiết kiệm lời, không thích nói nhiều, thà nói ra một câu dễ nghe, một sự nhịn chín sự lành, cũng không muốn thao thao bất tuyệt giảng đạo lý.

Trên thực tế giảng đạo lý cũng đã thử qua, Quan Hạm tận tình khuyên bảo, lời nói thấm thía, Phó Du Quân liền bày ra phản ứng: che lỗ tai. Tôi không nghe, tôi không theo, tôi mặc kệ.

____ Cái tính khó chiều đạt đến đỉnh cao.

Ba bốn lần như vậy, hai người hình thành nên cục diện hài hòa như bây giờ.

Phó Du Quân trong lòng rất rõ ràng, cô nói ra những lời này chỉ sợ một chút thật lòng đều không có, nhưng không ngăn nổi sau khi nghe xong vẫn cảm thấy vui vẻ.

Phó Du Quân đem thực đơn đưa cho cô, tha thiết nói: "Lái xe lâu vậy chắc chắn đói, nhanh lên, chị xem muốn ăn cái gì?"

Quan Hạm người Quảng Đông, từ nhỏ đã ở võ quán, thích ăn món ăn Quảng Đông. Cô vừa rồi sợ tiểu tổ tông muốn trái gió trở trời, một đường tới đây gấp gáp, ngay cả đồ trang trí bên trong quán cũng không nhìn, mở thực đơn mới phát hiện đều là món ăn cực kỳ quen thuộc của mình. Gà cắt khúc, rau ngổ luộc, sốt bào ngư với nhân sâm...

Xem ra tiểu tổ tông là thật sự coi cô là bằng hữu.

Quan Hạm tay cầm tờ thực đơn, bất động, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Du Quân, ánh mắt ánh lên một tia ấm áp.

Phó Du Quân tim đập bỗng dưng lỡ một nhịp, nàng liếm liếm môi, cổ họng phát khô, đột nhiên ngạo kiều nói: "Nhìn tôi làm gì?"

Quan Hạm nghe lời cúi đầu, không nhìn nữa.

Phó Du Quân thoáng chốc hối hận, hận đến mức không thể cho chính mình một cái bạt tai tại chỗ.

Có phải mình tác quái đến nghiện rồi, nói sao nói trăng không phải muốn cô ấy nhìn mình nhiều hơn hai lần hay sao? Bây giờ cô ấy chủ động nhìn, mình phản ứng cái quái gì! Tốt nhất ngậm miệng, không nói gì nữa.

Phó Du Quân biết vậy, lỡ đãng nhìn Quan Hạm cúi đầu, khóe môi cong lên.

Phó Du Quân cầm lòng không được, lông mày cũng cong lên.

"Lúc nãy" Phó Du Quân âm thanh nhu hòa, cứu cánh nói: "Tôi vừa rồi không phải cố ý."

"Không sao, tôi quen rồi." Quan Hạm lật qua một tờ thực đơn, không thèm để ý mà nói.

Phó Du Quân cắn cắn môi.

Nhưng mà...

Vẫn là chính mình cảm thấy có điểm quá phận, làm sao bây giờ?

Quan Hạm một lần nữa nâng mi mắt lên, nhìn nàng cười nói: "Em có tâm đó."

Là thật lòng, không phải giả vờ, cũng không phải cố ý muốn dỗ nàng cười, Phó Du Quân nhất thời hai tay không biết đặt ở đâu, nàng vặn vẹo thu vào dưới bàn, xoắn lại một chỗ, rũ mắt, thanh âm mềm mại :

"Lần trước chị cũng mời tôi ăn đồ Hoài Dương, có đi có lại thôi."

"Ừm" Quan Hạm vẫn cười.

Cô nghĩ: Tiểu tổ tông rất đáng yêu, được khen lại còn ngại, đúng là ba tuổi không hơn.

Quan Hạm chọn xong đồ ăn, đem thực đơn trả lại cho nàng, Phó Du Quân từ dưới mặt bàn nhấc một tay lên, một mặt hỏi Quan Hạm về món ăn Quảng Đông, Quan Hạm hỏi gì đáp nấy.

Nàng chỉ cần không cáu kỉnh, Quan Hạm đều sẽ rất vui lòng cùng nàng nói chuyện. Người lớn lên xinh đẹp, thanh âm lại dễ nghe, ai không thích chứ?

Phó Du Quân hỏi nửa ngày xong chỉ gọi một món ăn, một món tráng miệng. Quan Hạm gọi nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ ghi lại tên món ăn, khom người lui ra.

Quan Hạm nhấc ấm trà nóng mới thay, rót đầy một chén trước mặt Phó Du Quân, vừa ngước mắt lên liền thấy Phó Du Quân cười với cô, rất ngoan ngoãn ngọt ngào, thanh âm cũng tinh tế nhu thuận: "Cám ơn"

"Không cần khách khí." Quan Hạm giọng nói bỗng có điểm ngượng, không tự nhiên mà tránh đi ánh mắt của nàng, cúi đầu nhìn mặt bàn.

Trách không được nói nữ nhân Giang Nam ôn nhu như nước, nàng bỗng dưng ôn nhu như vậy, Quan Hạm có chút không khống chế được mà nhũn ra.

Không khí yên lặng tốt đẹp.

Phó Du Quân vừa định nhân cơ hội đùa giỡn cô, điện thoại di động ở một bên sáng màn hình, hiện lên một bản tin tức.

[Một giờ trước, một vụ tai nạn ô tô đã xảy ra trên đường XX, khiến một người chết và một người bị thương. Nguyên nhân của vụ tai nạn đang được điều tra.]

Đường XX?

Phó Du Quân nhăn mày lại, đó không phải là con đường Quan Hạm vừa đi qua sao?

Xung quanh đột nhiên trùm lên một luồng khí lạnh, Quan Hạm ấn đường nhảy dựng lên, nghe được nữ nhân phía trước truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi: "Quan, Hạm!"

Quan Hạm mờ mịt ngước mắt lên.

Tiểu tổ tông sao lại nổi giận rồi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro