Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Phó Du Quân ngồi dậy, đưa hai tay lên chạm vào khuôn mặt mình, đôi bàn tay lạnh ngắt.

Nỗi đau quặn thắt trong giấc mơ vẫn còn tồn tại đến tận giờ, nàng ôm gối ngủ ở bên cạnh giường, trong đêm khuya thanh vắng, cúi đầu tiếp tục khóc nức nở.

Sau một vài phút, nàng mới lấy lại tinh thần, dùng mu bàn tay từ từ lau đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt.

Nàng bật đèn ngủ nhỏ ở phía đầu giường, lấy điện thoại di động, mở khóa màn hình, nhấn vào phần tin nhắn của Quan Hạm. Ảnh nền cuộc trò chuyện là ảnh chụp nàng cùng Quan Hạm. Khuôn mặt nàng dựa vào lưng Quan Hạm, cảnh phía sau chính là cửa kính trong suốt từ trần tới sàn của công ty.

Theo yêu cầu của nàng, khóe môi Quan Hạm khẽ cong lên.

Kể từ ngày Quan Hạm đưa cho nàng ba sự lựa chọn, tới nay đã là ba tháng.

Ba tháng này, Quan Hạm đối với nàng luôn luôn nghe lời, đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, không một lần đỏ mặt, cũng không nửa câu nặng lời.

Phó Du Quân nói cô hôn, cô liền hôn, hơn nữa còn cực kỳ ôn nhu. Ngoại trừ cô vẫn không cho nàng tiếp cận cuộc sống riêng tư của mình, còn lại coi như là người yêu hoàn mỹ trọn vẹn 24 giờ.

Nhưng Phó Du Quân luôn cảm thấy thiếu, Quan Hạm đúng là rất tốt, rất hoàn mỹ, đến mức không giống với người thật.

Cô ấy giống như một cỗ máy được lập trình một chương trình tình yêu, đóng vai một người bạn gái tốt mà ai nấy đều ngưỡng mộ.

Có một lần Quan Hạm cùng Phó Du Quân tham dự thông cáo, buổi tối cô đưa Phó Du Quân về nhà. Phó Du Quân làm nũng để cô ở lại cùng nàng, Quan Hạm cũng không một chút ngần ngại mà đáp ứng.

Phó Du Quân tắm rửa xong có chút hứng khởi, ở tuổi của nàng, có người yêu ở bên cạnh, tất nhiên muốn làm nhiều chuyện. Nàng đang do dự trong phòng, không biết có nên ra phòng khách hay không. Vừa mới bắt đầu hẹn hò, liệu Quan Hạm có nghĩ mình quá gấp gáp chuyện đó hay không?

Nàng muốn ấn tượng của mình trong lòng Quan Hạm tốt hơn một chút, cho dù chị ấy đáp ứng hẹn hò với mình, nhưng cũng mới chỉ đang trong giai đoạn khảo nghiệm, không phải sao?

Không ngờ Quan Hạm lại chủ động vào phòng. Phó Du Quân trong lòng nở hoa, hai người ôm hôn, loạng choạng ngã xuống giường lớn, hơi thở đan xen. Không khí trong phòng nóng dần lên, Phó Du Quân bị hương thơm cơ thể của cô quấn lấy, toàn bộ ý thức đều trôi dạt. Nàng lại càng háo hức hôn lấy cô.

Đi được nửa đường, Phó Du Quân lại không thể tiếp tục. Nàng cảm thấy có chuyện gì không đúng, hoặc là tất cả cảm giác đều không đúng. Quan Hạm từ phía sau ôm nàng, hôn nàng, nhưng nàng không cảm nhận được cảm xúc giống như đêm đầu tiên của hai người.

Khi linh hồn các nàng cảm nhận được nhau, đến một cái ôm cũng có thể trao cho nhau sự run rẩy. Khi hai linh hồn xa cách nhau, hai người cho dù có gần gũi đến đâu, cũng chỉ có thể sinh ra phản ứng bản năng của cơ thể.

Cảm nhận được cảm xúc trống rỗng của mình, nàng không có được sự chuẩn bị kĩ càng như lần đầu tiên nữa. Không khí cũng không còn nóng, giống như nồi nước đun vĩnh viễn chẳng thể sôi được.

Phó Du Quân chậm rãi thu tay lại, mở mắt nhìn người bên dưới. Quan Hạm cũng nhìn nàng, ánh mắt tựa như hồ nước trong, bình tĩnh mà không gợn chút sóng nào.

Phó Du Quân ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói: "Ngủ đi."

Quan Hạm: "Nếu không còn chuyện gì khác, chị ngủ trong phòng khách được không?"

Động tác tay của Phó Du Quân đang đặt trên lưng cô ngừng lại, ngữ khí thong thả nói: "Được."

Hai người đêm đó chia phòng ngủ.

Phó Du Quân nhìn ảnh chụp chung của hai người, đầu ngón tay lướt qua độ cong khóe môi của Quan Hạm, xem ra đến nụ cười này cũng được tính toán tỉ mỉ kỹ càng.

Giấc mơ ám ảnh nàng quá sâu, Phó Du Quân nhìn căn phòng ngủ trống rỗng, sợ rằng dòng thời gian hiện thực đã nhảy tới thời điểm sau chia tay. Nàng vẫn bị mắc kẹt trong giấc mơ kia, không tài nào thoát ra được.

Nàng không dám nửa đêm làm phiền Quan Hạm, lại chọc chị ấy không vui, vì thế gọi điện thoại cho Đường Nhược Dao.

Nếu có thể, với tính cách của nàng sẽ không quấy rầy người khác vào ban đêm, nhưng nàng thực sự không thể chứng minh chuyện chia tay trong giấc mơ kia không phải là sự thực.

Tiếng chuông vang lên rất lâu, Đường Nhược Dao nhấc máy, dùng giọng mũi ngái ngủ trả lời: "Tớ đây."

Phó Du Quân giống như bắt được một cọng rơm cứu mạng, dùng sức nắm chặt điện thoại di động trong tay, hít thở thật sâu. Nàng mở miệng định hỏi, nhưng nước mắt lại mãnh liệt tuôn ra.

Đường Nhược Dao chậm rãi ngồi thẳng dậy: "Lão Phó?"

Tay kia của Phó Du Quân nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay bóp vào trong lòng bàn tay, nghẹn ngào hỏi: "Tớ có từng nói với cậu, tớ và Quan Hạm đã hẹn hò không?"

Đường Nhược Dao: "Hai cậu cãi nhau à?"

Phó Du Quân sụt sịt: "Không có. Tớ chỉ muốn hỏi, bọn tớ chia tay rồi sao?"

Đường Nhược Dao: "..."

Tần Ý Nùng nghe thấy động tĩnh bên cạnh liền tỉnh lại, xoa xoa đôi mắt vẫn còn ngái ngủ.

Đường Nhược Dao nói một câu: "Cậu chờ một chút" vào micro, cúi người hôn lên trán Tần Ý Nùng, dịu dàng nói: "Em đi gọi điện thoại, là Phó Du Quân."

Tần Ý Nùng một lần nữa khép mắt lại, nửa khuôn mặt vùi vào trong lớp chăn ấm áp.

Đường Nhược Dao đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.

"Cậu làm sao vậy?". Cô lo lắng hỏi.

"Cậu trả lời tớ trước, có phải bọn tớ chia tay rồi không?"

"Tớ không thấy cậu nói qua." Đường Nhược Dao trấn an tinh thần nàng trước, hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Có phải có mâu thuẫn gì không?"

"Không có."

Phó Du Quân điều chỉnh nhịp thở, ánh mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, đã không còn nghẹn ngào nữa, nhưng giọng nói vẫn còn một chút khàn khàn: "Tớ gặp ác mộng, mơ thấy hai bọn tớ..."

Đường Nhược Dao cười nói: "Gặp ác mộng không gọi điện thoại cho vợ cậu, lại chạy tới tìm tớ? Ngày mai hũ dấm của vợ tớ sẽ đổ đó."

"Chị ấy không thích có người quấy rầy khi ngủ." Phó Du Quân nói xong cảm thấy không ổn, theo bản năng vì Quan Hạm mà giải thích: "Cũng không phải, là tớ cảm thấy nếu chị ấy đã ngủ thì cũng không nên làm phiền tới chị ấy nữa."

"Không làm phiền chị ấy, vậy là quyết định quấy rầy tớ giữa đêm sao? Giữa người với người sao lại phân biệt đối xử khác nhau như vậy chứ? Thật không nghĩ cậu lại trọng sắc khinh bạn như vậy đấy."

Đường Nhược Dao chậc chậc lưỡi.

Phó Du Quân khẽ cười: "Không phải, là vì tớ và chị ấy mới thành đôi không lâu, tớ không muốn làm phiền chị ấy nhiều."

"Nhưng đối với những kẻ yêu nhau mà nói, họ lại thích phiền toái lẫn nhau đấy." Đường Nhược Dao nói không chút do dự.

"Phiền toái ... lẫn nhau?" Phó Du Quân cảm nhận một tia sáng le lói lóe lên trong đầu.

Nàng lặp đi lặp lại hai từ đó trong đầu, tự giễu cợt bản thân mình.

Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng nồng đậm gắn kết như keo sơn, cho dù có phiền phúc thì cũng cảm thấy đối phương là gánh nặng ngọt ngào, can tâm tình nguyện.

Nàng và Quan Hạm vốn chỉ là kết quả do nàng cưỡng cầu mà có, Quan Hạm không chỉ một lần đề nghị nàng buông tha cô, là nàng nhất định kiên trì, nhất định dây dưa với Quan Hạm, còn muốn hâm nóng trái tim làm bằng đá của cô.

Quan Hạm là người nàng không thể thiếu, nàng đối với Quan Hạm có cũng được không cũng chẳng sao.

Làm sao nàng có thể làm phiền chị ấy? Nghĩ đến thôi nàng cũng không dám.

Phó Du Quân đã hơn một lần tự hỏi sự cố chấp của mình có phải là một loại ích kỷ hay không. Nàng muốn Quan Hạm ở bên cạnh mình, chẳng khác gì mong ước một con đại bàng đang tự do bay trên đồng cỏ bị gãy cánh và trở thành thú cưng của một mình nàng.

Nếu nàng yêu cô, phải chăng nên để cô được tự do?

Nàng là yêu Quan Hạm, hay là yêu chính bản thân mình?

Nàng muốn ánh trăng vì nàng mà tới, nhưng trăng treo trên cao tận chín tầng mây, nó chẳng mong cầu chiếm hữu cái gì, cũng chẳng mong cầu vòng tay của nàng.

Tất cả những nỗ lực của nàng trong vòng 3 năm rốt cục đem lại ý nghĩa gì chứ?

Đường Nhược Dao: "Lão Phó? Cậu vẫn ở đó chứ?"

Phó Du Quân nói: "Ừ." Nàng ngây ngốc lau nước mắt trên gò má, nói: "Tớ muốn đi ngủ."

Đường Nhược Dao: "Tớ cũng đi ngủ. Có việc gì cứ gọi cho tớ nhé."

"Ừ"

"Chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Phó Du Quân mở rèm, ngồi ở đầu giường mà nhìn vào màn đêm vô tận.

Màn đêm sâu thẳm nhạt dần từng chút từng chút một, như một bức tranh màu bị phai dần theo thời gian, màu xám xịt dần được tô điểm thêm bằng màu của bình minh.

Bình minh lên, ánh sáng trắng bừng sáng, thành phố cũng trở nên tươi mới và tràn đầy năng lượng. Chim sẻ đậu trên cành cây ríu rít.

Một lần nữa, mùa hè lại đến.

Quan Hạm khoảng tám giờ trên đường tới công ty.

Phó Du Quân vào lúc 7h30 nhắn tin cho cô: [Chào buổi sáng]

Quan Hạm phản hồi: [Chào buổi sáng.]

Phó Du Quân lùi dần về phía sau của giường, hai mắt nhắm lại.

Quan Hạm dùng xong bữa sáng, thay quần áo, lúc bỏ điện thoại vào túi có mở ra nhìn, không thấy Phó Du Quân nhắn lại cho cô nữa.

Quan Hạm cũng không để tâm.

Cô ra khỏi phòng, đi thang máy đến tầng hầm để xe, lái xe tới công ty, từng bước từng bước trôi chảy, đã lặp lại như vậy trong nhiều năm.

Cuộc sống bận rộn của cô vẫn không hề thay đổi khi có thêm người yêu.

Phó Du Quân rất giữ chừng mực, phần lớn thời gian đều không phiền tới cô, đôi khi cậy được sủng ái thì sinh ra chút ngạo kiều. Quan Hạm nghĩ tới tấm gương sáng Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao, cẩn thận giữ gìn bổn phận người yêu, không còn giảng dạy nàng như trước.

Quan Hạm thích tất cả mọi thứ phải được nắm sẵn trong lòng bàn tay, cho dù là công việc, cuộc sống hay các mối quan hệ, không có bất cứ ngoại lệ gì. Không ai nói với cô làm thế nào để yêu đương, vì vậy cô tự liệt ra cho mình một bảng công việc chi tiết cụ thể.

Tổng cộng có hai mục chính: Công việc của Quan Hạm và công việc của một người bạn gái. Phân biệt rõ ràng rành mạch.

Hai người có thể ôm, hôn và lên giường như những cặp tình nhân bình thường. Mặc dù Phó Du Quân từ chối làm điều cuối cùng, nhưng Quan Hạm vẫn theo kế hoạch đã lên, sắm vai bạn gái của nàng.

Ba tháng trôi qua, Quan Hạm cảm thấy có điểm bối rối.

Giữa các nàng tựa hồ thiếu đi cái gì đó. Là người đại diện và nghệ sĩ, thời gian làm việc của hai người thực sự rất nhiều, đặc biệt trong những dịp thông cáo ở bên ngoài, hai người gần như không thể tách rời.

Nhưng Quan Hạm không cảm giác được "thời kỳ yêu đương nồng nhiệt" như trên mạng hay nói, thậm chí, ngay cả sự yêu thích khiến cô và Phó Du Quân ở chung một chỗ cùng dần dần mất đi.

Tình cảm hiện nay còn không bằng lúc bọn họ không ở chung một chỗ, một cái nhìn nhau cũng đủ làm cho tim cô đập nhanh hơn nửa nhịp. Nếu nhìn nhau một thời gian dài, cô sẽ không nhịn được mà đỏ mặt, phải ngoảnh mặt đi.

Tại sao sau khi bên nhau lại không còn cảm giác đó nữa? Tình yêu là như này sao?

Cô không có ai để hỏi, cũng không có cách nào để biết.

Quan Hạm tự đặt câu hỏi cho mình, nếu tình yêu là như thế này, cô có còn muốn nó hay không? Ba tháng trước, khi cô đưa ra lời đề nghị yêu đương, cô đã nghĩ tới tương lai có một ngày sẽ chia tay. Nhưng thật sự đến khi đối mặt với chuyện chia tay có thể sắp xảy ra, cô mới phát hiện mình có chút...luyến tiếc.

Có lẽ vì mình không nghĩ tới việc duyên phận giữa mình và Phó Du Quân chỉ có ba tháng ngắn ngủi.

Tình hình giao thông hôm nay thật sự tắc nghẽn, Quan Hạm mất thời gian gấp đôi bình thường mới lái được xe vào gara ở tầng hầm của công ty. Còn hai mươi phút mới tới giờ làm việc, Quan Hạm ngồi trên xe thật lâu, đến mức có chút đau nhức. Cô thở ra một hơi dài, cởi găng tay trắng ra, đẩy cửa bước xuống xe.

Hôm nay Phó Du Quân không có thông cáo, Quan Hạm cũng không phải đi xã giao, cả buổi sáng Phó Du Quân cũng không tới công ty.

Nếu là trước đây thì quả thực là một điều lạ. Nàng nóng lòng muốn được ở bên cạnh Quan Hạm mọi lúc, ngắm nhìn Quan Hạm lúc rảnh rỗi, hôn cô một cái rồi ôm cô, tận hưởng sự cưng chiều vô lối của cô.

Buổi trưa, Quan Hạm tới nhà ăn để ăn trưa. Những nhân viên cũ từ lúc cô còn làm trợ lý dần dần rút lui, những nhân viên mới thì chỉ dám nhìn cô từ xa, không dám tới gần.

Quan Hạm của ngày hôm nay trông đáng sợ hơn Quan Hạm của ngày hôm qua.

Quam Hạm một mình độc chiếm chiếc bàn bên cạnh cửa sổ, đặt điện thoại di động bên cạnh đĩa thức ăn, vừa ăn vừa trông điện thoại, cơ hồ như muốn nhìn thủng cả điện thoại.

Quan Hạm nuốt một cái, không biết mùi vị cơm như thế nào, cầm điện thoại lên gõ: [Ăn chưa?]

Phó Du Quân không phản hồi lại cô.

Quan Hạm bấm vào danh bạ điện thoại, đầu ngón tay lướt tới cái tên "Phó Du Quân", nhấn nhá một vài giây, sau đó chậm rãi thu tay lại, đặt điện thoại xuống bàn.

Năm giờ chiều tan sở.

Quan Hạm ra gara lấy xe, thành thạo lái về nhà. Điện thoại di động đặt ở giữa tầm mắt, phía trước là đèn đỏ, cô cho xe dừng lại ở vạch kẽ đường giữa ngã tư, hung hăng nhặt điện thoại lên gọi ngay cho Phó Du Quân, không cho bản thân một chút chần chừ.

Cô ấn chặt tai nghe bluetooth ở bên tai, bên trong âm thanh tút tút vang lên đều đều.

Ngón tay cô có chút run rẩy, không biết đang sợ hãi cái gì.

"Số điện thoại quý khách ...."

Đèn xanh, Quan Hạm một cước đạp chân ga, ở ngã tư phía trước đánh mạnh vô lăng, quay đầu hướng về nhà Phó Du Quân mà phóng tới.

Sau khi hai người họ xác định mối quan hệ, Quan Hạm lần đầu tiên tới nhà Phó Du Quân, nàng liền nhập dấu vân tay của cô vào khóa cửa, cũng đem mật mã nói cho cô biết.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Quan Hạm tự mở cửa nhà nàng.

Căn phòng đem lại cảm giác rộng lớn và trống rỗng, không có chút không khí. Rèm cửa phòng khách chỉ kéo một lớp lụa mỏng bên trong, bị cơn gió ngang qua thổi cuốn lên, hòa vào hoàng hôn màu vàng nhạt.

Quan Hạm từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép màu hồng, nhẹ nhàng giẫm lên sàn gỗ, đi vào phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ đang mở, rèm cửa sổ cũng không kéo, ở giữa giường lớn cộm lên một cục nhỏ.

Quan Hạm khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng ở cửa một lúc trước khi bước vào trong. Đến gần mới phát hiện sắc mặt Phó Du Quân không được bình thường, gần như bệnh đến ửng hồng, hô hấp rất nặng, môi khô đến lột cả ra.

Quan Hạm đưa tay chạm vào chán nàng, nóng bỏng.

Cô cau mày, đẩy đẩy vai Phó Du Quân: "Phó Du Quân?"

Môi Phó Du Quân nhúc nhích hai cái, Quan Hạm lại gần nghe, cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.

Đầu ngón tay Quan Hạm chạm vào đôi môi khô ráo của nàng, sau đó bước nhanh ra cửa đến phòng bếp.

Ấm nước trong phòng bếp trống rỗng, không biết đã từ bao giờ. Cô chạy như bay đến tủ lạnh ở phòng ăn, từ bên trong lấy ra một chai nước khoáng, rót vào ly, quay trở về phòng ngủ.

Quan Hạm đỡ nàng dậy, cho nàng uống vài ngụm nước, sau đó lục lòi tìm nhiệt kế.

Ngoại trừ phòng khách trong nhà Phó Du Quân cô đã miễn cưỡng quen thuộc ra, thì những thứ khác đều không biết, cuối cùng ở tầng dưới cùng của tủ quần áo phòng ngủ lấy ra được một hòm thuốc.

Mu bàn tay Quan Hạm lau đi mồ hôi trên trán, thầm nghĩ Phó Du Quân thật đúng là quái quỷ, sao lại nghĩ ra trò đem hòm thuốc giấu vào trong tủ quần áo, sợ trộm sao? Hay đây là két sắt của nàng?

Quan Hạm tò mò mở hòm thuốc ra, bên trong bình thường không có gì đặc biệt, đúng thật là một hòm thuốc.

Quan Hạm mất hứng thú, lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể Phó Du Quân.

39.2℃

Quan Hạm nổi giận đùng đùng, nếu cô không tới, có phải Phó Du Quân tính tiếp tục để cơn sốt thiêu đốt rồi không, không sợ mình biến thành kẻ ngốc sao?

Thật sự biến thành kẻ ngốc rồi còn ai nguyện ý ở một chỗ với nàng chứ? Người lớn như vậy mà không hiểu chuyện chút nào!!!

"Phó Du Quân!"

Quan Hạm nắm lấy bả vai nàng, trực tiếp đánh thức Phó Du Quân đang ngủ.

Ánh mắt Phó Du Quân mê man.

Khóe miệng Quan Hạm vừa mới giương lên một nụ cười lạnh, còn chưa kịp thành hình, liền bị nữ nhân nước mắt dàn dụa trước mắt làm cho trở tay không kịp.

Quan Hạm: "..."

Cô buông lỏng vai nàng ra, như bị điện giật rụt tay lại.

"Chị không có định đánh em mà." Quan Hạm yếu ớt biện giải.

Đột nhiên Phó Du Quân ôm chầm lấy cô, cổ họng phát ra những tiếng nức nở đè nén.

Quan Hạm dơ tay lên, sau đó chậm rãi đặt xuống trên lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.

Phó Du Quân khóc rất ngắn, đại khái năm đến mười giây, nàng liền bình phục lại, từ trong ngực Quan Hạm chậm rãi rời ra, ngữ điệu ôn nhu hỏi: "Sao chị lại đột nhiên tới đây?"

Ngực Quan Hạm phát lên một tia đau xót, nhưng lại không biết căn nguyên do đâu, cô rút ra hai tờ khăn giấy từ hộp khăn để đầu giường, lau nước mắt trên mặt Phó Du Quân, bình thản nói : "Em không trả lời tin nhắn, cũng không nghe điện thoại. Chị đến đây xem một chút."

"Cẩm nang bạn gái" của cô có quy định: "Dành cho nàng những cái ôm và lời nói nhẹ nhàng khi nàng khóc."

Nhưng đối diện với giọng nói không nóng không lạnh của Phó Du Quân vừa nãy làm Quan Hạm đặc biệt khó chịu, mặt nghiêm lại.

Phó Du Quân lầm tưởng mình đang gây phiền hà cho Quan Hạm, trong tim đau nhói, cố chịu đựng nói: "Xin lỗi chị. Lúc đó ngủ quên nên em không nghe thấy. Hiện tại không sao rồi. Nếu chị có việc quan trọng thì có thể về nhà trước."

"Em bảo chị đi về?" Quan Hạm đang trong cơn giận dữ, tức giận hỏi lại một câu.

Nói xong cô tự giác được mình thất thố, lại nuốt không trôi khẩu khí vừa nãy, thanh âm hòa hoãn lại, nói: "Vậy chị đi về, em nhớ uống thuốc hạ sốt."

Cô nhíu mày, cầm lấy áo khoác vừa ném ở trên giường, xoay người rời đi. Cổ tay bỗng bị kéo lại.

Cô cúi đầu, nhìn thấy năm ngón tay của Phó Du Quân nắm lấy cổ tay mình.

"Có chuyện gì sao?" Quan Hạm nâng mắt lên, vẻ mặt lãnh đạm hỏi nàng.

Phó Du Quân nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên một tia vui mừng: "Chị tức giận sao?"

Quan Hạm lại hạ mắt xuống, lãnh đạm nói: "Không có."

Phó Du Quân nắm chặt tay cô hơn, không dám thả cho cô rời đi, vẫn tiếp tục hỏi: "Bởi vì em nói chị về đi sao?"

Quan Hạm không trả lời, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngực nhẹ nhàng phập phồng.

Ánh sáng trong mắt Phó Du Quân lại sáng hơn một chút. Nàng nắm tay Quan Hạm kéo lại gần mình, dùng gương mặt dịu dàng cọ lấy bàn tay cô, nói: "Em thích chị giận em."

Quan Hạm ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nàng. Nước ở đuôi mắt Phó Du Quân đẫm lên, nàng cúi đầu che dấu, nói sang chuyện khác: "Chị gọi điện thoại cho em." Nàng nhặt điện thoại di động bên gối lên, mở khóa, thở dài nói: "Năm cuộc gọi nhỡ. Em lại không nghe thấy."

Nàng lại nhấn vào wechat, nói: "À, chị còn nhắn tin cho em, hỏi em ăn gì, bình thường đều là em hỏi chị, chị vậy mà lại chủ động nhắn tin cho em."

Chữ trên điện thoại dần dần mơ hồ, trong tầm mắt của nàng chỉ toàn là một màn sương mờ dày đặc.

Phó Du Quân nhịn không được để nước mắt rơi ra. Bàn tay cô khẽ vuốt hai đoạn tin nhắn Quan Hạm gửi, thật không ngờ nguyện vọng của mình lại dễ được thỏa mãn tới vậy.

Quan Hạm ngồi xuống bên giường, đưa tay vuốt lấy hai má cô.

Phó Du Quân cố gắng mở to mắt, cười trong nước mắt.

Trái tim Quan Hạm nghẹn lại, trong giọng nói không biết chứa cảm xúc gì: "Nếu em không muốn cười thì đừng cười."

Phó Du Quân nói: "Không." Nước mắt vẫn rơi xuống, nàng lấy mu bàn tay lên lau rồi lại tiếp tục cười với cô.

Quan Hạm chăm chú nhìn nàng.

Khóe miệng đang cố gắng cong lên của Phó Du Quân dường như bị một viên đá nắng san bằng từng chút một. Nàng dùng hết sức nâng nó lên một lần nữa, rồi lại hạ xuống, đôi mắt đẫm lệ, càng ngày càng nhiều, hốc mắt ngày càng đỏ hoe.

Nước mắt cuối cùng cũng tuôn ra như lũ tràn vào đê.

Quan Hạm lập tức vươn vai kéo nàng dựa vào vai cô, chất lỏng ấm áp nhanh chóng làm ướt cả một mảng áo của cô.

Phó Du Quân tựa vào vai Quan Hạm, khóc nấc lên.

Nàng đã khóc rất lâu, bàn tay Quan Hạm cũng không ngừng nghỉ vỗ vỗ trên vai nàng.

Từ khóc lóc thảm thiết chuyển sang âm thầm nghẹn ngào, Phó Du Quân nép vào vòng tay của Quan Hạm, áp tai vào ngực của người kia, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ và đều đặn.

Nước mắt là vũ khí, cũng là một trong những cách trút giận tốt nhất của phụ nữ.

Bầu trời uất ức trong lòng Phó Du Quân sau một hồi cũng đã được giải tỏa đi không ít, ngay cả hô hấp cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Quần áo của Quan Hạm ướt đẫm, áo sơ mi giống như vừa mới được vớt ra khỏi thùng nước.

Nàng chống vai Quan Hạm, chậm rãi ngồi thẳng lên, nhỏ giọng nói: "Chị có muốn đi tắm không?"

Quan Hạm: "Không cần đâu."

Sắc mặt cô ấy quả thực không được tốt lắm, Phó Du Quân lại hỏi: "Vậy chị có muốn về nhà không?"

Quan Hạm nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài.

Không cần xem biểu hiện nữa, Phó Du Quân biết cô lại tức giận rồi, vội vàng sửa lại: "Em sai rồi."

Quan Hạm liếc nàng một cái.

Phó Du Quân hỏi: "Vậy chị muốn làm gì?"

Quan Hạm nói: "Đo nhiệt độ cơ thể cho em."

Khóe môi Phó Du Quân không tự chủ được khẽ nhếch lên, ngoan ngoãn nằm xuống, nói: "Được, chị tới đo đi."

Quan Hạm nhíu mày nói: "Em nằm làm gì?"

Phó Du Quân: "..."

Quan Hạm đưa máy đo nhiệt độ cho nàng, nói: "Em tự đo đi."

Phó Du Quân: "..."

Nàng thành thật tự đo nhiệt độ xong, nhìn lên nhiệt kế báo cáo: "38,5°C."

"Chóng mặt không? Có buồn nôn không?" Quan Hạm dùng ngữ khí thờ ơ hỏi.

"Không có gì hết." Phó Du Quân nói.

Nàng vừa nhìn thấy Quan Hạm liền bệnh gì cũng khỏi, cảm giác mình có thể xuống giường nhảy một điệu thiên nga.

"Nếu không có việc gì, vậy chị về đây."

Quan Hạm đi về phía cửa, Phó Du Quân vội vàng đuổi theo. Bước chân Quan Hạm hơi dừng lại, ánh mắt nhìn nàng, thấy nàng đi vững vàng mới cất bước về phía trước.

Phó Du Quân: "Chờ đã."

Quan Hạm giả vờ không nghe thấy, càng đi càng nhanh.

Phó Du Quân chạy bước nhỏ đuổi theo, phát hiện Quan Hạm không có ở phòng khách, nàng nhìn xung quanh, ở trong bếp phát hiện bóng người Quan Hạm.

Phó Du Quân dựa vào cửa, hỏi: "Chị làm gì vậy?"

Quan Hạm huơ huơ ấm nước trong tay, lười biếng nói: "Đun nước cho em. Đun xong chị sẽ về."

"Chị có thể không đi không?"

Quan Hạm không nói tiếp, chậm rãi làm công việc của mình.

Cô cảm thấy mình rất dễ tức giận. Cho dù trong cẩm nang bạn gái có viết, hay là quy định đối với người quản lý nghệ sĩ thì đều phải đối xử với nàng ấm áp như mùa xuân, chăm sóc nàng như một đứa bé.

Làm sao cô lại đi tức giận với một đứa bé?

Nhưng Quan Hạm chính là rất tức giận, giận nàng ở nhà sốt đến mê man bất tỉnh không cả nghe điện thoại, tin nhắn wechat không trả lời; tức giận phản ứng đầu tiên của nàng sau khi tỉnh là bảo mình đi về; tức giận nàng khóc, càng tức giận hơn khi người khiến nàng khóc lại là mình.

Tóm lại chính là tức giận, hơn nữa hoàn toàn không muốn đè nén lửa giận này.

Phó Du Quân nhìn cô, bỗng nhiên ánh mắt mềm nhũn, miên man nói: "Em chóng mặt."

Quan Hạm nhìn cũng không nhìn nàng: "Vừa rồi không phải em nói không chóng mặt sao."

"Đứng dậy đi hai bước liền thấy choáng váng. Có khả năng sắp ngất xỉu."

Phó Du Quân nhìn thần sắc của cô, cẩn thận giả bộ đáng thương.

"Về giường nằm đi."

"Chị không đi thì em sẽ vào giường nằm."

"Vậy em có thể ngất."

"..."

Quan Hạm ấn công tắc nguồn của ấm nước, đi tới nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau.

Phó Du Quân lộ ra vẻ ôn nhu vừa vặn, nhìn đã thấy thương.

Rõ ràng biết nàng diễn, vẫn nhịn không được mà đau lòng, sợ một phần vạn kia có thể là thật.

Phó Du Quân kéo tay áo cô: "Chị sẽ đi sao?"

Quan Hạm trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Em về phòng trước đi."

"Chị về phòng cùng em cơ." Phó Du Quân được voi đòi tiên nói.

Ngực Quan Hạm phập phồng hai cái, quyết định không so đo với người ốm, nhưng cô nuốt không trôi cái cục giận này, nhìn con người Phó Du Quân ngày càng sâu thẳm.

Phó Du Quân còn chưa kịp phản ứng, cả người bỗng nhiên lơ lửng trên không, trái tim ngừng đập một giây.

Nàng hét lên một tiếng kinh hãi, theo phản xạ có điều kiện ôm chặt lấy cổ Quan Hạm.

Quan Hạm dùng tốc độ chạy như nước rút ôm nàng về phòng, giống như khi còn bé luyện võ phải ôm tảng đá chạy vậy.

Một chút lãng mạn cũng không có, Phó Du Quân bay một chuyến trong nhà, thiếu chút nữa hồn phi phách tán. Lúc trở lại giường, tim nàng vẫn đập kịch liệt, không nói được một câu nào khi nhìn thấy ánh mắt đắc thắng của Quan Hạm.

Đây là cái suy nghĩ trẻ con gì vậy? Có phải Quan Hạm mà mình biết không?

Sau đó nàng lại cười.

Đôi lông mày cong vút, lộ ra hàm răng trắng trong trẻo, cười vui vẻ.

Quan Hạm cảm thấy nàng đúng là có bệnh, đang bị hoảng sợ còn cười như vậy, nhưng tâm tình trong lòng cũng nâng lên không ít.

Cô khắc chế một chút, thay Phó Du Quân nhấc chăn ra, thúc giục nói: "Ngủ đi."

Phó Du Quân nhỏ giọng phản đối: "Em đã ngủ cả một ngày rồi."

Quan Hạm đưa tay lên trán nàng, nói: "Không được, sốt còn chưa hạ, em tiếp tục ngủ đi."

Phó Du Quân nói: "Được rồi.", sau đó nhắm hai mắt lại.

"Còn một điều nữa." Phó Du Quân bỗng nhiên mở mắt ra, lại rơi vào trong ánh mắt thâm tình của Quan Hạm, quên mất phải nói gì.

Hóa ra chị ấy...khi nhìn mình chính là như thế này sao?

Quan Hạm dường như không để ý tới, ngữ khí ôn nhu hỏi: "Sao thế?"

Phó Du Quân cười cười, hỏi: "Chị sẽ không rời đi chứ?"

Quan Hạm: "Chị không đi."

Phó Du Quân nắm chặt tay cô, khóe môi còn nở nụ cười, yên tâm chìm vào giấc ngủ.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro