Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tần Ý Nùng tới ngủ cô ấy

2. Tần Đường phiên ngoại 02: Tần Ý Nùng tới ngủ cô ấy.

Đường Nhược Dao bề ngoài trông bình tĩnh trước ánh mắt của Tần Ý Nùng. Nhưng bên trong tim đập như sắp lọt ra ngoài, cổ họng khô khốc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Rốt cuột cô vẫn chỉ là một sinh viên 19 tuổi, lần đầu tiên trải qua chuyện này. Lúc trước quyết định uỷ thân Tưởng Thế Khôn, cô ít nhất vẫn biết được mình sẽ bị đối đãi như thế nào nên mới có thể tự thôi miên bản thân. Hiện tại cô hoàn toàn không rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Cô bắt đầu hối hận tại sao bản thân lại đi theo người này một cách lỗ mãng như vậy. Chẳng phải là bọn cô không hề quen biết sao? Đến một câu cũng chưa hề nói chuyện với nhau. Liệu chị ấy có biết rằng mình vẫn chưa là gì của Tưởng Thế Khôn không? Mình với ông ta chỉ mới thoả thuận miệng. Mình còn chưa ký hợp đồng, tiền cũng chưa lấy được.

Nếu đối phương không đáp ứng điều kiện của cô mà cũng không cho cô đi, bá đạo cưỡng ép cô thì phải làm sao đây? Bọn họ có những hai người, còn mình thì chỉ có một.

Đường Nhược Dao đảo mắt nhìn phía sau, ước lượng khoảng cách từ bản thân đến cánh cửa, cùng với tỉ lệ có thể chạy thoát là bao nhiêu.

Một tiếng va chạm giòn giã lôi Đường Nhược Dao trở lại hiện thực. Sắc mặt cô tái nhợt, cố kìm nén bản năng run rẩy.

Ngón tay trắng nõn gầy guộc của Tần Ý Nùng khuấy đều ly trà giải rượu bằng một cái thìa sứ trắng, thong thả ung dung mở miệng.

Giọng nói của cô giống như trong phim, nhỏ nhẹ ngọt ngào như âm thanh của mẹ thiên nhiên.

"Tên họ."

"Đường Nhược Dao."

"Giới tính."

Đường Nhược Dao cúi đầu nói: "Nữ." (??? Nhìn hok bík hả má, chắc nghĩ trai giả gái wá.)

"Tuổi."

"Mười chín."

Tần Ý Nùng thở dài trong lòng, thầm nghĩ: Thành niên rồi.

"Nghề nghiệp."

"Sinh viên."

"Đại học nào?"

Tần Ý Nùng chú ý thấy đôi môi khẽ mím của cô gái.

Có lẽ là không muốn làm mất mặt trường học nên không muốn trả lời.

Đường Nhược Dao à Đường Nhược Dao! Mày đã rớt xuống hoàn cảnh này mà vẫn còn muốn giữ lòng tự tôn hề hước của mày ư? Có nghĩa lý gì chứ? Đường Nhược Dao tự giễu mà nghĩ thầm, đôi môi mỏng nhợt nhạt khẽ mở: "Thủ..."

Nhưng Tần Ý Nùng ngắt lời cô, khẽ khàng nói: "Nếu là sinh viên tại sao không lo đi học mà chạy tới đây chơi?"

Chơi?

Một tia ngạc nhiên xẹt qua đáy mắt Đường Nhược Dao.

Chẳng lẽ Tần Ý Nùng không biết mình đang làm gì ư? Vậy tại sao chị ta lại chọn mình trong bữa tiệc? Không, chị ta chắc chắn biết. Nghe nói những kẻ có tiền thường thích giả khùng giả điên, chơi trò huyền bí.

Đường Nhược Dao suy nghĩ một lát mới trả lời cô ấy: "Em đang nghỉ hè." Ý muốn nói cô không cần phải đi học, cho nên đến đây chơi cũng không sao.

Tần Ý Nùng: "..."

Lúc này Đường Nhược Dao làm sao có thể ngờ rằng giới giải trí tạp nham hỗn loạn mà cô đã bước vào một chân này lại tồn tại một người có lòng tốt trong sáng như ánh trăng rọi. Không những thế, người này lại còn là thanh danh hỗn độn Tần Ý Nùng.

Cô đúng là may mắn như vậy đấy.

Tần Ý Nùng hơi nhíu mày, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ trước sự tự cho là đúng của bạn nhỏ này.

Một đứa nhóc 19 tuổi mà đã như thế này. Cô bỗng dưng nhớ lại, lúc bản thân mười chín tuổi còn biết khéo léo đưa đẩy hơn đứa nhỏ này. 19 tuổi cô đã có thể ở trong bàn tiệc thi rượu cùng người khác.

Cũng chỉ nhiêu đó.

Quan Hạm nhẹ giọng nhắc nhở: "Chị Tần, uống trà giải rượu."

Tần Ý Nùng sờ tay thăm dò độ ấm của ly, uống cạn ly trà mùi vị chẳng ra gì. Nhất thời giảm bớt cảm giác nóng rát trong bụng.

Nếu chỉ nhìn bên ngoài, hoàn toàn không thể nào nghĩ tới dạ dày cô đang rất đau. Một người dù có tửu lượng tốt đến mấy thì thân thể cũng không chịu nổi. Ỷ vào tuổi trẻ mới 26 của cô, Tần Ý Nùng cũng không để ý lắm. Hơn nữa, cô cũng đã quen rồi.

Tần Ý Nùng tiếp lời cô gái nhỏ, hỏi: "Vậy tại sao em lại đến đây chơi?"

Đường Nhược Dao trả lời: "Kiếm tiền ạ."

"Kiếm tiền?" Tần Ý Nùng lặp lại lời cô, khẽ nhíu mày.

"Vâng."

"Em cần bao nhiêu tiền?"

Tần Ý Nùng hỏi xong những lời này liền thấy cô gái nhỏ nãy giờ vẫn luôn cuối đầu, lần đầu tiên ngước mắt lên nhìn cô.

Là đôi mắt thân thuộc, làm cô khó mà quên được ấy.

Trong suốt, do dự, muốn nói rồi lại thôi.

Dưới ánh sáng rực rỡ nơi nhà ăn, đây cũng là lần đầu tiên Tần Ý Nùng thấy rõ khuôn mặt của cô ấy.

Lúc ở hành lang, cô bị cặp mắt đó hấp dẫn hết sự chú ý, chỉ vội vàng nhìn thoáng qua ngoại hình cô ấy. Còn trên bàn tiệc, giữa những tiếng cãi cọ ầm ĩ xen lẫn với khói thuốc lượn lờ, cô ấy cũng luôn cuối đầu khiến cô xem không rõ.

Tần Ý Nùng ngẩn ngơ.

Cô gái nhỏ này xinh đẹp tự nhiên, khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết, lông mày tú mỹ, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, thậm chí cả hình dáng đôi môi cũng không có khuyết điểm. Đặc biệt là nét mặt anh tuấn lạnh lùng hiếm thấy ở các cô gái bình thường. Thảo nào Tưởng Thế Khôn tiếc em ấy như vậy, mấy lần giữ lại.

Nhưng điều khiến Tần Ý Nùng kinh ngạc chính là cảm giác giống như đã từng quen biết mà khuôn mặt này mang lại cho cô.

Trí nhớ Tần Ý Nùng rất tốt, đặc biệt là khả năng nhớ người. Cô lục lại ký ức một lúc, xác định rằng bản thân chưa hề gặp em ấy.

Cô nhịp nhàng mà gõ ngón trỏ lên đầu gối trong vô thức.

Cô gái nhỏ do dự một lúc rồi rụt rè trả lời cô ấy: "50 vạn." Cô đã thương lượng giả cả với Tưởng Thế Khôn là 40 vạn. Tần Ý Nùng rõ ràng là giàu hơn Tưởng Thế Khôn. Nếu chị ta đồng ý, tiền thừa mình có thể giữ lại.

Về phần giữ lại làm gì, Đường Nhược Dao cũng không định huỷ cả đời mình ở đây. Dù khó khăn đến mấy, cô cũng muốn tìm được một lối thoát.

Cô nín thở, cẩn thẩn quan sát biểu cảm khuôn mặt của Tần Ý Nùng.

Chị ta sẽ nghĩ mình lòng tham không đáy mà giận dữ ư? Hay là sẽ trực tiếp từ chối? Đường Nhược Dao lại lần nữa đảo mắt nhìn hướng cửa phòng. Nếu thật sự không được thì mình liền chuồn vậy.

"Em muốn số tiền này để làm gì?"

Đường Nhược Dao không nói thật, chỉ nói: "Cần thiết ạ."

Cô không muốn kể khổ. Hơn nữa, việc của kim chủ đưa tiền, mình đem thân cho người ta, thoả thuận xong xuôi. Lý do có quan trọng sao?

Có, rất quan trọng với Tần Ý Nùng. Nếu không phải gương mặt này, cộng với lòng hảo tâm khó giải thích của cô đêm nay. Có lẽ cô đã mất kiên nhẫn bởi dạ dày đang bắt đầu quặn thắt.

Trán Tần Ý Nùng chảy ra mồ hôi, chịu đựng cơn đau co thắt, ngữ khí ôn hoà nói: "Muộn rồi, em về phòng nghỉ ngơi đi."

Đường Nhược Dao sửng sốt.

Đây là chưa trả tiền mà đã muốn ngủ mình sao?

Chị ta rốt cuộc có đồng ý không vậy?

Chạy? Hay không chạy?

Đống suy nghĩ vẫn còn đấu đá trong đầu, Tần Ý Nùng đã đứng lên đi tới một trong những căn phòng ngủ. Người trợ lý cũng theo sau, chẳng hề quan tâm mà tạo cho cô một cơ hồi chạy trốn.

Đường Nhược cắn môi dưới đứng tại chỗ nhìn cánh cửa phòng đóng chặt.

Đánh cuộc một phen vậy.

Cô lựa chọn không chạy trốn.

Nhưng...

"Em có một câu hỏi."

Tần Ý Nùng sắp đi đến cửa phòng thì nghe được lời này truyền vào tai.

Điều cô nghĩ đến đầu tiên chính là: Cô bé này nói chuyện với độ to bình thường thế nhưng lại nghe hay hơn hẳn.

Cô quay lại, cười nhẹ: "Em hỏi đi."

Cô gái nhỏ yên lặng nhìn cô, tay bên hông nắm chặt cho thấy em ấy đang tích góp can đảm, cô bé hỏi: "Chị là Tần Ý Nùng ạ?"

Tần Ý Nùng cười thành tiếng.

Dái tai cô gái nhỏ hơi nóng lên, nhưng cô phải hỏi cho rõ ràng.

Đến tận bây giờ cô vẫn chưa dám tin người mình gặp này sẽ là Tần Ý Nùng tiếng tăm lừng lẫy. Cô là sinh viên chuyên ngành biểu diễn. Tần Ý Nùng là mục tiêu không thể với tới của tất cả những người có đam mê diễn xuất.

Tần Ý Nùng có chút không biết nên khóc hay nên cười, nói: "Tôi không giống à?"

Chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân bị nghi ngờ là đồ fa kè.

Đường Nhược Dao mím môi không nói gì.

Cô nghĩ: Lỡ đâu chị phẫu thuật cho giống Tần Ý Nùng thì sao? Tần Ý Nùng đẹp đến mức có không ít người phẫu thuật để giống cô ấy. Tuy là đa số đều chẳng ra làm sao, nhưng cũng không thể loại trừ trường hợp người này phi thường giàu có, thành công phẫu thuật giống y đúc, đúng chứ?

Dù sao cô cũng chưa từng gặp qua người thật.

Tần Ý Nùng: "Quan Hạm."

Quan Hạm tiến lại gần.

Tần Ý Nùng trầm giọng nói: "Đem chứng minh thư cho chị."

Quan Hạm: "..."

Đêm nay chị Tần thật là... Quan Hạm cũng không biết phải nói như thế nào.

Thân là một trợ lý, Quan Hạm chỉ có thể làm theo.

Đường Nhược Dao thấy được chứng minh thư mà trợ lý đưa cho cô, nhìn chằm chằm dòng tên nháy mắt ba lần. Số thẻ bị Quan Hạm che mất bốn con số cuối, nhưng ngày tháng năm sinh đều trùng khớp.

Xác nhận là Tần Ý Nùng không sai, Đường Nhược Dao không biết chính mình nên an tâm hay là nên càng lo lắng đề phòng.

Tần Ý Nùng nhìn Quan Hạm cất chứng minh thư, cười nói: "Ngoài nhân viên an ninh ra, em là người đầu tiên cần tôi trình diện chứng minh thư đấy."

Đường Nhược Dao lộ vẻ bối rối, nhưng cũng không cảm thấy cô làm gì sai.

Sống lưng cô vẫn thẳng tắp như cũ.

Tần Ý Nùng không nói nữa, xoay người đi vào phòng ngủ.

Cạch. Cửa phòng đóng lại, có tiếng khoá cửa rất nhỏ.

Đường Nhược Dao siết chặt nắm tay, đi đến cửa phòng ngủ.
****************************************

Dòng nước trong phòng tắm mở ở mức tối đa. Bồn rửa tay, vòi hoa sen đều được mở ra, dòng nước hoà lẫn với tiếng phụ nữ nôn mửa như có như không. Ngay cả Quan Hạm ngoài cửa cũng không thể nghe thấy.

Hai mươi phút sau, Tần Ý Nùng với khuôn mặt đầy bọt nước cùng với đôi môi tái nhợt bước ra tới.

Quan Hạm lập tức đem một ly nước ấm và hai viên thuốc đau dạ dày qua.

Tần Ý Nùng nốc thuốc với nước, ngồi xuống sô pha, lấy một cái gối đè lên bụng, phân phó nói: "Ngày mai em hãy đi điều tra sơ về cô ấy."

"Vâng ạ." Quan Hạm nói: "Chị Tần."

Tần Ý Nùng khẽ ừ hử một tiếng, mí mắt hơi nhắm lại.

Tuy rằng trước giờ Quan Hạm làm việc đều không hỏi lý do. Nhưng thỉnh thoảng khi chỉ có riêng hai người, cô vẫn hỏi để tiện làm việc hơn.

Quan Hạm hỏi: "Sau khi trời sáng thì làm thế nào với cô ấy ạ?"

Tần Ý Nùng hơi cau mày.

Cướp người là cô nhất thời xúc động. Là người hiếm khi xúc động, cô thật đúng là chưa nghĩ tới cướp rồi sẽ làm sao.

Tần Ý Nùng nâng tay khẽ nhéo giữa hai lông mày.

Một lát sau, cô phân phó vài câu, nói: "Cứ như vậy đã, chuyện khác tính sau."

Quan Hạm cụp mắt nói: "Vâng ạ." Cô hỏi tiếp: "Đêm nay ngủ ở đây ạ?"

Tần Ý Nùng im lặng một lúc lâu, nói: "Ừ."

Cô xua tay.

Quan Hạm an tĩnh lui ra.

Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Tần Ý Nùng đờ đẫn ngồi yên một lúc lâu. Sau đó, lấy điện thoại từ trên bàn trà, bấm mở tin nhắn Wechat.

Tần Lộ Nùng: [Mẹ làm món em thích, về nhà ăn cơm chứ?]

Tần Ý Nùng từ chối: [Em có công chuyện rồi]

Tần Lộ Nùng: [Tối em có về không? Để cửa cho em]

Tần Ý Nùng: [Không chắc lắm, em bận rồi, chị cũng lo bận đi]

Tần Lộ Nùng không trả lời.

Tần Lộ Nùng là chị cô, thiên chi kiêu tử một thời, hiện giờ là một người phụ nữ bình thường trở về Trung Quốc với cái bụng bự. Tần Ý Nùng không dám, cũng không muốn thừa nhận cái người vẻ ngoài tiều tụy, gầy gò như que cũi kia chính là người chị mà cô sùng bái từ nhỏ.

Biết bao đêm hôm khuya khoắt, cô đứng trước cửa sổ của toà nhà cao tầng. Dựa vào nỗi nhớ Tần Lộ Nùng đang ở nước ngoài , cô mới có thể liên tiếp kìm chế mong muốn nhảy xuống của bản thân. Cô rất vất vả nhịn được, trụ cột tinh thần của cô lại xảy ra chuyện.

Cô không muốn trở về ngôi nhà đó, từ chối hiện thực tàn nhẫn làm cô đau khổ muốn chết này.

Hốc mắt Tần Ý Nùng chua xót, tắt điện thoại, nâng tay dụi dụi mí mắt ấm áp, ngửa đầu nhắm hai mắt lại.
*****************************************

7 giờ sáng, cửa phòng Đường Nhược Dao vang lên tiếng gõ cửa.

Vang lên như là sét đánh ngang tai.

Đường Nhược Dao cả đêm không ngủ giật mình một cái, cái lưng đang chống vào cửa phòng cứng đờ, từ từ đứng lên, tay cầm nắm cửa: "Ai đấy?"

Quan Hạm: "Trợ lý của chị Tần."

Đường Nhược Dao chỉnh lại mái tóc, mở cửa phòng, lễ phép nói: "Trợ lý Quan."

Tối hôm qua cô nghe thấy Tần Ý Nùng gọi tên cô ấy, rất nhiều lần.

Quan Hạm đưa một cái thẻ ngân hàng qua, nói: "Trong này có mười vạn, mật mã mới mở sáu số không, tạm xài đỡ, đủ chứ?"

"Đủ ạ." Đường Nhược Dao được quan tâm mà sợ hãi nhưng cô cũng không lập tức nói tiếp, mà mím môi rồi nói: "Em cần phải làm gì ạ?" Phải làm thì mới có ăn. Cô vẫn chưa làm gì, sao có thể nhận lấy.

Tần Ý Nùng không dặn dò, Quan Hạm châm chước nói: "Tạm thời thì không cần, cứ cầm đi."

Đường Nhược Dao nhận lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn."

Quan Hạm cúi đầu nhìn kĩ bộ dạng của cô ấy, vẫn là quần áo tối hôm qua, cô nói: "Cô không tắm?"

Đường Nhược Dao nói: "Không có đồ thay ạ." Đây chỉ là lấy cớ, cô còn chưa không lo nghĩ tới mức dám tắm rửa dưới tình huống có một con sói cách vách. Tắm xong chắc đưa dê vào miệng cọp quá.

Quan Hạm nói: "Trung tâm thương mại vẫn chưa mở cửa, không thể mua quần áo bây giờ được."

Đường Nhược Dao lại lần nữa mím môi hỏi: "Em có thể về trường không ạ? Em ở kí túc xá."

Quan Hạm: "Chờ chị Tần thức, tôi sẽ hỏi chị ấy."

Quan Hạm lạnh như băng suốt cuộc trò chuyện. Đường Nhược Dao cứ cảm giác cô ấy không vừa mắt mình, trong lòng run sợ, chỉ dám nói: "Cảm ơn trợ lý Quan."

Trợ lý Quan trả lời với giọng điệu ngang phè: "Không có chi."

Cửa phòng đóng lại.

Bầu không khí ngột ngạt dần tan đi. Đường Nhược Dao thở phào nhẹ nhõm.

Vài phút sau, cô lặng lẽ mở hờ cánh cửa, nhìn ra ngoài thông qua khe cửa. Phòng khách lẫn nhà ăn đều không có một bóng người.
*****************************************
Phòng ngủ chính.

Tần Ý Nùng đã sớm thức dậy, ngồi trên ghế mây ngoài ban công, cầm trong tay một ly rượu vang đỏ, đầu ngón tay trắng như ngọc thạch, chất lỏng màu đỏ thẫm, ly thuỷ tinh trong suốt, ánh nắng ban mai chiếu vào trên người cô. Hình ảnh này sẽ là thước phim tuyệt đẹp qua ống kính của người đạo diễn, là danh hoạ mỹ lệ dưới ngòi bút của người hoạ sĩ.

Quan Hạm thuật lại đúng sự thật những gì mà Đường Nhược Dao đã nói và cả phản ứng của cô ấy.

Tần Ý Nùng khẽ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: "Em ấy không tắm?"

Quan Hạm nói: "Đúng thế."

Tần Ý Nùng cười nói: "Vậy sao chị dám ngủ đây?"

Quan Hạm ngẩn người.

Cô nói trong lòng: Giỡn gì z, em còn không hiểu chị mới là lạ.

Tần Ý Nùng nhìn vẻ mặt cô ấy, ra vẻ không vui nói: "Sao em toàn không phối hợp với chị vậy?"

Quan Hạm hơi kéo khoé môi, vô cùng giống như ngoài cười nhưng trong không cười.

Tần Ý Nùng bật cười.

Hiện tại cô cũng phải cái xác không hồn lúc sau kia. Sự nghiệp cô đang phát triển không ngừng. Phòng làm việc ngày càng lớn mạnh, ký hợp đồng với nghệ sĩ riêng, có tư bản che chở người khác. Cô khiến Kỷ Thư Lan ly hôn với Tần Hồng Tiệm, cả đời không qua lại với người đàn ông này. Cô nhận lại nhà họ Kỷ. Kẻ thù lớn nhất của là Lê Ích Xuyên rất kiêng kỵ nhà họ Kỷ, không hề đối chọi gay gắt với cô nữa. Cô tìm được người thích hợp, sáng lập Phong Hồng, trợ giúp người cần được giúp đỡ.

Giao tranh nhiều năm, thống khổ nhiều năm, cô rốt cuộc đi lên đỉnh núi không người với tới. Không còn ai có thể tùy ý ức hiếp cô nữa. Đáng lẽ ra cô phải xuân phong đắc ý, nhưng chị cô lại xảy ra chuyện. Chỉ cần cô vừa nghĩ tới Tần Lộ Nùng, những vui sướng này đều không còn sót lại chút gì.
Tươi cười của Tần Ý Nùng nhạt dần đi, cuối cùng quy về hư vô, nói: "Bảo em ấy về đi."

"Chị không sợ cô ấy chạy à?"

"Chạy thì chạy vậy, coi như chị quyên tiền làm việc thiện." Tần Ý Nùng nói với giọng điệu không để ý, uống tiếp ngụm rượu, xua tay nói: "Chị hơi đau đầu, nghỉ ngơi thêm tí nữa."

Quan Hạm nghe lời lui ra.

Trước khi đóng cửa, cô nhìn thoáng vào bên trong, đáy mắt hiện vẻ lo lắng.

Đau đầu còn uống rượu, không phải càng đau sao?

Thời điểm Đường Nhược Dao nghe được chính mình có thể đi, trong mắt tràn ngập sự khó tin. Cô mới 19 tuổi, còn chưa giỏi che giấu cảm xúc bản thân. Trước mặt cô lại còn là Quan Hạm, người trợ lý thường xuyên đi theo Tần Ý Nùng gặp qua rất nhiều người. Quan Hạm nhìn cái biết liền suy nghĩ của cô.

Quan Hạm lấy điện thoại trong túi ra, nói: "Số điện thoại của cô."

Đường Nhược Dao báo một dãy số.

Quan Hạm gọi thử, có chuông reo. Thấy Đường Nhược Dao lưu tên vào danh bạ, nhắc cô không phải "Hàn" trong "hàn lãnh" (lạnh lẽo), mà là "Hạm" trong "hạm đạm" (hoa sen), nói: "Cô đi được rồi."

Đường Nhược Dao liếc nhìn cửa phòng ngủ chính.

Quan Hạm nói: "Chị Tần đang nghỉ ngơi."
Đường Nhược Dao há miệng thở dốc, do dự tới lui, rồi lễ phép nói: "Xin nhờ trợ lý Quan cảm ơn Tần tổng thay em."

Quan Hạm gật đầu.

Cô đưa Đường Nhược Dao ra cửa rồi quay người đi trở về.

Cô là trợ lý kiêm vệ sĩ tư nhân của Tần Ý Nùng, không có phân phó sẽ không rời khỏi Tần Ý Nùng.
*****************************************
Đường Nhược Dao lập tức kiểm tra số dư trong thẻ bằng máy ATM, mười vạn không thiếu một xu.

Cô đứng trước toà nhà khách sạn, khuôn mặt đắm chìm trong ánh ban mai. Đường Nhược Dao bóp chặt chiếc thẻ trong túi, lần đầu tiên cảm thấy gánh nặng trên vai nhẹ đi rất nhiều. Chẳng sợ tương lai mịt mờ, ít nhất hiện tại cô có tiền.

Với số tiền này, cô có thể trả nợ bệnh viện và tiếp tục tiến độ trị liệu cho cha cô.

Tinh thần cô phấn chấn. Như chú bé loắt choắt chạy nhảy đến trạm dừng xe buýt.
Có điều cô không biết, ở một tầng nào đó của toà nhà khách sạn phía sau, có một ánh nhìn chăm chú vẫn luôn dừng trên người cô.

Đường Nhược Dao tranh thủ về ký túc xá tắm rửa. Tối hôm qua cô uống rất nhiều, cả người toàn mùi rượu. Kỳ quái là tửu lượng cô bình thường, nhưng đêm qua cũng không say. Có lẽ là do sức mạnh tinh thần gồng gánh. Tay cô không hề lấy khỏi chiếc thẻ kia, xuống xe gần trường học, đi vào cổng trường.

Trong những ngày nghỉ, khuôn viên trường trống không. Đường Nhược Dao nhanh chóng đi bộ trở về ký túc xá.

Ký túc xá của họ là phòng bốn người, ba người còn lại đã về nhà. Cô là người duy nhất xin ở lại. Quan hệ của Đường Nhược Dao với bạn cùng phòng rất không tệ. Lúc Đường Hàm Chương mới xảy ra tai nạn xe cộ, tất cả tiền tiết kiệm của cô đều không đủ xài nên cô đã hỏi mượn tiền. Các bạn của cô đều vui vẻ đồng ý. Nhưng mọi người đều là sinh viên, có bao nhiêu tiền được chứ. Số tiền ấy chỉ như là muối bỏ biển.

Đường Nhược Dao rút tiền sang thẻ cô rồi gửi trả nợ cho bạn cùng phòng, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa.

Tắm xong cô mang theo thẻ ngân hàng đi đến bệnh viện.

Sau khi Giang Tuyết Trân biết cô có tiền, hai mắt toả sáng, lập tức duỗi tay ra lấy thẻ. Đường Nhược Dao rút tay tránh đi. Cô không tin Giang Tuyết Trân, nhường nhịn bà ta hoàn toàn là vì bà ấy là vợ của cha cô, người bị bản thân ngoài ý muốn làm hại xảy ra tai nạn xe cộ. Nếu không phải vì cô, Đường Hàm Chương cũng sẽ không nằm đây, bà ấy cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi từ thành phố Z chạy tới, để Đường Phỉ tuổi còn nhỏ ở nhà một mình.

Tuyệt đối không thể giao tiền cho Giang Tuyết Trân giữ.

Giang Tuyết Trân đòi khóc đòi phá, Đường Nhược Dao lạnh lùng mà nhìn bà ta.

Giang Tuyết Trân ma xui quỷ khiến mà câm miệng.

Đường Nhược Dao ở với Đường Hàm Chương một lát liền tiếp tục ra ngoài tìm cách kiếm tiền. Không hề ỷ vào bản thân đã tìm được kim chủ mà an tâm hưởng thụ. Cô muốn nỗ lực hơn nữa, có làm thì mới có tương lai.
*****************************************

Mấy ngày sau, trăng treo đỉnh đầu.

Trong căn phòng khách sạng sang trọng, Tần Ý Nùng quơ quơ ly rượu, vẻ mặt chán đến chết mà nghe Quan Hạm báo cáo tin tức.

"Đường Nhược Dao, nữ, sinh ngày X tháng X năm 1996, đến từ thành phố Z tỉnh J."

Tần Ý Nùng đang lắc ly bỗng dừng lại, hơi nhướng máy, nhưng đáy mắt cũng không gợn sóng, nói: "Đồng hương nè."

Quan Hạm không đáp lời, tiếp tục đọc: "Cha Đường Hàm Chương, mẹ kế Giang Tuyết Trân và một em trai cùng cha khác mẹ. Sinh viên Học viện Hí kịch Thủ đô, khai giảng này là lên năm 2."

Lần này Tần Ý Nùng không nói gì, nhưng ánh mắt lại thay đổi.

Là sinh viên trường biểu diễn, hèn gì đẹp như thế. Có khi tương lai sẽ thành đồng nghiệp của mình.

Quan Hạm tiếp tục đọc hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Tần Ý Nùng ngắt lời cô ấy, nói: "Tóm tắt đơn giản đi, chị đau đầu." Hôm qua lại uống rượu cả đêm, lần này cũng không phải là đi phỗng tay ai, mà là theo Hàn Ngọc Bình xã giao. Mọi người ở đấy đều biết tửu lượng cô tốt, chơi xa luân chiến với cô (lấy nhiều đánh một).

Quan Hạm nhìn lướt qua "Mẹ ruột Trác Bội Vân" và vài chuyện quan trọng khác, lật đến trang sau: "Gia thế trong sạch, không có gì khác thường."

Tần Ý Nùng e hèm, để ly rượu lại bàn trà, mệt mỏi nhắm mặt lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Quan Hạm nhìn thấy nét mặt mệt mỏi của cô, nói: "Cha cô ấy nhân dịp nghỉ hè tới Bắc Kinh thăm con gái, bị tai nạn ngoài ý muốn phải nằm viện. Cô ấy cần tiền gấp hẳn là vì chuyện này."

Tần Ý Nùng nhíu mày, mấy giây sau mới hỏi: "Em có cho cô ấy số điện thoại không?"

Quan Hạm nói: "Có ạ."

Tần Ý Nùng lại e hèm.

Mười vạn có lẽ không đủ, nếu thiếu tiền chắc em ấy sẽ gọi điện cho Quan Hạm.

Tần Ý Nùng vốn định nói dặn dò Quan Hạm, lần cho tiền sau làm em ấy kí giấy nợ, lại nghĩ Quan Hạm nhất định sẽ báo với cô nên cũng lười nói. Lúc đó nói luôn cũng được.

Quan Hạm lật đến trang cuối cùng, do dự một lát rồi ngập ngừng nói: "Thành tích cô ấy rất tốt, xếp hạng nhất cả khối, là thủ khoa nhập học. Bài chuyên ngành và các môn văn hoá cũng đều là hạng nhất."

Tần Ý Nùng chậm rãi mở bừng mắt.

Quan Hạm đã đọc hiểu vẻ mặt cô, chủ động đem phiếu điểm giao lên.

Tần Ý Nùng phi thường thích học bá. Quan Hạm biết điều này nhưng cũng không biết lý do. Tần Ý Nùng giúp đỡ rất nhiều học sinh nghèo khó. Có mấy học sinh thi đậu đại học P được cô tự thân gặp mặt, còn những người khác thì không. Đây không phải thích học bá thành tích tốt thì là gì nữa?

Tần Ý Nùng xem xong, khoé môi không tiếng động nhếch lên, bấm tay búng búng trang giấy rồi trả lại.

Quan Hạm nói: "Chị Tần, còn một chuyện nữa ạ."

Sau khi xem qua thành tích sáng chói của Đường Nhược Dao, tâm trạng Tần Ý Nùng tốt hơn chút ít, hỏi: "Chuyện gì?"

Quan Hạm thấp giọng nói: "Tưởng Thế Không đang tìm cô ấy."

Tần Ý Nùng nhíu mày.

Quan Hạm nói: "Tưởng Thế Khôn muốn bắt cô gái này về. Không biết ông ta từ đâu lại biết dược là chị không có giữ cô ấy lại."

Tần Ý Nùng cười lạnh: "Lũ người này đúng là thấy sắc mờ mắt."

Quan Hạm nhìn xuống.

Tần Ý Nùng đột nhiên hỏi một câu không liên quan: "Em ấy hiện đang làm gì?"

Quan Hạm nói: "Làm thêm kiếm tiền ạ."

Tần Ý Nùng hỏi: "Tiền em cho cô ấy xài hết rồi?" Vậy tại sao không gọi cho cô?

Quan Hạm nói: "Em không biết, để ngày mai em hỏi cô ấy."

Chủ động gọi điện cho mượn tiền. Quan Hạm nghĩ như vậy, ở đâu cũng thấy là lạ. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Tần Ý Nùng cho tiền khắp nơi cũng không phải ngày một ngày hai. Xứu thêm một học bá có gì lạ đâu.

Cô âm thầm ghi nhớ chuyện này.

Tần Ý Nùng ngồi ở sô pha một lát, bưng ly rượu đứng dậy, nói: "Chị về phòng đi ngủ."

Quan Hạm nhìn bóng lưng chị ấy, thở dài trong lòng.

Đã bao nhiêu ngày trôi qua, Tần Ý Nùng vẫn chưa một lần trở về nhà.

Ngày hôm sau, Quan Hạm bấm vào số Đường Nhược Dao trong danh bạ, cô đã chuẩn bị tâm lý trước. Dù sao thì cũng không lưu lại bằng chứng gì, tìm một người ở thủ đô không khác gì mò kim đáy bể.

Không nghĩ tới lại gọi được.

Tút tút.

Đường Nhược Dao nhìn thông báo cuộc gọi trên màn hình, tim đập lỡ một nhịp, trước mắt chỉ toàn màu đen.

Xong đời, Tần Ý Nùng muốn tới ngủ cô.
*****************************************
Tác giả có lời muốn nói:

Dao công sau này: Sao Tần Ý Nùng còn chưa tới ngủ tui?

P/s: Phiên ngoại cp phụ đang xếp hàng, mọi người không cần gấp, viết xong cái này rồi nói sau.

Phi thường cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro