Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Làm

5. Tần Đường phiên ngoại 05: Làm.

Bằng một cách thần kì nào đó, Tần Ý Nùng đã có thể đọc hiểu ánh mắt của cô ấy.

Không nghi ngờ gì nữa, những thứ trong đầu chú thỏ con này phong phú hơn vẻ ngoài bình tĩnh của nó nhiều.

Đường Nhược Dao chỉ tốn hai giây để tỉnh táo lại từ trạng thái lo sợ muốn xỉu. Cô ôm chặt áo ngủ trong tay, vẻ mặt tự nhiên đi hướng phòng tắm. Cho dù Tần Ý Nùng muốn chơi cô ở trong đó. Đấy cũng là việc cô phải đối mặt.

Tâm lý cô đã rất tốn công xây dựng, khi nghe được tiếng bước chân vang lên sau lưng, sụp đổ.

Tần Ý Nùng thế mà thật sự theo vào!

Thân thể Đường Nhược Dao không tự giác căng chặt, bước chân cứng đờ.

Hai người chân trước chân sau bước vào phòng tắm. Tần Ý Nùng nhìn hết từ trong ra ngoài không sót chút gì. Trong ánh mắt hiện lên một tia hứng thú. Tại sao căn hộ này lại thiết kế như vậy thì cô đã quên mất. Nhưng rõ ràng điều này đã vô cùng doạ sợ bé thỏ con.

Đường Nhược Dao mắc đồ ngủ lên giá treo, đứng trước mặt Tần Ý Nùng, cúi mặt nhìn dưới đất.

Trước mắt là đôi dép lê trong nhà của Tần Ý Nùng.

Quần áo mùa hẻ mỏng manh. Đường Nhược Dao mặc bộ đồ xi da mua ngoài chợ, áo thun trắng cùng quần jeans. Eo thon chân dài, làn da trắng nõn. Cô gái sắp độ tuổi đào lý niên hoa (20) đang trạng thái nở rộ, như mật đào mọng nước, cắn một ngụm là nước sốt ngập tràn tứ phía.

Lúc này cô ấy hết sức chật vật. Ngón chân trắng ngọc đạp trên đôi dép lê khẩn trương mà cuộn tròn.

Tần Ý Nùng dù bận vẫn ung dung mà xem kỹ cô ấy. Trong ánh mắt cảm xúc không rõ.

Sau khi Đường Nhược Dao cúi đầu được một lúc lâu, cô khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Ý Nùng.

Đột nhiên ánh mắt chạm nhau. Tần Ý Nùng chỉ cảm thấy nơi nào đó trong tim như bị chạm nhẹ một chút. Trong chớp mắt lúc cô ngừng thở, cô gái trẻ đã góp can đảm tiến tới, im lặng giơ tay vòng ra sau lưng cô, đặt lên nút thắt của chiếc váy đỏ.

Ký ức tối hôm qua bỗng hiện lên trong đầu Tần Ý Nùng. Đôi tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn chính là một đôi tay phi thường linh hoạt.

Thực tế cũng đúng là như vậy. Tần Ý Nùng cảm thấy sau lưng lỏng lẻo, một cái nút thắt bị cởi ra.

Tần Ý Nùng: “…” Jztr?

Cô hít một hơi thật sâu, nhịn xuống xúc động muốn lui về phía sau, dùng ngón tay nâng cằm cô gái trẻ lên.

Đường Nhược Dao theo đó dừng tay.

Tần Ý Nùng ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Em đang làm gì thế?”

Đường Nhược Dao có chút khiếp đảm dưới ánh mắt của cô, nhỏ giọng nói: “Giúp chị…”

Tần Ý Nùng ngắt lời cô: “Tôi có kêu em làm vậy à?”

Con bé này cũng rất ra gì và này nọ. Vừa lơ đãng liền suýt chút nữa bị em ấy giở trò lưu manh.

Đường Nhược Dao cụp mắt kính cẩn nghe lời nói: “Em xin lỗi ạ.”

Tần Ý Nùng buông lỏng ngón tay. Lòng bàn tay cọ qua làn da mềm nhẵn tinh tế, ngoài ý muốn khiến người ta lưu luyến.

Giọng nói Tần Ý Nùng ôn hoà hơn chút, nói: “Em làm chuyện của em đi, có việc gì tôi sẽ phân phó.”

Đường Nhược Dao gật gật đầu.

Đường Nhược Dao đưa lưng về phía cô ấy, đem đối phương coi như không khí, giơ tay bắt đầu cởi quần áo. Vóc dáng cô cao gầy, khoảng trên dưới 1m7. Vai lưng tuy thon gầy trắng nõn nhưng nhìn không hề yếu đuối. Đường cong uyển chuyển mạnh mẽ. Vừa nhìn là biết thể trạng siêng năng rèn luyện. Xương bướm xinh đẹp vừa xuất hiện liền bị che dưới mái tóc đen dài, cơ hồ che hết cả đôi lưng.

Tần Ý Nùng quân tử mà nhắm mắt lại, đồng thời quay mặt sang chỗ khác.

Sau khi nghe được tiếng vòi sen vang lên, Tần Ý Nùng mới cẩn thận tránh tầm mắt đi ra phòng tắm.

Đường Nhược Dao lo lắng đề phòng nửa ngày. Đôi mắt nhìn chằm chằm vách tường, lỗ tai dựng lên hết mức. Một chút động tĩnh cũng đều có thể khiến cô não bổ ra một tràng tiết mục kịch liệt. Kết quả là sau khi cô tắm xong, não động cũng sắp mệt chết nhưng hiện thực nửa điểm kịch liệt cũng không có. Nếu không phải kiến thức của cô không đủ nên não bổ đến không đúng chỗ thì có thể hay không thuận lợi ra khỏi phòng tắm cũng là một vấn đề. 

Chờ Đường Nhược Dao mặc xong đồ ngủ ra tới, Tần Ý Nùng đã không thấy đâu.

Đường Nhược Dao trộm mở cửa phòng nhìn ra. Phòng khách nửa bóng người cũng không có. Ngay cả cục nước đá Quan Hạm cũng biến mất.

Đi rồi?

Đường Nhược Dao không thể tin được, mình thế mà có thể tránh được kiếp nạn này.

Chắc là có việc gấp, không gảnh ngủ mình. Đường Nhược Dao nghĩ vậy, khoé môi cười toe toét, nhảy nhót trở về phòng.

Phòng ngủ mới này lớn hơn phòng ngủ phụ rất nhiều, có sô pha một người cùng với đèn sàn. Đường Nhược Dao đi thư phòng cầm quyển sách, ngồi đọc dưới ngọn đèn. Bên ngoài không có tiếng động nào, cảnh lặng như tờ, chỉ có tiếng trang giấy lật hết tờ này đến tờ khác. Khuôn mặt cô gái 19 tuổi trầm tĩnh, vạn vật đều không đoái hoài, phản chiếu màn đêm đẫm nước bên ngoài cửa sổ. 

Cuộc sống chim hoàng yến của Đường Nhược Dao bắt đầu rồi.

Một ngày hai bữa sáng tối cô ăn ở căn hộ của Tần Ý Nùng, còn bữa trưa thì ăn ngoài.
Ngoài tiền viện phí cho Đường Hạm Chương cùng một ít phí đi lại thì những thứ khác đều không cần tiêu tiền.

Đường Hàm Chương vẫn mãi không tỉnh. Bác sĩ nói tình huống không lạc quan lắm, thậm chí còn mơ hồ nhắc cô từ bỏ. Nhưng Đường Nhược Dao vẫn như cũ bỏ ra một khoản lại một khoản tiền. Bản thân cô đều đã bán, cái gì cũng không còn nữa, không thể lại mất thêm người cha này. 

Ba ngày sau, Tần Ý Nùng lại xuất hiện ở căn hộ. Vẫn không thông báo như cũ, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Đường Nhược Dao chỉ bất ngờ không đến một giây, nhanh hơn lần trước mà tỉnh táo trở lại.

Buổi tối Đường Nhược Dao vừa đi xem Đường Hàm Chương về, cảm xúc không cao, lười vào bếp nấu ăn nên chỉ cắt một đĩa trái cây, đặt lên một cây nĩa nhựa nhỏ, ngồi xổm bên salon. Tần Ý Nùng buông ly rượu vang đỏ, nhìn đĩa trái cây trên tay cô.

Đường Nhược Dao dùng nĩa xiên một miếng lê ngọt nước, kê một tay đỡ đưa đến bên môi Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi mở ra môi đỏ.

Nước sốt ngọt lành chảy vào cổ họng. Trong mắt Tần Ý Nùng rộ lên ý cười, nhìn cô chậm rãi nói: “Ngọt.”

Đường Nhược Dao cảm thấy cô ấy nói ngọt không phải là lê, mà là chính mình. Cảnh tượng nào đó nhất thời hiện lên trong óc. Đầu ngón tay không khỏi khẽ run rẩy.

Đường Nhược Dao lấy lại bình tĩnh, đút thêm vài miếng cho cô. Mãi đến khi Tần Ý Nùng nói nghỉ, Đường Nhược Dao mới bưng đĩa sang một bên ăn một mình.

Tần Ý Nùng cười nghiền ngẫm trong ánh mắt. Hai tay đan nhau để trước người, thở dài một hơi, nhắm mắt ngồi thiền.

Đường Nhược Dao đem đĩa rửa sạch lau khô xong về tới phòng khách.

Tần Ý Nùng mí mắt hơi nhắm, ngủ như không ngủ. Đường Nhược Dao không dám tự tiện quấy rầy cô, nhưng cũng không dám rời khỏi, vì thế liền cầm quyển sách ngồi đọc trên sô pha. Như đã nói từ trước, giấc ngủ của Tần Ý Nùng rất cạn, tiếng lật sách đã làm cô giật mình. Cô nghiêng đầu nhìn nhìn cô gái trẻ vẻ mặt chuyên chú dưới ngọn đèn, không hề tức giận, mà có thể nói là dịu dàng hỏi: “Em đang đọc gì thế?”

Đường Nhược Dao giơ quyển sách lên, để cô ấy nhìn thấy trang bìa, nói: “"Sống" của Dư Hoa ạ.”

Tần Ý Nùng nói: “Đọc sách trên sô pha có mệt lắm không?”

Đường Nhược Dao nghĩ thầm: Chẳng lẽ chị ta muốn chơi mình trên sô pha ư? Lần đầu tiên mà liền ở sô pha, có phải hơi quá…

Đường Nhược Dao nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Hơi hơi ạ.”

Nếu vậy thì chắc chị ta sẽ không chọn sô pha nhỉ?

Tần Ý Nùng gật gật đầu, nói: “Vậy em đi thư phòng đọc đi. Trong đó thoải mái hơn ngoài này.”

Thư phòng? Sô pha?

Đường Nhược Dao thà chọn sô pha, không gian lớn hơn tí.

Cô lắc đầu nói: “Ở đây được rồi ạ.”

Tần Ý Nùng nói: “Tuỳ em.” Người phụ nữ lần nữa khép lại đôi mắt.

Dù sao cũng ngủ không được, Tần Ý Nùng coi tiếng lật sách thành bài hát ru để nghe. Tốc độ đọc sách của Đường Nhược Dao rất vừa phải. Tần suất lật trang cũng rất đều nhau. Tần Ý Nùng trong lúc nghe thấy tiếng gió cùng tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng trang sách lên thỉnh thoảng vang lên, kì lạ mà cảm thấy có hơi buồn ngủ.

Cô đang mơ mơ màng màng thiếp đi thì đột nhiên bên tai lại vang lên tiếng bước chân.

Tần Ý Nùng đột ngột trợn mắt.

Đường Nhược Dao bị cô ấy hù doạ, tấm chăn mỏng trong tay cầm không chắc mà rớt xuống. Cơ thể Tần Ý Nùng hơi thả lỏng. Tầm mắt cô dời xuống, nhìn thấy một tấm chăn đang nằm ở bên hông.

Nhìn thấy vẻ kinh sợ của cô gái trước mặt, Tần Ý Nùng ánh mắt hiền hoà hơn chút, nói: “Đắp chăn cho tôi à?”

Đường Nhược Dao nhỏ như muỗi kêu mà ậm ừ một tiếng, nói: “Sợ chị bị cảm.” Không nghĩ tới chị ấy lại phản ứng lớn như vậy.

“Có lòng rồi.” Tần Ý Nùng khẽ mỉm cười, nói với cô: “Cảm ơn.”

“Không có chi ạ.” Lỗ tai Đường Nhược Dao bỗng hơi nóng lên. Cô cúi đầu nắm hai góc chăn kéo lên trên, che đến dưới bả vai của Tần Ý Nùng.

“Đường Nhược Dao.” Người phụ nữ bỗng nhiên hô thẳng tên cô.

“ Tới… Có ạ.”

Người phụ nữ cười rộ lên, giơ tay xoa nhẹ đầu cô.

Đường Nhược Dao không hiểu ra sao.

Tần Ý Nùng thu tay lại, lười biếng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trước khi đến đây Đường Nhược Dao cố ý xem qua thời gian, đáp: “Gần 10 giờ rồi ạ.”

Tần Ý Nùng ừ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt giả bộ ngủ.

Đường Nhược Dao nói thử: “Em đi tắm đây.”

Tần Ý Nùng nhắm hai mắt không nói gì, tay hướng ra ngoài vẫy vẫy.

Đường Nhược Dao như được ân xá, về phòng đi tắm với tốc độ như sắp lên chiến trường, chui vào trong chăn làm tổ. Cô nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, do dự có nên khoá trái hay không, cuối cùng vẫn là quyết định không khoá. Nếu Tần Ý Nùng tiến vào mà phát hiện cửa khoá, chắc chắn sẽ tức giận.

Đêm nay chắc là trốn không khỏi.

Đường Nhược Dao lâm trận mới mài gươm, lên mạng phong phú kiến thức dự trữ. Cô xem tư liệu đầy chữ đến ngáp liên miên. Đến lúc thật sự không ngăn được cơn buồn ngủ nữa mới tắt điện thoại ngã đầu ra ngủ.

Cánh cửa chưa khoá lại bị đẩy ra một cái khe. Tần Ý Nùng đi đến, đứng ở đầu giường nhìn gương mặt đang ngủ của Đường Nhược Dao, vẻ mặt vi diệu.

Không biết nên nói em ấy vô tư hay là chất lượng giấc ngủ tốt nữa. Bên người có một có sói to đùng mà vẫn ngủ như heo z.

Người phụ nữ lắc đầu bật cười.

Đáng tiếc chính mình con sói này không phải là sói thật. Nếu không, không đem con thỏ này ăn sạch sẽ là không bỏ qua. Cô giả vờ hung ác nhe răng với cô gái đang ngủ say, không thành tiếng mà grào một cái.

Tần Ý Nùng yên lặng nhìn một lát, duỗi ngón tay ra chọt chọt khuôn mặt trơn mềm trắng nõn giống như làn da của một đứa trẻ, tắt đèn giường, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Đường Nhược Dao lại một lần nữa tỉnh dậy trong căn phòng xa lạ. Căn phòng tối đen như mực. Cô nhắm mắt lại, chậm rãi quay đầu, ti hí mở mắt. Bên gối trống không.

Đường Nhược Dao: “???”

Tần Ý Nùng chưa ngủ mình ư? Vẫn là ngủ rùi? Sao mình không có cảm giác gì hết? Hay thực tế đúng là ngủ xong sẽ không có cảm giác?

Đường Nhược Dao lớn lên ở một thành phố nhỏ phía Nam. Mẹ đẻ mất sớm. Đường Hàm Chương bận việc kiếm sống, lại còn là một đại nam nhân. Mẹ ghẻ Giang Tuyết Trân trừ bỏ rất tích cực sai khiến cô thì không hề để bụng đứa con chồng này. Lúc Đường Nhược Dao có kinh nguyệt lần đầu tiên, không ai nói cô biết đây là chuyện như thế nào. Cô cho rằng bản thân sắp chết tới nơi, ngồi ở góc phòng khóc hu hu.

Tính cách cô kỳ thật không quái gở, chỉ là không thích nói chuyện với người lạ. Hơn nữa tướng mạo cùng thành tích học tập đều quá xuất sắc. Người bình thường đều không dám tới gần cô.

Cô học tập rất giỏi nhưng kiến thức sinh lý lại gần như là con số không. Cô chỉ chuyên tâm học, cũng không định tìm hiểu những chuyện này. Mấy cái trò chơi tình thú bậy bạ đều là do mấy người chúa râm Văn Thù Nhàn nói cho cô trong lúc chít chát ban đêm ở ký túc xá. Văn Thù Nhàn nghiện mạng xã hội. Thôi Giai Nhân và bạn trai là bạn học năm cấp 3, kể chuyện hài tục tĩu cũng không hề kém cạnh. Phó Du Quân thỉnh thoảng chen vào một hai câu. Còn Đường Nhược Dao thì làm linh vật nguyên một buổi.

Cô tuy hiểu các khái niệm tình dục đó là gì nhưng cái căn bản nhất là làm như thế nào cô hoàn toàn toàn không biết, chỉ biết là lần đầu sẽ đau.

Đường Nhược Dao là người thể nhiệt, ngủ máy lạnh cả đêm mà vẫn ra mồ hôi lưng, dính dính nhớp nhớp. Cô tắm ở phòng tắm trong phòng ngủ, thay quần áo xong ra khỏi phòng tắm vẫn còn mãi lo cảm nhận nơi nào đó trên cơ thể có gì khác thường không.

Đường Nhược Dao kéo màn ra, mở cửa sổ cho gió lùa vào. Cô đi đến trước cửa, hít một hơi thật sâu mới vặn khoá, từ từ mở cửa phòng.

Đường Nhược Dao: “!!!”

Cục nước đá có ở đây!

Quan Hạm ngồi ở sô pha, trong tay cầm máy tính bảng, lướt tới lướt lui. Nghe thấy tiếng động mới nâng mắt liếc nhìn qua rồi dường như không có việc gì mà thu hồi.

Ánh mắt Đường Nhược Dao xem kĩ phòng khách, không thấy được Tần Ý Nùng.

Cô nắm vạt áo đi hướng tủ lạnh trong nhà ăn.

Cót két-----

Cửa phòng ngủ phụ mở ra, Tần Ý Nùng mặc một chiếc váy ngủ sa tanh màu trắng ngọc đi ra. Sau lưng là ánh nắng ban mai chiếu vào. Khuôn mặt với vẻ đẹp tươi tắn, khoảnh khắc nhìn thấy cô liền nở một nụ cười càng tươi.

Đường Nhược Dao trong lòng lộp bộp một tiếng.

Tần Ý Nùng khẽ cười hỏi cô: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Đường Nhược Dao dâm giả thấy giâm, mạch não đã đi được vạn dặm. Cô kết luận: Tần Ý Nùng chắn chắn đã làm gì đó với cô, mặc dù không làm tới bước cuối cùng nhưng chắc đã chiếm được không ít tiện nghi.

Đường Nhược Dao nghĩ đến chính mình nói không chừng đã bị xem qua và sờ soạng hết cả người, liền từng cọng từng cọng mà dựng tóc gáy. Cô nhịn xuống nổi da gà, dịu ngoan nói: “ Cũng được ạ.”

Tần Ý Nùng nhìn cô, thầm chấp nhận mà mềm nhẹ nói: “Tôi cũng thấy vậy.”

Như con heo z, ngay cả mình đi vào cũng không hay biết. Nếu thật sự làm gì đó với em ấy, có khi ẻm cũng sẽ không tỉnh.

Đường Nhược Dao hai mắt đen kịt.

Chị ta quả nhiên! Lợi dụng lúc mình ngủ! Làm chuyện ấy! Với mình!

Một chút cảm giác đều không có. Càng không cần nói tới đau. Vậy cũng tốt.

Woa, đây là thế giới của hai người phụ nữ ư? Tốt hơn nhiều so với mấy thứ nam nam cùng nam nữ mà Văn Thù Nhàn nói. Đường tiểu thư, người vừa mới thành niên không lâu, mất hồn mà nghĩ thầm.

Trước mắt Đường Nhược Dao dần khôi phục ánh sáng nhờ kết quả tốt hơn so với dự đoán. Làm người phải biết lạc quan. Cô lộ ra vài phần thiệt tình mà mời: “Em đi làm bữa sáng. Mấy chị có muốn ăn không ạ?”

Tần Ý Nùng dịu dàng nói: “Cảm ơn em nhưng không cần đâu. Tôi phải đi thay quần áo ra cửa.”

Cô ấy đi về hướng phòng ngủ phụ.

Đường Nhược Dao nhìn bóng dáng cô ấy, nghĩ thầm: Vậy chị trực tiếp thay đồ xong rồi ra khỏi phòng là được rồi mà? Mắc j mặc áo ngủ ra nói mấy câu rùi đi zô?

Đường Nhược Dao vất đi nghi vấn đột nhiên toát lên trong đầu, đi lại tủ lạnh lấy một bịch hoành thánh đông lạnh.

Nếu Tần Ý Nùng có ăn thì cô còn dụng tâm mà chuẩn bị đôi chút. Nếu đối phương không ăn thì cô cũng chỉ tùy tiện ăn vài miếng.

Nước trong nồi sôi trào, sau khi mở nắp hơi nước bốc lên. Sườn mặt Đường Nhược Dao nhìn càng ngây thơ vô tội trong làn hơi nước mông lung mịt mờ. Cô đã không thể quay trở lại năm 19 tuổi của bản thân được nữa. Như vậy liệu có thể bảo vệ được vẻ hồn nhiên của cô không? Tần Ý Nùng đứng ở cửa phòng bếp trong chốc lát, tự giễu mà cười nhạt, nhấc chân đi hướng cửa lớn.

Quan Hạm cất máy tính bảng, đứng dậy đi theo.

Cửa lớn đóng lại. Đường Nhược Dao từ cửa kính phòng bếp liếc mắt ra ngoài xem, thấy hai người kia đều đi rồi.

Đường Nhược Dao mang một chén hoành thánh đã nấu xong ra ghế ngồi, dùng muỗng khuấy đều tôm khô dưới đáy chén. Cô bỗng nhiên buông chiếc muỗng ra, dựa vào ghế rồi cử động chỗ này chỗ kia.

Thật sự không đau.

Tần Ý Nùng rốt cuộc đè cô kiểu j?

Chẳng lẽ mình ngủ say như chết không hay biết gì? Không thể nào như vậy được. Hay chị ta cho mình uống thuốc ngủ nên mình bị đè trong mơ cũng không tỉnh?

Đường tiểu thư, người chưa từng uống thuốc ngủ, cũng không biết uống xong sẽ có phản ứng gì. Vì thế cô suy nghĩ trăm lần cũng không hiểu.

Nỗi sợ hãi của Đường Nhược Dao về việc nào đó giảm bớt không ít trong sự hiểu lầm của bản thân. Người liên quan là Tần Ý Nùng cũng được hưởng ké sự thay đổi này.
Tần Ý Nùng xinh đẹp lại giàu có, dáng người cũng chuẩn siu mẫu. Không như Tưởng Thế Khôn người đầy mỡ heo. Chính mình xem như là gặp may mắn.

Không biết là Tần Ý Nùng đã nói như thế nào, Đường Nhược Đạo không còn bị quấy rầy bởi Tưởng Thế Khôn nữa. Nhưng thật ra Nguyễn Cầm mấy ngày sau có hỏi cô giải thích với Tưởng Thế Khôn như thế nào. Đường Nhược Dao không nói cho cô ta biết sự tồn tại của Tần Ý Nùng. Tiền đã tới tay, lửa sém lông mày đã được dập. Chuyện khác đều không quan trọng.

Lúc sau Nguyễn Cầm gọi điện thoại cho cô: “Tối nay có bữa tiệc. Em chuẩn bị lên đồ, make up đi. Tôi mang em theo.”

Đường Nhược Dao nhanh chóng dứt khoát từ chối nói: “Em không đi.”

Nguyễn Cầm giận dữ: “Cô mọc cánh muốn bay rồi?”

Đường Nhược Dao giọng điệu bình tĩnh nói: “Em sắp khai giảng rồi, phải chuẩn bị bài lên lớp.”

Nguyễn Cầm tức giận đến chửi ầm lên.

Đường Nhược Dao trực tiếp cúp máy.

Đường Nhược Dao lúc 19 tuổi cũng không phải cái người vì muốn lấy lòng Tần Ý Nùng mà cố ý giả làm một con thỏ trắng nhỏ vô hại kia, làm mọi cách chịu đựng Nguyễn Cầm. Cô có mũi nhọn có góc cạnh, không thể nhịn được nữa liền không nhịn.

Không phải mỗi ngày Tần Ý Nùng đều tới. Vài ba hôm, thường xuyên nhất là cách ngày tới một lần. Đại đa số thời điểm, cô đều ở trên salon cạnh cửa sổ nghỉ ngơi. Trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, rót rồi lại uống.

Đường Nhược Dao vẫn y cũ đọc sách ở sô pha, làm bài hát ru cho Tần Ý Nùng.

Sau vài lần như vậy, Đường Nhược Dao dần dần lớn mật mà dời ánh mắt lên người Tần Ý Nùng, suy đoán tại sao cô ấy lại uống rượu. Tuy rằng Đường Nhược Dao tuổi nhỏ, nhưng cũng rất có mắt nhìn. Thêm nữa là trực giác của phụ nữ, cô cảm thấy Tần Ý Nùng cũng không vui vẻ gì mấy.

Chị ấy lúc nào cũng cười nhưng không hề hạnh phúc.

Lúc chị ấy an tĩnh ngồi uống rượu trên salon, vẻ tươi cười khắc sâu trên gương mặt đều sẽ tạm thời biến mất. Thay thế vào đó là biểu cảm không buồn không vui, ánh mắt đờ đẫn, khiến chị ấy trông hết sức cô độc.

Đường Nhược Dao trộm quan sát cô ấy, cũng không tới gần.

Tần Ý Nùng phát giác ánh mắt của Đường Nhược Dao, dịu dàng nói: “Em vô thư phòng đi.” Một câu đem cô đuổi đi rồi.

Hai người tường an không có việc gì. Một ở phòng khách, một ở thư phòng, trải qua khoảng thời gian sinh hoạt giống như hai người bạn chung trọ.

Đường Nhược Dao làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. 10 giờ tắm, 11 giờ bò lên giường. Chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, bình thường rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Còn Tần Ý Nùng lại trái ngược hoàn toàn. Ác mộng quấn thân, suy nhược thần kinh mức độ nhẹ. Mỗi ngày có thể ngủ thẳng giấc hai tiếng đã là không tệ. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, cô đều sẽ vào phòng Đường Nhược Dao. Mỗi lần như vậy, Đường Nhược Dao đều ngủ khò khò, trời sập cũng không thức.

Ban đầu, Tần Ý Nùng đứng xem. Dần rồi lại ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt ngủ say của Đường Nhược Dao, hâm mộ đỏ mắt, lại tức đến nghiến răng.

Tức giận liền nghịch cô ấy, xoa bóp lỗ tai, sờ sờ gương mặt. Đầu ngón tay của cô lạnh lẽo, Đường Nhược Dao trùng hợp mà ngủ bị nóng, vô ý thức nói mớ hai tiếng, chủ động đem mặt dựa gần tay cô.

Khuôn mặt cô gái trẻ mềm nhẵn tinh tế như là gấm vóc thượng hạng quyến luyến triền miên mà cọ qua ngón tay. Trái tim Tần Ý Nùng bỗng chốc lỡ mất một nhịp, hoảng hốt mà dời mắt đi.

Chỉ sau một hơi thở, cô liền khôi phục bình tĩnh, rút ngón tay ra khỏi mặt Đường Nhược Dao.

Không biết có phải là cô hơi mạnh tay hay không? Hay là vừa rồi chơi quá trớn? Đường Nhược Dao đột nhiên tỉnh dậy, hàng mi dài chớp chớp.

Phòng ngủ to như vậy nhưng chỉ có một ngọn đèn giường chiếu sáng. Dưới ánh đèn vàng cam, đầu giường ngồi một bóng người mặc áo ngủ. Cổ áo người đó mở toang. Da thịt trắng nõn như ngọc thạch bóng loáng chiếu vào mi mắt Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao sợ hết hồn: “Áaaaa!”

Cô giật nảy người, lưng đụng thành giường.

Cúi đầu nhìn bản thân, quần áo xốc xếch, vẻ mặt lập tức trở nên không thể giải thích.

Tần Ý Nùng quả nhiên lợi dụng lúc cô ngủ mà làm chuyện đó!

Chị ta vừa mới bắt đầu hay là đã làm xong rồi?

Tần Ý Nùng duỗi tay sờ sờ gương mặt ngủ đến nóng lên của cô, cừi như không cười mà để lại một câu: “Mùi vị không tệ.” Đứng dậy thong thả ung dung đi mất.

Đường Nhược Dao như bị sét đánh!

Cái gì mùi vị không tệ? Chỗ nào mùi vị không tệ? Là… Là nơi đó hả?

Đường Nhược Dao mặt đỏ bừng.

Cô ôm chăn, nhìn bóng lưng phóng khoáng lộ vẻ thoả mãn của Tần Ý Nùng, cảm thấy cả người đều không ổn.

Tần Ý Nùng về tới phòng liền cười há há.

Con bé này rốt cuộc nghĩ jztr?

Em ấy không biết tư thế ngủ của mình xấu đến mức nào. Tự lăn vòng vòng khiến áo ngủ lung tung rối loạn mà còn muốn đổ thừa lên đầu mình. Suốt ngày làm vẻ như sắp bị mình sàm sỡ. Vậy thì mình làm bộ có sàm sỡ ẻm z.

Nếu Tần Ý Nùng biết Đường Nhược Dao nghĩ không chỉ có sàm sỡ mà còn nhiều hơn thế. Chắc cô cười ná thở luôn quá.

So với việc trở về ngôi nhà kia, từng giây từng phút đối mặt Tần Lộ Nùng, một lần lại một lần nhắc nhở cô về hiện thực. Xuất phát từ sự trốn tránh, Tần Ý Nùng càng tình nguyện ở nơi này ngây người. Ngoài ra còn có một cô bé rất thú vị làm trò cười cho cô.

Đường Nhược Dao lăn long lóc bò dậy tắm rửa, như là cô thật sự bị sờ soạng từ trong ra ngoài. Cô tắm sữa tắm hai lần, trên người không còn lưu lại hơi thở “người khác”.

Cô cho rằng mình sẽ sợ hãi mất ngủ các kiểu. Không nghĩ tới gối đặt đầu liền ngủ thẳng cẳng.

Đường Nhược Dao tỉnh lại vào hôm sau: “…” Cô giơ tay búng trán bản thân.

Kiếp trước cô là heo sao? Kĩ năng ngủ cấp độ tối đa.

Đường Nhược Dao chỉnh lại áo ngủ rối loạn, đánh răng rửa mặt, mở cửa ra, nghe được tiếng TV trong phòng khách. Tần Ý Nùng vẫn một thân áo ngủ như cũ. Nhưng lần này là áo ngủ hoa văn đỏ đen. Nút thắt chỉ cột hờ. Một chân cô ấy bị che khuất tùy ý để trên sô pha, một chân trần để trên sàn nhà. Năm ngón chân trắng như tuyết với móng chân sơn màu đỏ tươi. Sự gợi cảm ập vào mặt, dễ dàng mà bắt lấy được từng tế bào của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao xem đến đôi mắt đều không nháy, cổ họng chuyển động, nuốt nuốt nước miếng. Cô không biết bản thân vì sao lại nuốt nước miếng, hẳn là khát nước ấy mà.

Đường Nhược Dao vào phòng bếp rót ly nước.

Cô cũng rót một ly cho Tần Ý Nùng, ánh mắt tránh tránh cô ấy, nhìn về phía TV.

TV đang chiếu một bộ phim phóng sự BBC “Human Planet”. Tần Ý Nùng không hề tự nhận thức được sức hấp dẫn của bản thân. Hoặc có thể là cô đã quen với việc bị nhìn chăm chú. Tần Ý Nùng xem đến nhập tâm, nhận thấy Đường Nhược Dao xuất hiện cũng chỉ nhìn thoáng qua cô ấy rồi lập tức thu hồi ánh mắt tiếp tục xem TV.

Đường Nhược Dao không biết nói gì, cố tìm đề tài để nói: “Trợ lý Quan sao lại không tới vậy ạ?”

Đôi mắt Tần Ý Nùng nhìn chằm chằm màn hình TV, vài giây sau mới trả lời: “Buổi sáng tôi nghỉ ngơi.”

Đường Nhược Dao hỏi lại: “Em đi làm bữa sáng, chị ăn không ạ?”

Tần Ý Nùng nói: “Cảm ơn, không cần.”

Câu trả lời như dự kiến. Đường Nhược Dao không hề nói nhiều, tự mình đi làm bữa sáng rồi ngồi ở bàn ăn một mình. Thông báo với Tần Ý Nùng một tiếng rồi ra cửa.

Đêm đó Tần Ý Nùng lại tới đây.

Đêm qua Đường Nhược Dao tận mắt thấy cô ấy làm chuyện kia với mình. Tuy rằng xong việc mới tỉnh lại. Hôm nay nhìn thấy cô ấy liền bất tri bất giác mà cảm thấy có chút khẩn trương.

10 giờ rưỡi, cô như thường lệ tắm rửa, nhưng nằm ở trên giường làm cách nào cũng không ngủ được. Cô càng thôi miên bản thân ngủ, càng không thể nào chìm vào giấc ngủ.

Sắp 12 giờ, Tần - trời sập cũng không thể ngăn cản cô tới xem Đường Nhược Dao - Ý Nùng đẩy cửa phòng ra.

Đường Nhược Dao lập tức gắt gao nhắm chặt hai mắt.

Cô kinh hoảng quá độ, lông mi còn đang run rẩy. Tần Ý Nùng liếc mắt một cái liền nhìn ra cô đang giả bộ ngủ.

Trong phòng thực im lặng. Mép giường lún xuống một khối, có người ngồi xuống.

Chị ta đến rồi! Chị ta đến ngủ mình rồi!

Đường Nhược Dao khẩn trương đến không dám thở mạnh.

Đầu ngón tay lành lạnh của người phụ nữ dịu dàng mà mơn trớn lông mày, chóp mũi, khiến cô có chút ngứa.

Lưng Đường Nhược Dao bắt đầu tê dại, nhưng rốt cuộc chỉ có thể tiếp tục giả bộ ngủ, vẫn không hề nhúc nhích.

Mãi đến khi ngón trỏ của Tần Ý Nùng ấn lên đôi môi mềm mại của cô.
*****************************************

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng nhìn Dao Dao 19 tuổi quá trời não bổ mà bị lừa. Người ta vẫn rất là thuần khiết á.

Dao Dao: Chị ngủ em!

Tỷ tỷ: ??? Không hề nhá.






















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro