Chương 78: Lạp tổng thổ hào
"Tâm tình không tốt sao?" Tiêu Luyến kéo qua gấu ôm trêи giường, ôm vào trong ngực ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh như băng, ngữ khí bình thản hướng Lạp Lệ Sa đặt câu hỏi.
Rõ ràng lúc trước Phác Thái Anh cũng hỏi nàng lời giống như vậy, nhưng mà Lạp Lệ Sa đối Phác Thái Anh nói không ra, giờ phút này đối mặt Tiêu Luyến lại có ý niệm muốn bày tỏ hết.
Tùy ý ngồi xuống bên cạnh Tiêu Luyến, Lạp Lệ Sa vừa hồi tưởng chuyện ở bệnh viện, vừa nói với Tiêu Luyến: "Hôm nay ở bệnh viện gặp mấy người, giả sử ngày nào đó có một người trong đó gián tiếp sát hại cậu, cậu có thể tha thứ người kia hay không?"
"Sẽ rất cảm kϊƈɦ đi, dẫu sao cũng giúp tôi giải thoát." Tiêu Luyến vẫn như cũ bình thản, nhưng nàng vô ý thức cười một tiếng lại nói: "Bất quá cậu không phải là tôi a, A Sa chẳng lẽ không tuân theo ý tưởng trong lòng mình sao?"
Vấn đề không nghĩ ra Lạp Lệ Sa chỉ quấn quít một hồi liền buông xuống, dẫu sao đã là chuyện của kiếp trước a. Kiếp này còn sống yên lành, vậy thì đừng nói tới báo thù, nếu ngay cả lý do coi bọn họ là kẻ thù cũng bị mất, vậy còn xoắn xuýt cái gì?
"Mệt không?" Lạp Lệ Sa xoa xoa tóc mềm của Tiêu Luyến, thấy Tiêu Luyến có vẻ tinh thần rất tốt, hỏi nàng.
Mà Tiêu Luyến lại như nàng dự liệu lắc đầu một cái: "Không mệt, tinh thần tràn đầy."
Lạp Lệ Sa đứng dậy, đem gấu ôm của Tiêu Luyến rút ra ném lên giường, trong giọng nói có chút buông lỏng: "Nếu đã vậy thì đi bệnh viện bồi Tiểu San cùng trông nom Quả Đào đi."
"Nhưng tôi rút được chính là thứ tư." Không có bất mãn chỉ có nghi hoặc, đây là thế giới của Tiêu Luyến.
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Tôi phải giúp Anh Anh đi hủy hợp đồng với công ty, mấy ngày nay cậu thay tôi một chút. Ngoan, ngày mai mua kẹo que cho cậu."
"..." Kẹo que?
Tiêu Luyến vươn vai một cái cầm chìa khóa xe ra ngoài, Lạp Lệ Sa nhìn căn phòng trống rỗng một hồi, nặng nề thở một hơi dài: "Mình còn sợ gì? Anh Anh cùng mọi người đều yên ổn ở bên cạnh mình a."
Thời điểm Lạp Lệ Sa về nhà, Phác Thái Anh đã rửa mặt xong, Lạp Lệ Sa ngâm nước nóng cảm giác toàn thân mệt nhọc phiền não quét sạch rồi mới đi vào phòng ngủ.
"Sớm một chút nghỉ ngơi đi, ngày mai chị bồi em đi công ty hủy hợp đồng." Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh còn dựa vào giường nhìn điện thoại di động, hai hàng lông mày ưu sầu để lộ Phác Thái Anh tâm tình phiền não.
Nghe Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngoan ngoãn đóng di động nằm xuống nghỉ ngơi. Mà Lạp Lệ Sa ở cạnh cửa đứng một hồi cũng không lên giường nghỉ, ngược lại thối lui ra phòng ngủ đi đến thư phòng.
Nàng đem mọi chuyện trải qua kiếp trước đều viết xuống, tuyến sự kiện cùng tuyến thời gian đã bị đời này quấy nhiễu phát sinh biến hóa. Có thể nói từ khoảnh khắc nàng sống lại, cái thế giới này đã không còn là thế giới trong ký ức.
Còn có chính là lúc trước tại sao lại gặp được Phác Thái Anh kiếp trước? Lúc sau điều tra camera, theo dõi lại không thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến bóng dáng Phác Thái Anh. Nàng cho rằng đó là ảo giác của mình, nhưng mà Lưu bí thư trong lúc vô tình hỏi nàng nữ nhân trêи mặt đầy vết sẹo kia là ai, Lạp Lệ Sa không lại lừa mình dối người nữa, ngày đó trải qua cũng không phải ảo giác.
Nhưng mà Anh Anh kiếp trước cứ như vậy ở trước mặt nàng vô căn cứ biến mất, cùng lúc đó trong yến hội của Trịnh Khải cũng có một Anh Anh khác. Là cùng một người lại không phải là cùng một người.
Đây có phải là đại biểu trong một thời không có thể đồng thời xuất hiện hai người giống nhau hay không, vậy thì nàng rốt cuộc là Lạp Lệ Sa tương lai hay là Lạp Lệ Sa hiện tại, hoặc có thể chính là Lạp Lệ Sa trong quá khứ.
Lạp Lệ Sa lần đầu tiên cảm thấy mê mang đối với chuyện mình sống lại, nàng rốt cuộc thuộc về thời gian nào?
Sửa sang lại suy nghĩ cả một đêm, mơ mơ màng màng ở trong mộng tựa hồ thấy được một bản thân khác, bất quá không sờ được không thấy rõ, xa xa đi theo sau lưng người nọ thẳng bước trêи con đường không có điểm cuối.
Cho đến khi cảm giác có người đang đẩy nàng, Lạp Lệ Sa ngẩng đầu trong nháy mắt liền cảm thấy cổ đau nhức cứng ngắc. Dùng tay xoa xoa cặp mắt chua xót, thấy Phác Thái Anh đứng ở bên cạnh mình.
"Chào buổi sáng a Anh Anh." Lạp Lệ Sa giọng nói lộ ra hết sức mệt mỏi, Phác Thái Anh đau lòng không thôi, giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương Lạp Lệ Sa: "Sau này đừng thức đêm nữa, chị cứ như vậy thân thể sớm muộn không chịu nổi."
Lạp Lệ Sa cầm tay Phác Thái Anh kéo đến trước người, đem Phác Thái Anh sít sao ôm vào lòng, cảm giác được Phác Thái Anh chân thực tồn tại nàng mới nhàn nhạt thở phào nhẹ nhõm, thời thời khắc khắc đều sợ bản thân sống trong một giấc mộng.
Bất quá nếu hết thảy những thứ này thật chỉ là mộng, nàng tình nguyện vĩnh viễn không tỉnh lại, bởi vì trong mộng có Phác Thái Anh, mà tỉnh lại có thể chỉ còn một mình nàng.
Trải qua sáng sớm bận rộn, chờ đến khi cùng Lạp Lệ Sa đi vào công ty Phác Thái Anh mới cảm giác một hồi hoảng hốt. Ban đầu ký hợp đồng đến công ty này chưa bao giờ nghĩ sẽ trong thời gian ngắn như vậy tới hủy, nói thật diễn viên giống như nàng, tác phẩm ít diễn xuất không đủ tinh xảo lại còn bị công ty buông bỏ như vậy, ở trong giới không phải số ít, nhưng mà nàng hẳn là người may mắn nhất.
"Ngây ngô cái gì? Đi tìm người đại diện của em trước, hôm nay bất luận thế nào đều phải hủy hợp đồng thành công." Lạp Lệ Sa ở bên ngoài sẽ cùng Phác Thái Anh tận lực giữ một khoảng cách, cho nên bây giờ Lạp Lệ Sa dẫn đầu đi vào công ty.
Phác Thái Anh xa xa nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa, không nhanh không chậm đi theo nàng, nhìn bóng lưng Lạp Lệ Sa, cao cao gầy yếu, trong khí chất mang chút u buồn, khí chất nghệ thuật gia dã tâm nhà tư bản, tính cách vô ɖu͙ƈ vô cầu, nàng phảng phất như vị thần cao cao tại thượng, chỉ có thể xa xa kính sợ lại không thể đến gần.
Nhưng mà đến gần Lạp Lệ Sa mới phát hiện, Lạp Lệ Sa là một người kiên cường bá đạo lại vô cùng ấm lòng. Trừ thường xuyên đổi xe ra, Lạp Lệ Sa là một thương nhân rất điệu thấp, thật đúng là làm người ta khó mà suy nghĩ. Bất quá Phác Thái Anh cũng không vội nhìn thấu nàng, dù sao nàng còn thời gian cả đời để lý giải người mang theo nhiều mặt nạ bất đồng, lại đem một mặt chân thật nhất để lại cho nàng này.
Sau khi vào công ty, ở bên trong thang máy Phác Thái Anh thấy được người làm nàng cảm thấy bất ngờ, Sở Tích cùng Trần Tử Hân lại cũng ở đây.
Trong thang máy cũng chỉ có bốn người các nàng, Lạp Lệ Sa không cố kỵ chút nào hỏi Trần Tử Hân: "Cậu tại sao lại ở đây?"
"Không đánh điện tử nữa, chuẩn bị vào giới giải trí, vừa vặn công ty này là huấn luyện viên đề cử, tôi tới xem một chút." Trần Tử Hân nói đến đây trong lòng còn có chút khẩn trương, nàng đã thành thói quen ở sau màn hình đánh điện tử, đột nhiên đổi nghề cũng rất hoảng hốt.
Lạp Lệ Sa mâu quang khẽ biến nhìn Sở Tích hỏi: "Cô lại là tới làm gì?"
"Ký hợp đồng với Niệm Hàm a, dựa vào 《 Thủy Kính 》 tôi ở trong giới cũng coi như là đạo diễn mới nổi, dĩ nhiên muốn mượn cơ hội tìm một chủ nhân tốt cân nhắc phát triển lâu dài." Sở Tích và Trần Tử Hân là vô tình gặp được, hai người này tựa hồ cũng không nghĩ tới đối phương sẽ xuất hiện ở đây.
Lúc này Sở Tích nhìn mặt Lạp Lệ Sa, ý xấu cười nói: "Cô chẳng lẽ cũng là tới ký hợp đồng?"
"Tôi bồi Anh Anh tới hủy hợp động, chuyện trêи mạng huyên náo hừng hực như vậy các cậu chắc không phải không biết đi." Lạp Lệ Sa nghi hoặc nhìn hai người, Trần Tử Hân gật đầu: "Biết chị dâu bị đen, nhưng mà có quan hệ gì với công ty?"
"Tôi nhớ thời điểm cậu thi đấu điện tử, có một đoạn thời gian hoàn toàn bị quét xuống, tại sao?" Lạp Lệ Sa không trả lời Trần Tử Hân, ngược lại tìm một chuyện khác hỏi nàng trước.
Trần Tử Hân đối với sự kiện kia có thể nói là trong trí nhớ như mới, thống hận nói: "Lúc ấy cái tên huấn luyện viên khốn kiếp kia nói tôi hack, hơn nữa ở trong giới bôi đen tôi, thời gian lâu dài liền thành chuột thúi mọi người kêu đánh. Cho nên sau đó tôi đổi team."
"Anh Anh hiện tại cũng cần đổi một công ty." Lạp Lệ Sa lần này rất thẳng thừng nói ra.
Sở Tích như có điều suy nghĩ gật đầu: "Đúng là nên đổi công ty, lần này bị đen thành như vậy khẳng định để lại điểm nhơ, tẩy trắng vẫn cần một chút thời gian và tinh lực. Bất quá đổi chủ cũng là một chuyện phí tâm, ngộ nhỡ tìm một cái công ty giải trí còn không bằng Niệm Hàm thì làm sao bây giờ?"
"Ai nói muốn tìm lại chủ nhân? Tôi chuẩn bị mở một công ty giải trí, đã đang trong chuẩn bị, không lâu sau Giang Ngữ Nhu Giang đại thiên hậu sẽ đến hạn hợp đồng với nguyên công ty, tôi nghĩ tôi bán một cái mặt mỏng nàng sẽ tới công ty tôi."
"Đợi đã, ý cô là cô chuẩn bị tiến quân giới giải trí?" Sở Tích có chút bất khả tư nghị nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa treo nụ cười nhàn nhạt gật đầu không nói.
Trần Tử Hân trầm mặc một hồi: "Lạp tổng, tôi đi chỗ cậu."
"Ừ. Về tôi để Lưu bí thư gửi hợp đồng cho cậu." Lạp Lệ Sa ở trong thang máy công ty người khác, quyết định người nghệ sĩ đầu tiên dưới cờ mình, mà cái nghệ sĩ này lại là streamer thể thao điện tử nổi tiếng trêи mạng mà cao tầng trong Niệm Hàm để ý đã gần nửa năm, hơn nữa trước đây không lâu lại vinh quang đạt được quán quân thể thao điện tử thế giới, Niệm Hàm đối Trần Tử Hân có thể nói chấp niệm cực sâu.
Sở Tích thấy Trần Tử Hân cùng Lạp Lệ Sa sảng kɧօáϊ quyết định kế hoạch như vậy, nàng mâu quang biến đổi cười nói: "Kỳ thực tôi hôm nay tới, chỉ là tới xem tình huống một chút. Nếu như tôi ký ở công ty cô, cô có thể cho ta phúc lợi gì?"
"Cô muốn chỗ tốt như thế nào?" Lạp Lệ Sa xảo quyệt nhìn Sở Tích, Sở Tích đang chuẩn bị nói chuyện, thang máy dừng lại.
Cửa thang máy mở ra, Sở Tích vội vàng nói: "Buổi chiều có rảnh không? Tôi mời cô ăn cơm, chúng ta trò chuyện một chút."
"Công ty buổi chiều phải họp, buổi tối đi. Buổi tối tới nhà tôi ăn cơm, kêu Phong Lưu cùng đi." Lạp Lệ Sa theo Phác Thái Anh cùng nhau rời đi, Sở Tích thò đầu nhìn nhìn hành lang bên ngoài, sau đó lại vào thang máy xuống lầu một rời khỏi.
Nếu Lạp Lệ Sa đã dự định lập công ty quản lý, nàng trước mắt cũng không vội đi nơi khác ký hợp đồng.
Kỳ thực thâm tâm nàng vẫn rất bội phục Lạp Lệ Sa, ở trong trí nhớ nàng, người có thể làm được những thứ này tựa hồ chỉ có đồ yêu nghiệt Tô Vận kia, song đến một ngày nọ Lạp Lệ Sa làm ra thành tựu mơ hồ vượt qua Tô Vận, Sở Tích tức thì cảm thấy thần trong lòng nàng đổi thành một người khác.
Bất quá những ý nghĩ này nàng chưa bao giờ biểu lộ, ban đầu đối Lạp Lệ Sa khinh thường cùng bài xích, nhưng càng ngày càng tiếp xúc sâu hơn, nàng liền có thể phát hiện trêи người Lạp Lệ Sa có một cỗ khí chất làm người ta mê hoặc, hoặc có thể đó là dã tâm của thượng vị giả.
Người đều yêu thích kính nể nhưng "vị thần" mạnh mẽ, Sở Tích tự nhiên cũng không ngoại lệ, bất quá nói cho cùng vẫn là bằng hữu, giữa nàng và Lạp Lệ Sa chỉ có thể coi như thưởng thức và khâm phục.
"A Sa, nếu như hủy hợp đồng không thành công thì phải làm sao?" Phác Thái Anh sắp đi tới phòng làm việc của người đại diện, nhưng mà lại đột nhiên khẩn trương.
Lạp Lệ Sa hơi cau mày nói: "Vậy thì kiện đi, làm theo thủ tục pháp luật."
"Vậy nếu thua kiện thì sao?" Phác Thái Anh níu lại tay Lạp Lệ Sa, đáy lòng khẩn trương vẫn không thể tiêu tán, nàng thật rất muốn tử tế diễn xuất, chuyện này có thể chính là một cái chấp niệm của nàng. Vẫn luôn cho rằng bản thân không hề yêu thích nghiệp diễn viên này, luôn cho rằng là đang hoàn thành ước nguyện của tỷ tỷ, nhưng mà đương lúc toàn thân tâm đầu nhập vào nghề, thật sẽ yêu công việc này.
Lạp Lệ Sa có chút không vui, thấy Phác Thái Anh khẩn trương như vậy lại có chút đau lòng,vì để an lòng Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa cho ra một đáp án khẳng định: "Vậy ta liền thu mua công ty này."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro