Chương 62: Các loại bí mật nhỏ
Chờ Tiêu Luyến bôi thuốc xong liền đi ra cùng Lạp Lệ Sa ăn cơm, Lạp Lệ Sa nhìn vết thương trêи mặt Tiêu Luyến: "Còn đau không?"
"Vừa rồi tắm có chút đau, hiện tại tốt hơn nhiều rồi." Tiêu Luyến vào ngồi liền ăn hết ngụm này đến ngụm khác.
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu: "Nếu còn chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói cho chúng tôi."
"Yên tâm đi, tôi cũng không phải con nít." Tiêu Luyến đói bụng muốn chết, đối với câu hỏi của Lạp Lệ Sa tỏ ra có chút không kiên nhẫn.
Lạp Lệ Sa thay nàng gắp chút thức ăn rồi giúp đỡ múc canh: "Con nít cũng không có không nghe lời như cậu. Đem canh uống, rau cải không cho phép trộm vứt vào thùng rác. Trong chén không thể có cơm thừa, đừng có trợn mắt nhìn tôi, ăn mau."
Lạp Lệ Sa một phen làm Tiêu Luyến ức chết, cũng may hai người đều là cô nhi, chưa từng cảm thụ không khí gia đình bình thường. Nếu không Tiêu Luyến nhất định sẽ nói một câu: Cậu có phải bị mẹ ta nhập vào người?
Ngược lại là Phác Thái Anh nhìn hai người hỗ động nhàn nhạt cười, nàng có rất ít bạn bè, từ sau khi tỷ tỷ rời khỏi rất ít khi cùng người khác ăn cơm vui vẻ như vậy.
Lạp Lệ Sa giúp Tiêu Luyến bới cơm xong lại thay Phác Thái Anh gắp thức ăn, hết thảy làm xong đến lúc bản thân chuẩn bị bắt đầu dùng cơm, trong phòng đột nhiên truyền tới một trận tiếng vang.
Lạp Lệ Sa vội vàng buông bát đũa xuống chạy vào trong phòng ngủ khách, nguyên bản ngủ mê man Hứa Tiểu San giờ phút này tỉnh lại, nhìn Lạp Lệ Sa sửng sốt một hồi mới hỏi: "Cô là ai? Đây là nơi nào?"
Hứa Tiểu San nhớ trước khi nàng hôn mê được một nữ nhân cứu, nhưng có thể cảm giác được người cứu nàng kia tuyệt không phải nữ nhân nhìn thấy hiện tại.
Lạp Lệ Sa còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Phác Thái Anh liền chạy tới.
Hứa Tiểu San nhìn đến Phác Thái Anh tức khắc thở phào nhẹ nhõm, lại cũng nổi lên nghi hoặc: "Thái Anh? Tôi tại sao lại ở đây?
Phác Thái Anh đang muốn giải thích, Lạp Lệ Sa cướp trước một bước nói: "Bạn tôi ở khách sạn gặp cậu, sau đó liền mang cậu tới nơi này."
Hứa Tiểu San trầm mặc, Lạp Lệ Sa tiếp tục nói: "Bạn tôi có chút việc rời đi trước, bất quá nàng dặn dò tôi chiếu cố cô thật tốt. Cô đắc tội huynh đệ Trịnh gia, tạm thời ở chỗ tôi trụ một thời gian, nếu bọn họ không có động tĩnh gì thì rời đi cũng không muộn."
"Huynh đệ Trịnh gia?" Hứa Tiểu San tựa hồ còn không biết nam nhân nàng gặp là ai.
Đối với chuyện này Lạp Lệ Sa không tiện giải thích, cũng không thể nói Trịnh gia thế lực lớn hậu thuẫn mạnh, đắc tội bọn họ không có kết quả tốt.
Hứa Tiểu San không nói gì ngược lại lẳng lặng nhìn về phía Phác Thái Anh, thấy được ánh mắt của nàng đáy lòng Lạp Lệ Sa dâng lên một cỗ tâm tình không vui.
Phác Thái Anh thuận thế ngồi đến bên cạnh Hứa Tiểu San an ủi nói: "Cậu tạm thời ở nơi này đi, tôi cùng A Sa ngày thường đều rất bận, cậu có thể ở đây mở truyền trực tiếp cũng không ảnh hưởng gì."
Trong phòng khách Tiêu Luyến hẳn đã ăn no, cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, nhìn thấy Hứa Tiểu San, Tiêu Luyến hào hứng ngồi lên giường: "Cũng có thể dời sang cách vách ở với tôi. Tôi ở nhà một mình quá vắng lạnh, cô có thể tới làm bạn với tôi nha."
Lạp Lệ Sa mắt lạnh nhìn nhìn Tiêu Luyến, là ai nói sáng tác cần linh cảm cần an tĩnh, không cho phép có một chút xíu ồn ào nào? Bây giờ tìm người đi cách vách không sợ quấy rầy nữa?
Tiêu Luyến không chú ý tới ánh mắt khinh bỉ của Lạp Lệ Sa, tiếp tục lừa gạt, à không —— là khuyên nhủ tiểu tỷ tỷ đi sang cách vách ở chung với nàng.
Hứa Tiểu San hướng Tiêu Luyến cảm kϊƈɦ cười một tiếng: "Cảm ơn, không làm phiền cô."
Nghe vậy, Tiêu Luyến mặt đầy tuyệt vọng che trái tim nhỏ bé, chán chường đi sang bên cạnh: "Tôi về nhà đây, mọi người ngủ ngon."
Đợi Tiêu Luyến đi, Hứa Tiểu San cẩn thận mở miệng hỏi: "Tôi có phải làm gì sai?"
"Không cần để ý tên kia, ngủ một giấc dậy là được." Đối với Tiêu Luyến, Lạp Lệ Sa có thể nói thập phần hiểu. Cách mấy phút lại động kinh, phương pháp xử lý tốt nhất chính là làm như không nghe không thấy, mặc cho tự biên tự diễn.
Phác Thái Anh an ủi Hứa Tiểu San ở lại nhà, Lạp Lệ Sa đáy lòng không vui, nhưng cẩn thận nghĩ thì đối phương tạm thời trừ nơi này ra cũng không biết đi đâu, huống chi chuyện này vẫn là bản thân nói trước, vì vậy nàng rất nhanh bình thường trở lại.
"A Sa, chị đi ăn cơm trước. Em bồi bồi Tiểu San." Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa đã bận cả một ngày, muốn để cho nàng sớm một chút ăn cơm nghỉ ngơi.
Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu: "Có gì cần thì kêu chị."
Chờ Lạp Lệ Sa đi, Hứa Tiểu San luôn luôn trầm mặc cuối cùng phát ra một tiếng thét kinh hãi, Phác Thái Anh không hiểu lo âu nhìn về phía nàng.
Hứa Tiểu San chỉ cửa phòng đã đóng lại nói: "Vừa rồi đó là Lạp Lệ Sa? Là cái vị tung hoành thương trường Lạp Lệ Sa đó?"
"Ừ, nàng là Lạp Lệ Sa mà cậu nói." Đối với bạn bè kinh ngạc Phác Thái Anh không ngạc nhiên chút nào, bởi vì nếu nàng không quen Lạp Lệ Sa trước, chắc có khi so với Hứa Tiểu San càng kinh thán hơn.
Hứa Tiểu San như cũ không dám tin tưởng hỏi: "Nhưng mà nàng không phải là, các người... các người sao lại ở chung?"
Phác Thái Anh đối mặt vấn đề này chần chờ một chút, tiếp đó cười nói: "Chính là như cậu nghĩ, chúng ta chính đang qua lại."
Nhìn bạn thân nói chuyện vui sướиɠ, cùng giọng nói để lộ ra hạnh phúc, Hứa Tiểu San nhỏ giọng cảm thán: "Thật là không nghĩ ra, quá làm người ta bất ngờ."
Không biết Hứa Tiểu San bất ngờ chuyện bạn thân cong, hay là bất ngờ chuyện Lạp Lệ Sa homophobia huyên náo sôi sùng sục cách đây không lâu là giả. Tóm lại nàng đắm chìm trong thế giới của bản thân rất lâu mới hoàn hồn lại.
---
Tô Vận nghe theo Tô Tiệp đi điều tra Lạp Lệ Sa, sau khi rời nhà liền chạy đến một ngôi biệt thự ở ngoại ô, chỉ chốc lát sau liền có hai người nam nhân tiến vào.
"Giúp tôi tra người." Tô Vận cấp hai người tách cà phê liền ngồi xuống nói chuyện.
Trịnh Khải ha ha hỏi: "Đã trễ thế này tìm chúng tôi tới, liền vì chút chuyện như vậy?"
Tô Vận khóe miệng nâng lên một mạt cười như có như không: "Chỉ chút chuyện như vậy thôi, nhưng tôi muốn nhanh một chút lấy được kết quả."
Chuyện Tô Tiệp phân phó, Tô Vận từ trước đến nay chưa từng sơ suất, càng huống chi lần này Tô Tiệp rõ ràng rất gấp gáp muốn có được đáp án, nàng càng không dám kéo dài.
Trịnh Khải ghé mắt nhìn đại ca nhà mình: "Ca, anh thấy thế nào?"
Trịnh Lập nhấp một hớp cà phê, hướng Tô Vận cười nói: "Mùi vị không tệ, nói xem cô muốn chúng tôi tra ai?"
"Lạp Lệ Sa. Trước khi không tra rõ thân phận chân chính của nàng không được thương tổn tới nàng, càng không được uy hϊế͙p͙ người bên cạnh nàng. Sau khi xong chuyện, đồ cổ các người nhìn trúng lần trước tôi sẽ đích thân đưa đến trong tay các người." Tô Vận cùng Trịnh gia huynh đệ thương nghị, mà Trịnh gia huynh đệ do dự một hồi mới khẽ gật đầu.
Trịnh Khải tựa hồ còn có chút hiếu kỳ, nàng hướng Tô Vận hỏi: "Trước kia không phải cho người điều tra qua rồi sao? Chẳng lẽ lần này có phát hiện gì mới?"
"Nàng nuốt không ít công ty của tôi, nghĩ muốn biết người biết ta mà thôi." Tô Vận cũng không đem chuyện Tô Tiệp giao phó nàng nói ra, kể ra thì Tô Tiệp cùng Trịnh gia còn có một đoạn ân oán, thường ngày nghiêm cấm Tô Vận lui tới với Trịnh gia.
Tuy Tô Vận không biết tại sao, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ dối trêи gạt dưới âm thầm cùng Trịnh gia huynh đệ hợp tác.
Trịnh Khải con ngươi tham lam chợt đổi: "Tôi thấy chuyện này không đơn giản như vậy, cô khẳng định..."
Trịnh Khải còn chưa nói xong, bên cạnh Trịnh Lập lập tức cắt đứt hắn: "Chuyện này chúng ta đáp ứng, một tuần sau cho cô câu trả lời."
"Cám ơn. Thay tôi hỏi thăm sức khỏe Trịnh bá phụ." Tô Vận đứng dậy tiễn khách.
Trịnh Khải không cam lòng đi theo sau lưng đại ca nhà mình, sau khi hai người ra khỏi biệt thự, Trịnh Khải hướng đại ca Trịnh Lập hỏi: "Ca, anh vừa rồi sao không để em hỏi rõ? Nàng khẳng định che giấu cái gì."
Trịnh Lập hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn đệ đệ: "Em trừ lưu chim trong ổ nữ nhân ra còn biết cái gì? Tô Vận thủ đoạn ác liệt, thật cho rằng nàng sẽ toàn quyền giao chuyện này cho chúng ta? Nếu không ngoài dự liệu, ngày mai cùng chúng ta điều tra nhất định có bốn năm phe thám tử khác."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà? Em còn muốn nhưng cái gì? Thật xem mình như thái tử gia của Trịnh gia?" Trịnh Lập nhìn đệ đệ ánh mắt đầy oán hận: "Khi còn bé được Trịnh gia thu dưỡng, lời Trịnh lão gia tử nói em quên rồi sao? Chúng ta chẳng qua là "người thừa kế" tạm thời lấy tới để ổn định nhân tâm, chờ chính chủ trở lại chúng ta chó má cũng không phải."
Đáy mắt Trịnh Khải đảo qua vẻ sát ý: "Vậy cũng phải để kẻ đó trở lại sao?"
Hai người là anh em ruột thịt, Trịnh Lập há sẽ không hiểu thần sắc trong mắt đệ đệ, nhưng hắn không ngăn cản cũng không đồng ý, trầm mặc một hồi đối Trịnh Khải nói: "Đi thôi, giúp Tô Vận làm xong chuyện. Về sau chúng ta rời khỏi Trịnh gia, tốt xấu gì còn có cái "bằng hữu" như vậy, không đến nỗi lưu lạc đầu đường."
Trịnh Khải theo sau lưng Trịnh Lập, bước đi lằng nhà lằng nhằng cũng không biết đang suy nghĩ gì, mà Trịnh Lập thì thở dài: "Đi thôi, đồng nhân bất đồng mệnh. Chúng ta chỉ có thể nhận mệnh, Tô Vận cũng còn trượng nghĩa, tạm thời hết sức mình mà làm, nghe theo thiên mệnh, hy vọng vị chính chủ kia không về được."
Trịnh Khải gật đầu một cái đi theo Trịnh Lập rời khỏi.
Mà không tới mười phút, Tô Vận đúng như Trịnh Lập dự liệu liên lạc các thám tử thực lực cả trong lẫn ngoài nước.
Lại nói Đường Hiểu Chi, hôm nay lúc gặp lại Trịnh Khải lòng tràn đầy lửa giận, một lần nữa gợi lên tư niệm với người yêu.
Nằm ở trêи giường trong đầu không ngừng hồi tưởng từng màn chuyện cũ.
Máu nóng sôi sục từ từ tỉnh táo lại, nàng căn bản phản kháng không nổi, ăn mấy viên thuốc ngủ muốn ngủ an giấc, kết quả vừa nằm xuống liền nghe được tiếng chuông điện thoại.
Đường Hiểu Chi vừa nằm trêи giường vừa tiếp điện thoại: "A lô? Tôi vừa uống thuốc ngủ, có chuyện mau nói."
"Hiểu Chi, tối nay nhận được một ủy thác, kẻ tử địch của cô Tô Vận ủy thác. Có hứng thú nghe một chút không?"
Đường Hiểu Chi nghe được cái tên kia mâu quang khẽ biến, ngay sau đó khẽ cười nói: "Thầy tướng số nói tôi xung khắc với họ Tô, tiếp xúc nhiều dễ đoản mệnh."
"Hiểu Chi, cô thay đổi rồi. Cô thật không hiếu kỳ Tô Vận ủy thác chúng ta cái gì sao?"
Đường Hiểu Chi cười lạnh nói: "Tò mò? Tôi đối với giấc mộng tối nay cũng thật tò mò."
Đối phương trầm mặc một hồi, Đường Hiểu Chi phát giác buồn ngủ liền la hét: "Được rồi, không có chuyện gì liền cúp. Tôi phải ngủ một giấc, ngày mai còn phải theo sự kiện tiểu thịt tươi hút phiện."
"Hiểu Chi, Tô Vận lần này chi mạnh tay, cô năng lực xuất chúng lại cùng nàng có thù, sao không mượn cơ hội này..."
Đường Hiểu Chi lên cơn buồn ngủ rồi, nhưng cắn đầu lưỡi một cái, một trận đau đớn làm nàng tỉnh táo chút, nàng bình tĩnh nói: "Biết tôi ban đầu tại sao muốn làm thám tử không? Trong trường hợp cơ quan công an bảo vệ bất lực hoặc không cách nào tiếp xúc đến, thám tử có thể phát huy tác dụng đặc thù. Nếu có trẻ em, phụ nữ bị lừa bán đến đất lạ tha hương, hoặc một vài người nào đó bởi vì đủ loại nguyên nhân không rõ tung tích. Người thân thuê thám tử tìm tung tích người mất tích, với điều kiện tiền đề là không xâm phạm ích lợi bất kỳ ai, có thể gia tăng khả năng tìm về người thân. Đây chính là sơ tâm của tôi, người cảm thấy tôi sẽ quan tâm tiền sao?"
"Vậy,thù không báo nữa?"
Đường Hiểu Chi có thể không hận sao? Nàng thời thời khắc khắc nghĩ muốn báo thù, nhưng nàng không làm được, nếu không cũng sẽ không bỏ lại sự nghiệp thám tử tâm tâm niệm niệm chạy đi làm cẩu tử*. (cẩu tử = paparazzi)
Bất quá những chuyện này nàng sẽ không để ai biết, sự nghiệp thám tử ở trong lòng nàng như cũ thần thánh: "Thân là thám tử chuyên nghiệp, không thể vì tư tình sở động, lúc hành động phải lý trí hơn tình cảm. Tôi không làm được điểm này, tôi đã không còn là một thám tử đủ tư cách, về sau có xì căng đan ảnh đế ảnh hậu gì đó thì chiếu cố tôi nhiều một chút đi. Những thứ vụ án phức tạp kia không cần nói với tôi. Nghe phiền lòng."
"Hiểu Chi, cô..." "Tít, tít, tít..."
Nói chuyện kết thúc, Đường Hiểu Chi lại không ngủ được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro