Chương 46: Tổ tiết mục thâm hiểm
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh đã húp cháo, vội vàng đóng máy quay trong tay, chạy tới bên cạnh Phác Thái Anh vừa nín cười vừa nói: "Mùi vị thế nào?"
"..." Phác Thái Anh thấy máy quay đã đóng, nàng u oán trợn mắt nhìn Lạp Lệ Sa một cái, chậm rãi đi tới trêи ghế sa lon, mệt lả vô lực nhìn về phía Lạp Lệ Sa: "Chị, chị tại sao cũng tham gia cái tiết mục này? Hơn nữa một chút tin tức cũng không tiết lộ cho em biết."
Lạp Lệ Sa rót ly nước ấm đưa cho Phác Thái Anh, nhìn Phác Thái Anh uống xong, nàng mới ngồi đến bên cạnh Phác Thái Anh đem Phác Thái Anh ôm vào lòng, suy nghĩ một hồi liền nói: "Bởi vì chị có đầu tư tiết mục này, cho nên chị đến tham gia cũng rất bình thường. Về phần không nói cho em đương nhiên là bởi vì tổ tiết mục yêu cầu phải giữ bí mật nha."
"Hừ." Phác Thái Anh còn lâu mới tin tưởng cái hiệp nghị giữ bí mật kia, nếu thật sự bảo mật, Trịnh Dư Khiết làm sao hỏi thăm được Lâm Thiển cùng Quý Ngữ cũng sẽ tham gia? Có thể thấy lời nói của Lạp Lệ Sa tính chân thực không cao.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh chính đang xù lông, nàng đột nhiên cười gian gọi một tiếng: "Anh Anh?"
"Ừ? Ưm..."
Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía Lạp Lệ Sa ngay lập tức bị nàng hôn, Phác Thái Anh ngẩn ngơ đờ ra, phản ứng hơi có vẻ cứng ngắc, bất quá đang trong cơn tức giận nàng rất nhanh thả lỏng, chủ động ôm lấy Lạp Lệ Sa đổi khách thành chủ.
Lạp Lệ Sa cảm nhận được Phác Thái Anh chủ động, mặt mày hơi ngậm cười mặc cho Phác Thái Anh non nớt học tập.
Hôn xong Phác Thái Anh rõ ràng không vui vẻ lắm, nằm trong lòng Lạp Lệ Sa điểm điểm bờ môi hơi sưng đỏ của Lạp Lệ Sa: "Tại sao kỹ thuật hôn của chị lại tốt hơn em?"
"Hử? Khả năng đây cũng là một loại thiên phú." Lạp Lệ Sa giờ phút này tâm tình rất tốt, kiếp trước là Phác Thái Anh dạy nàng làm sao để hôn làm sao để yêu. Sống trở lại hết thảy đều thay đổi, Phác Thái Anh ban đầu thuần thục, hiện tại lại non nớt như giấy trắng. Lạp Lệ Sa kiếp trước bị cười nhạo, hiện tại có được thỏa mãn rất lớn.
Kết quả thỏa mãn là, Phác Thái Anh vặn lỗ tai Lạp Lệ Sa lại dùng tay điểm điểm môi nàng: "Nói, chị có phải thường xuyên hôn người khác không?"
"Hả? Trừ em ra sẽ còn có ai ánh mắt không tốt nhìn trúng chị đây chứ?" Lạp Lệ Sa nhướn mi hướng Phác Thái Anh hỏi ngược lại.
Phác Thái Anh đối với đáp án nhận được coi như hài lòng, đại phát từ bi buông lỏng lỗ tai ửng đỏ của Lạp Lệ Sa, ngạo kiều quay đầu đi: "Vậy chị phải đối tốt với em hơn một chút, nói không chừng ngày nào đó ánh mắt em thay đổi, đến lúc đó cũng không cần chị nữa."
"Em dám?" Lạp Lệ Sa vừa dứt lời, sau đó liền lấy tay đi gãi ngứa Phác Thái Anh, hai người ở trêи ghế sa lon chơi đùa cười giỡn một trận, cho đến khi Phác Thái Anh hơi mệt mới đẩy Lạp Lệ Sa một cái: "Lúc nào tiếp tục quay?"
"Chờ chị ăn gì đó rồi quay tiếp." Lạp Lệ Sa bận rộn từ sớm, lúc nãy lại náo loạn một trận bụng đã sớm trống trơn.
Từ trong tủ lạnh lấy bánh mì ra nuốt vào, Phác Thái Anh thấy nàng như vậy rất là không nỡ, lại thay nàng làm nóng ly sữa bò, đợi Lạp Lệ Sa ăn uống no đủ xong mới bắt đầu tiếp tục quay.
Trước ống kính Phác Thái Anh lại khôi phục bộ dáng yên lặng ôn nhu lúc nãy, đứng sau máy quay Lạp Lệ Sa cảm khái một tiếng không hổ là nữ nhân sẽ trở thành ảnh hậu, mặt biến sắc quá nhanh chóng.
Lạp Lệ Sa lại đưa tới một phong thư, Phác Thái Anh mở ra nhìn sau đó hỏi Lạp Lệ Sa: "Là trực tiếp đi qua sao?"
"Ừ." Lạp Lệ Sa khẽ gật đầu trả lời nàng.
Phác Thái Anh lấy hành lý của mình ra, vừa hưng phấn nhìn đồ trong tay vừa đi ra ngoài cửa.
Vì để không bại lộ địa chỉ, cho nên ngay thời điểm Phác Thái Anh mở cửa ra Lạp Lệ Sa liền dừng quay.
Sau đó mang theo ba lô nhỏ của mình cùng Phác Thái Anh cùng nhau rời khỏi, nếu hỏi tại sao Lạp tổng không mang rương hành lý thì, thân là nhà đầu tư nàng mang theo ví tiền.
Tầm mắt chuyển sang tổ đội của Thiên hậu, ngày hôm qua Trần Tử Hân nhìn thấy nhiệm vụ liền bắt đầu nhức đầu. Nàng không ngờ oan gia kia cũng sẽ ở tiết mục, hơn nữa nhiệm vụ đầu tiên của nàng liền tiếp xúc tên kia.
Loay hoay cả một ngày với máy quay, lại tìm chút kiến thức chuyên nghiệp học tập một đêm cuối cùng cũng sử dụng được bảy tám phần, xem như là biết cách đứng ở góc độ nào mới có thể quay Thiên hậu cho đẹp.
Giang Ngữ Nhu vẫn luôn là người tự sáng tác âm nhạc, nhưng gần đây trêи phương diện sáng tác gặp điểm mắc kẹt, vừa vặn có một show thực tế, nàng liền muốn cho bản thân ngày nghỉ, vì vậy sau khi đạo diễn đưa tới tấm thư mời thứ bảy, cuối cùng nhận lời bọn họ.
Thân là Thiên hậu nàng tuy rằng không làm giá không tự cao, nhưng người đại diện của nàng cũng đã đem chương trình show thực tế điều tra được kha khá.
Tối hôm qua đã nói với nàng, sáng sớm hôm nay sẽ có khách mời làm người quay phim tới gõ cửa, hơn nữa cần dùng bữa sáng để khoản đãi đối phương, sau đó dựa theo mức độ yêu thích của khách mời đối với bữa sáng quyết định xem liệu hai người có thành cộng sự hay không.
Giang Ngữ Nhu không biết nấu cơm, tài nấu nướng thần sầu của nàng so với Phác Thái Anh chỉ hơn chứ không kém.
"Đùng đùng đùng."
Nghe được tiếng gõ cửa Giang Ngữ Nhu thoáng ngẩn người, sao mà cũng giống như tên kia không thích nhấn chuông cửa?
Mà ngay khoảnh khắc Giang thiên hậu mở cửa, liền thấy được người mà nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, Giang thiên hậu đứng sững ở cửa, đột nhiên một tiếng thét chói tai có thể chấn vỡ màn ảnh vang lên: "A!!!"
Trần Tử Hân tay cầm máy quay lắc lư, bởi vì nàng phải dành ra một tay che lỗ tai.
Giang Ngữ Nhu hít thở sâu mấy cái, nhìn Trần Tử Hân không dám tin tưởng quơ quơ tay trước mặt Trần Tử Hân: "Ngốc tử? Sao cậu lại tới đây?"
"Xin đừng dùng tên thân mật Đại thánh dành cho Nhị sư đệ để gọi tôi! Cảm ơn!" Trần Tử Hân đối với câu ngốc tử kia của nàng bày tỏ thốn muốn chết.
Đến khi nhìn thấy Giang thiên hậu mất thời gian mười lăm phút cho ra lò món trứng chiên than đen, Trần Tử Hân co quắp khóe miệng, nàng tình nguyện đi gank trụ đánh nhà chính* cũng không muốn thưởng thức "món ngon" của Thiên hậu.
(*) gank trụ đánh nhà chính: cái này ai chơi liên minh hoặc liên quân thì biết
"Ngốc tử, cậu về nước bao giờ?" Giang thiên hậu nhìn Trần ngốc tử vừa tò mò vừa không cam lòng hỏi.
Trần Tử Hân cầm dao nĩa lên, đang chuẩn bị thưởng thức thì Giang Ngữ Nhu đè cổ tay nàng xuống: "Thôi đừng ăn. Tôi cảm thấy có thể sẽ không tốt cho dạ dày."
"Dựa theo mức độ mỹ vị của thức ăn để chấm điểm, số điểm hợp cách sẽ thành cộng sự." Trần Tử Hân lạnh băng lạnh tanh nói ra những lời này.
Giang Ngữ Nhu hào hứng nhào tới bên cạnh nàng: "Ngốc tử, hóa ra cậu vì có thể cùng tôi trở thành cộng sự mới liều mạng như vậy a?"
"..." Trần Tử Hân không lời có thể nói, nàng vốn luôn ăn nói vụng về, đối mặt người này càng thêm câm nín.
Giang Ngữ Nhu đem trứng chiên kia đổ vào thùng rác, sau đó từ tủ lạnh cầm khối bánh ngọt thả vào trước mặt Trần Tử Hân: "Ăn cái này đi. Trái táo gửi cho tôi, tôi còn chưa kịp thử."
Trần Tử Hân nhìn nhìn trứng chiên an tĩnh nằm trong thùng rác, lại nhìn một chút bánh ngọt trong tay Giang Ngữ Nhu, kết quả cuối cùng bánh ngọt hai ba ngụm nhanh chóng nuốt vào.
Cuối cùng đến lúc chấm điểm, Giang Ngữ Nhu hướng về ống kính: "Kỳ thực trứng chiên tôi làm bề ngoài vẫn rất không tệ. Các người đem nó tưởng tượng thành một mảnh than, vậy thì sẽ phát hiện tôi chiên trứng xuất sắc bao nhiêu."
Trần Tử Hân ở sau máy quay nhìn Thiên hậu vô sỉ mặt dày, không nhịn được giật giật khóe miệng.
Về phần hai người Lâm Thiển cùng Quý Ngữ, các nàng từ sự kiện lần trước về sau, liền luôn luôn duy trì quan hệ mập mờ, fan hâm mộ hai nhà lúc đầu còn xâu xé nhau, thời gian hồi lâu không hiểu sao bọn họ lại cũng nhao nhao theo fan CP.
Bất quá hai người này lại không được tổ tiết mục an bài cùng một chỗ, Lâm Thiển bị sung làm người quay phim đi tìm Triệu Vũ, vị nam diễn viên phái thực lực xuất thân quyền vương.
Quý Ngữ thì mang máy quay đi tìm nam người mẫu Tiêu Tử Ân.
Sau khi được chiêu đãi bữa sáng, bốn tổ cộng sự cũng được xác định.
Tổ thứ nhất là Lạp tổng cùng Phác tiểu hoa đán, tổ thứ hai là Trần quán quân cùng Giang thiên hậu, thứ tổ ba là Lâm phản diện cùng Triệu quyền vương, tổ thứ tư là Quý nữ vương cùng Tiêu người mẫu.
Chờ Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đến địa điểm tổ tiết mục an bài, lại không nhìn thấy các khách mời khác. Chỉ có phó đạo diễn đi về phía hai người: "Hoan nghênh mọi người từ bên trong công tác bận rộn đi ra ánh mặt trời ấm áp, xin hỏi nhóm hoa tươi xinh đẹp liệu đã bắt đầu lộ trình mới hay chưa?"
Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa gật đầu một cái, phó đạo diễn lập tức lấy ra hai khoản di động chỉ có thể gọi điện giao cho Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa.
"Hiện tại xin giao ra điện thoại di động cùng hết thảy vật phẩm có thể liên lạc với bên ngoài." Phó đạo diễn cười híp mắt nhìn có chút giống phật Di Lặc. Nhất là cái vòng bụng kia của hắn, nhìn không ít cảm giác hài hước.
Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh nộp ra di động, sau khi phó đạo diễn kiểm tra thì lấy đi laptop của Lạp Lệ Sa.
Lúc sau phó đạo diễn lại lấy ra một ngàn đồng tiền, giao cho Phác Thái Anh, nói: "Đây là chi phí trong vòng một tuần của hai người ở show thực tế lần này, thỉnh hai vị bảo quản cẩn thận. Hiện tại xin giao ra tiền tài trêи người, để tổ tiết mục thay mặt bảo quản."
Lạp Lệ Sa không thành vấn đề đem tiền đều nộp ra, Phác Thái Anh nhìn nhìn Lạp Lệ Sa trêи người còn sót lại một cái ba lô, vừa nãy còn bị lấy đi laptop, bây giờ nhìn thật giống như túi rỗng.
Phác Thái Anh lo âu hỏi nàng: "Chị vậy có ổn không?"
"Yên tâm." Lạp Lệ Sa bây giờ mới biết bản thân có chứng sợ ống kính, nhìn ống kính không tự chủ lộ ra mặt than.
Chờ hai người ngồi lên xe tổ tiết mục, Phác Thái Anh tựa hồ cũng phát hiện điểm này, ở nơi ống kính không quay tới, Phác Thái Anh lặng lẽ đối Lạp Lệ Sa cười nói: "Không ngờ chị mặt lạnh sẽ khả ái như vậy."
"..." Lạp Lệ Sa cứng đờ đi theo bên cạnh Phác Thái Anh, không để ý tới lời Phác Thái Anh nói.
Chờ đến địa phương tổ tiết mục an bài, tiểu ca quay phim đơn giản giới thiệu một chút về chương trình với hai người, sau đó đến giờ cơm tiểu ca quay phim mang máy quay rời khỏi.
Vào nhà dân mà đoàn phim đã sắp xếp, Lạp Lệ Sa cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Bất quá cũng chỉ là thoáng thở phào nhẹ nhõm, dẫu sao trong phòng cũng có máy quay tổ tiết mục lắp đặt từ trước, chỉ là vị trí tương đối ẩn núp, Lạp Lệ Sa không thấy được tự nhiên lòng không phiền.
Phác Thái Anh đơn giản thu thập hành lý một chút, sau đó đối Lạp Lệ Sa làm ra bộ dáng vừa biết lại không phải rất quen: "Xin chào! Em là Phác Thái Anh, xin chỉ giáo nhiều hơn."
"A? Xin chào." Lạp Lệ Sa gương mặt lạnh lùng không rõ nguyên do nhìn về phía Phác Thái Anh, chờ tỉnh ra mới hiểu được hai người phải làm bộ như mới quen.
Phác Thái Anh ở trong giới diễn viên chỉ vừa mới cất bước, Lạp Lệ Sa đương nhiên không muốn mang phiền toái cho nàng, càng huống chi quan hệ hai người quá mức thân mật cũng không tốt, dẫu sao trong đoạn thời gian này nàng chuẩn bị nuốt xuống một bộ phận sản nghiệp của Tô Vận, ngộ nhỡ Tô Vận chó cùng rứt giậu hạ thủ Phác Thái Anh, thế thì thật không phải chuyện vui vẻ gì.
Chờ Phác Thái Anh cảm thấy bụng có chút đói, Lạp Lệ Sa đã trước nàng một bước đi ra ngoài.
Ngay lúc mở cửa ra, liền thấy Lâm Thiển đứng ngoài cửa. Trêи tay Lâm Thiển bưng hai hộp cơm: "Đây là tổ tiết mục cung cấp, nhưng mà có vẻ chỉ có một hộp dễ ăn, bởi vì bên trong hộp còn lại thả một lượng lớn giấm và mật ong còn có chút thì là, ngửi thôi cũng làm người lâng lâng."
Phác Thái Anh do dự một hồi đưa tay nhận lấy hai hộp, hơn nữa chia một hộp cho Lạp Lệ Sa bên cạnh.
Lạp Lệ Sa sau khi mở ra cả hai hộp, Phác Thái Anh ngửi thấy chỉ có một hộp có vị chua nhàn nhạt bên trong, hộp còn lại rất bình thường.
Lâm Thiển tiếp tục cười nói: "Hai hộp đều có thể yên tâm ăn, bởi vì những thức ăn này là bữa trưa do tổ tiết mục mời Trái Táo Ngọt Ngào đặc biệt chế biến."
Phác Thái Anh nhìn thức ăn rất bình thường trong tay mình, lại nhìn một chút thức ăn trong tay Lạp Lệ Sa có thể ngửi được vị chua nhàn nhạt.
Mà Lạp Lệ Sa thời điểm nghe được bốn chữ Trái Táo Ngọt Ngào con ngươi hơi phóng đại, một phen cầm lấy hộp thức ăn bình thường không có gì lạ trong tay Phác Thái Anh, lại đem hộp cơm vừa nhìn đã thấy sắc vị hương toàn bộ không đạt đưa cho Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngây ngẩn nhìn bữa trưa xấu lạ trong tay, lại nhìn Lạp Lệ Sa mặt không đổi sắc ăn hộp thức ăn bình thường không có gì lạ kia. Lòng nàng chợt lạnh, buổi trưa hôm nay chắc phải chết đói rồi.
Sau khi Lâm Thiển đi, Lạp Lệ Sa cầm một ly nước, ăn xong nhanh chóng uống hai ngụm nước, sau đó nói với Phác Thái Anh: "Nhanh một chút ăn đi, để lát nữa sẽ nguội đó."
――――――
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Thái Anh: Chị lại đem thức ăn xấu như vậy để lại cho em ăn? Lương tâm chị không thấy đau sao?
Lạp Lệ Sa:...
Phác Thái Anh: Ý, ăn hình như... cũng không tệ lắm này.
Lạp Lệ Sa:...
Trần Tử Hân (Nước chanh): Ăn xong bữa trưa Trái Táo đưa cho tôi, bỗng dưng thật nhớ món trứng chiên ban sáng.
Giang Ngữ Nhu (Thạch lựu): Ngốc tử, cậu có phải là ám chỉ tôi nếu muốn bắt được người cậu, trước phải bắt được dạ dày cậu?
Trần Tử Hân (Nước chanh): Không cho phép gọi tôi là ngốc tử! Còn nữa —— cậu là muốn bắt lấy dạ dày tôi, sau đó phá hủy nó đúng không?
Giang Ngữ Nhu (Thạch lựu):... Ư ư ư, cậu bắt nạt người ta~
Tiêu Luyến: Hiện tại các người tin chưa, tuyến truyện này thật không có tôi! Tôi hiện tại ở bệnh viện, tôi rất cô độc tôi rất tịch mịch, thật may có Sở đạo diễn ở cạnh tôi.
Quả Đào: Chờ ngày nàng xuất viện, chúng ta tiếp tục đánh nàng!
Trái Táo: Đúng! Đánh chết cho ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro