Chương 40: Tú ân ái
Sau sự kiện ngủ ghế sa lon Lạp Lệ Sa lại bận thành con quay, may mà đến tuần sau là bộ phim thành công phát sóng rồi.
Lạp Lệ Sa về đến nhà thấy Phác Thái Anh như cũ thần thái uể oải, tức thì tâm khẩn trương níu chặt, tư thái này rõ ràng vẫn còn giống như nữ chính trong phim, Phác Thái Anh nàng chưa thoát vai.
"Anh Anh." Lạp Lệ Sa không yên tâm kêu một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh người, hôm nay hiếm có một ngày rảnh rỗi, nàng hy vọng có thể bồi bên cạnh Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đang xem 《 Thủy Kính 》, giọng nói có chút bi quan chán đời, khả năng chính nàng cũng chú ý tới vì vậy tận lực lấp ɭϊếʍ, sợ Lạp Lệ Sa sẽ nhận ra được.
"Chị hôm nay không cần đến công ty sao?" Phác Thái Anh hướng Lạp Lệ Sa hỏi.
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Hôm nay nghỉ ngơi, em có nơi nào muốn đi không? Chị đi với em."
Phác Thái Anh thoáng suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu: "Hiện tại Thủy Kính đang nổi, Trịnh tỷ dặn em ở nhà, không có chuyện không nên tùy ý ra ngoài."
Lạp Lệ Sa thoáng cau mày, luôn luôn ở nhà, bí hơi cũng có thể nghẹn ra bệnh, nàng cũng không biết hiện tại Phác Thái Anh muốn đi đâu, tự suy tư một hồi: "Chúng ta đến cô nhi viện Dương Quang thăm bọn trẻ đi. Lần trước đến, viện trưởng nói đám trẻ kia đều rất thích em."
"Dạ được." Phác Thái Anh cũng rất nhớ đám trẻ kia.
Hai người thu thập một hồi, đang chuẩn bị ra cửa thì bị Tiêu Luyến vừa trở lại bắt gặp. Tiêu Luyến tựa vào cửa trêu ghẹo nói: "Vợ chồng trẻ chuẩn bị đi đâu đấy?"
"Đi cô nhi viện thăm bọn nhỏ, có muốn đi cùng không?" Lạp Lệ Sa hướng Tiêu Luyến phát lời mời.
Mà Tiêu Luyến lại mặt đầy hoảng sợ, không tưởng tượng nổi nói: "Các cậu mới vừa cùng một chỗ, liền đã muốn xin con?"
"Cậu suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Chỉ là đi thăm bọn nhỏ một chút, không có ý định nhận nuôi." Lạp Lệ Sa vừa nói vừa chú ý sắc mặt Phác Thái Anh, nàng có ý tưởng nhận nuôi Tiểu Niệm, nhưng nếu không có Phác Thái Anh đồng ý, cái ý nghĩ này cũng chỉ có thể lưu dưới đáy lòng.
Thấy Phác Thái Anh không phản ứng bao lớn, Lạp Lệ Sa thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại là Tiêu Luyến nghĩ một chút nói tiếp: "Các cậu về sau nếu như muốn có con, tự sinh vẫn tốt hơn trong cô nhi viện. Ngộ nhỡ tìm một người điên giống như tôi, đến lúc đó không phải lỗ vốn sao."
"Tiêu Luyến..." Lạp Lệ Sa nghe vậy trong lòng rất khó chịu, há miệng còn chưa nói gì, Tiêu Luyến đã thoải mái cười một tiếng: "Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là ví dụ. Dẫu sao tôi là ngoại lệ, những tiểu bằng hữu khác đều đáng yêu cả mà."
Tiêu Luyến thấy Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh đều dùng loại ánh mắt lo âu nhìn nàng, không khỏi nhớ lại mấy ngày trước Sở Tích cũng dùng loại ánh mắt này quan sát nàng, trong lòng có chút đặc biệt khó chịu, vì vậy dời đề tài, trêu ghẹo Lạp Lệ Sa nói: "Cậu thật đúng là không hiểu lãng mạn. Người khác đều là cùng người yêu đi du lịch, tìm đồ ăn ngon, hoặc là dạo khu trò chơi, không thì cũng phải đi xem phim rạp. Nào có ai như cậu, mang người yêu đi cô nhi viện chơi."
Lạp Lệ Sa nghe vậy, ngược lại nghiêm túc suy tính. Hình như đúng là có cảm giác không đúng.
Phác Thái Anh thấy Lạp Lệ Sa cau mày trầm tư, nàng cười một tiếng nói với Tiêu Luyến: "Là tôi nhớ đám trẻ kia, mới bảo A Sa đi cùng tôi."
Tiêu Luyến bĩu môi: "Xí, các cậu đừng có mà tú ân ái, nhanh đi đi, tôi chuẩn bị về ngủ bù."
"Vậy tôi cùng Anh Anh đi trước, cậu nhớ ăn cơm." Lạp Lệ Sa vẫn có chút không yên tâm, luôn cảm thấy đây là điềm báo muốn phát bệnh.
Một người chưa thoát vai, một kẻ láng máng muốn phát điên, còn có một tên là biến thái. Giờ phút này ba người các nàng có thể "hài hoà" đứng chung một chỗ, đúng là kỳ tích.
Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh chưa đi được hai bước, Tiêu Luyến đột nhiên gọi lại Lạp Lệ Sa nói: "Đợi đã, ba tháng tiếp theo tôi muốn bắt đầu viết kịch bản. Cậu hôm nay thu thập một chút dọn qua ở cùng chị dâu đi."
Nghe được hai chữ "chị dâu" Phác Thái Anh mặt đỏ bừng, ngoảnh đầu đi không nhìn các nàng nữa. Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh không còn âm trầm như lúc nãy, đáy lòng rất cao hứng. Đối với lời Tiêu Luyến nói, Lạp Lệ Sa bày tỏ đồng ý.
Cũng không phải nàng tốt bụng vì Tiêu Luyến chuyển chỗ ở, mà là nàng không yên tâm Phác Thái Anh, nếu có thể dọn tới ở cùng thì có thể chăm sóc nàng thật tốt.
Lạp Lệ Sa đồng ý với Tiêu Luyến, sau đó liền không để ý nàng nữa, bồi Phác Thái Anh đi cô nhi viện.
Sau khi tới cô nhi viện đám nhỏ kia trong nháy mắt hướng Phác Thái Anh vọt tới, Phác Thái Anh cũng tạm thời quên đi phiền não bồi bên cạnh đám tiểu thiên sứ khả ái này.
Duy nhất ngoại lệ chính là, Tiểu Niệm cũng dè dặt cẩn thận đi tới bên cạnh Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đối đứa nhỏ ngoan ngoãn này thì lại rất yêu thích, ngồi xổm người xuống ngang hàng với Tiểu Niệm: "Người bạn nhỏ, con tên là gì?"
"Con kêu Tiểu Niệm, Tiểu trong đại tiểu, Niệm trong tư niệm." Tiểu Niệm đối Phác Thái Anh cũng rất thích, dĩ vãng người tới cô nhi viện, không phải mang ánh mắt bắt bẻ quan sát chúng, thì chính là mang ánh nhìn che giấu danh lợi giả vờ yêu mến chúng. Cho dù là loại người không mang theo bất kỳ lý do gì quyên tiền như Lạp Lệ Sa, cũng có lợi ích mà nàng sở cầu.
Tiểu Niệm nhìn Phác Thái Anh, bé chỉ từ đáy mắt nữ nhân này thấy được yêu thích đơn thuần.
Phác Thái Anh ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa bên cạnh, thấy Lạp Lệ Sa không phản ứng gì, nàng lại đối Tiểu Niệm nói: "Cô có thể bế con một lát không?"
Tiểu Niệm có chút không dám tin tưởng, nàng ngẩng đầu nhìn Lạp Lệ Sa, tựa hồ đang hỏi có thể không.
Lạp Lệ Sa đối nàng cười một tiếng, đứa bé này tuy rằng già dặn, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là đứa bé.
Tiểu Niệm thấy Lạp Lệ Sa cười với mình, liền không lo âu nữa, gật gật đầu với Phác Thái Anh chính đang cõi lòng đầy mong đợi nhìn bé, mở cánh tay nhào vào lòng Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh đem Tiểu Niệm bế lên, trọng lượng Tiểu Niệm so với nàng tưởng tượng còn nhẹ hơn, lại hỏi tuổi Tiểu Niệm, càng thêm thương tiếc đứa bé này.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh ôm được một hồi, sợ cánh tay nàng không chịu nổi, vì vậy đi tới cười nói: "Tới, để cho chị bế một cái."
Tiểu Niệm đưa cánh tay nhào vào người Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa nhận lấy, nhíu mày một cái: So với tưởng tượng nhẹ hơn rất nhiều a.
Phác Thái Anh dùng ngón tay chọt chọt gò má Tiểu Niệm, Tiểu Niệm như cũ mặt không biểu tình nhìn nàng, người bé xiu xíu giả trang thành bộ dáng cụ non, nhìn kiểu gì cũng thấy hài.
Phác Thái Anh không nhịn được bật cười, Tiểu Niệm hậu tri hậu giác xấu hổ nằm sấp trêи người Lạp Lệ Sa. Lạp Lệ Sa đáy mắt ý cười thêm mấy phần, nàng thật rất thích Tiểu Niệm a. Chính là không biết Phác Thái Anh có tiếp nhận đứa bé này hay không.
Hai người ở cô nhi viện bồi bọn nhỏ chơi rất vui vẻ.
Mà ở tỉnh nào đó người một nhà nọ giờ phút này đang vây quanh tivi xem 《 Thủy Kính 》, một nữ nhân trong đó kinh ngạc nói với nam nhân bên cạnh: "Ông xem minh tinh này có phải nhìn rất quen mắt?"
Nam nhân bên cạnh kỹ lưỡng nhìn nhìn, cuối cùng nói: "A, đó không phải là Anh Anh sao? Không ngờ bây giờ thật đúng là lên làm đại minh tinh."
"Làm đại minh tinh hẳn rất có tiền đúng không." Nữ nhân âm dương quái khí hỏi.
Một nam sinh bên cạnh vừa vùi đầu ăn vừa nắm cái đùi gà nhồm nhoàm không rõ nói: "Mẹ, mẹ không biết đâu. Hiện tại làm minh tinh diễn viên là kiếm lời nhất. Bạn học của con đều mua áp phích của nàng, đều nói muốn đi tỉnh S nhìn nàng."
"Tỉnh S? Con trai, con không phải chính là học ở đó sao? Dứt khoát đừng thuê phòng, để nàng kiếm một cái cho con. Chúng ta nói thế nào cũng là thân thích, chờ qua mấy ngày mẹ liền mang con đi tìm nàng." Nữ nhân kia nói chuyện hoàn toàn thay đổi vẻ mặt, tựa hồ đã có thể dự tính đến cảnh tượng Phác Thái Anh an bài căn nhà sang trọng cho nàng.
Mà nam nhân bên cạnh lại lạnh mặt: "Lần trước chị nàng bệnh nặng tới nhà chúng ta mượn tiền, bà giả vờ không ở nhà, không muốn cho mượn tiền. Sau đó chị nàng qua đời, bà lại sợ đi tham gia tang lễ Anh Anh tìm bà mượn tiền, núp không đi. Hiện tại còn có mặt mũi đi tìm nàng?"
Nữ nhân vừa nghe không vui, gân cổ đối nam nhân hét: "Tôi đây không phải là nghĩ cho chúng ta sao? Lúc ấy Tiểu Chí chính đang thi vào trường cao đẳng, nào có tiền dư cho nàng mượn? Sau đó không đi tham gia tang lễ, còn không phải là sợ nhìn hai tỷ muội các nàng ta sẽ thương tâm khổ sở sao?"
"Mau ngậm miệng đi. Bà đó, lúc nào cũng nói hay hơn hát. Khi đó chúng ta vừa mới bán nhà cũ ở quê, bà còn nói không có tiền? Lời này nói ra ngoài ai mà tin?" Nam nhân nổi giận, khi đó nếu không phải hắn đúng lúc đi công tác, sao có thể nhìn Anh Anh khó xử như vậy. Sau đó cũng muốn đi tham gia tang lễ, nhưng nào còn mặt mũi đi.
Nữ nhân vỗ bàn một cái: "Ông là cậu ruột của nàng, nàng giúp con trai ông một chút thì làm sao? Không phải là để cho nàng hỗ trợ sắp xếp cái nhà sao?"
Đang dùng cơm Hồ Chí lại kẹp lên một cái đùi gà nữa, hơn nữa đối nam nhân khinh bỉ nói: "Ba, điểm này ba liền kém hơn mẹ. Phác Thái Anh ba nàng ban đầu công ty vỡ nợ, liền ở nhà chúng ta mượn tiền. Sau đó Phác Thái Anh lên đại học, cũng là ba xuất học phí. Hiện tại để nàng giúp chúng ta một tay thì đã làm sao?"
Hồ Chí nói một phen hoàn toàn chọc nam nhân nổi giận, nam nhân đem chén đũa vứt trêи mặt đất: "Phác Thái Anh là để con kêu sao? Đó là biểu tỷ của con!"
"Ba, ba lại vì một người ngoài mà hét con. Biểu tỷ thì thế nào? Còn không phải là con gái sao, nàng có năng lực nối dõi tông đường cho Hồ gia nhà ba sao?"
Hồ Chí cũng ném chén đũa, xoay người vào phòng mình, đem cửa phòng đóng vang dội.
Nữ nhân từ trêи ghế nhảy lên, nắm xương cá trêи bàn đâm ném lên mặt nam nhân: "Hồ Khải, ông có bản lãnh a? Tiểu Chí đứa nhỏ bao ngoan? Ông lại quát con, ông càng ngày càng bản lãnh."
"Lưu Hồng Diễm, ngày này qua không nổi nữa! Ly dị đi, mang con trai bảo bối của bà cút cho tôi! Hồ gia có loại hậu đại này, tôi chẳng thà đoạn tử tuyệt tôn! Tránh cho trăm năm sau không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông!" Hồ Khải cũng nổi giận lên đầu, lời này không qua đại não trực tiếp nói thẳng ra.
Lưu Hồng Diễm lập tức hoảng sợ, nhưng lại cáu kỉnh cứng rắn không chịu cúi đầu, một nhà cứ như vậy chiến tranh lạnh.
Mà ngọn nguồn dẫn tới mâu thuẫn của bọn họ, giờ phút này đang cùng Lạp Lệ Sa ở cô nhi viện vui đùa với đám trẻ.
"Thế nào? Cùng đám trẻ này ở chung lâu, có phải sẽ cảm giác bớt đi rất nhiều phiền não?" Lạp Lệ Sa chưa từng gặp trẻ trâu nhà người bình thường, nàng chỉ biết bọn tiểu tử trong cô nhi viện dè dặt cẩn thận nhìn sắc mặt người lớn, cho nên nàng ngây thơ cho rằng tất cả trẻ con đều ngoan ngoãn khôn khéo như vậy.
Phác Thái Anh khẽ gật đầu: "Dạ, bọn trẻ đều rất ngoan."
Lạp Lệ Sa theo sát Phác Thái Anh, thuận thế đem đầu tựa vào bả vai nàng, ở bên tai Phác Thái Anh nhỏ giọng nói: "Kỳ thực, chị cũng rất ngoan. Vẫn luôn rất ngoan."
"Em thấy chị nháo vô cùng." Phác Thái Anh nhàn nhạt bật cười, tâm tình mặt trái do 《 Thủy Kính 》 mang đến, cuối cùng bị nàng quên lãng đi một chút.
Tới gần chạng vạng tối, Phác Thái Anh lưu luyến không thôi cùng Tiểu Niệm nói lời từ biệt.
Ở trêи xe, Lạp Lệ Sa dò xét hỏi: "Em cảm thấy Tiểu Niệm đứa bé này như thế nào?"
"Tiểu Niệm?" Phác Thái Anh kỹ lưỡng nghĩ một chút: "Rất ngoan, cũng rất thú vị. Không biết tại sao hình như có chút sợ chị."
Một lát sau, Phác Thái Anh lại bổ sung một câu: "Không đúng, em cảm thấy đám trẻ cô nhi viện đều rất sợ chị."
"Ảo giác! Chị hiền lành như vậy, bọn trẻ sao lại sợ chị? Nhất định là ngươi ảo giác." Lạp Lệ Sa cố nén cười đem Phác Thái Anh ôm vào lòng, nhìn thẳng nàng: "Em sợ chị sao?"
Phác Thái Anh rất muốn nói, đôi lúc sẽ bỗng dưng cảm thấy sợ hãi.
Nhưng giờ phút này đối mặt Lạp Lệ Sa, nàng không cảm giác sợ hãi chút nào, ngược lại rất an tâm. Vì vậy Phác Thái Anh lắc đầu một cái, đáy mắt ngậm cười hỏi ngược lại: "Em tại sao phải sợ chị? Chị có gì đáng sợ chứ?"
"Chị sẽ rất hung dữ." Nói xong còn không quên sừng sộ lên, làm ra bộ dáng nghiêm trang.
Phác Thái Anh bị nàng chọc cười, nằm trong lòng Lạp Lệ Sa thoáng run rẩy, một lát sau nàng ngẩng đầu nhéo gò má Lạp Lệ Sa một cái hỏi: "Vậy chị dám hung dữ với em sao?"
Lạp Lệ Sa nửa nghẹo đầu làm ra vẻ suy tính, cuối cùng nhát nhát đáp trả: "Không dám."
Phác Thái Anh đang đắc ý từ trong người Lạp Lệ Sa lui ra, Lạp Lệ Sa lại nhân cơ hội trộm hôn một cái, sau đó ý cười tràn đầy nói: "Đem toàn bộ tình yêu đưa cho em đều cảm thấy quá ít, làm sao nỡ hung dữ với em được chứ."
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Luyến: Tôi đây là đang thất tình đấy, là cái gân nào mắc sai chạy đến nơi này để bị ngược???
Quả Đào: Thân thích cực phẩm của chị dâu sắp tới, đến lúc đó Tiêu Luyến cậu khả năng càng muốn khóc. Hay là tới chỗ tôi trụ mấy ngày?
Tiêu Luyến: Tôi không đi, tôi muốn theo lão đại học tập làm sao cua tức phụ.
Quả Đào:...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro