Chương 27: Lấy độc trị độc
Lạp Lệ Sa nhìn video đang phát, nội tâm xao động rất nhanh lắng xuống.
Trong màn hình chính là chuyên mục phỏng vấn Tô Vận lúc nãy trêи kênh tài chính, Lạp Lệ Sa ngáp lên, cuối cùng có buồn ngủ.
Bất kể bao nhiêu lửa ɖu͙ƈ quấn thân, khoảnh khắc nhìn đến kẻ thù, Lạp Lệ Sa trừ hận ra vẫn chỉ có hận. Cuối cùng mang hận ý thật sâu từ từ thϊế͙p͙ đi.
Ở trong mộng Lạp Lệ Sa làm một cơn ác mộng ngọt ngào, ngày hôm sau tỉnh lại Lạp Lệ Sa ra mồ hôi lạnh khắp người.
Chính đang làm điểm tâm Lạp Lệ Sa nghe được tiếng gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là Phác Thái Anh tới rồi.
Tâm tình vui thích đi mở cửa ra, Phác Thái Anh hướng Lạp Lệ Sa cười nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, " Lạp Lệ Sa trong tay còn cầm chảo, thuận tiện quơ quơ trước mặt Phác Thái Anh, "Bữa sáng ăn chưa?"
Phác Thái Anh lắc đầu: "Vẫn chưa."
Sốt ruột muốn tăng lên diễn xuất nàng nào có tâm tư đi suy tính những thứ này, Lạp Lệ Sa mừng rỡ cười một tiếng: "Vậy thì cùng ta ăn chung đi, hôm nay vừa vặn làm nhiều."
Thật ra thì Lạp Lệ Sa hiểu Phác Thái Anh, chuẩn bị sẵn chính là bữa ăn sáng hai người.
Dùng xong bữa ăn, Lạp Lệ Sa thay một thân quần áo thường ngày tương đối thả lỏng, hướng Phác Thái Anh bên cạnh nói: "Đi thôi, trạm thứ nhất của chúng ta là cô nhi viện Dương Quang."
"Cô nhi viện?" Phác Thái Anh trợn to hai mắt, trong mắt đầy khó tin.
Lạp Lệ Sa thoải mái gật đầu nói: "Ừ, chính là cô nhi viện. Cô không phải muốn hiểu tâm tình nữ chính sao? Tin tưởng tôi, nơi đó sẽ không để cô thất vọng."
Lạp Lệ Sa đối việc này rất tự tin, bởi vì cả tuổi thơ của nàng cơ hồ đều vượt qua trong đủ loại cô nhi viện, nàng hiểu những đứa trẻ nơi đó, càng hiểu rõ tâm tư dị dạng của chúng.
Chờ đến cô nhi viện, lão viện trưởng thật sớm liền đi ra chào đón các nàng. Lúc Phác Thái Anh cho rằng lão viện trưởng quá mức nhiệt tình, Lạp Lệ Sa cười khổ, đại khái sẽ mấy ai biết nàng ở nhà cô nhi viện này quyên bao nhiêu tiền.
Lão viện trưởng là nam nhân chừng năm mươi tuổi, xem ra rất hiền lành, nhưng Lạp Lệ Sa biết đây là một vị phật mặt cười, đối đứa nhỏ là thật lòng, nhưng làm người có chút chanh chua cay nghiệt nhỏ mọn.
"Biết được Lạp tiểu thư cùng Phác tiểu thư đến, những người bạn nhỏ ở cô nhi viện Dương Quang chúng tôi đều rất mong đợi a." Lão viện trưởng vẻ mặt tươi cười nói.
Lạp Lệ Sa chậm rãi gật đầu nói: "Đã thật lâu không gặp qua đám tiểu tử kia rồi, viện trưởng ngài đi làm việc trước đi, tôi mang Anh Anh đi bồi đám tiểu tử kia chơi."
"Được, có chuyện gì các cô cứ gọi tôi." Lão viện trưởng cười rời khỏi, Lạp Lệ Sa chờ người bên cạnh đều đi hết mới dắt tay Phác Thái Anh: "Đi thôi, tôi mang cô đi xem thử đám nhóc khả ái kia."
"Cô thường xuyên đến nơi này?"
Hai người sóng vai đi, Phác Thái Anh hướng Lạp Lệ Sa hỏi. Lạp Lệ Sa chần chờ một chút nói với Phác Thái Anh: "Tôi đã từng thuộc về nơi này."
"A? Xin lỗi, tôi không phải cố ý." Phác Thái Anh khẩn trương nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cười ung dung nói: "Cái này có gì mà xin lỗi, trước kia không có nhà, cùng lắm về sau tìm một bến cảng ấm áp là được."
Nói xong Lạp Lệ Sa còn không quên nhướn mi hướng Phác Thái Anh cười đùa.
Phác Thái Anh ngẩn ra, sau đó nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, về sau cô nhất định sẽ tìm được một nam nhân yêu cô. Sẽ có một gia đình hạnh phúc."
"Kỳ thực, không nhất định là nam nhân..."
Lạp Lệ Sa thử thăm dò nói ra những lời này chứng tỏ tính hướng bản thân, kết quả Phác Thái Anh không có bất kỳ phản ứng gì. Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh bên cạnh, rất lâu sau Phác Thái Anh cuối cùng đối mặt Lạp Lệ Sa: "Đúng vậy, hai bên yêu nhau là được. Giới tính không thành vấn đề đúng không?"
"Ừ. Sau này hãy nói, trước mắt vẫn còn độc thân cẩu một quả. Cũng không biết sau này có vị nào ánh mắt không tốt vừa ý tôi hay không." Lạp Lệ Sa đem trạng thái tình cảm trước mắt của bản thân tiết lộ cho Phác Thái Anh, quả nhiên thấy ánh mắt Phác Thái Anh lóe lên.
Phác Thái Anh không nói thêm gì nữa, hôm nay lượng tin tức biết được hơi lớn, nàng cần một khoảng thời gian để tiêu hóa.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh dáng vẻ có chút hoảng hốt như vậy, nàng trộm bật cười.
Chờ gặp được đám nhỏ kia, Phác Thái Anh không khỏi chóp mũi đau xót. Bọn nhỏ xem ra rất vui vẻ vây quanh nàng cùng Lạp Lệ Sa, nhưng mà nụ cười trêи mặt không được mấy cái là chân thực.
Lạp Lệ Sa cúi người xuống ôm lấy một cô bé, dán má trêи mặt tiểu nữ hài cọ cọ một cái: "Tiểu Niệm, có nhớ tỷ tỷ không ?"
"Có." Tiểu Niệm không có biểu tình dư thừa gì, Lạp Lệ Sa hỏi gì nó đáp nấy. Ở trong mắt người lớn nó không đáng yêu chút nào, nhưng mà Lạp Lệ Sa lại rất thích nó, bởi vì có thể ở trêи người nó thấy được bóng của mình.
"Tỷ tỷ dạy em kéo đàn violon có được không?" Lạp Lệ Sa ngữ khí lạ thường ôn nhu, bên cạnh một vài đứa trẻ thấy Lạp Lệ Sa đối Tiểu Niệm thân mật như vậy, trong mắt chúng thoáng qua ghen tị và không cam lòng, nhưng trêи mặt như cũ đối Phác Thái Anh cười vô cùng ngây thơ.
Nội tâm Phác Thái Anh lại một lần nữa kinh hãi, nàng nhìn Lạp Lệ Sa cùng tiểu nữ hài trong ngực Lạp Lệ Sa, lại quay đầu nhìn về đám nhỏ chính đang cười đùa kia.
Lúc này Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Niệm đứng dậy, hỏi Phác Thái Anh: "Vừa rồi thấy được biểu tình của đám nhỏ không?"
Người trưởng thành sẽ đem tâm tình bản thân che giấu rất kỹ, những đứa bé này tuy rằng tâm tình phức tạp nhưng lại không hiểu được che giấu, cho dù chúng có che giấu. Phác Thái Anh từng học qua diễn xuất cũng có thể tùy ý đoán được.
Giờ phút này trong lòng Phác Thái Anh đặc biệt khó chịu, Lạp Lệ Sa biết lại không vạch trần mặc cho Phác Thái Anh tự mình lãnh hội.
"Cô ở đây chơi cùng những hài tử này, tôi đi dạy Tiểu Niệm kéo đàn violon." Lạp Lệ Sa ôm Tiểu Niệm rời khỏi.
Ở trêи đường đứa bé trong ngực Lạp Lệ Sa cuối cùng mở miệng: "Chị lợi dụng em."
"Chị ở trêи người em đầu tư không ít tiền, lợi dụng một chút thì làm sao?" Trêи mặt Lạp Lệ Sa mang nụ cười nhàn nhạt, mà đứa bé trong ngực nàng cũng cười nhạt giống vậy: "Chị thích tỷ tỷ vừa rồi kia phải không?"
"Ừ, tiểu gia hỏa biết thật nhiều. Bất quá tính cách này của em cũng không tốt, những tiểu bằng hữu khác bắt nạt em không ít đúng không?"
"Chị bắt nạt em, cuối cùng sẽ nhận được cái giá đau hơn em." Tiểu gia hỏa nghiêm trang nói, thật là có mấy phần bộ dáng Lạp Lệ Sa lúc nổi giận.
Đối việc này Lạp Lệ Sa không nhịn được bật cười: "Nhưng nếu không có chị, ở trong cô nhi viện này em cái gì cũng không phải."
Lạp Lệ Sa mỗi lần quyên tiền, đều sẽ đặc biệt nhắc tới Tiểu Niệm. Có một lần Tiểu Niệm bị người đánh mặt mũi bầm dập, Lạp Lệ Sa ngừng hai tháng không quyên tiền cho cô nhi viện, viện trưởng ý thức được chuyện nghiêm trọng, lập tức mang Tiểu Niệm đi tìm Lạp Lệ Sa, nói là Tiểu Niệm nhớ nàng.
Từ đó về sau, cho dù trong cô nhi viện có người không thích Tiểu Niệm, cũng chỉ xem nàng như không khí, không ai dám động thủ với nàng.
Tiểu Niệm nghe lời Lạp Lệ Sa trầm mặc một trận, cuối cùng mới nói: "Chị tại sao phải làm như vậy?"
"Chị làm việc cần phải có lý do sao?" Lạp Lệ Sa đem Tiểu Niệm dẫn tới nơi, nàng cầm lên một cây đàn violon thử âm một chút đưa cho Tiểu Niệm: "Đem bài lần trước chị dạy em kéo thử một chút."
"Em không thích kéo đàn violon, em không thích âm nhạc." Tiểu Niệm có chút chống cự, nhìn đàn trong tay Lạp Lệ Sa chậm chạp không có nhận lấy.
Lạp Lệ Sa cười nhạt: "Chị cũng không thích kẻ lường người gạt trêи thương trường, chị cũng không thích ở trước mặt một đám người xa lạ miễn cưỡng cười vui. Nhưng mà chị còn chưa cường đại đến mức không đi làm những thứ này, em hiểu không?"
Tiểu Niệm chìa ra tay nhỏ nhận lấy đàn trong tay Lạp Lệ Sa, lưu loát kéo bài nhạc kia.
Lạp Lệ Sa ngồi xuống, nhìn Tiểu Niệm: "Em còn nhỏ, rất nhiều chuyện em không thể hiểu được. Nhớ kỹ, trước khi chưa có được thực lực mạnh mẽ, ẩn nhẫn mới là vốn liếng sống còn. Giống như đám nhỏ bên ngoài kia, cười lấy lòng người có thể mang đến lợi ích cho chúng nó, mới có thể sống sót tốt hơn ở thế giới này."
Tiểu gia hỏa lần này hoàn toàn trầm mặc, loại người nội tâm ẩn giấu một tên biến thái như Lạp Lệ Sa sẽ không hiểu làm cách nào giao lưu với một đứa bé. Càng không biết làm sao giao lưu với một tiểu biến thái khác, hai người tựa hồ đang bước đi càng lúc càng xa trêи con đường biến thái.
Cuối cùng Lạp Lệ Sa đứng lên nói: "Chờ chị đem tỷ tỷ kia đuổi tới tay, nếu nàng không chê em, chị sẽ thu dưỡng em."
"Chị không sợ sao?" Tiểu Niệm mâu quang lóe lên, thời điểm nhìn về phía Lạp Lệ Sa tựa hồ mang vẻ mong đợi cùng khẩn trương.
Lạp Lệ Sa thấy tiểu gia hỏa nhíu chặt chân mày, cúi người xuống vuốt lên lông mi tiểu gia hỏa: "Sợ cái gì? Một tiểu hài tử như em có thể đoạt tiền tài của chị hay là đoạt vợ của chị ?"
Tiểu Niệm tựa hồ không nghĩ tới Lạp Lệ Sa sẽ đáp một nẻo như vậy, thanh âm bé nhỏ đi chút: "Cha em là kẻ cướp, mẹ em là tiểu tam phá hoại gia đình người khác, chị không sợ sau khi em lớn lên sẽ giống như bọn họ sao?"
Lạp Lệ Sa đột nhiên càn rỡ bật cười, ngồi xổm người xuống cùng Tiểu Niệm ngang hàng: "Nhóc con, đường trêи thế giới này có rất nhiều, chị tin tưởng sau khi em lớn lên tuyệt đối sẽ không lựa chọn hai cái này."
Tiểu Niệm há miệng, tựa hồ còn có thiên ngôn vạn ngữ ngăn ở cổ họng, Lạp Lệ Sa lại chỉ chỉ đàn violon trong tay con bé: "Tự luyện đi, chị đi xem nàng một chút."
------
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Thái Anh: Nghe nói thời điểm chị mất ngủ trộm nhìn video Tô Vận ?
Lạp Lệ Sa: Vợ ơi, em nghe chị giải thích, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!
Phác Thái Anh: Nghe nói chị còn làm một ác mộng ngọt ngào ? Nói thử xem, chị nằm mơ thấy cái gì?
Lạp Lệ Sa:...Này, cái này không được đâu. Một giấc mộng thôi mà, vợ à, chị đi làm trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro