Chương 26: Mượn phòng tắm
"Cô nghe tôi nói, ý tôi là tạm thời dừng lại. Chờ diễn xuất cô tăng lên, trở lại diễn." Lạp Lệ Sa vội vàng giải thích, rất sợ Phác Thái Anh có hiểu lầm.
Phác Thái Anh sửng sốt, Lạp Lệ Sa vội vàng bổ sung nói: "Cô bây giờ nắm không chuẩn tâm tình nhân vật, cho nên tôi cùng đạo diễn thương lượng cho cô nửa tháng thay đổi tâm cảnh một chút, đi tìm chút cảm giác."
"Thật sao?" Phác Thái Anh nửa tin nửa ngờ nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa nghiêm trang gật đầu: "Đương nhiên là thật. Bộ phim này là công ty chúng tôi đầu tư, tôi dĩ nhiên hy vọng ích lợi hóa của nó được cao nhất. Thân là nữ chính cô dĩ nhiên ở trong phạm vi tôi cân nhắc."
Phác Thái Anh không rõ nguyên do gật đầu một cái, mỗi lần có Lạp Lệ Sa bên cạnh chỉ số thông minh của nàng đều thẳng tắp hạ xuống, bởi vì đã quen với việc người này thay nàng an bài hết thảy. Bất tri bất giác đã thành một cái thói quen.
Lạp Lệ Sa thấy Phác Thái Anh gật đầu, nụ cười trêи mặt gia tăng mấy phần: "Vậy hôm nay chúng ta về nhà trước đi, ngày mai tôi mang cô đi một chỗ, nửa tháng sau lại về đoàn phim."
"Được, về nhà trước." Phác Thái Anh đồng ý, hai người cũng không mè nheo nữa, lập tức rời khỏi đoàn phim về nhà.
Sau khi về đến nhà, Lạp Lệ Sa nhanh chóng tắm nằm trêи ghế sa lon nhìn kênh kinh tế tài chính. Trêи màn ảnh truyền hình đang phát một đoạn phỏng vấn có liên quan với Tô Vận, Lạp Lệ Sa bĩu môi một cái hừ lạnh: "Mặt người dạ thú."
"Cộc, cộc, cộc "
Nàng vừa mắng xong đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Lạp Lệ Sa từ trêи ghế salon nhảy bắn lên, mở cửa ra liền thấy Phác Thái Anh đứng ở cửa.
"Anh Anh? Sao cô tới đây, nhanh đi vào." Lạp Lệ Sa lập tức né người mở toàn bộ cửa để cho Phác Thái Anh tiến vào.
Phác Thái Anh đứng ở cửa sắc mặt chần chờ nửa nhếch môi không nói lời nào, bộ dáng này càng khiến Lạp Lệ Sa lo lắng.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Có thể cho tôi mượn dùng phòng tắm một chút không?" Phác Thái Anh sắc mặt ửng đỏ nói, Lạp Lệ Sa chậm chạp một hồi mới gật đầu liên tục: "Có thể, dĩ nhiên có thể."
Phác Thái Anh nghe vậy như giải gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, né người đi vào nhà Lạp Lệ Sa, đúng dịp thấy trêи ti vi đang phát tin tức tài chính, Phác Thái Anh không khỏi dừng bước, hướng Lạp Lệ Sa hỏi: "Nàng rất lợi hại phải không?"
"Ừ, dĩ nhiên. Nàng còn trẻ đã thành danh, ở thương giới dùng danh hiệu bản thân sáng lập một đế quốc thương nghiệp to lớn, hơn nữa núi dựa sau lưng nàng còn kinh người hơn, cả thành phố S đều coi như độc quyền của mình nàng. Không chỉ vậy đối với việc kiếm tiền nàng còn có một bộ kỹ xảo đặc biệt, to gan thận trọng giỏi dùng người, là thiên tài thương nghiệp hiếm có. Trong nghề gọi đùa nàng là mỹ nữ thần tài. "Lạp Lệ Sa không chút che giấu nói ra ưu điểm của Tô Vận, bởi vì trêи thương trường chỉ nói chuyện kinh doanh, nàng biết làm thế nào khách quan đánh giá đối thủ hoặc đồng đội của mình.
Nhưng mà —— ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh hơi biến hóa, phong cách đột nhiên chuyển một cái nói: "Bất quá mà, nhân vô thập toàn. Nàng tuy rằng kiếm tiền rất lợi hại, nhưng mà quan hệ riêng tư lại không ưu tú được chỗ nào. Là người nam nữ không chừa lại thích đùa bỡn tình cảm người khác, thậm chí một số tình nhân trong mắt nàng chẳng qua là đồ chơi cỏ rác mà thôi! Thậm chí đôi lúc mạng người ở trong mắt nàng không đáng một đồng, nàng là kẻ điên cuồng mất đi nhân tính, nàng là ác ma!"
Lạp Lệ Sa vốn muốn nói một ít chuyện không tốt liên quan Tô Vận, để cho Phác Thái Anh cảnh giác, nhưng nói một hồi hận ý kiềm chế dưới đáy lòng liền tràn ra. Kiếp trước bạn thân thuộc hạ bên cạnh nàng, không một ai không bị Tô Vận chèn ép trả thù.
Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, không biết tại sao nàng lại có hận ý lớn như vậy. Nếu nói trêи thương trường có xung đột lợi ích gì thì cũng không đến nỗi biểu tình như này, tựa như Tô Vận và nàng có mối hận giết cha đoạt vợ vậy.
Phác Thái Anh lẳng lặng chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa, chỉ thấy hai mắt nàng đỏ thẫm cả người đều như trào máu lên, giờ phút này nếu Tô Vận đứng trước mặt nàng, sợ là nàng có thể nhào tới hung hăng bóp chết Tô Vận. Cả cái phòng khách yên tĩnh lạ thường, cho đến khi ti vi phát Tô Vận nói chuyện: "Đối thủ mà tôi kính trọng nhất trước mắt? Đương nhiên là vị Lạp tổng tay trắng dựng nghiệp kia rồi, tôi may mắn gặp được nàng, không thể không nói, là một vị mỹ nhân khí chất cao, mà thủ đoạn kinh doanh của nàng thì càng giống với bản thân nàng hơn."
Lạp Lệ Sa gắt gao nắm quả đấm, khớp xương mười ngón tay phát ra tiếng vang thanh thúy, nghe vào trong tai Phác Thái Anh dị thường chói tai.
Phác Thái Anh nhỏ giọng kêu: "A Sa?" Chẳng lẽ giữa A Sa và Tô Vận... Phác Thái Anh không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, vẫy vẫy đầu để cho bản thân giữ trấn định.
Lạp Lệ Sa quay đầu nhìn Phác Thái Anh, tức thì tháo xuống tất cả thù hận, đi tới trước mặt Phác Thái Anh đem Phác Thái Anh ôm vào lòng, đưa gò má dán vào cần cổ Phác Thái Anh cọ cọ một cái, hít một hơi thật sâu rù rì nói: "Chị sẽ mạnh mẽ lên, chị nhất định sẽ như vậy, vì để em còn sống, sống thật khỏe mạnh."
"Đừng buồn, chúng ta đều sẽ tốt." Phác Thái Anh không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được Lạp Lệ Sa từ trong xương cốt sinh ra sợ hãi cùng đau buồn.
Ôm Phác Thái Anh một đoạn thời gian, chờ Lạp Lệ Sa phục hồi tinh thần thì lại không muốn rời khỏi, nàng nghĩ nếu có thể đem thời gian ngừng vào giờ khắc này thì tốt biết bao. Bất quá tỉnh táo lại nàng cũng không mất khống chế như lúc nãy nữa, đem Phác Thái Anh buông ra hơi có vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, vừa rồi tâm tình tôi có hơi mất khống chế. Cô đi tắm trước đi."
Khôi phục như cũ, Lạp Lệ Sa giống như dĩ vãng lễ phép đối đãi người, trêи mặt vĩnh viễn treo nụ cười mặt nạ, ở trước mặt Phác Thái Anh cũng sẽ duy trì một cỗ hời hợt.
Phác Thái Anh ánh mắt khẽ biến, khẽ gật đầu đi tới phòng tắm.
Lạp Lệ Sa hồi tưởng lại cái ôm lúc nãy, còn đang vui vẻ cười, hiển nhiên bỏ lỡ mất ánh mắt hơi có vẻ mất mát của Phác Thái Anh.
Lạp Lệ Sa đem ti vi đổi kênh khác, tiếp tục nằm trêи ghế sa lon suy nghĩ miên man. Mỗi lần thấy Phác Thái Anh đều phải tận lực duy trì khoảng cách, rất sợ quá mức gấp gáp sẽ hù đến nàng, lại sợ quá mức hời hợt sẽ mất đi nàng, lúc nào mới có thể giống như kiếp trước ôm nàng ngủ, chẳng phân biệt nhau trò chuyện hỉ nộ ai nhạc dưới đáy lòng?
Bên này Lạp Lệ Sa suy nghĩ hỗn loạn, trong phòng tắm Phác Thái Anh cũng không khá hơn chút nào. Nàng vừa nghĩ tới Lạp Lệ Sa, vừa suy tính tâm tình khác thường mỗi khi mình đối mặt Lạp Lệ Sa.
Có chút ảo não lắc lắc đầu, Phác Thái Anh chưa bao giờ yêu đương, cũng chưa chân chính thích qua ai, thời thanh xuân trẻ tuổi từng đối với lớp trưởng lớp bên cạnh có một đoạn thời gian hảo cảm, kết quả trưởng lớp kia về sau chuyển trường rời khỏi, cõi lòng vừa có chút gợn sóng của Phác Thái Anh tức thì lại khôi phục bình tĩnh.
Hiện tại gặp phải Lạp Lệ Sa, nàng phát hiện bản thân nhiều thêm một loại tâm tình trước đó chưa từng có. Thời điểm không thấy được Lạp Lệ Sa sẽ nhớ, chờ thật sự gặp được Lạp Lệ Sa sẽ không nhịn được muốn đến gần, sau khi đến gần lại sẽ quái dị căng thẳng, cả người đều trở nên dè dặt cẩn thận.
Nằm trêи ghế sa lon Lạp Lệ Sa nhìn thời gian, trong lòng nói thầm: Ba, hai, một!
Lúc này cửa phòng tắm mở ra, Lạp Lệ Sa nhàn nhạt cười một tiếng: "Tắm xong rồi?"
"Ừ." Bởi vì ngâm nước nóng, da thịt nàng hiện lên hồng nhuận, nhỏ giọng gật đầu đáp lại, hết thảy những thứ này nhìn ở trong mắt Lạp Lệ Sa đều thật mê người.
Nghiêng đầu đem tầm mắt nóng bỏng của bản thân quét về phía ti vi, Lạp Lệ Sa ngồi trêи ghế sa lon cả người đều náo động, kiếp trước cộng thêm kiếp này, nàng cấm ɖu͙ƈ đã quá lâu, người yêu đứng trước mặt, mà nàng chỉ có thể nhìn ti vi!
"Khụ khụ, à... đã trễ lắm rồi. Vẫn là sớm một chút nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi mang cô đến một chỗ, học tập tâm tình kiềm chế đặc biệt của nữ chính." Lạp Lệ Sa nuốt nước miếng, từ trêи ghế salon đứng lên, từ đầu đến cuối không dám nhìn Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh cũng cảm thấy Lạp Lệ Sa giờ phút này có chút quái dị, không chút nghĩ ngợi liền hướng Lạp Lệ Sa chúc ngủ ngon rời khỏi.
Chờ Phác Thái Anh đi, Lạp Lệ Sa một mình ở trong phòng khách đứng ngồi không yên, trong lòng tất cả đều là Phác Thái Anh, mắt thấy đã sắp rạng sáng mà vẫn không buồn ngủ chút nào.
Cuối cùng Lạp Lệ Sa nhìn thuốc ngủ trong tay, do dự chốc lát đem thuốc ném vào thùng rác.
Lạp Lệ Sa ngồi trước máy vi tính, lướt vùn vụt trang mạng tìm một hồi, khi thì cau mày khi thì cười nhạt, cuối cùng phát hiện tìm được video mình muốn, thở phào nhẹ nhõm.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Phác Thái Anh: A Sa, chị đang xem cái gì?
Lạp Lệ Sa khẩn trương đóng lại máy vi tính: Không, không có gì a.
... Đang xem cái gì dĩ nhiên sẽ không để cho Phác Thái Anh biết rồi, dù sao cũng rất dễ gây hiểu lầm mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro